"Hôm nay là ngày con bé thành hôn." Người phụ nữ nắm quyền trượng, đứng ở bên cửa sổ nhìn về phương xa, sắc mặt phức tạp lại mông lung.
Rũ bỏ một thân uy nghiêm, áo choàng tím vàng khoác hờ trên người, che đi thân thể hơi yếu ớt của bà.
Một vị thiếu nữ đứng bên cạnh bà, mặt lộ vẻ lo lắng, rồi lại rất nhanh giấu đi cảm xúc như cô giáo của mình.
Giọng nói của người phụ nữ đều đều, không phập phồng, như nghi vấn lại như là lẩm bẩm. Thiếu nữ là người bà thân cận nhất, nghiền ngẫm nhìn bà đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu do dự, mở miệng trả lời: "Đúng vậy, thưa cô."
"Na Na, lão già kia xuất quan chưa?"
"Vẫn chưa, theo như ngài đã phân phó, người thông tri cho ông ta đã bị Cúc Nguyệt Quan cản lại, cho nên hiện giờ Đại Cung Phụng vẫn chưa biết hôn sự của Tuyết Thanh Hà." Hồ Liệt Na há miệng thở dốc, như còn muốn hỏi gì đó, nhưng ngại với sự uy nghiêm của cô mình nên lại nuốt trở vào.
Sao cô lại bảo mình chú ý Tuyết Thanh Hà? Có liên quan gì đến kế hoạch của cô sao?
Trong lòng Hồ Liệt Na có nghi ngờ, nhưng sau đó lại bởi vì sắp đi tấn công thủ đô nên đã quên việc này.
Buổi lễ long trọng của Thiên Đấu, lời chúc mừng từ bốn phương tám hướng tới.
Từ khi nhận được thiệp mời, Đới Mộc Bạch đã theo huynh trưởng xuất phát từ Tinh La, trên đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, tối hôm qua mới đến trạm dịch, nghỉ ngơi sắp xếp một đêm mới mang theo hạ lễ vào hoàng cung.
Theo lý mà nói, việc kết hôn vốn không nên vội vàng như thế, nhưng ai bảo tân nương hận không thể gả đến vậy!
Trong đại điện ngồi đầy khách khứa, trên hai ghế chủ vị vẫn chưa có người, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Tuyết Thanh Hà nắm tay tân nương khoan thai tới muộn.
Trai tài gái sắc, một đôi bích nhân.
Kỷ Vu tiếp đón thân hữu, Chu Trúc Thanh còn đang ở trong đám người, ứng phó quý tộc đến từ Tinh La cùng với người đại biểu của các tiểu quốc gia.
"Thế nào? Thấy tiểu Trúc Thanh có một mặt như cá gặp nước như vậy, có chút tự biết xấu hổ hay không?" Liễu Nhị Long làm thân hữu của nhà gái ngồi cách Ninh Phong Trí không xa, giữ chặt Kỷ Vu bận rộn như con quay.
So sánh với năng lực xử lý nhân tế kết giao của Chu Trúc Thanh, Kỷ Vu cam bái hạ phong.
Cô bé của cô đã học được ngụy trang, học được kiên cường, trong lòng Kỷ Vu vừa đau lòng vừa tự hào.
"Tự biết xấu hổ thì không có, cô vợ nhỏ của em vốn là giỏi như vậy!" Mặt Kỷ Vu đầy tự đắc, đồng thời có chút tiếc nuối, "Đáng tiếc Mập Mạp bọn họ không ở đây, Sử Lai Khắc Thất Quái... Cũng chỉ có ba người trình diện."
Liễu Nhị Long thấy cảm xúc thất vọng trong mắt Đại Sư, rất là cảm thán, nói: "Xem ra chỉ có thể chờ đến ba năm sau, hẹn ước năm năm giữa bọn họ."
Kỷ Vu gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, cuộc sống an nhàn tự tại năm đó ở Học viện Sử Lai Khắc thật tốt.
Tân lang tân nương vào bàn, Kỷ Vu là tổng chỉ huy tại hiện trường cuối cùng cũng được thoải mái, phần còn lại cứ giao cho người chủ trì chuyên môn phụ trách.
Sau khi Chu Trúc Thanh trò chuyện với đám người ở Tinh La xong, bỏ qua sự giữ lại của Chu gia chủ, lập tức ngồi xuống bên người Kỷ Vu.
