Chỉ trong chớp mắt, Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh đã ở Thiên Đấu thành được hơn năm tháng, bố cục của cô và Thiên Nhận Tuyết cũng sắp hoàn thành.
Độc trong cơ thể Tuyết Dạ đại đế quả nhiên như Kỷ Vu sở liệu, không ai có thể nhìn ra, ngay cả Độc Đấu La thuộc Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia cũng chỉ cảm thấy không thích hợp, lại không thể nói ra nguyên do.
Bắt đầu từ tháng trước, thân thể Tuyết Dạ đại đế đã nhanh chóng trở nên tệ hơn, tất cả những y sư trong hoàng thành cũng chỉ đưa ra một kết luận là nội phủ suy nhược.
Mà theo ý muốn của người dân, phong bình Thái Tử điện hạ ưu tú và có quan hệ mật thiết với Thất Bảo Lưu Ly Tông kế vị gần như trở thành xu thế không thể ngăn cản.
Tứ điện hạ Tuyết Băng và Tuyết Tinh thân vương cuối cùng cũng không thể ngồi yên, xé rách mặt nạ giả heo ăn thịt hổ, thay đổi tính tình ăn chơi trác táng hỗn trướng, liên tục tiếp xúc các đại thần, vì kéo Tuyết Thanh Hà xuống ngựa, tận hết sức lực tạo hảo cảm trước mặt Tuyết Dạ đại đế.
Nhưng lúc đó, Tuyết Thanh Hà đã nắm giữ tuyệt đại bộ phận quyền lực, tuy rằng Tuyết Băng thay đổi ấn tượng của mọi người đối với hắn, nhưng so sánh với Tuyết Thanh Hà tu vi cường đại ôn hòa khiêm tốn cùng thuần thục về chính trị thì kém xa.
Mà hắn chủ động bại lộ càng làm cho Tuyết Thanh Hà phân ra một ít lực chú ý, không ngờ bao cỏ này còn có một mặt như vậy.
"Đã sớm nói rồi, Tuyết Băng không đơn giản như vẻ bề ngoài." Kỷ Vu nhấp một ngụm trà, bên cạnh có một bàn tay trắng nõn như ngọc cầm khăn xoa mồ hôi mỏng trên trán cho cô.
Kỷ Vu nắm tay nàng, con ngươi kim sắc tràn đầy đau lòng, "A Thanh, em cũng uống chút nước đi, bận đến bây giờ em cũng mệt mỏi rồi."
Chu Trúc Thanh lắc đầu, kiên trì giơ khăn lau mồ hôi cho cô.
Ninh Vinh Vinh thấy hai người này thân mật không coi ai ra gì thì ê răng, dưới sự xúc động móc khăn ra, nói với Chu Trúc Thanh: "Được rồi, Trúc Thanh, em nghỉ ngơi một lát đi, người rảnh rỗi này giúp hai người lau mồ hôi cho!"
Vừa dứt lời, không khí đột nhiên đọng lại, Kỷ Vu kéo ghế lui về phía sau một bước, Chu Trúc Thanh nhìn nhìn cô, thê xướng thê tùy, cũng lui ra phía sau một bước.
Mà Thiên Nhận Tuyết ở một bên sắc mặt tối sầm đột nhiên nắm tay Ninh Vinh Vinh đang cầm khăn, ấn lên mặt mình, mang theo ghen tuông rõ ràng: "Lau mồ hôi cho chị, không được giúp bọn họ..."
Một Hồn Đế một Hồn Tông, cũng chỉ là đi dạo Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia một vòng, có thể mệt bao nhiêu? Cô ấy đã phải phí tâm phí lực đối phó với Độc Đấu La còn chưa kêu mệt tiếng nào!
Kỷ Vu hứng thú nhìn hai người bọn họ, Chu Trúc Thanh bên cạnh tuy rằng vẫn lạnh mặt như cũ nhưng con ngươi màu đen lại tràn đầy hài hước, bộ dáng hai người xem kịch vui làm Ninh Vinh Vinh tức điên.
A a a! Trúc Thanh bị lão Kỷ dạy hư!!!
Lung tung lau lau mặt Thiên Nhận Tuyết, sau đó lập tức tránh khỏi tay cô ấy, đôi tay ôm mặt nhìn hai người kia.
