Nàng đã có Kỷ Vu, có người quan trọng nhất trong cuộc đời này, có người nàng yêu nhất, có đồng đội kề vai chiến đấu và tin tưởng lẫn nhau, bọn họ như là người nhà của mình, cho nên nếu như không có chị gái, cũng có thể...
Nhìn biểu cảm Chu Trúc Thanh không có chút động dung nào, trái tim Chu Trúc Vân rơi xuống đáy cốc, yên lặng ngồi trở về, nhìn chằm chằm thức ăn tinh xảo mỹ vị trên bàn, không nói lời nào.
Nàng ấy là đại tiểu thư Chu gia, nàng ấy có kiêu ngạo của chính mình, không có khả năng đem tôn nghiêm của mình...
"Em tha thứ cho chị."
Chu Trúc Vân:!!!
Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp vẫn lạnh lùng, nhưng Chu Trúc Vân như cảm nhận được ánh nhu hòa nơi đáy mắt nàng.
"Thật sự?" Giọng nói Chu Trúc Vân run rẩy, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, kích động chần chờ vươn tay muốn nắm lấy tay nàng, lại lui bước thu trở về.
Trong mắt Đới Duy Tư chứa đau lòng cùng một tia khó chịu được che giấu cực tốt, vợ hắn được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ hèn mọn mềm yếu như vậy, ngay cả người thân cũng không dám đụng vào.
Đối với quyết định này của Chu Trúc Thanh, Kỷ Vu cũng không ngạc nhiên, A Thanh của cô trông có vẻ lạnh lùng bất cận nhân tình, nhưng thật ra là mềm lòng nhất. Tám năm cô không gặp được nàng kia, Chu Trúc Vân vẫn chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Chu Trúc Thanh.
Đột nhiên có chút ghen tị...
So với sự kích động của Chu Trúc Vân, vẻ mặt Chu Trúc Thanh vẫn bình thường, chỉ là nhìn nàng ấy gật gật đầu, trong mắt không còn yêu mến và ỷ lại như khi còn nhỏ nữa.
Tha thứ cho những việc từ trước đến nay không có nghĩa là hòa hảo trở lại, chỉ là người xa lạ đã từng thân mà thôi.
Chỉ cần như vậy Chu Trúc Vân đã rất thỏa mãn, tương lai còn dài, quá khứ sẽ bị thời gian xóa nhòa, quãng đời còn lại rất dài, nàng ấy sẽ có thể trả hết nợ cho em gái.
Hai chị em xem như đã cởi bỏ khúc mắc, bầu không khí giằng co đông cứng đã giảm đi không ít, đề tài lại về tới điểm xuất phát ban đầu.
"Cho nên, mọi người nói sẽ thay thế được bọn họ là có ý gì?" Cánh tay Kỷ Vu đang ôm eo Chu Trúc Thanh không dấu vết rút lại, rồi sau đó xoa xoa thịt mềm bên hông, cưng chiều nhìn người trong lòng chơi xấu, hỏi theo ý nàng.
"Lão Kỷ, cậu giả bộ sói đuôi to cái gì, có ý gì không phải cậu rất rõ ràng sao? Anh tôi đã nói cho tôi là cậu có liên lạc với chị dâu..." Đới Mộc Bạch khó chịu ồn ào một câu, lại thấy sắc mặt Kỷ Vu càng ngày càng đen, câu nói kế tiếp nghẹn ở cổ họng cố gắng nuốt xuống.
Đột nhiên thấy Chu Trúc Thanh híp mắt dùng ra meo meo quyền và chị dâu đang giả vờ dùng trà, tức khắc hiểu rõ, chột dạ cúi đầu.
Hóa ra là lão Kỷ gạt Trúc Thanh liên lạc riêng với chị dâu sao, khó trách ngay từ Trúc Thanh kháng cự chị dâu như vậy.
Thịt mềm bên hông có lẽ đã trở nên xanh tím, Kỷ Vu đau đến mức cau mày, lại không dám phản kháng vào lúc này. Nhưng cũng may không bao lâu nàng đã buông ra, véo lâu thì người đau lòng vẫn là nàng.