Chu gia chủ nhìn bóng đáng nàng quả quyết, vốn muốn nói gì đó, nhưng vừa vặn âm nhạc trong đại điện vang lên, hắn lại lần nữa ngồi trở về, chỉ là ánh mắt sắc bén liếc về phía Chu Trúc Thanh một cái.
Cho ngươi một năm tự do đã đủ lông đủ cánh chống đối rồi đúng không? Dù sao thì ngươi cũng là người của Chu gia ta, sứ mệnh gia tộc ngươi trốn không thoát đâu!
Một màn này vững chắc rơi vào mắt Kỷ Vu, trên mặt cô tức khắc âm trầm như bao phủ một tầng mây đen.
Ánh mắt mịt mờ lại sắc bén như đao đánh giá Chu gia chủ, thần kinh căng chặt, thời khắc chuẩn bị bạo động.
"A Vu, em không sao." Hiển nhiên Chu Trúc Thanh cũng nhận ra được sự khác thường của cô, nắm tay cô nhéo nhéo, dịu dàng dỗ, "Đừng nhìn ông ta, nhìn em là được."
Không thể không nói, Chu Trúc Thanh là người hiểu biết Kỷ Vu nhất trên đời này, một câu đã làm cô dời mắt dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt chỉ một thoáng đã nhu hòa lại, khí thế quanh thân đạm nhiên như nước, nhìn không thấy một tia bạo ngược.
"Ừm." Nhiệt độ nơi vành tai Kỷ Vu chợt dâng lên, một đôi mắt sâu không thấy đáy chuyên chú thâm tình dừng trên người Chu Trúc Thanh, ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Liễu Nhị Long ngồi ở bên cạnh các nàng nhướng mày, ho nhẹ một tiếng, "Không ngờ em còn biết xấu hổ."
Trong vòng một ngày nghe được hai người nói cùng một câu, Chu Trúc Thanh quay đầu nhẹ giọng nói: "Da mặt A Vu mỏng, cô Nhị Long đừng trêu chị ấy."
Kỷ Vu kéo tay Chu Trúc Thanh, ánh mắt ra vẻ đáng thương uất ức, "Không có xấu hổ, A Thanh ~ em phá hỏng hình tượng của chị ở bên ngoài."
Khóe miệng Chu Trúc Thanh không nhịn được mà giơ lên, nhìn cô không nói, ánh mắt trần trụi uy hiếp.
Kỷ Vu lập tức im lặng, quay đầu đi nhìn về phía đôi tân nhân ở trung tâm đại điện, ý tứ xin khoan dung yếu thế quá rõ ràng.
Chu Trúc Thanh: Ở trên giường em không đè chị được, ở bên ngoài còn không thể tìm mặt mũi cho chính mình sao!
Bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt đó, Liễu Nhị Long và Đại Sư nhìn nhau, tâm tư của người ở bên mình nhiều năm vừa thấy đã biết.
Kỷ Vu... Chẳng lẽ là người nằm dưới?
Chuyện này... Không nhìn ra được nha, tin tức của Vinh Vinh bị sai sao?
Năm đó ở Học viện Sử Lai Khắc, Kỷ Vu còn đè Trúc Thanh ra hôn cơ mà, sao mới trôi qua hai năm, tình thế đã nghịch chuyển như thế rồi?
Đại Sư có chút hoài nghi, nhưng Liễu Nhị Long lại tin tưởng không nghi ngờ với biểu hiện giả dối có chủ ý của Chu Trúc Thanh.
Được lắm, cuối cùng cũng bắt được điểm yếu của em. Khi quản lý Học viện Thiên Đấu, em đã gây rắc rối cho ta quá nhiều, lần này một hai phải để Trúc Thanh thay ta thu thập em!
Trên đại điện, người chủ trì đã bắt đầu diễn thuyết một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, Liễu Nhị Long tạm thời kiềm chế động tác ngo ngoe rục rịch, đôi mắt phượng nhìn Kỷ Vu làm cô nổi cả da gà da vịt.
Xoay đầu nhìn lại, cô Nhị Long đang đoan chính nghiêm túc nghe, nước mắt doanh tròng như là cảm động vì câu chuyện tình yêu đang được diễn thuyết.