Ba người không chỉ ra cô nàng vụng về che giấu mặt đỏ, Thiên Nhận Tuyết ho nhẹ một tiếng, tay đặt dưới bàn nhẹ nhàng nắn vuốt.
"Mộng Thần Cơ nói như thế nào?"
Tuy rằng Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia thuộc quyền quản lý của Tuyết Tinh thân vương nhưng những việc liên quan đến học viện không thể tách rời hội đồng giáo dục, có Mộng Thần Cơ thủ tịch của Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia ủng hộ, chắc chắn cô ấy sẽ có thề ngồi vào vị trí kia không thể nghi ngờ.
Về phần Tuyết Tinh thân vương, chờ đến khi cô ấy cầm quyền sẽ tìm cái cớ tiếp nhận Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia từ trên tay hắn là được.
Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh lấy thân phận phụ tá Thái Tử điện hạ định ngày hẹn với Mộng Thần Cơ, như trong dự kiến, tuy rằng Mộng Thần Cơ không nói rõ sẽ nghiêng về người nào trong việc chọn người lên ngôi hoàng đế nhưng đã biểu đạt rõ ràng sự bất mãn đối với Tuyết Tinh thân vương và những quý tộc khác.
Ý tứ cơ bản không thể rõ ràng hơn.
Thú vị chính là, khi hai người đi dạo ở Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, tình cờ gặp Độc Đấu La, đôi xà đồng âm trầm lạnh băng, ngại với Đường Tam nên thái độ của hắn rất khách khí, hỏi thăm về tình huống hiện tại của Đường Tam một phen sau đó rời đi.
Kỷ Vu không thể không tán thưởng một tiếng, độ mẫn cảm của Độc Đấu La đối với độc vật thật sự rất cao, hắn có thể đoán được Tuyết Dạ đại đế lâm bệnh là bởi vì trúng độc nhưng không thể giải được loại độc dược không rõ này.
"Tuyết Tinh thật thiển cận, ông ta cho rằng có thể khống chế được nhân tài trong Học viện Hoàng Gia là có thể ngăn cô mời chào những Hồn Sư ưu tú, trong vô hình đã cắt giảm thực lực của Thiên Đấu." Kỷ Vu nhấp một ngụm trà, "Và Học viện Hoàng Gia trao quá ít cơ hội cho con cháu nhà nghèo, nuôi quá nhiều phế vật quý tộc, đám chó săn kia của Tuyết Băng cũng nằm trong số đó, thiên phú không cao lại chiếm hết tài nguyên."
Thiên Nhận Tuyết gật gật đầu, nhíu mày, "Tuy nhiên, thái độ của Tuyết Dạ đại đế rất mơ hồ, tôi cảm thấy ông ta chưa chắc không biết trói buộc của quý tộc, chỉ là sẽ động đến lợi ích của rất nhiều người nên không muốn quản thôi."
Chỉ vì Học viện Hoàng Gia từ chối con cháu nhà nghèo, những năm gần đây không biết đã tổn thất bao nhiêu Hồn Sư thiên phú không tồi, Mộng Thần Cơ từng cáo trạng với Tuyết Dạ đại đế nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì, càng thêm bất mãn với Tuyết Tinh thân vương.
"Chờ cô thượng vị đến quản!" Kỷ Vu cười vui sướng khi người gặp họa, trong phòng họp nghiêm túc căng thẳng có vẻ có chút đột ngột.
Thấy sắc mặt ba người bất biến nhất trí nhìn về phía mình, Kỷ Vu cười gượng cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, có chút nhớ tiểu Mập Mạp và Áo Tư Tạp, nếu có bọn họ ở đây, tốt xấu gì mình cũng có thêm người phụ họa, không đến mức xấu hổ như vậy.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Thiên Nhận Tuyết, nhìn Kỷ Vu trong lòng tràn đầy tính kế, có đến quản cũng không phải là tôi tự mình quản!
Ninh Vinh Vinh thấy cô ấy nhìn chằm chằm Kỷ Vu không chớp mắt, trong mắt còn phiếm ánh sáng, tức khắc mặt đẹp trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của ba người.
"Vinh Vinh, sao vậy?" Thiên Nhận Tuyết ôn hòa quan tâm hỏi.