Chu Trúc Thanh hung tợn trừng Kỷ Vu một cái, chị cứ ỷ vào em không dám làm gì với chị nên muốn làm gì thì làm.
Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, Chu Trúc Thanh nhướng người lên, nhỏ giọng nói bên tai Kỷ Vu: "Đêm nay chị ngủ sô pha."
Đừng mà!
Sau câu nói này, khuôn mặt bình tĩnh của cô như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, Kỷ Vu đáng thương nắm tay nàng nhẹ lắc lắc, trong mắt tràn đầy không muốn.
Không ôm em sao chị ngủ được, sáng hôm sau dậy có quầng thâm mắt, em sẽ đau lòng đó.
Chu Trúc Thanh rút tay không cho phân trần, trong mắt kiên quyết, không dạy dỗ cô một chút, cô sẽ không biết sửa.
Chu Trúc Vân nhìn các nàng khe khẽ nói nhỏ, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị nói không rõ, quan hệ giữa hai người này cũng thật quá tốt. Khi còn nhỏ Trúc Thanh cũng thường xuyên nằm trong lòng mình không chịu xuống, trưởng thành rồi vẫn còn như vậy?
Không hiểu rõ thì không nghĩ nữa, quan hệ giữa các nàng vẫn chưa tốt trở lại đến mức thể dò hỏi việc tư của Trúc Thanh.
"Khụ, hôm nay tới là muốn nói cho mọi người, quyền lực của Chu Đình Chi đã bị tôi làm cho mất gần hết, mấy lão già ở Tinh La cũng bị buộc tội rời khỏi ghế trưởng lão, trong thời gian tới, sẽ có thể hoàn toàn khống chế Tinh La. Cho nên..." Chu Trúc Vân nhìn về phía Chu Trúc Thanh, trong mắt mang theo ý nghĩ chưa nói hết.
Em có muốn trở về không?
"Hôn ước giữa em và Đới Mộc Bạch có thể giải trừ?" Nàng chỉ quan tâm chuyện này, quyền lực vốn không phải thứ nàng muốn, nàng chỉ muốn hoàn toàn gả cho Kỷ Vu.
Cho dù đó là thể xác, tinh thần hay là danh phận.
Chu Trúc Vân do dự trong chốc lát, thấy sắc mặt Đới Mộc Bạch như thường mới mở miệng nói: "... Có thể, những tập tục cũ đó cũng sẽ bị xóa bỏ từng cái một."
"Vậy là tốt rồi."
Đới Mộc Bạch ra vẻ u oán, nhìn về phía Chu Trúc Thanh nói: "Trúc Thanh muội muội đã gấp không chờ nổi muốn nhào vào vòng tay lão Kỷ như vậy sao?"
"Ừm."
Biểu cảm trêu chọc của Đới Mộc Bạch tức khắc cứng đờ, hắn vốn nghĩ rằng theo tính tình của Chu Trúc Thanh hẳn là nàng sẽ thẹn thùng, nhưng hình ảnh băng sơn đỏ mặt hắn dự đoán cũng không có xuất hiện.
Chu Trúc Thanh nghiêm túc gật gật đầu với hắn, sau đó bổ sung thêm một câu, "Rất muốn."
"..." Sao Trúc Thanh lại không rụt rè như vậy rồi, nhất định là lão Kỷ dạy hư!
Cuối cùng Chu Trúc Vân cũng nghe được một chút không thích hợp, lý do Trúc Thanh giải trừ hôn ước chính là vì ở bên Kỷ Vu? Hai người các nàng có thể cả đời không kết hôn, làm chị em tốt cả đời?
Cũng không phải không được, nhưng...
Từ từ!
Chỉ thấy Kỷ Vu cúi đầu chuyên tâm nhìn cô gái trong lòng, trong mắt tràn ngập sung sướng đến mức sắp tràn ra.
Chút không thích hợp trong lòng này bắt đầu vượt quá tầm tay, một phát không thể vãn hồi, càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán đó là đúng.