Là do mình bị ảo giác sao? Luôn có cảm giác sẽ có việc gì đó sắp phát sinh.
Sau khi lễ tiết dài dòng phức tạp kết thúc, hầu như tất tả mọi người trong đoàn thân hữu đều nhìn ra được Ninh Vinh Vinh đang bực bội.
Tươi cười được bảo trì khéo léo trên mặt thoạt nhìn thiếu vài phần chân tình thực lòng, nhiều thêm một chút cứng đờ, nắm chặt tay Tuyết Thanh Hà, chỉ có cô ấy mới nghe được một tiếng thở dài.
Nhịn một chút thì tốt rồi... Bà xã.
Cuối cùng dày vò cũng kết thúc khi người chủ trì nói một câu "Lễ đã xong", Ninh Vinh Vinh gấp không chờ nổi, kéo thị nữ trốn trở về tẩm cung như là lôi đi.
Để Tuyết Thanh Hà một mình ứng phó với rất nhiều "người ngoài".
Người từ Võ Hồn điện tới ăn mừng không phải là ai khác, chính là Bạch kim giáo chủ Tái Lạp Tư đã từng tham dự Hồn Sư tinh anh đại tái, nhưng hiển nhiên hắn không có hứng thú với những thứ này, khách sáo hai câu đã rời đi.
Bộ dáng không coi ai ra gì, hoàn toàn không đặt Thiên Đấu hoàng uy vào mắt.
Quần thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt tụ tập trên người Tuyết Thanh Hà.
"Ha hả, nếu Bạch kim giáo chủ có chuyện quan trọng trong người, trẫm sẽ không giữ ngươi lại."
Không phải ngươi tự cao tự đại, mà là ta cho ngươi lăn!
"Ngươi..." Tái Lạp Tư xoay người, sắc mặt âm trầm, đôi con ngươi hung ác nham hiểm nặng nề nhìn Tuyết Thanh Hà, phút chốc khẽ cười một tiếng, "Tốt lắm."
Chờ khi ngươi trở thành tù nhân, xem ngươi còn có thể cuồng ngạo như bây giờ hay không?!
Sau khi hắn rời đi, hôn lễ tiếp tục, Tuyết Thanh Hà bưng ly rượu kính từ bàn này sang bàn khác, đi đến bàn của Kỷ Vu, Liễu Nhị Long đột nhiên đem ly rượu của mình đưa cho nàng.
"Trúc Thanh à, cô say quá rồi, đầu choáng váng hồ hồ, ly rượu này em giúp cô uống đi."
Sao nàng cứ cảm thấy có chuyện gì đó mờ ám?
Chu Trúc Thanh nửa tin nửa ngờ nhận lấy ly rượu, con ngươi trong suốt khó hiểu nhìn Đại Sư, lại cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt, lông mày nhíu chặt.
Cô Nhị Long không thể uống rượu? Có Đại Sư ở đây sao để mình thế cô ấy uống?
Nghi vấn chợt lóe qua, nhưng theo như sự tin tưởng của mình đối với Liễu Nhị Long, Chu Trúc Thanh nâng nâng ly với Tuyết Thanh Hà, chuẩn bị tính phần của mình chung với Liễu Nhị Long.
Kỷ Vu ở một bên vô tình nhìn thấy nụ cười gian nơi khóe miệng Liễu Nhị Long, lòng có nghi ngờ, giả vờ tự nhiên ngăn cản trước khi Chu Trúc Thanh uống xong rượu.
"Tửu lượng của A Thanh kém, vẫn nên để chị uống cho." Nói xong liên tiếp uống ba ly một hơi cạn sạch.
Nhưng hiển nhiên cô đã quên chính mình không còn là chuyên gia đàm phán ngàn ly không say trên bàn rượu trong kiếp trước nữa, kiếp này là một ly đã say.
Tốc độ cực nhanh, Chu Trúc Thanh cũng chưa kịp ngăn cô lại.
Chỉ có thể có thể trơ mắt nhìn cô híp mắt, gục đầu vào vai mình, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
A Vu ngốc, tửu lượng của em tốt hơn chị nhiều.
Chu Trúc Thanh không biết dụng ý của Kỷ Vu, chỉ nghĩ cô là thật sự đau lòng cho mình, mãn tâm mãn nhãn đều là cảm động.
