Trên đường phố ngoài hoàng cung, một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy đến, ông cụ tản bộ bên đường liếc nhìn xe ngựa với vẻ mặt khinh thường.
Không có nguyên nhân nào khác, chiếc xe ngựa này chạy quá chậm, còn không nhanh bằng một người già đang đi như ông.
Người lái xe ngựa thấy được ánh mắt khinh bỉ khóc không ra nước mắt, ánh mắt u oán lại không dám quay đầu lại, tuy rằng tính tình của vị đại nhân trong xe rất tốt, nhưng một khi đề cập đến việc của Chu tiểu thư sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Hắn cũng không dám động vào khi Chu tiểu thư đi đứng không thuận tiện.
"A Vu, hiện tại chúng ta về học viện sao?" Chu Trúc Thanh nắm trong lòng Kỷ Vu, lười biếng cọ cọ cổ cô.
Đặc tính lười biếng cao quý của mèo được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Kỷ Vu hưởng thụ vuốt ve mái tóc mềm mại và bồng bềnh của Chu Trúc Thanh, nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tia ý vị sâu xa, "Không, chúng ta đi tụ họp với Đới lão đại trước."
"Sáng nay cô Nhị Long nhắn, nói cậu ta tìm chúng ta có việc nhưng không nói tỉ mỉ. Chị đoán có lẽ là về Tinh La, cho nên không có nói với Vinh Vinh."
"Ừm... Cũng được, em và Mộc Bạch ca ca đã lâu không gặp, vừa lúc tụ hội một chút." Chu Trúc Thanh nhìn khuôn mặt Kỷ Vu dần dần tối sầm lại, cười như hồ ly.
Vừa dứt lời, thân thể chợt bị bế lên một chút, Chu Trúc Thanh kinh hô một tiếng, hai tay ôm cổ Kỷ Vu, chỉ thấy Kỷ Vu cong môi cười như không cười, nói: "Muốn làm chị ghen sao?"
Chút tâm tư nhỏ không thể nói bị lời nói cùa cô thẳng thừng chọc thủng, Chu Trúc Thanh đỏ mặt, ánh mắt né tránh.
"Bảo bối, miệng lưỡi như vậy, cuối cùng chịu tội chính là em."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua điểm mẫn cảm bên hông, cảm giác tê dại như có luồng điện xẹt qua xông thẳng lên đỉnh đầu, Chu Trúc Thanh lập tức mềm cả người, vô lực ghé vào vai Kỷ Vu.
Ngôn ngữ cực có ám chỉ làm Chu Trúc Thanh tức khắc nhớ tới 'rầm rộ' tối hôm qua, nhịn không được cả người run lên, "A Vu..."
"Đùa em thôi." Kỷ Vu cưng chiều sờ sờ lưng mèo con, "Yên tâm, việc tối hôm qua sau này sẽ không xảy ra nữa."
Nghe được lời này, Chu Trúc Thanh an lòng, thân mình cũng thả lỏng nằm trong lòng Kỷ Vu, con ngươi đen nhánh có tiếc nuối chợt lóe qua khó có thể phát hiện.
Thật ra nếu A Vu dịu dàng hơn một chút, cũng không phải khó tiếp thu như vậy.
Nàng thực thích cô bá đạo.
Hai người trò chuyện câu được câu không, rất nhanh đã tới điểm đến.
"Kỷ viện trưởng, đã đến Tầm Vị Lâu rồi."
Bên ngoài, xa phu tất cung tất kính nhỏ giọng nói một câu, xuống xe khom người chờ ở một bên.
"Ừm."
Một bàn tay trắng nõn không tì vết vén màn xe lên, nhưng động tác lại không ưu nhã như vậy, trong ngực cô ôm một cô gái mặc đồ đen nhỏ xinh có khí chất lạnh lùng, ở cửa Tầm Vị Lâu người đến người đi có vẻ phá lệ không giống người thường.
"A Vu, để em xuống đi."
Chu Trúc Thanh cũng không để ý đến ánh mắt quái dị của người qua đường, nhưng nàng không muốn Kỷ Vu bị người ta bàn tán.
A Vu của nàng như trời quang trăng sáng, là tồn tại tốt đẹp nhât thế gian này, làm sao người tầm thường có thể xen vào?
Kỷ Vu khinh phiêu phiêu nhìn nàng một cái, đối với loại hành vi song tiêu này của nàng thập phần không vui.
"Chị để ý đến những thứ này từ bao giờ?"
Thấy Chu Trúc Thanh giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay cô, Kỷ Vu nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Ngoan một chút."
Xuất phát từ bản năng đi theo lợi ích, né trách việc xấu, Chu Trúc Thanh tức khắc dừng động tác lại, ngược lại dùng sức câu lấy cổ Kỷ Vu.
Ánh mắt của A Vu thật làm người ta thẹn thùng...
Mỗi lần nghĩ đến trận lửa nóng tối hôm qua, lỗ tai lại không thể khống chế được mà đỏ lên.
Kỷ Vu rất hài lòng với biểu hiện của người yêu, không chấn chỉnh 'phu cương' sao được?