"Hai người... Trời ạ!" Chu Trúc Vân cảm thấy cực kỳ phức tạp, nhìn Kỷ Vu, lại nhìn Chu Trúc Thanh đang hưởng thụ kỹ thuật vuốt mèo của cô, bụm mặt cúi đầu.
Sớm biết rằng, sớm biết rằng còn có thể như vậy, mình đã tìm một chị gái xinh đẹp thơm tho mềm mại rồi!
Một khi loại ý niệm này được sinh ra sẽ bắt đầu bất mãn với những gì hiện tại đang có. Nhìn Đới Duy Tư uy mãnh cao lớn như một bức tường nơi nơi đều ghét bỏ.
Đới Duy Tư, người bắt đầu bị ghét bỏ một cách không thể giải thích, đôi dị đồng tràn đầy mờ mịt. Tinh tế cảm nhận tình cảm vẫn là quá làm khó thẳng nam này, nhưng Đới Mộc Bạch đã nhìn ra, Chu Trúc Vân đã biết quan hệ giữa hai người các nàng, nhưng mà phản ứng này là có ý gì vậy?
Bị ngọt đến đỏ mặt? Tính tình của chị dâu không phải như thế này!
Đới Duy Tư ngồi bên cạnh vẫn còn không biết chính mình đang bị 'cắm sừng', gãi gãi đầu, kỳ quái nói: "Vợ, em không thoải mái sao?" Không phải vừa rồi vẫn còn bình thường sao?
Chu Trúc Vân nhìn đại lão hổ đầy mặt lo lắng, thở dài, không có chị gái xinh đẹp thì không có, cũng may tên này nghe lời lại ngoan ngoãn.
"Em không sao, đưa đồ vật cho Kỷ Vu đi." Chu Trúc Vân đột nhiên nói một câu.
Nghe được tên của người yêu, Chu Trúc Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu mở to đôi mắt ngấn nước nghi hoặc nhìn nàng ấy.
Đáng yêu quá ~ thật không hổ là em mình! Hừ, lời cho Kỷ Vu!
Ánh mắt trần trụi không che giấu làm Kỷ Vu rất là bất mãn, ấu trĩ ấn đầu Chu Trúc Thanh trở lại lòng mình, ngăn trở ánh mắt của Chu Trúc Vân, không cho nàng ấy nhìn chằm chằm vào vợ nhà mình.
Nhất thời cạn lời cứng họng, Chu Trúc Vân không khỏi bỏ đi ưu nhã, trợn mắt, khóe mắt nhìn dáng vẻ Chu Trúc Thanh ngoan ngoãn vừa tức giận vừa hoài niệm.
Lúc trước... Cục bột kia cũng lôi kéo ống tay áo nàng ấy muốn ôm một cái như vậy.
Đang xuất thần, Đới Duy Tư ở bên cạnh đã đưa cho Kỷ Vu một miếng ngọc bội. Ngọc bội có màu sắc oánh nhuận, đường nét trên thân ngọc thanh tao uyển chuyển, như có hồn lực dao động, nhìn ra được là miếng ngọc tốt.
"Đây là tượng trưng cho thân phận khách khanh trưởng lão ở Tinh La, cô đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, cũng không có gì để báo đáp cô, cô nhận lấy ngọc bội này đi."
Kỷ Vu cung cấp bí mật của hoàng thất, giúp bọn họ làm việc cực nhanh và tiện, nhưng đồng thời có một người như vậy tồn tại, mọi bí mật của bọn họ như không có chỗ nào che giấu, làm cho người ta bất an. Vốn dĩ Chu Trúc Vân định nhờ Đới Mộc Bạch hẹn cô gặp mặt, sau khi tìm hiểu một phen, nhân cơ hội xuống tay.
Nhưng mà, Chu Trúc Vân nhìn Chu Trúc Thanh chợp mắt trong lòng cô, đã bỏ đi ý định này. Nàng ấy vốn đã làm chuẩn bị sẵn sàng, nếu Kỷ Vu mạnh mẽ mượn sức, sẽ trực tiếp xử lý.
