Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 71: Tách ra




"Vẫn chưa tỉnh? Tối hôm qua làm loạn trễ đến mức nào vậy? Chậc chậc, không nhìn ra mà, vợ vợ son thật là không đúng mực!"
Nếu Kỷ Vu nghe thấy lời này, nhất định sẽ u oán nhìn cô nàng, nếu không phải Tiểu Vũ cố ý quấy rối, cô cũng sẽ không dục cầu bất mãn, một khi có được cơ hội sẽ quấn lấy Chu Trúc Thanh không buông tay.
Ánh mặt trời buổi trưa chói chang, xuyên qua những tán lá rậm rạp lưa thưa chiếu xuống mặt đất. Rèm lều cũng không phải là vật liệu cản sáng, hai người bị chăn che kín mít không hẹn mà cùng giấu đôi mắt ở nơi mà ánh sáng không chiếu tới được.
"A Thanh, khi đó em nói... Chia tay..." Kỷ Vu nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ, trong mắt mang theo không xác định, A Thanh nhất định là khó chịu mới có thể nói lời chia tay với cô.
Câu nói kế tiếp Kỷ Vu không có dũng khí nói nữa, cuối cùng cô vẫn không tự tin vào chính mình, tối hôm qua điên cuồng cũng là vì sợ hãi.
Rõ ràng thể xác và tinh thần của người này đã sớm là của cô.
Chu Trúc Thanh thở dài, chạm vào mặt, mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại tinh tế, "Tất nhiên là lừa chị, làm sao có thể không cần chị chứ."
"Chỉ là giận chị lại thương tổn chính mình, nói không lựa lời thôi. Con đường trở thành thần nào có đơn giản, bị thương là không thể tránh được." Tuy rằng em sẽ đau lòng.
Nhưng em biết cuối cùng A Vu của em sẽ đứng ở đỉnh cao của đại lục này, cho dù khi đó không có em ở bên cũng không thành vấn đề...
Nàng rất rõ ràng tư chất của mình, so sánh với những người khác trong Sử Lai Khắc, thiên phú của nàng cũng chỉ là tầm thường, tuy rằng đã được dược thảo của Đường Tam cải thiện nhưng vẫn còn kém xa Kỷ Vu, nếu kiếp này nàng không thể trở thành thần, thì nàng và Kỷ Vu... cuối cùng cũng sẽ có từ biệt.
Chu Trúc Thanh rũ mắt, đứng dậy ôm chặt Kỷ Vu, giấu đôi mắt ửng đỏ vào cổ cô.
Không sao, thật sự không sao đâu.
"A Thanh, em không sao chứ?" Cảm nhận được tâm tình của người yêu hạ xuống, Kỷ Vu vỗ nhẹ lưng nàng trấn an nói.
"Ừm... Chúng ta dậy thôi, Tiểu Vũ hẳn đã chờ đến sốt ruột rồi." Chu Trúc Thanh chớp chớp mắt, thu lại cảm xúc trong mắt, ngẩng đầu lại là mèo con đạm nhiên thanh lãnh.
Kỷ Vu vẫn cảm thấy nàng đang giấu việc gì đó trong lòng, nhưng nếu Chu Trúc Thanh không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi. Nếu A Thanh sẵn sàng, nàng sẽ nói cho cô.
Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang cũng không thể hoàn toàn ngăn lại sự tươi tốt của khu rừng, Kỷ Vu lười biếng duỗi người, ngáp một cái, đuôi mắt chảy ra vài giọt nước mắt. Khuôn mặt lãnh đạm anh khí, nhưng đuôi mắt hơi đỏ lại mang theo ý vị câu nhân.
Chu Trúc Thanh đứng ở một bên, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
"Chậc chậc, chua quá đi." Tiểu Vũ đang nhai một củ cà rốt trong miệng, ánh mắt khó chịu. Mình đã chờ cô lâu như vậy, cái người không lương tâm tỉnh lại chỉ nhớ hồ nháo với Trúc Thanh, một chút cũng không bận tâm tâm tình cô đơn tịch mịch của mình.
Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt u oán của nàng, Kỷ-không lương tâm-Vu phá lệ dời ánh mắt về phía Tiểu Vũ.
"Làm sao? Hâm mộ hay gì. Yên tâm, em sẽ sớm có thể gặp chồng em!"
