Đậu Đỏ Tương Tư

Chương 2:




Nam Thân đã quên tôi rồi.
Mười năm trước, phụ thân của chàng được tuyên chiếu vào Kinh làm quan, trên đường đi lạc vào rừng rậm bị thụ yêu mê hoặc.
Toàn gia hơn mười nhân khẩu bị dây mây trói lại trong cung điện của thụ yêu, không động đậy được.
Khi đó, tôi chỉ là một gốc cây tương tư sinh trưởng trong rừng già, một yêu cây tương tư. Hận nỗi đạo hạnh thấp kém, vẫn còn mang một khuôn mặt của trẻ con, bị thụ yêu sai bảo.
Mỗi kì trăng tròn thụ yêu lại phải hút máu một người. Đêm đó, người sắp làm mồi cho cô ta là Nam Thân.
Một đứa trẻ thật kì lạ, nó không khóc không quấy, ánh mắt bình thản nhưng vô cùng đáng sợ.
Thụ yêu cũng lấy làm kinh ngạc, ả vươn móng vuốt đỏ sẫm xoa xoa quệt quệt lên khuôn mặt trắng ngần của thằng bé: “Tương Tư, ngươi trông chừng nó.”
“Vâng.” Tôi quỳ gối đáp lời.
Thụ yêu chọn một đứa bé trạc tuổi Nam Thân, tiếng khóc của đứa bé con trước khi chết vang vọng cả tòa cung điện.
“Không lẽ ngươi không sợ sao?” Tôi ngồi chồm hổm bên cạnh ngục đá, đưa cho thằng bé vài quả dại.
Nó mỉm cười, mày mắt thon dài cong cong lại: “Nếu như dưới trần có yêu ma tác quái, thế thì nhất định sẽ có thần tiên trên trời đến thu phục nó. Ta chết rồi, biết đâu có thể lên trời cáo với thần tiên, để cho họ xuống đây cứu cha mẹ ta ra.”
“Thần tiên sẽ tin chứ?” Tôi nghi ngờ tự hỏi, rồi buồn bã gục đầu vào hai khuỷu tay: “Nếu là như thế, thì nhất định ta cũng sẽ bị bắt đi rồi…Dù sao, thì ta cũng là một con yêu quái.
“Ngươi chắc chắn không phải là loài yêu nghiệt.” Nam Thân nhìn tôi khắng định: “Trên người ngươi không có mùi máu tanh. Hãy trở thành một tiên nữ, đừng để bị thụ yêu khống chế. Ngươi hãy trốn đi.”
Chàng đang trong cảnh nguy khốn, vậy mà vẫn còn khuyên tôi thoát thân…Tức thì, khiến tôi rơi nước mắt…
Lúc tôi đi thì có đưa lại cho chàng chìa khóa của ngục đá, còn dặn chàng nhất định phải trốn đi nhân lúc nửa đêm. Lúc đó, bởi vì không có ánh mặt trời mà pháp lực của thụ yêu sẽ bị suy yếu.
“Ta còn chưa biết tên của ngươi!” Nam Thân nắm lấy chùm chìa khóa la lên.
“Tương Tư.” Tôi rưng rưng lệ, phất tay áo biến mất.
“Tương Tư, ngươi chỉ là một đứa tiện tì!” Thụ yêu tức giận dùng dây mây quất vào cơ thể của tôi: “Dám tự tiện thả bọn chúng đi! Chúng là máu! Máu! Để coi ta có đáng chết ngươi không!”
Tôi cố gắng không kêu ra tiếng, chỉ ngậm máu cười khẩy: “Dù ngươi có đánh chết ta cũng thế thôi. Người đã chạy đi hết rồi.”
“Ngươi còn dám cãi!” Thụ yêu như muốn điên lên, lấy dây mây quất lên hai tay của tôi.
Một cái, hai cái…một cơn đau thấu trời, tôi cũng bất tỉnh.
“Tương Tư, Tương Tư.” Giọng nói sao lại quen thuộc thế…
“Ngươi là…” Tôi mở hé hai mắt, một ông lão sắc mặt hồng hào bật ra trước mắt tôi: “Ôi dào! Tương Tư, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!”
Ông ta phất nhẹ qua mặt tôi một cái, rất nhiều kí ức chưa từng có tràn ra như nước triều dâng.
“Lão già chết tiệt!” Tôi “òa” to lên khóc, kí ức mấy trăm năm trước từng thứ từng thứ sống lại, nhưng dường như vẫn có chút gì đó không tài nào nhớ ra được: “Lão bại hoại! Lão bại hoại! Lão mới tới đón ta về nhà.”
Nguyệt Lão cười “ha ha” nhéo hai gò má của tôi: “Ta tôi nghiệp cho Tương Tư ngươi, công đức viên mãn rồi ~ yên tâm đi, sẽ không để cho ngươi xuống nhân gian làm yêu quái nữa, chịu thêm khổ nữa!”
“Thụ yêu thì sao?” Tôi duỗi hai tay, không có thương tích gì, trên người cũng không chỗ nào đau đớn.
Nguyệt Lão hai tay xoay xoay dây tơ hồng trêu đùa, ngón trỏ chỉ lên nguyệt kính: “Ờ, bị ta bắt lại nhốt vào trong kính rồi kìa.”
Tôi lơ đễnh xoa xoa cánh tay, bỗng nhiên cảm thấy có một chỗ hơi lồi lõm. Duỗi cánh tay ra, chỗ đó lại có một dấu răng vẫn còn hằn rõ: “Vậy…Nam Thân, sao rồi?”
—— Đêm đó, tôi và Nam Thân, mỗi người đều để lại trên cánh tay đối phương một dấu răng.
“Sau này, bọn mình sẽ có thể tìm được nhau bằng dấu vết này, cho dù ngươi có quên đi nữa…”
“Nếu ta tìm được muội, hoặc là muội tìm được ta, chỉ cần có dấu hiệu này, nhất định ta sẽ nhớ ra muội!”
“Hi vọng sẽ như thế…Nếu có duyên gặp lại, chớ có quên nhau.”
“Chờ khi ta trưởng thành, chắc chắn ta sẽ cưới muội làm nương tử!”
Chờ khi ta trưởng thành, chắc chắn ta sẽ cưới muội làm nương tử! Chờ khi ta trưởng thành, chắc chắn ta sẽ cưới muội làm nương tử! Chờ khi ta trưởng thành, chắc chắn ta sẽ cưới muội làm nương tử!…
“Đứa bé đó?” Ánh mắt Nguyệt Lão lóe sáng: “Đã cùng lên kinh với phụ mẫu rồi. Tương lai đã định kẻ đó là thừa tướng, tiền đồ không sao kể xiết.”
“Vậy cậu ấy…”
“Đã không còn phần kí ức khi ở bên trong khu rừng đó nữa rồi. Khi ta cứu ngươi, đã lỡ để cho cậu ta thấy được. Ngươi cũng hiểu, không thể để cho con người nhìn thấy chúng ta.”
Quả đúng là khóc không ra nước mắt thật.
Nếu có duyên gặp lại, chớ có quên nhau…Cho dù ngươi có quên ta đi nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.