"Cho nên, chị muốn kéo em làm cu li?"
"Uh huh ~"
Tiểu Vũ cau mày lắc đầu, "Như vậy sẽ không trị nguyên nhân tận gốc được, chỉ cần Hồn Sư còn tồn tại, hồn thú sẽ gặp phải thương tổn..."
"Không còn cách nào khác, chị không thay đổi tính chất của đại lục được, đấu hồn trước sau là chủ lưu. Chỉ có thể nói, tận khả năng bảo đảm công bằng giữa hồn thú và nhân loại, về việc hồn thú mười vạn năm, chị vẫn chưa biết nên sắp xếp như thế nào, em có kiến nghị gì không?" Kỷ Vu thở dài, lúc trước niên thiếu khinh cuồng lỗ mãng vào thế giới này, hiện tại mới biết được cường giả vi tôn ở Đấu La đại lục tàn nhẫn đến mức nào.
Sắc mặt Tiểu Vũ âm trầm, như nghĩ tới gì đó, "Hồn Hoàn, sau khi hồn thú mười vạn năm hóa người, không sinh ra Hồn Hoàn, có thể chứ?"
Mẫu thân của cô nàng chính là bởi vì...
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, Kỷ Vu gật gật đầu, xoay người cho Chu Trúc Thanh một ánh mắt.
Loại việc an ủi người này, cô không làm được.
Chỉ là không sinh ra Hồn Hoàn mười vạn năm vẫn chưa đủ, dù sao cũng phải nghĩ một biện pháp có thể làm cho hồn thú bọn họ tiếp tục tồn tại với nhân loại trong xã hội này.
Hồn thú trong rừng nghe được Thiên Thanh Ngưu Mãng và Thái Thản Cự Viên gầm, nhất hô bá ứng.
Một đám hồn thú ngoan ngoãn dịu ngoan trước mặt chúa sơn lâm, khác một trời một vực với ồn ào nhốn nháo trước đó, giúp Kỷ Vu giảm bớt không ít chuyện.
Vui mừng rất nhiều nhưng chua xót cũng rất nhiều, sớm biết rằng sẽ như thế này, lúc trước nên giảm bớt thời gian thân mật một chút, chấm dứt hết những việc này, thế giới hai người sẽ có thêm nhiều thời gian hơn không phải sao?
Hoàn thành KPI hôm nay, Kỷ Vu thở ra một hơi, thấy sắc trời u ám, chỉ sợ ngày mai sẽ có mưa, xem ra đêm nay không thể ngủ ngoài trời.
Trong lòng Kỷ Vu nghĩ đến việc dựng lều, quay đầu thấy, đột nhiên cảm thấy bông cải xanh buổi sáng còn chưa đủ xanh.
"Trúc Thanh ~ hôm nay chúng ta dựng một cái lều lớn ngủ cùng nhau được không? Như lúc chúng ta ở học viện vậy đó." Tiểu Vũ gắt gao ôm cánh tay Chu Trúc Thanh đề nghị.
Chỉ do dự trong một cái chớp mắt, Chu Trúc Thanh đã quyết đoán bỏ rơi Kỷ Vu lặng lẽ hứa hẹn.
"Được rồi. Trùng hợp trong hồn đạo khí của ta còn giữ lều lúc trước chúng ta ra ngoài."
Đó là lều lớn bảy người ở chung, ba người ngủ dư sức, không gian đủ lớn để lăn lộn. Nếu như Tiểu Vũ thành tâm chơi xấu, cả đêm Kỷ Vu cũng sẽ không thể sờ đến góc áo của Chu Trúc Thanh.
Tiểu Vũ cười cười gian trá nhìn Kỷ Vu đầy ác ý, rất có phong phạm của Phất Lan Đức. Trong lòng Kỷ Vu giật thót một cái, hiển nhiên là đoán được dụng ý của cô nàng, vẻ mặt chợt đau khổ nhíu nhíu mày.
"A Thanh, không gian lều hai người chúng ta dùng rất lớn, Tiểu Vũ gầy như vậy, chúng ta sẽ ngủ được thôi, không cần đến lều bảy người." Còn muốn hấp hối giãy giụa một chút.