Bởi vì yêu cô, cho nên sợ tay sợ chân.
Nhưng Kỷ Vu lại không muốn Chu Trúc Thanh làm bản thân nàng chịu khổ như thế. Hai người yêu đương cô cũng không kiêng dè gì, cho dù ở địa vị cao cũng không dung thứ cho những sai lầm.
Nói nhiều lần, mỗi lần Chu Trúc Thanh hứa rất quyết đoán nhưng chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, cho nên Kỷ Vu chỉ có thể dùng loại phương pháp giữa thê thê lưu lại ấn tượng khắc sâu cho nàng.
"Như vây mới ngoan, lại có lần sau..."
Chu Trúc Thanh đã hiểu lời nói còn dang dở của cô, sương tuyết trên mặt tức khắc nổi lên xấu hổ của thiếu nữ, trong lúc nhất thời thu hút đông đảo ánh mắt không có ý tốt, hấp dẫn người qua đường dừng lại.
Khí chất hai người điệu thấp, thực lực cũng không lộ mảy may, chỉ một đoạn đường ngắn đến Tầm Vị Lâu, đã có Hồn Sư không có mắt trêu chọc tới cửa.
Võ Hồn của Kỷ Vu biểu hiện đặc thù, tất nhiên là không thể dễ dàng bại lộ, vì thế Chu Trúc Thanh, hộ thê cuồng ma online, con ngươi tròn xoe lập tức biến thành thẳng đứng, linh miêu bám vào người, đôi con ngươi lạnh như băng sương nhìn thẳng về phía người nọ, tầm mắt vô tình sắc bén như đao khắc vào trên người.
Chọc phải Hồn Sư!! Người nọ run run thân thể, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, lòng bàn chân như được bôi dầu, vừa xoay người đã chuồn mất.
Chu Trúc Thanh không có ý định so đo với hắn, sau khi làm cho một đám người kinh sợ có mang tâm tư không tốt, lập tức thu hồi Võ Hồn.
"A Thanh thật lợi hại ~" Cảm giác được che chở thật không tồi.
Kỷ Vu trêu đùa sờ sờ cái đuôi nàng, sung sướng híp mắt nhìn đỏ ửng trên mặt nàng, khẽ cười một tiếng nâng bước đi về phía Tầm Vị Lâu.
"Các vị đi bao nhiêu người? Phòng hay là đại sảnh?"
"Đã hẹn người, phòng 3308, Đới Mộc Bạch."
Chất lượng tiếp khách trong lâu rất tốt, tuy rằng thấy trong ngực Kỷ Vu ôm một người, có chút nghi hoặc, thậm chí cảm thấy kỳ lạ nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười nhiệt tình làm cho người ta có cảm giác như đang ở nhà.
Người hầu dẫn hai người đến cửa phòng 3308, sau khi giúp đẩy cửa ra thì khom người chờ ở ngoài cửa.
Vừa mở cửa ra đã có mấy người trong phòng nhìn ra, ngoài dự đoán chính là, ngoại trừ Đới Mộc Bạch, còn có hai vị khách không mời mà đến.
"Chu Trúc Vân, Đới Duy Tư?" Kỷ Vu không quá ngạc nhiên, chỉ là cúi đầu nhìn về phía Chu Trúc Thanh, sợ nàng không muốn thấy người nào đó.
Kỷ Vu nghĩ không sai, ánh mắt Chu Trúc Thanh đáp lên người Chu Trúc Vân sau đó lập tức dời đi, nhắm mắt, mi dài run nhè nhẹ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy thế, Chu Trúc Vân nửa đứng dậy vốn định nói cái gì đó, đành phải bất mãn ngồi trở về dưới ánh mắt không tán đồng của Kỷ Vu.
Kỷ Vu ôm Chu Trúc Thanh ngồi xuống, thân thể mèo con mềm mại không xương thoải mái nằm trong lòng cô, trên gương mặt lạnh băng thờ ơ, không để ý ánh mắt vừa quái dị vừa xấu hổ của những người khác chút nào.
Đới Mộc Bạch cảm thấy có vẻ như mình là người xấu hổ nhât ở đây, tú ân ái không đáng sợ, ai độc thân người đó xấu hổ! Ca ca có vợ, người đáng lẽ là vợ của mình còn biến thành vợ của người khác.
Mệt mỏi...
Đóng cửa lại ngăn cách hai thế giới, mọi người ngồi quanh nhìn nhau không nói gì. Cuối cùng vẫn là Đới Mộc Bạch dẫn đầu, bắt đầu nói đến chính sự.
"Trúc Thanh, đã lâu em chưa trở lại Tinh La rồi, có vẻ như Chu gia chủ rất có phê bình kín đáo, ngày hôm qua trong yến hội em còn công nhiên vi phạm ý tứ của ông ta, anh sợ ông sẽ mạnh mẽ mang em trở về." Đới Mộc Bạch lo lắng sốt ruột, tưởng tượng đến biểu cảm âm trầm của Chu Đình Chi lập tức không rét mà run.
