Khi Chu Trúc Thanh tỉnh lại, cánh tay hoảng loạn tìm kiếm bên cạnh, không có ai?
"A Thanh, em tỉnh rồi." Trong miệng Kỷ Vu còn nhét một cái bánh bao, thấy Chu Trúc Thanh tỉnh vội vàng đi qua đỡ nàng dậy, "Chắc em đói bụng rồi."
"Tại ai chứ?" Cả người Chu Trúc Thanh bủn rủn, phần eo dưới gần như không có cảm giác, cả người nhu nhược dựa vào lòng Kỷ Vu, mở miệng ý bảo cô đút.
"Bảo bối, lần này tới đừng đi nữa nhé." Trong mắt Kỷ Vu tràn đầy mong đợi, hai tay ôm chặt nàng, ngay cả buổi tối ngủ cũng cuốn lấy gắt gao, sợ nàng lại rời đi.
Trái tim Chu Trúc Thanh chỉ một thoáng đã mềm xuống, ý nghĩ muốn lăn lộn cô cũng bị gạt bỏ, gật gật đầu, nói: "Không đi nữa, em sẽ luôn ở bên cạnh hị. Cùng chị hoàn thành sứ mệnh của chị."
Kỷ Vu lắc đầu, cười cưng chiều, "Sứ mệnh của chị là yêu em."
Trái tim kịch liệt nhảy lên như không chịu khống chế, Chu Trúc Thanh bị một câu nói này chọc cho đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy cô một cái như oán trách, "Khó trách Vinh Vinh nói chị không đứng đắn."
"Em đừng nghe em ấy, em ấy luôn hồ ngôn loạn ngữ về chị." Kỷ Vu căm giận hừ một tiếng, trong khoảng thời gian này bị Ninh Vinh Vinh kia trêu đùa thảm, nhất định phải để A Thanh an ủi mới được.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra một chút, Ninh Vinh Vinh vênh váo bước vào, hai tay chống nạnh, "Hình như em nghe thấy có người nói xấu em!"
Phía sau cô nàng là Tuyết Thanh Hà một thân quý khí, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vu tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, tiểu ma nữ này cũng không phải dễ dỗ như vậy!
Thấy hai người phá cửa xông vào, Kỷ Vu sợ tới mức nhanh chóng kéo chăn quấn Chu Trúc Thanh đang trần trụi lại, gương mặt anh khí đen như đáy nồi, trong mắt tràn ngập u oán.
Cũng may là cô lanh tay lẹ mắt, nếu không chẳng phải thân thể của A Thanh sẽ bị hai người không biết xấu hổ này nhìn sao!
"Hai người có thể gõ cửa được hay không! Tôi không phải ở một mình nữa, tôi có vợ!" Ngụ ý là cô là người có sinh hoạt ban đêm phong phú.
Ánh mắt Ninh Vinh Vinh mơ hồ, khẽ meo meo nhìn về phía da thịt Chu Trúc Thanh lộ trong không khí... Chỉ xem tới được cằm, những nơi khác bị bọc kín mít.
"Em còn nhìn nữa chứ! Ninh Vinh Vinh em tò mò thì đi dạo phố đèn đỏ đi, cả ngày luôn muốn rình coi chị và A Thanh làm gì!" Ánh mắt Kỷ Vu khó chịu, sau này nếu mỗi ngày đều tìm mọi cách nhìn lén các nàng thì phải làm sao?
Dạo phố đèn đỏ? Hai mắt Ninh Vinh Vinh sáng ngời, như nghĩ đến cái gì đó, hứng thú hừng hực giật nhẹ xiêm y Thiên Nhận Tuyết, "Đại phôi đản, bổn đại tiểu thư mang chị đi nhìn việc đời, thế nào?" Rõ ràng chính là nhát, không dám đi một mình.
"Không được!" Thiên Nhận Tuyết nheo mắt lại, trên mặt tràn đầy nghiêm túc, "Một cô gái như em đi đến nơi như kia làm gì?"
Chu Trúc Thanh nghi hoặc nhìn các nàng, nhìn Kỷ Vu nhỏ giọng hỏi, "A Vu, không phải chị nói bọn họ đã kết hôn rồi sao? Vì sao Vinh Vinh còn tò mò với... đến như vậy?"
"Ai... Ai kết hôn với chị ta chứ, lão Kỷ còn nói hươu nói vượn hơn cả em!" Mặt Ninh Vinh Vinh đỏ rực, nhanh chóng nhìn Thiên Nhận Tuyết, tay đang nắm xiêm y cô ấy như bị bỏng, rụt về để ở phía sau lưng.
Chậc chậc chậc, với đôi mắt e lệ ngượng ngùng ấy, muốn nói không có chút tâm tư nào cô sẽ không tin.
Kỷ Vu khẽ cười một tiếng, "Chị chỉ là phóng đại một chút thôi."