Chu Trúc Thanh như không nghe thấy nửa lời cô nói, lấy lều trại ra bắt đầu dựng cùng Tiểu Vũ.
Lều đó các nàng từng hồ nháo trong đó, làm sao có thể để Tiểu Vũ ngủ được chứ!
Chu Trúc Thanh cúi đầu che giấu đỏ ửng trên mặt, cho dù tâm tư hoàn toàn không đặt vào lều nhưng động tác trên tay lại không chậm tí nào.
Tiểu Vũ: Tôi cảm thấy tôi nên trở lại trên vai Nhị Minh ngủ!
"Haizz, chị tới giúp hai người đi." Thấy không còn đường sống, Kỷ Vu thôi giãy giụa, mặt vô cảm kéo một góc lều, rất giống một người công cụ không có cảm xúc.
Dưới sự trợ giúp của Kỷ Vu, sau nửa nén nhang cuối cùng ba người cũng dựng lều xong.
"Bảo bối, cơm chiều chúng ta ăn thịt thỏ đi." Kỷ Vu ôm eo Chu Trúc Thanh, cằm gác trên vai nàng, chóp mũi mát lạnh nhẹ nhàng cọ gương mặt mịn màng của nàng.
Chu Trúc Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, lòng đầy bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Tiểu Vũ còn ở đây mà, chị cố ý đúng không?"
Nói muốn ăn thịt thỏ trước mặt thỏ, việc thiếu đạo đức kiểu này cũng làm ra được, thực không hổ danh là lão Kỷ.
Tiểu Vũ giật giật khóe môi, "Ha hả, đêm nay ăn củ cải, không được phản bác!"
"..."
Sắc trời rất nhanh đã tối lại, giữa hồ lục tục có vài giọt mưa nhỏ rơi xuống, nhấc lên từng gợn sóng. Mưa bụi mênh mông, hơi nước bao phủ toàn bộ khu rừng, sương mù quanh quẩn, mông lung mộng ảo.
Ăn cơm chiều xong ba người lập tức chui vào lều trại, nhàm chán nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Kỷ Vu buồn rầu trong lòng, bầu không khí tốt như thế này đều bị bóng đèn này phá hủy.
Thật ra cô muốn làm chút gì đó, nhưng Chu Trúc Thanh không cho phép.
Hai người phủ cùng một chiếc chăn, Tiểu Vũ thì phủ một chiếc khác. Sờ sờ cọ cọ một chút cũng không sao, Tiểu Vũ cũng không có mắt nhìn xuyên thấu.
"Đừng làm loạn, mau ngủ đi." Chu Trúc Thanh cắn răng kìm lại tiếng rên rỉ trong cổ họng, dùng sức đè cái tay không an phận của Kỷ Vu lại, ánh mắt oán trách trừng cô một cái.
Cái liếc mắt này không có tí lực sát thương nào, ngược lại là phong tình vạn chủng, Kỷ Vu nhìn xong càng muốn.
"Vẫn còn sớm, chị không ngủ được." Giọng cô có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Trúc Thanh, như một con sói hoang cực kỳ hung ác vận sức chờ phát động.
Nếu không phải bận tâm Tiểu Vũ ở đây, cô đã sớm vồ lấy nàng nuốt vào bụng.
"Này này này, hai người thu liễm một chút được không, em còn ở đây đó!" Tuy rằng lúc đầu có cố ý phá hư không cho bọn họ khanh khanh ta ta, nhưng cục diện như vậy cũng không phải là kết quả mà cô nàng muốn nhìn đến, có vẻ cô nàng đặc biệt dư thừa.
Cô nàng cũng thật sự không chịu nổi cảnh bọn họ ngọt ngào đến phát ngấy nữa!
"Đã thu liễm lắm rồi, ai bảo em mạnh mẽ muốn ở cùng bọn chị làm chi." Kỷ Vu bất mãn lẩm bẩm một tiếng, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Chu Trúc Thanh đành lặng lẽ ôm chặt vợ nhà mình.
"Chị... Hừ! Trúc Thanh, chị ngủ một mình thật là lạnh quá đi ~" Cô nàng giỏi nhất là làm nũng, Trúc Thanh luôn luôn mềm lòng...
