Đầu Gấu Đu Idol

Chương 42: Người thương bên gối




Sáng sớm thức giấc Võ Đông Thăng nhận ra nằm bên gối vẫn là người thương, anh mỉm cười mãn nguyện, đây giống như một giấc mơ bởi nó đẹp vô thực đến không ngờ, ai dám tin được anh đã theo đuổi thần tượng của mình thành công cơ chứ. Một chút động đậy của anh vô tình đánh thức cô, Khả Ny chậm rãi mở mắt, nhận ra bản thân đã cùng anh ngủ một đêm tại phòng thu, tiến độ có hơi nhanh làm cô nhất thời ngượng ngùng.
“Chào buổi sáng,” Võ Đông Thăng khẽ thì thầm, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Khả Ny ngượng ngùng kéo chăn lên che mặt, giọng nói lí nhí: “Chào buổi sáng… Anh đã dậy từ khi nào?”
“Anh dậy sớm để ngắm em,” anh đáp, không giấu nổi nụ cười trên môi.
“Thật khó tin là chúng ta đang ở đây, cùng nhau. Em có biết không, em luôn là giấc mơ đẹp nhất của anh.”
Câu nói ngọt ngào của anh khiến Khả Ny đỏ bừng cả mặt.
"Anh thật là… Sao lại nói mấy lời như thế chứ? "
Đông Thăng nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi mặt Khả Ny, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng. “Vì anh muốn em biết cảm xúc của anh. Mỗi sáng thức dậy bên em, anh đều cảm thấy mình là người may mắn nhất.”
Khả Ny cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô không biết phải nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại, như để tận hưởng khoảnh khắc này. “Anh làm em ngượng mất thôi,” cô thì thầm.
Võ Đông Thăng vuốt ve bên tóc mai của Khả Ny, tình cảm dành cho cô khó lòng diễn tả hết
" Đến giờ dậy rồi, ăn sáng xong còn đi học. Nào, ngồi dậy rửa mặt, anh đi nấu gì đó cho em "
Bàn tay Võ Đông Thăng khẽ lướt qua mái tóc mượt mà của Khả Ny, lưu luyến không muốn rời. Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cô, mang theo hơi thở ấm áp và tình cảm trìu mến. Từng cử chỉ âu yếm như muốn níu giữ khoảnh khắc bình yên này, trước khi nhịp sống hối hả kéo họ vào guồng quay bận rộn.
Khả Ny mỉm cười, vươn vai thức dậy trong vòng tay yêu thương của Võ Đông Thăng. Ánh mắt cô long lanh, chứa đựng niềm hạnh phúc vô bờ bến khi được che chở bởi người đàn ông mình yêu thương.
" Hôm nay em muốn ăn gì? "
Võ Đông Thăng dịu dàng hỏi, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Khả Ny.
" Sandwich cá hồi, có làm được không?" Khả Ny đáp, đôi mắt lấp lánh với một chút thách thức.
“Chắc chắn rồi,” Đông Thăng cười, đứng dậy và bước vào bếp. " Chờ anh một chút nhé."
Khả Ny nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy lòng mình ấm áp. Cô đứng dậy, bước vào phòng tắm để chuẩn bị cho một ngày mới. Tiếng nước chảy róc rách như hòa nhịp với tiếng dao kéo đang vang lên từ căn bếp. Khả Ny không khỏi tự hỏi làm sao mình lại may mắn đến thế, khi có được một người đàn ông như Võ Đông Thăng bên cạnh.
Trong bếp, Đông Thăng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho món sandwich cá hồi. Anh mở tủ lạnh, lấy ra những lát bánh mì, cá hồi xông khói, phô mai kem và vài lát dưa chuột tươi. Anh cẩn thận cắt lát bánh mì, bôi một lớp phô mai kem mỏng lên từng lát bánh, sau đó xếp cá hồi và dưa chuột lên trên. Mọi thao tác đều tỉ mỉ và nhanh nhẹn, như thể anh đã làm điều này hàng trăm lần.
Khi Khả Ny bước ra từ phòng tắm, cô đã thấy Đông Thăng đang hoàn thiện những chiếc sandwich đầu tiên. Mùi thơm phức của cá hồi và phô mai khiến bụng cô bắt đầu kêu lên.
“Wow, nhìn ngon quá,” Khả Ny trầm trồ, bước đến gần bàn ăn.
Đông Thăng mỉm cười, kéo ghế mời cô ngồi xuống. “Anh hy vọng sẽ làm em hài lòng. Nào, thưởng thức đi.”