"Chị phóng đại một chút chỗ nào? Phóng đại rất là nhiều, được chứ? Bà đây thích chị ta nhưng chưa nói sẽ gả cho chị ta... Ưm!" Ý thức được mình nói ra lời nói giấu trong lòng đã lâu, tức khắc khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, lỗ tai và cổ đỏ bừng một mảnh, cắn cắn môi nhìn Thiên Nhận Tuyết, vội vàng chạy ra ngoài.
Trái tim như mất khống chế, cố gắng thoát khỏi gông cùm xiềng xích, đi tìm đầu sỏ gây tội làm nó hưng phấn kia. Thiên Nhận Tuyết ngơ ngác che ngực lại, không thể tin tưởng mà nhìn bóng dáng Ninh Vinh Vinh chạy đi, Vinh Vinh thích mình?
"Nếu không đuổi theo thì vợ của cô sẽ chạy mất đó, thật vất vả mới cạy miệng em ấy ra được, lần sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy..."
Lời còn chưa dứt, hai người mới vừa rồi xâm nhập vào phòng các nàng đã sôi nổi rời đi không thấy bóng dáng, Kỷ Vu rất hứng thú nheo mắt lại, vòng đi vòng lại vẫn về chỗ cũ, nếu bọn họ kết hôn sớm một chút sẽ bớt cho cô không ít chuyện.
"A Vu, chị gạt em..." Chu Trúc Thanh rũ mi, con ngươi thanh lãnh nhiễm một tia phiền muộn, "A Vu cảm thấy em rất dễ lừa sao?"
"Không không... Không phải, A Thanh, chị chỉ nói cho vui thôi, Ninh Vinh Vinh và Thiên Nhận Tuyết hai người này yêu thầm nhau, chị chỉ ba hoa một chút thôi, không có ý gì khác!" Trán Kỷ Vu đồ đầy mồ hôi, ôm chặt Chu Trúc Thanh, "Thực xin lỗi, A Thanh, sau này chị sẽ không bao giờ như vậy nữa!"
Kỷ Vu không ngờ sẽ có một ngày mình bị hành hạ bởi vì cái miệng thích ba hoa của mình.
"A Vu, buổi tối nằm cho ngoan, em muốn phạt chị." Chu Trúc Thanh tránh ra cái ôm của cô, thoát khỏi chăn, nhưng vòng eo bủn rủn không cho phép nàng phản công, "Thôi, hôm sau đi."
"A Thanh, em luôn thích làm chị sợ." Hóa ra chỉ là cảnh cáo, Kỷ Vu nhẹ nhàng thở ra, hôn hôn oán trách nàng, "A Thanh ác lắm!"
Chu Trúc Thanh tức giận trừng cô một cái, "Chị nên sửa cái tật xấu này đi, Vinh Vinh đã cáo trạng với em rồi này." Nói xong lấy một phong thư từ nhẫn trữ vật ra đưa cho cô, chữ ký trên đó rõ ràng là Thất Bảo Lưu Ly Tông, Ninh Vinh Vinh.
Kỷ Vu không cần mở ra lá thư kia cũng biết cô nàng bẫy mình như thế nào, ngày đó chỉ trêu Thiên Nhận Tuyết một chút, kết quả nói viết thư là viết thư ngay.
"A Thanh ~ chị không có ở phòng em ấy, em ấy nói bậy!" Kỷ Vu dựng thẳng ba ngón tay biểu thị sự trong sạch, Chu Trúc Thanh nhìn cũng không nhìn một cái, trở mình ghé vào trên giường, nàng đương nhiên là tin tưởng Kỷ Vu, nhưng... Ai bảo tối hôm qua cô lăn lộn mình đến mức không xuống giường được chứ!
"Xoa eo cho em."
"Được ~ lực độ này thích hợp không?"
"Bóp chân."
"A Thanh, chị xoa bóp thoải mái không?" Hai tay Kỷ Vu lặp đi lặp lại động tác trên cặp đùi trắng nõn của Chu Trúc Thanh, "A Thanh, để chị hầu hạ em đi."
"... Đồ trứng ung! Ưm ~"
Kỷ Vu vừa lòng vuốt ve thân thể Chu Trúc Thanh đã bị mềm xuống, muốn phản công? Không có cửa đâu.
Bảo điển dỗ vợ của Mộc thị có viết: Bạn gái bắt đầu lôi chuyện cũ gây rối vô cớ, hơn phân nửa là muốn phản công.
Bên kia, sau khi Ninh Vinh Vinh vô tình nói ra suy nghĩ của mình, lo sợ bất an chui vào chăn trốn, cô nàng còn nhớ rõ lúc trước khi Kỷ Vu đề cập đến việc kết hôn, Thiên Nhận Tuyết rất không tình nguyện, đột nhiên phát hiện mình thích chị ấy chắc sẽ rất bối rối.