"Chồng cái gì chứ?! Chị đừng nói bậy, tiểu Tam vẫn luôn biệt vô âm tín!" Tiểu Vũ xấu hổ buồn bực trừng cô, tưởng tượng đến Đường Tam đến nay vẫn không có tin tức, cũng không biết hắn có khỏe không, con ngươi màu đỏ đậm đột nhiên ảm đạm xuống.
Kỷ Vu trêu đùa: "Chị chưa nói chồng em là ai nha ~ không đánh đã khai?"
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra sự thật, chỉ có Tiểu Vũ và Đường Tam giấu đầu lòi đuôi, chết sống không thừa nhận. Nhưng trêu người khác quả thật rất vui, khó trách Ninh Vinh Vinh suốt ngày trêu chọc A Thanh.
Tiểu Vũ đỏ mặt tía tai, hừ một tiếng, xoay người ôm cánh tay Chu Trúc Thanh, cáo trạng: "Trúc Thanh, em quản lão Kỷ chút đi, suốt ngày nói lảm nhảm, còn chuyên chọc dao nhỏ vào lòng người ta."
"Nếu hiện tại trên người em không có Hồn Hoàn mười vạn năm, vậy em có thể rời đi Tinh Đấu đại sâm lâm sao?"
Cô nàng thật sự chờ không kịp.
Chu Trúc Thanh khó xử nhìn về phía Kỷ Vu, người trong Võ Hồn điện tìm Tiểu Vũ như hổ rình mồi, tuy rằng trận pháp có hiệu lực, nhưng là trước mắt mọi người vẫn chưa biết việc cô nàng mất đi Hồn Hoàn mười vạn năm, nếu như không cẩn thận bị nhận ra, chỉ sợ Tiểu Vũ sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
"Hồn Sư tinh anh đại tái ba năm trước, trên đại lục có rất nhiều người nhớ rõ bộ dáng của em, rời đi Tinh Đấu, sẽ dễ dàng bị nhận ra." Thấy vẻ mặt buồn rầu của Tiểu Vũ, môi Kỷ Vu khẽ cong lên, "Nhưng cũng không phải là không thể, em che mặt không cho người khác nhận ra là được, nhưng bím tóc bọ cạp của em quá dễ nhận ra."
Tiểu Vũ gỡ dây buộc tóc xuống, mái tóc dài như thác nước xõa ở sau lưng, "Trúc Thanh, cắt giúp chị đi." Có chút tiếc nuối sờ sờ mái tóc dài đã làm bạn với mình mười mấy năm, ánh mắt Tiểu Vũ kiên định.
Tóc còn có thể mọc, nhưng cô nàng đã nóng lòng muốn gặp Đường Tam đến mức không chờ được nữa.
Chu Trúc Thanh nắm chặt kéo, "Chị xác định muốn cắt sao?"
"Ừ. Làm đi."
Từng sợi tóc mềm mại như tơ lướt qua vai rơi xuống đất không chút tiếng động, Tiểu Vũ khổ sở nhìn tóc đen chồng chất trên mặt đất, con ngươi ba phần động dung, bảy phần chờ mong.
Cắt đi không chỉ có là tóc cô nàng, mà là khoảng cách giữa cô nàng và Đường Tam.
Ca, em sẽ đi tìm anh sớm thôi, chờ em.
Kỷ Vu phức tạp nhìn sự bình tĩnh của Tiểu Vũ, thở dài, tình yêu thật là một thứ tra tấn người, mái tóc này của cô nàng chính là bảo bối rất quý giá, hiện tại nói cắt là cắt, không khỏi làm người ta cảm thấy đáng tiếc.
"Khi vào địa phận của Thiên Đấu, qua ngọn núi này, có một khu rừng nhỏ, sau khi đi qua sẽ thấy một vùng bình nguyên trống trải, Đường Tam sẽ sớm xuất hiện ở đó. Nếu như may mắn, còn có thể gặp được Đường Hạo, có ông ấy bảo vệ em, cũng có thể an toàn không ít."
Kỷ Vu cho cô nàng một tấm bản đồ, là vẽ theo sự phát triển trong ảo cảnh, đây sẽ là nơi Đường Tam sẽ đi ra từ Địa Ngục Lộ.
Nếu không phải cô và Chu Trúc Thanh còn chưa đủ mạnh, cô sẽ đi với Tiểu Vũ. Trong danh sách xử lý của cô, Tu La thần chính là cái tên đứng đầu tiên trong đó, nhưng hiện tại cô vẫn không thể trêu vào Tu La thần.
