Ta có một hộp gấm đậu đỏ, tỏa hương xạ hương nồng nàn;
Nếu ta tặng chàng, chàng nhất định phải thường cho ta một hộp gấm tương tư.
Nếu không, chàng sẽ tâm tan xương nát, đêm về chẳng thể ngủ yên. Ngôn Tình Hài
“Nam Thân.” Tương Tư nhặt lấy một bông hoa lựu màu đỏ nhạt dưới gốc cây, đứng tựa người lên cạnh cửa, trên chiếc váy hồng đang xòe ra có thêu hoa li ti đỏ thẫm.
Nam Thân quay đầu lại, đầu mày khóe mắt cong cong thon dài: “Tương Tư, cô đến trễ.”
Khi đó Tương Tư đứng ngược sáng nhìn chàng. Chắc chắn là Nam Thân được nhật nguyệt nuông chiều đây: ánh dương rực rỡ chiếu lên dung nhan sạch sẽ của chàng mạ thêm một lớp vàng óng ánh, ửng lên một tầng ánh sáng nhấp nhô.
“Ngươi nên biết rõ chứ, nhà của ngươi cách nhà của ta xa đến vậy.” Tương Tư khẽ vén vạt váy nhảy qua bậc cửa, nở nụ cười xinh đẹp với chàng: “Rõ là vướng chân, ngày nào đó ta sẽ té ngã không chừng.”
“Ai bảo cô đi đứng mà lại nhảy nhót không yên như thế, ngã một lần mới tốt lên được.” Nam Thân khẽ vuốt ve chơi đùa với bông hoa lựu mà Tương Tư vừa nhét vào trong lòng chàng, khẽ mỉm cười nghiên người nhìn cô: “Té thêm lần nữa thì cô nên ở lại nhà của ta đi ~ cho tiện, không thể chạy thoát đâu!”
Tương Tư giả vờ không nghe thấy tự nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh chàng, lật xem Ngũ Đại từ mà Nam Thân thích nhất. Lật tới một trang nào đó, nàng chỉ vào “Sinh Tra Tử” của Chu Hi Tể:
Tân nguyệt khúc như mi, vị hữu đoàn viên ý.
Hồng đậu bất kham khán, mãn nhãn tương tư lệ.
Chung nhật phách đào nhương, nhân tại tâm nhi lí.
Lưỡng đóa cách tường hoa, sớm vãn thành liên lí.
Trăng non giống như hàng mi, không mang ý nghĩ đoàn viên (tròn)
Không đành lòng nhìn từng hạt đậu đỏ, người tương tư hái mắt đẫm lệ mơ màng.
Cả ngày đều bổ quả hạch đào, ý trung nhân thiên hạ trong lòng ta.
Hai đóa hoa nhỏ cách bởi tường ngăn, sớm muộn cũng sẽ liền cành (kết thành vợ chồng)
“Một người con gái tốt ngốc nghếch đáng thương, có lẽ cuối cùng vẫn không đợi được người mình thương.”
“Tương Tư, vậy còn cô, có đợi được đến lúc đó không?” Nam Thân cười như có như không nhìn cô.
Tương Tư cúi đầu cười, từ trong người lấy ra một hộp gấm, chầm chậm đưa cho chàng: “Chàng nhận đi, khi ta trở lại mà đậu đỏ có thể sắp đầy trong tráp thì coi như là ta đã đợi được rồi.”
Nam Thân cầm lấy cái tráp bằng gấm kề sát vào hai gò má ngửi: “Xạ hương?”
“Thấy nó như thấy ta, mấy hôm nay có thể ta sẽ không thường tới được.” Tương Tư vịn vào khung cửa quay đầu lại nhìn chàng, cười rạng rỡ, rồi lập tức biến mất.
Buổi đêm đầu hạ năm ấy hơi lành lạnh, ve kêu lác đác.
Tương Tư vận một chiếc áo lót mỏng màu sắc đỏ thắm cười khẽ ngồi trên đầu tường, làm người ta kinh hãi.
Đình viện nhà tôi, là đình viện của thừa tướng đương triều, chẳng biết đến bao nhiêu quân đội canh giữ.
“Sao ngươi lại vào đây?” Thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào ánh trăng chiếu sáng trên người nàng, cúi đầu hỏi.
Tương Tư cười khanh khách: “Bởi vì nhà ngươi có cây tương tư chứ sao?”
Quần lụa mỏng khẽ bay bay trong gió, duyên dáng xinh đẹp làm cho người ta ngây ngẩn.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng nhìn lên, lại có một hạt đậu đỏ trơn bóng mượt mà, tôi kinh ngạc nói: “Cái đó…cái đó không phải là của nhà ta…”
“Ngươi trồng là được.”
Nàng cười duyên rồi nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bờ tường, không vang một tiếng động. Chống hai tay, nghiêng nghiêng khuôn mặt tuyệt mỹ, bước sen lảo đảo, dáng vẻ ranh mãnh.
Tôi ngây ra nhìn nàng chưa phát hiện: đôi mày khẽ nhướng, mắt phượng lướt về phía tóc mai, đôi môi tựa như hạt đậu đỏ trong tay tôi, bóng mẩy vui lòng người.
“Này, tên ngốc!” Nàng cười rồi dùng tay áo che mặt, hai bờ vai run run, cười đến mức run rẩy: “Trồng nó bên dưới cửa sổ phòng ngươi.”
Tôi nghe lời, nhưng không nén được liền quay đầu lại nhìn nàng. Chỉ lo nàng sẽ bị thị vệ bắt được.
Sau khi lấp kín đất, lại quay đầu nhìn lại thì đã không thấy nàng nữa.
Tôi cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng lại hoàn toàn quên mất chuyện quan trọng: chẳng hay nàng là người hay quỷ? Sao lại vào trong đình viện, mà có thể không kinh động một ai? Vả lại, không biết nàng cao danh quý tánh là gì (cao danh quý tính, tên họ…)…
Mỗi ngày tôi đều ngồi dưới song cửa sổ nhìn gốc đậu đỏ, nó lớn lên không nhanh cũng không chậm. Cành lá xinh đẹp, giống như dáng vẻ đáng yêu của nàng.
Tôi nhớ (tương tư) nàng cũng như hạt đậu đỏ này vậy, càng lớn lên thì càng sâu nặng.
khi đậu đỏ kết quả, cuối cùng thì nàng cũng xuất hiện.