"Trong hồn đạo khí của em còn một chiếc chăn nữa." Chu Trúc Thanh nghiêng đầu cười phúc hậu vô hại, lấy ra một chiếc chăn mà mùa đông mới dùng, dịu dàng đắp lên thân thể gầy yếu của Tiểu Vũ, "Như vậy sẽ không lạnh nữa, ngủ ngon."
Tiểu Vũ (lau mồ hôi):... Trúc Thanh hư rồi, quả nhiên lão Kỷ chính là bệnh truyền nhiễm nên phòng mà.
Chu Trúc Thanh cười ngượng ngùng với Tiểu Vũ, vợ của nàng chỉ có thể để nàng bắt nạt.
Cảm giác được sủng thật tốt, Kỷ Vu cười nheo mắt, thân mật ôm Chu Trúc Thanh nói lời âu yếm.
Tiểu Vũ: Không ngủ được, ọe, quá buồn nôn!
Tuy rằng Chu Trúc Thanh thích nghe lời đường mật, nhưng... Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Vũ đang nghiêng thân mình mắt không thấy tâm không phiền, vành tai đỏ bừng.
Chu Trúc Thanh: Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận.
"A Vu, ngủ sớm một chút đi."
"Ừm."
Sau nụ hôn chúc ngủ ngon, cuối cùng Kỷ Vu cũng an phận, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tuy là thời gian còn sớm nhưng cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Ban đêm, mưa cũng không có xu thế ngừng lại, nước mưa tạt lên lều, vốn là thanh âm nhiễu người nhưng ba người trong lều lại ngủ rất say.
Đột nhiên, trong lúc mơ mơ màng màng, Tiểu Vũ cảm thấy trên mặt mình ngứa ngáy, như có người lấy cỏ đuôi chó chọc cô nàng, tay phản xạ có điều kiện sờ lên, còn chưa có bắt được cọng cỏ đuôi chó kia đã cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, cỏ đuôi chó biến mất.
Tiểu Vũ nghi hoặc mở mắt, chỉ nghe thấy một giọng nói khẽ, "Của chị."
Tập trung nhìn vào, hóa ra là đuôi của Chu Trúc Thanh lộ ra, vừa rồi bị Kỷ Vu kéo trở về.
Lấy lại tinh thần, Tiểu Vũ giận tím người, ai hiếm lạ cái đuôi của A Thanh nhà chị, em cũng có đây này! Của em còn có thể cuộn lại thành một cục bông!
Mấy ngày nay mưa to ở Tinh Đấu đại sâm lâm, ba người đi đến những sơn động gần đó, sau đó co ro trong lều trại, một ngày ba bữa cơm đều dựa vào Đại Minh Nhị Minh tiếp tế, thật đáng thương.
Kỷ Vu gặm đùi lợn rừng, nhìn mưa bên ngoài liên miên không ngừng, nhíu nhíu mày, "Nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ mất không ít thời gian!"
"Thật ra em vẫn luôn rất muốn hỏi, chị không có phương pháp nào đặt ấn ký cho tất cả hồn thú cùng một lúc sao? Ngoại trừ những hồn thú có số lượng thưa thớt, Tinh Đấu đại sâm lâm còn rất nhiều hồn thú nhỏ sống thành đàn, chúng nó có kích thước nhỏ, sinh sản nhanh, từng bước từng bước tới đó chị sẽ mệt chết, đau lòng chính là Trúc Thanh muội muội ~" Tiểu Vũ ăn uống thỏa thích, cuối cùng cũng dành ra chút thời gian mỉa mai một câu.
"Diện tích lớn... Chị không đủ hồn lực, hơn nữa vẫn luôn gặp những hồn thú có loại hình khó khăn sinh sản, cho nên..." Động tác gặm móng heo của Kỷ Vu dừng một chút, tự hỏi khả năng hình thành một trận pháp có quy mô lớn.
Càng nghĩ càng cảm thấy lúc mới vừa tiến vào rừng, mình chính là một đứa thiểu năng trí tuệ, rõ ràng có thể thăng cấp trước rồi đánh quái sau, cần gì phải tốn công vô ích? Đều do chính sách tổng điều tra dân số trong kiếp trước ăn sâu vào trong trí não.