Thật là một hiểu lầm mỹ diệu.
Tình thế biến hóa nhanh như vậy, Liễu Nhị Long cũng bị bất ngờ.
Đau đầu lấy tay che trán lại, thuận tiện ngăn trở ánh mắt chột dạ, kéo kéo tay áo Đại Sư, mặt hắn cũng đầy sự bất đắc dĩ.
Kỷ Vu không thắng được rượu lực, Chu Trúc Thanh đành phải rời tiệc trước, trước khi đi nhận thấy biểu cảm của cô Nhị Long thập phần không đúng.
Nhìn nàng tựa như tiếc hận, lại tựa như áy náy, còn có vài phần tò mò.
Nhưng bởi vì Kỷ Vu say rượu đau đầu rên rỉ nhanh chóng khiến nàng mất tập trung.
"Tiểu Cương, em xong rồi!"
Tính tình của Chu Trúc Thanh khoan dung, mà Kỷ Vu chính là nhỏ nhen, nếu như Kỷ Vu biết mình hạ dược... Cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ bàn chân.
"Không sao, cho dù em hạ dược ai trong số hai em ấy, Kỷ Vu đều sẽ tới đòi lại."
"... Đúng là như vậy." Cảm giác áy náy bị quét sạch.
Mình chính là Liễu Nhị Long, mới không sợ đứa nhóc kia... Đâu.
Nhưng hai người bọn họ đã đoán sai, Kỷ Vu cũng không phải là người bị ăn.
"A Thanh, làm cái đuôi hiện ra ~"
Vừa vào cửa, Kỷ Vu đã bế ngang Chu Trúc Thanh lên ném lên chiếc giường to rộng, trong mắt nồng đậm dục vọng, hai mắt nhiễm huyết sắc điên cuồng.
Chu Trúc Thanh nhìn Kỷ Vu cường thế đầy tính công kích như vậy, vừa thích vừa sợ hãi, thân thể ngoan ngoãn thuận theo ý Kỷ Vu, bày ra phong tình cô muốn.
Một đêm này, còn xuất sắc hơn cặp đôi mới cưới cách vách.
Thiên Nhận Tuyết: Vinh Vinh quá mệt nên ngủ rồi, mình không muốn gọi em ấy dậy. Nếu đánh thức em ấy, em ấy sẽ làm loạn với mình, nhưng không gọi thì mình không được động phòng, khó quá!
Sáng sớm hôm sau, ngày đầu tiên trong bảy ngày tân hôn của đế vương.
Thiên Nhận Tuyết mở to một đôi mắt tràn ngập tơ máu, đôi mắt trống rỗng đầy tuyệt vọng.
Không được ăn thịt thì cũng thôi đi, còn bị bắt xem... Nghe người khác ăn thịt.
Chớp chớp đôi mắt chua xót, Thiên Nhận Tuyết nhìn hồ ly nhỏ ngủ ngon suốt cả đêm trong lòng mình bất đắc dĩ thở dài.
Sớm biết rằng sẽ như vậy đã an bài phòng cho Kỷ Vu xa hơn một chút.
Cũng may ngoại thần không thể ở lâu trong cung, hôm nay tất cả khách khứa đều sẽ rời đi, đêm nay mình nhất định sẽ ăn cho no!
Cũng không ngờ, hùng tâm tráng chí lại bị vỡ nát bét khi Ninh Vinh Vinh tỉnh lại.
"Ưm... Tuyết Tuyết, đôi mắt của chị đỏ, a, xem quầng thâm ở mắt kìa! Đêm nay phạt chị đi ngủ sớm một chút!"
Ninh Vinh Vinh đánh đòn phủ đầu, chặn hết những lời oánh trách Thiên Nhận Tuyết tích góp một đêm.
Thiên Nhận Tuyết há miệng thở dốc, đang muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Ninh Vinh Vinh ngồi dậy duỗi người, một cánh tay ngăn trở cô ấy.
"A ~ đêm qua ngủ thật là thoải mái, mau rời giường, em đói bụng!" Nói xong, rất tự nhiên kêu người tiến vào hầu hạ, để Thiên Nhận Tuyết một mình ngồi ở trên giường dục cầu bất mãn.
Ninh Vinh Vinh: Cũng may là mình thông minh nhanh trí!