Thiên Nhận Tuyết: Rõ ràng là thấy em do dự không muốn gả, chị mới cho em một cái cớ! Sớm biết rằng cứng rắn một phen, thì ngay cả con cái cũng có rồi!
"Vinh Vinh, mở cửa, chúng ta nói chuyện nhé?" Thiên Nhận Tuyết canh giữ ở cửa, thận trọng hỏi.
Đây chính là vợ tương lai của cô ấy, có thể sẽ là bạn đời của cô ấy, cũng không thể dọa người ta sợ chạy đi mất.
"Không nói chuyện, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Giọng nói ồm ồm truyền đến, tâm Thiên Nhận Tuyết hung hăng siết chặt, có phải Vinh Vinh đang khóc hay không? Tức khắc lo lắng nắm chặt tay, giằng co ở ngoài cửa.
Nhìn mặt trời đang lên cao, Thiên Nhận Tuyết khẽ cắn môi, "Vinh Vinh, em nói thích chị là thật sao?"
Nhưng cũng không được đáp lại như trong dự kiến, tuy rằng Ninh Vinh Vinh được nuông chiều đến mức ương ngạnh nhưng đây là lần đầu tiên biết yêu, cô nàng khó tránh khỏi sẽ thẹn thùng, Thiên Nhận Tuyết cứ trực tiếp nói ra tâm tư cô nàng như vậy, chui vào trong chăn cũng không biết trả lời cô ấy như thế nào.
"Vinh Vinh, chị cho rằng em vẫn luôn chán ghét chị, không thích ở chung với chị. Từ lần đầu tiên gặp em, bé bé xinh xinh như một chiếc bánh bao, chị không khống chế được nên cố ý chọc em, thấy ngươi lộ ra biểu cảm chỉ thuộc về chị. Thấy em thân mật với Kỷ Vu chị sẽ ghen ghét, muốn giấu em đi không cho ai nhìn thấy. Chị phỉ nhổ tâm tư âm u như vậy, lại không khống chế được sự chiếm hữu dành cho em. Sau đó chị mới hiểu được, bởi vì chị thích em, cho nên muốn đôi mắt của em chỉ thấy được chị, bởi vì thích em, nên mới có thể âm thầm vui sướng vì em ngủ lại. Vinh Vinh, chị thích em."
Những lời từ tận đáy lòng của Thiên Nhận Tuyết, Ninh Vinh Vinh nghe thấy rõ ràng chính xác, vui vẻ đến mức lăn lộn trên giường, đồ trứng ung này, nói những lời thẹn thùng như vậy!
Xoạt ——
Cửa mở, Ninh Vinh Vinh cúi đầu sắc mặt không rõ, "Vào đi."
"Vinh Vinh, chị..." Một bàn tay tinh tế mềm mại phủ lên môi cô ấy, Thiên Nhận Tuyết giơ tay nắm lấy tay cô nàng như muốn nói cái gì đó.
"Những gì chị nói em đều nghe được."
"Vậy thì..."
"Chị sẽ cưng chiều em như Kỷ Vu cưng chiều Trúc Thanh sao?"
"Chị sẽ cưng chiều hơn cả cô ấy!"
"Sau này chị sẽ tam thê tứ thiếp sao?"
"Sẽ không! Chị chỉ cần một mình em."
"Vậy thì..." Ninh Vinh Vinh cắn cắn môi, mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhắm hai mắt, nói, "Em muốn nằm trên!"
"..."
"Chị do dự! Chị căn bản không thể giống Kỷ Vu... Ưm." Thiên Nhận Tuyết hôn lên môi cô nàng, lưỡi mềm câu đến Ninh Vinh Vinh mơ màng, đầu óc loạn thành một đống hồ nhão.
"Chị có thể." Bây giờ dỗ em tới tay trước, sau này trên dưới dựa vào bản lĩnh!
"Vậy thì được rồi, từ hôm nay trở đi, chị chính là người của bổn đại tiểu thư!" Mặt Ninh Vinh Vinh đỏ hồng, đôi mắt long lanh, bĩu môi, "Hôn em!"
Khóe miệng Thiên Nhận Tuyết hơi nâng lên, thuận theo ôm cô nàng vào lòng hôn thật sâu.
"Kỹ thuật hôn của chị kém quá, cắn em đau." Ninh Vinh Vinh sờ sờ cánh môi bị trầy da, tức giận nhìn cô ấy.
"Chị chưa hôn ai bao giờ, làm sao chị biết được..."
Nghe cô ấy nói như thế, cả người Ninh Vinh Vinh thoải mái, tay nhỏ vung lên, "Luyện nhiều một chút là được."
"Được." Thiên Nhận Tuyết đột nhiên không kịp phòng ngừa, lần nữa bị cô nàng ôm gặm loạn, gặm xong lại cắn, môi sưng đỏ lên.
"Em là cún sao!!"