"Yên tâm, nỏ mạnh hết đà mà thôi, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể thay thế được bọn họ." Chu Trúc Vân thong thả ung dung nâng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khóe mắt mang theo tự đắc, thăm dò nhìn về phía Chu Trúc Thanh.
Mau khen chị! Mau khen chị!
Kỷ Vu rõ ràng nhìn thấy một con hồ ly điên cuồng phe phẩy đuôi, hấp dẫn lực chú ý của chủ nhân, ngạo kiều lại ra vẻ rụt rè.
Đáng tiếc một phen làm ra vẻ này chỉ rơi vào trong mắt người không hiểu phong tình.
"A Vân, đôi mắt em không thoải mái sao?"
"... Câm miệng!"
"Ò."
Thay thế được? Tức khắc Chu Trúc Thanh tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, không còn vẻ mềm mại như rắn nước nằm ở trên người Kỷ Vu nữa.
Nhưng rụt rè như nàng không có mặt mũi hỏi tình huống cụ thể với kẻ thù cũ, mà là dời ánh mắt về phía Đới Mộc Bạch.
Kế tiếp như là truyền hoa cầu, Đới Mộc Bạch nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Vu, Kỷ Vu lại chột dạ quay đầu nhìn về phía Chu Trúc Vân. Vòng đi vòng lại, Chu Trúc Thanh vẫn thỏa mãn sự chờ mong của Chu Trúc Vân.
"Khụ!" Chu Trúc Vân buông chén trà, hơi nhướn mày nhìn về phía Chu Trúc Thanh, "Việc này nói ra thì rất dài..."
Lời này vừa nói ra, Kỷ Vu âm thầm thở dài, A Thanh cũng không phải là người có kiên nhẫn.
Đúng như cô đã dự đoán, Chu Trúc Thanh khép mắt lại, an tĩnh dựa vào vai Kỷ Vu, không nhìn nàng ấy giả bộ nữa.
Không nói thì không nói, em cũng không muốn nghe đâu!
Chu Trúc Vân được cái không thú vị, một cảm giác tức giận dâng lên trong lòng, bị tức giận kích thích đến đôi mắt ngấn nước sinh một tia ấm ức, đôi con ngươi dựng thẳng màu nâu nhìn thẳng vào Chu Trúc Thanh, cắn chặt khớp hàm. Biểu cảm u oán không những không làm Chu Trúc Thanh cảm thấy áy náy hoặc xin lỗi, ngược lại tạo cho nàng một loại ảo giác vận sức chờ phát động.
Quả nhiên, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, đây là muốn bắt đầu động thủ sao?
Chu Trúc Thanh trong mắt Chu Trúc Vân như một con mèo đang cong người lên, hung tợn nhìn địch nhân, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Kỷ Vu rõ ràng cảm nhận được thân thể trong lòng cứng đờ, tăng cao tính cảnh giác, khí tràng nói không rõ phô ra lan tràn cả phòng.
Trong mắt nàng tràn đầy phòng bị, làm trái tim Chu Trúc Vân cứng lại, cả người mất lực.
Một tấm chân tình như bị dội một chậu nước lạnh, cả người bị băng lạnh bao phủ.
Trong phòng nhất thời lặng im không ai nói gì, Đới Mộc Bạch và Đới Duy Tư hận không thể chui xuống dưới bàn giảm bớt sự tồn tại của mình, trong cơn giận dữ, mèo rất cần một nơi trút giận, lúc này không thể trêu vào!
"Chị sai rồi, chị sai rồi, không được sao?!" Trong mắt Chu Trúc Vân đỏ đậm, như mất lý trí đột nhiên bùng nổ, đứng dậy mất đi vẻ ưu nhã trước kia.
Trong nháy mắt kia, Chu Trúc Thanh cho rằng nàng ấy muốn làm cái gì đó, tai mèo đuôi mèo hiện ra. Nhưng lại dừng động tác giữa tiếng gầm rú cuồng loạn của nàng ấy, Võ Hồn bám vào người gián đoạn.
"Chị..."
"Năm đó là chị làm sai, không nên ném em vào Tinh La đại sâm lâm, mấy năm nay chị không khi nào là không cảm thấy áy náy, em còn muốn chị như thế nào nữa!" Nước mắt trong suốt lặng lẽ dính trên hàng lông mi dày và dài của nàng ấy, xuyên qua một làn sương mông lung mờ mịt, nàng ấy nhìn sắc mặt Chu Trúc Thanh càng thêm lạnh lùng, giọng nói càng thêm yếu ớt, "Vì sao ngay cả cơ hội bù đắp cũng không cho chị?" Dựa vào cái gì em và Kỷ Vu có thể thân mật như vậy, rõ ràng... Chúng ta mới là chị em!
Một hồi phát tiết này làm Chu Trúc Thanh ngây ngẩn cả người, nàng không biết nên đối xử với Chu Trúc Vân như thế nào. Thời thơ ấu của nàng có nàng ấy làm bạn, nhưng cũng là ác mộng.
Hiện tại nói hối hận gì đó... Đã quá muộn.