Kỷ Vu nhìn thấu không nói toạc, biểu cảm này cô quá quen thuộc, đôi mắt nhỏ không tự giác nhìn qua người bên cạnh, thấy khuôn mặt vô biểu tình trắng nõn như ngọc của Chu Trúc Thanh, đáy mắt lại cất giấu một tia ý cười dịu dàng, không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
Một phòng lại có hai bầu không khí khác nhau, lại kỳ diệu không quấy nhiễu lẫn nhau. Ánh mắt nóng rực lại chăm chú của Kỷ Vu làm Chu Trúc Thanh cảm thấy không được tự nhiên, phát hiện Vinh Vinh bọn họ không nhìn qua đây, nhiệt độ trên mặt mới chậm rãi áp xuống.
Đã quen cãi nhau ầm ĩ với cô ấy, chợt được đối đãi dịu dàng như vậy, Ninh Vinh Vinh còn có chút không quen.
"Không... Không có gì."
"Hửm? Nhưng mũi em vừa mới phun khí..."
Nghe đến đó, Kỷ Vu nhịn không được cắn chặt môi, cô sợ mình sẽ cười ra tiếng, làm gì có ai nói mũi con gái nhà người ta phun khí như vậy chứ?
Quả nhiên, Ninh Vinh Vinh bình tĩnh một giây, tay nhỏ đặt lên eo xoa xoa, đột nhiên đứng lên, "Cái gì mà mũi phun khí, nói khó nghe dữ vậy, bổn đại tiểu thư chính là phun ra tiên khí!"
Vẫn là ớt cay nhỏ quen thuộc động một chút sẽ nổ tung, hai người như đã trở về thời điểm ở chung trước khi đính hôn, ngoài dự đoán, tuy rằng sẽ cãi nhau nhưng đã hòa thuận hơn rất nhiều.
Thiên Nhận Tuyết cũng không nhường, hai người cứ ồn ào suốt thời gian một nén nhang về đề tài mũi phun khí không sạch sẽ này, làm Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh líu lưỡi không thôi.
Sau khi ồn ào xong, Ninh Vinh Vinh cảm thấy mỹ mãn uống một ngụm nước, "Như vậy vẫn tương đối thoải mái hơn."
Khóe miệng Kỷ Vu giật giật, loại phương thức thăng tiến tình cảm này khá đặc biệt. Sẽ không sợ thật sự cãi nhau?
"Đúng rồi!" Kỷ Vu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, la lên một tiếng, sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ từ hồn đạo khí, khi Chu Trúc Thanh nhìn đến đồ vật cô lấy ra, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Cái này cho cô."
Chỉ thấy Kỷ Vu đưa quyển sổ nhỏ đó cho Thiên Nhận Tuyết bằng cả hai tay, ánh mắt nghiêm túc, đột nhiên có một cảm giác giao phó truyền thừa trịnh trọng, Thiên Nhận Tuyết thấy thế không khỏi cũng nghiêm túc, trịnh trọng tiếp nhận.
"Đây là?"
Ánh mắt Kỷ Vu tiếc nuối, quay đầu nhìn Ninh Vinh Vinh hoàn toàn không biết gì cả, thấp giọng nói: "Cô xem sẽ biết."
Đây chính là trân quý của cô, còn có rất nhiều phương pháp dỗ Chu Trúc Thanh, cuối cùng còn có hình các loại tư thế, cô và A Thanh còn chưa có thử qua đâu!
Thấy Kỷ Vu cho quyển sổ này cho người khác, tuy rằng trong lòng Chu Trúc Thanh nghi hoặc nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, ngày thường cô cất giữ sổ nhỏ này như bảo bối, đã nói vô dụng rồi nhưng vẫn không nỡ ném đi.
Nhớ đến mỗi lần Kỷ Vu chọc mình tức giận sẽ có hành vi vô thức đi giở quyển sổ này ra, đối với một màn nghi thức truyền lại này, Chu Trúc Thanh hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đến nỗi những gì chị em tốt sắp sửa trải qua nàng cũng không quản được.