Chờ Đường Tam kế thừa Thần vị, không phải sẽ chọc được sao? Kỷ Vu nheo mắt lại gian trá thầm nghĩ.
Chiếm lợi từ đồng đội, thời điểm nên chiếm Kỷ Vu quyết không nương tay.
"Cảm ơn chị, lão Kỷ." Tiểu Vũ nắm chặt bản đồ, không kìm nén được vội vàng trong lòng, "Nhân lúc sắc trời còn sớm, em muốn lập tức xuất phát."
Ngay từ khi Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh hôn mê, cô nàng cũng đã chuẩn bị xong cho việc này, nếu Kỷ Vu không đồng ý để cô nàng rời đi Tinh Đấu đại sâm lâm, cùng lắm thì sẽ thất vọng một chút, nếu đồng ý thì chính là như hiện tại, cô nàng có thể đi gặp ca sớm một chút!
Kỷ Vu hơi hơi hé miệng, cười cười bất đắc dĩ, "Gấp như vậy?" Nghĩ đến lúc trước khi tách ra với A Thanh, nếu bộ dáng ngày đêm tơ tưởng Chu Trúc Thanh có thể xuất hiện trước mặt cô, cũng là tám lạng nửa cân với Tiểu Vũ, ai cũng đừng cười ai.
"Được rồi, việc của hồn thú đã xong, chị và A Thanh cũng nên rời đi. Chúng ta cứ tách ra ở đây đi."
"Bảo trọng."
"Ừm."
Sau khi rời khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, Tiểu Vũ và các nàng đường ai nấy đi. Chu Trúc Thanh thẫn thờ nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, gió thổi qua mái tóc xõa khiến đầu tóc nàng rối tung, nàng bước đi kiên định vội vàng.
"A Vu, chúng ta đừng tách ra, được không?"
"A Thanh, chúng ta sẽ không tách ra. Em chính là người mà chị khắc cốt ghi tâm suôt cuộc đời này, sẽ cùng chị xử lý oán khí, cùng chị thành thần, cùng chị viết quy tắc mới. Bà xã ~ chị sẽ không rời khỏi em ~" Kỷ Vu thâm tình ôm lấy vòng eo mềm mại của Chu Trúc Thanh, ngón tay nhịn không được nghịch ngợm gõ nhẹ vào đầu mũi tinh xảo của nàng.
Là người bên gối nàng, có lẽ cô đã biết vì sao lúc trước Chu Trúc Thanh muốn nói lại thôi.
"Chị nói có thật không?" Chu Trúc Thanh gắt gao túm chặt xiêm y cô, hàng mi dài run run, giọng điệu không xác định rồi lại đầy mong đợi.
Kỷ Vu buồn cười véo mũi nàng, "Đương nhiên, em không tin vợ em sao? Trước đó cõng khổ sở sau lưng chị có phải hay không, nói thật!" Kỷ Vu vỗ mông Chu Trúc Thanh, "Cho em có tâm sự gạt chị, còn dám hay không? Hửm?"
Một bất ngờ thật lớn ập đến, Chu Trúc Thanh bật khóc vì sung sướng, nàng vẫn luôn lo lắng vì không thể vĩnh viễn ở bên Kỷ Vu, hiện tại đột nhiên biết được nguyện vọng mà nàng ngày đêm tơ tưởng đã được người yêu thực hiện, nàng... Nàng thật muốn nhanh chóng đến thị trấn thuê một phòng trong tửu điếm, đè Kỷ Vu lên giường hôn... Hoặc là dễ hơn một chút, bị Kỷ Vu đè hôn.
Thấy Chu Trúc Thanh ngốc ngốc, thế mà còn dám không để ý tới cô, hai tội nên phạt, Kỷ Vu nhéo cặp mông tròn trịa của nàng, xúc cảm quá tốt lại vỗ thêm một chút, "Lơ chị? Còn dám hay không, hửm?"
"Ưm... Không dám, không bao giờ gạt chị nữa." Chu Trúc Thanh bị đánh đến thân thể kích động, một dòng nhiệt nóng trong cơ thể khống chế không được trào ra, "A Vu..."
Người trong lòng mắt chứa xuân thủy, thâm tình đưa tình, Kỷ Vu nhìn đến đỏ mắt, "Khụ, chúng ta lên đường đi." Thị trấn cũng cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.