"Thật ra, em cũng từng nghi hoặc như vậy." Chu Trúc Thanh ngượng ngùng giơ tay lên, cẩn thận nhìn vẻ mặt ảo não của Kỷ Vu.
"Vậy em..." Thấy bộ dáng ngoan ngoãn kia của Chu Trúc Thanh, Kỷ Vu dừng câu chuyện, bất đắc dĩ tự giễu: "Bảo bối, em quá tin tưởng chị, cũng có lúc chị sẽ phạm sai lầm."
Chỉ thấy Chu Trúc Thanh lắc đầu, trong mắt chứa đầy tình yêu, "Trong lòng em, A Vu vĩnh viễn sẽ không bao giờ sai."
Câu nói này khiến đáy lòng Kỷ Vu mềm nhũn, một luồng nhiệt truyền đến trái tim, hoàn toàn cuốn đi sự tự mình hoài nghi mới vừa ngoi đầu kia.
"Em quá tin tưởng chị, như vậy không được." Tuy Kỷ Vu nói vậy, nhưng lại rất hưởng thụ sự tin tưởng vô điều kiện từ Chu Trúc Thanh, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng hiếm khi xuất hiện.
Tiểu Vũ chống đầu chán nản chớp chớp mắt, tỏ vẻ mấy ngày nay đã nhìn chán hai người này tú ân ái không coi ai ra gì.
Trời mau tạnh mưa đi, không muốn ở với bọn họ nữa!
Trời cao như nghe được tiếng lòng Tiểu Vũ, chạng vạng hôm nay, mưa to suốt năm ngày cuối cùng cũng ngừng.
Chân trời ở phía xa, một ánh hoàng hôn ửng hồng chậm rãi ngoi lên từ bên kia rừng rậm, nhìn thoáng qua, cầu vồng mơ hồ và hồng quang chiếu rọi lẫn vào nhau, xa hoa lộng lẫy.
Kỷ Vu ôm Chu Trúc Thanh ngồi trên cành cao, đầu Chu Trúc Thanh tựa vào vai cô, ấm áp lại bình yên.
"A Thanh, đi theo chị phiêu bạc khắp nơi, mệt không?"
"Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Kỷ Vu nheo mắt, mím môi, "Chỉ là cảm thấy, nếu không ở bên chị, em hẳn là ở Tinh La thoải mái dễ chịu được người hầu hạ, chứ không phải màn trời chiếu đất, bôn ba lên đường."
Cô luôn cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh nhíu chặt mày, con ngươi không gợn sóng phiếm tức giận, lạnh lùng nói: "Vậy em trở về Tinh La."
Nghe vậy, Kỷ Vu kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng, hàm răng dùng sức cắn cánh môi, trong ánh mắt mang theo không thể tin tưởng.
"Ha, chị bằng lòng sao?" Chu Trúc Thanh cười châm chọc, nhìn thấy sự tổn thương trong mắt Kỷ Vu, cuối cùng vẫn đau lòng thu lời dạy dỗ cô trở về, "Về sau đừng nói những lời làm ra vẻ như vậy nữa, tình cảm của em dành cho chị như thế nào, chẳng lẽ chị không biết sao?"
Một phen trộm tâm đào phổi của Kỷ Vu, trong mắt Chu Trúc Thanh xem ra chính là làm ra vẻ. Tình cảm giữa hai người được tôi luyện bởi thời gian, chia lìa cùng sinh tử, hiện tại nói mấy thứ vô thưởng vô phạt như thế này, không phải làm ra vẻ thì là cái gì?
"Chị sai rồi." Trong bầu không khí như thế này, vốn muốn nói gì đó cảm động một chút, không ngờ còn bị A Thanh mắng.
"So với những thứ này, em thích nghe chị nói chị yêu em bao nhiêu hơn."
"Chị yêu em, bảo bối. Em là người duy nhất trong tim chị cả cuộc đời này." Kỷ Vu biết nghe lời, liên tiếp nói những lời buồn nôn lại trắng ra, cuối cùng Chu Trúc Thanh nghe không nổi nữa, lấp kín miệng cô bằng một nụ hôn.