Khả Ny cầm chiếc sandwich lên, cắn một miếng nhỏ. Vị mặn mà của cá hồi hòa quyện với phô mai kem và bánh mì mềm mại tạo nên một hương vị tuyệt vời.
“Ngon lắm,” cô khen ngợi, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
"Anh rất vui vì em thích nó " Đông Thăng đáp, lòng cảm thấy mãn nguyện. Anh ngồi xuống đối diện, cùng cô thưởng thức bữa sáng.
Giữa những miếng sandwich thơm ngon và những câu chuyện nhỏ nhặt, họ cảm nhận được sự gắn kết đặc biệt ngày càng sâu đậm hơn. Đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là những khoảnh khắc bình yên như thế này, bên người mình yêu thương, cùng nhau chia sẻ niềm vui nhỏ nhặt của cuộc sống.
Sau bữa sáng, Khả Ny đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, nhưng Đông Thăng nhanh chóng ngăn lại.
" Để anh lo cho "
" Nhưng anh đã làm bữa sáng rồi, em không thể để anh làm hết mọi việc được, anh mau chóng vào tắm rữa thay quần áo đi. " Khả Ny vội vàng hối thúc anh
" Đêm qua anh đến đây vội không mang theo quần áo, hôm nay chắc phải nghỉ học một bữa nhưng anh vẫn sẽ đưa em đến trường."
Khả Ny vểnh môi, dáng vẻ không đồng tình
" Anh đừng có mà kiếm cớ nghỉ học, mau vào tắm rửa đi, em chuẩn bị quần áo cho anh "
" Quần áo của em anh mặc thế nào được? Định cho anh mặc bộ đồ trái dâu hôm trước đến trường sao? Xấu hổ lắm "
Cô cười phì
" Em có nhiều quần áo dạng oversize lắm, anh mặc không thành vấn đề, nhanh lên đi tắm đi. "
Cô nhanh chóng quay người bước vào phòng, bắt đầu lục lọi trong tủ quần áo của mình để tìm bộ đồ phù hợp cho anh. Trong lúc đó, Đông Thăng đứng ngần ngừ ở cửa phòng tắm, nghĩ về việc hôm nay sẽ mặc đồ của Khả Ny. Anh không thể ngăn mình cảm thấy chút bối rối, nhưng lại không muốn làm cô buồn.
Cuối cùng, Đông Thăng quyết định nghe theo lời cô. Anh bước vào phòng tắm, cố gắng không nghĩ quá nhiều về việc sắp mặc đồ của bạn gái. Dòng nước ấm chảy xuống, giúp anh thư giãn và suy nghĩ rõ ràng hơn. Trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc vì sự quan tâm chân thành của Khả Ny, nhưng cũng có chút lo lắng về ngày hôm nay.
Khi Võ Đông Thăng tắm xong, Khả Ny đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo đặt trên giường. Đó là một chiếc áo thun màu trắng và quần jean đen, cả hai đều có kích cỡ lớn hơn so với cô nhưng vẫn có thể vừa vặn với anh.
Đông Thăng quyết định thử. Anh mặc chiếc áo thun vào, rồi đến quần jean. Khả Ny đã chọn rất khéo léo, đồ vừa vặn và thoải mái. Nhìn anh trong gương, Đông Thăng thầm cảm ơn sự chu đáo của bạn gái.
" Nhìn anh ổn đấy chứ " Khả Ny nói, giọng vui vẻ.
Đông Thăng cười đáp lại
" Ừ, cũng không tệ lắm. "
Dưới bầu trời xanh ngắt của buổi sáng, Đông Thăng và Khả Ny cùng nhau bước ra khỏi cánh cửa nhà, sẵn sàng cho một ngày mới tràn đầy năng lượng và hứng khởi. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua những tán cây, tạo nên những đốm sáng rực rỡ trên đường phố yên bình.
Đông Thăng nhanh chóng điều chỉnh xe máy của mình, đảm bảo mọi thứ đều ổn định trước khi họ lên đường. Khả Ny đứng bên cạnh, cười tươi và sẵn lòng bước lên xe sau. Khi Đông Thăng mời cô, Khả Ny không ngần ngại mà nhảy lên và ôm chặt vào lưng anh.
" Đi nào "
Võ Đông Thăng vặn ga, hai người cùng nhau lướt qua cung đường quen thuộc, hít thở không khí trong lành và cảm nhận sự hòa mình vào nhịp sống sôi động. Trên đường đi không ngừng trò chuyện, chia sẻ những suy nghĩ và kế hoạch cho ngày học tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.