“Không biết quý danh của cô nương…”
“Thực là, biết rõ còn cố hỏi.” Tương Tư cười “khanh khách”, nàng cắn nhẹ môi, một ngón tay trỏ về gốc cây đậu đỏ: “Này, thế đã biết chưa?”
Nàng nói nàng tên là Tương Tư.
Cái tên quen thuộc đến thế, dường như đã khắc sâu trong tâm khảm mấy đời mấy kiếp.
Nhưng tôi vẫn không nhớ nổi, đầu đau như muốn nứt ra.
“Nam Thân?” Tương Tư lúc lắc bàn tay trước mặt tôi, mười ngón tay thuôn nhỏ, chuỗi đậu đỏ xạ hương màu son lung lay trên cổ tay như dương chi bạch ngọc của nàng: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“À…không có gì, ta chỉ cảm thấy…dường như là, trước đây ta đã từng gặp nàng…” Tôi duỗi cánh tay ra, một dấu răng nho nhỏ bất chợt hiện ra dưới tầm mắt.
Tương Tư thẳng thừng nhìn tôi: “Chẳng lẽ, chàng đã nhớ ra gì rồi?”
Tôi ôm cái đầu đã căng ra vô cùng đau đớn nói: “Những bóng dáng mơ hồ…và âm thanh…a…”
“Đừng nghĩ nữa…” Tương Tư nắm tay tôi nhẹ nhàng buông lời, hai mắt nàng vẫn nhìn đăm đăm vào vết răng trên mé trong cánh tay tôi: “Nam Thân, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Cho dù, chàng đã quên thiếp…”
“Được.”
Tôi lại gieo những hạt đậu đỏ mình đã thu hoạch bên dưới song cửa sổ.
Tương Tư nói, không lâu nữa, tôi chỉ cần đẩy cửa sổ ra thì đã có thể nhìn thấy một màu rực rỡ, …giống như, nụ cười của Tương Tư.
Tương Tư là người con gái trong mộng. Thông minh lại lanh lợi.
Tôi dạy nàng thi từ, nàng nhìn qua là đã nhớ, đọc trôi chảy và lưu loát.
Có điều, ít khi nàng nhắc tới chuyện nhà. Nàng chỉ nói nàng đến từ một nơi rất xa, bởi vì có học một ít pháp thuật từ một vị thế ngoại cao nhân nên mới có thể đi nghìn dặm, thậm chí còn qua được đám binh lính trong phủ Thừa tướng như vào chỗ không người.
Tôi thấy nàng đến hàng ngày nên cũng tin.
Cha tôi muốn tôi thi lấy công danh.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, nếu phen này có thành tựu, thì có thể không cần cầu hôn Tương Tư với phụ mẫu của nàng bằng vào thân phận con thừa tướng. Dù sao thì tử bằng phụ quý (con quý nhờ cha), quả thật là chuyện không hay.
Dường như Tương Tư biết tâm tư của tôi, nàng chỉ khẽ cười cũng không đòi tôi dạy nàng thi từ nữa.
Đảo tay mài mực, tay áo hồng đượm hương.
Mỗi đêm bên ánh đèn dầu lập lòe, tôi vỗ về gương mặt mệt mỏi say ngủ của nàng, trong lòng biết bao yêu thương. Để nàng không giật mình thức giấc, tôi phải khoác thêm cho nàng một lớp áo.
Vậy mà sáng sớm hôm sau, đã không thấy bóng dáng nàng đâu, chỉ có một hạt đậu đỏ và chiếc áo đêm qua đặt bên án thư.
Có một ngày, nàng mang một hộp gấm tặng cho tôi, đượm mùi xạ hương thật nồng.
Nàng nói, chờ khi đậu đỏ đầy trong hộp, cũng coi như nàng đã đợi được rồi.
Tương Tư, ta sẽ sắp đậu đỏ đầy hộp gấm. Tương Tư, ta muốn lấy nàng.
Đây dường như là hẹn ước mấy đời của chúng tôi…