Theo nàng thấy, Thiên Nhận Tuyết người này tuy rằng lãnh đạm nhưng có thể nhìn ra được là người sáng suốt, cô ấy rất cưng chiều Vinh Vinh, so sánh ở việc dỗ vợ thì Thiên Nhận Tuyết tốt hơn Kỷ Vu đồ ngốc đầu gỗ này rất nhiều.
Nhưng hiện thực sau này khiến người ta không biết nên khóc hay cười lại nói cho nàng, không có ngốc nhất, chỉ có ngốc hơn!
Điểm khác biệt lớn nhất của Thiên Nhận Tuyết sau khi đính hôn chính là cô ấy không hề giấu giếm bất cứ thứ gì với Ninh Vinh Vinh, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh trở về phòng, Ninh Vinh Vinh tò mò nhìn quyển sổ nhỏ của Kỷ Vu, mắt trông mong nhìn Thiên Nhận Tuyết, tay nhỏ lay xiêm y cô ấy, ngoài miệng không nói muốn làm gì nhưng mỗi một cử chỉ đều tới gần quyển sổ nhỏ kia.
Thiên Nhận Tuyết không định giấu co nàng nên đã cùng cô nàng mở sổ nhỏ khiến Kỷ Vu trân trọng này.
Mở đầu là bảy chữ to đập vào mặt hai người, chỉ thấy trên đó viết: Đại pháp dỗ vợ của Kỷ thị.
"Cái này... Là tâm đắc của lão Kỷ?" Ninh Vinh Vinh không xác định.
Lại lật một tờ.
Chương 1. Vợ ghen thì dỗ như thế nào?
Chương 2. Vợ khóc vì lo lắng an nguy của mình thì dỗ như thế nào?
Chương 3....
Cả một quyển sổ đều là những ghi chép về lịch sử giận dỗi giữa Chu Trúc Thanh và cô khi bọn họ yêu đương, còn có kỹ xảo cô dô người, một hôn hai ôm ba lên giường.
Một quyển cẩu lương thật lớn ập vào mặt, khóe miệng Thiên Nhận Tuyết hơi giật, ánh mắt cổ quái nhìn Ninh Vinh Vinh, muốn nói lại thôi.
Người thuộc Học viện Sử Lai Khắc đều kỳ quái như vậy sao?
Ninh Vinh Vinh như là vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của cô ấy, cười mỉa nói: "Từ khi lão Kỷ và Trúc Thanh ở bên nhau, chị ấy ngày càng trở nên không đàng hoàng, chị đừng để trong lòng, thứ này không cần, ngày mai trả cho chị ấy đi."
Tuy là nói như vậy, Ninh Vinh Vinh lại dán mắt vào quyển sổ không chịu rời đi, thứ này nhìn ấu trĩ nhưng làm sao không phải bằng chứng Kỷ Vu che Chu Trúc Thanh ở sâu trong nội tâm, các nàng yêu nhau cô đều ghi chép lại từng chút một, nói không hâm mộ là không thể nào.
Vẫn còn vài trang cuối, Thiên Nhận Tuyết chuẩn bị tùy tiện lật xong rồi đi nghỉ ngơi, nhưng có ai nói cho cô ấy nội dung trong mấy tờ cuối là như thế này đâu, thấy cái này ai còn ngủ được?
Phong cách vẽ lớn mật, so với tiểu hoàng mạn của Ninh Vinh Vinh chỉ có hơn chứ không có kém, yết hầu Thiên Nhận Tuyết gian nan lăn lộn vài cái, ánh mắt nóng rực.
"Vinh Vinh..."
Giọng nói khàn khàn gợi cảm mang theo hương vị quyến rũ mê hoặc, Ninh Vinh Vinh ngơ ngác nhìn người đè ở trên người mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì tình huống đã phát triển trở nên không thể khống chế.
Lão Kỷ đáng chết, dạy hư đầu gỗ nhà em!
~~0~~
Tác giả có lời muốn nói:
"Ưm ~ trứng ung, nhẹ một chút ~"
"Thực xin lỗi, chị sẽ chậm một chút."
"Chị không thể học lão Kỷ một chút sao? Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy chắc chắn kỹ thuật rất tốt."
"Em còn nói, không phải chị đang làm theo những gì trong sổ của Kỷ Vu sao?"
"Kỹ thuật của chị không tốt tí nào!"
"Ưm ~ chậm một chút ~ a a a!"