Trước mắt chỉ bằng quan hệ giữa cô và Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân cũng sẽ không ra tay, huống chi hồn lực của người này quá bí ẩn, thậm chí nàng ấy không thể nhìn thấu chút nào.
Tâm tư Kỷ Vu bách chuyển thiên hồi, cười như không cười mà nhìn Chu Trúc Vân, tiện tay nhận lấy ngọc bội bỏ vào hồn đạo khí, "Được rồi, bổng lộc mỗi tháng của khách khanh trưởng lão nhớ chuyển vào hồn tạp của tôi." Sính lễ không phải cứ nói không cần là không cần.
Bổng... Bổng lộc?
Cũng không trách Chu Trúc Vân sẽ kinh ngạc, từ khi nàng ấy chưởng quản tài chính, trong hồn tạp của Chu Trúc Thanh chưa từng thiếu tiền. Bộ dáng thấy tiền là sáng mắt này của Kỷ Vu là bị Chu Trúc Thanh quản nghiêm bao nhiêu?
Chu Trúc Thanh là tiểu phú bà, nhưng ai sẽ ngại tiền nhiều chứ? Huống chi Kỷ Vu là người vắt cổ chày ra nước có tiếng.
"Lão Kỷ, cậu vẫn không thay đổi chút nào, nhưng cậu muốn nhiền tiền như vậy để làm gì? Cuộc sống mà, phải tận hưởng niềm vui trước mắt!" Đới Mộc Bạch híp mắt nhấp một ngụm rượu nho, biểu cảm rất là thích ý.
||||| Truyện đề cử: Gả Cho Tổng Tài Trai Bao |||||
Chút đi nữa tắm một cái, lại đi tìm mỹ nhân, hoàn mỹ!
"Đâu phải ai cũng t*ng trùng thượng não như cậu..." Kỷ Vu nói câu này không chút chột dạ, tuy rằng trong lòng còn đang ôm Chu Trúc Thanh tối hôm qua bị cô lăn lộn cả một đêm, "Tôi là muốn để dành tiền cưới vợ."
Biểu cảm đắc ý hung hăng kích thích Đới Mộc Bạch một phen, còn không phải là vợ sao? Đồ thối không biết xấu hổ, bằng gương mặt này của tôi, một giây là có thể tìm được mười tám người!
Bốn người lại hàn huyên một lát, mới lưu luyến không rời tạm biệt.
Lưu luyến không rời chính là chỉ Chu Trúc Vân, đoàn người Tinh La ở lại Thiên Đấu lâu không tốt, ngày mai sẽ khởi hành trở về.
Lần gặp lại tiếp theo không biết là khi nào...
Tầm mắt sau lưng chăm chú đến mức ngưng tụ thành thực chất, nhưng Kỷ Vu lại ôm Chu Trúc Thanh đi không lưu luyến chút nào.
Hao tâm tổn trí quá, phải giải thích với A Thanh việc mình gạt em ấy liên hệ với Chu Trúc Vân như thế nào đây?
Đều do tên miệng rộng Đới Mộc Bạch kia!
Con đường trở về Học viện Hoàng Gia rất ngắn, chỉ ngồi xe mười phút, nhưng Kỷ Vu lại chưa từng bị dày vò như thế này bao giờ.
"A Thanh, em để ý chị một chút đi mà ~"
Chu Trúc Thanh không dựa vào người Kỷ Vu nữa, tuy rằng thân thể rất mệt nhưng sức giận dỗi Kỷ Vu vẫn phải có.
Hơn nữa, lần này Kỷ Vu thật sự đã dẫm đến điểm mấu chốt.
Tính chiếm hữu của nàng đối với Kỷ Vu cực kỳ mạnh, tuy rằng có ý thức khống chế chính mình nhưng cảm giác bất an ăn sâu bén rễ làm nàng muốn kiểm soát mọi thứ về Kỷ Vu.
Nhưng... Kỷ Vu không thích bị trói buộc, nàng đã thực nỗ lực kìm nén bản thân.
Rõ ràng A Vu đã hứa với mình, sẽ không giấu ta mình cứ điều gì nữa.
A Vu không giữ lời...
Đồ nói dối.