Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 249: Cửu cấm (2)




Trong căn phòng lúc này Kim Ngưu ánh mắt khẽ liếc Vô Song tỏ ý tò mò, trong tiềm thức của hắn Phương Anh tuyệt đối là một nữ nhân đặc biệt, ít nhất Kim Ngưu hắn chưa gặp Phương Anh đi cùng nam tử khác bao giờ.
Phát hiện ra ánh mắt của Kim Ngưu đang tò mò quan sát Phương Anh khẽ mỉm cười :”Hắn là đệ tử của bản đế, có ý kiến gì không ?”.
Kim Ngưu một lần nữa phải căng mắt ra nhìn Vô Song như muốn ghi nhớ khuôn mặt của hắn, để có thể trở thành Sát Đế đệ tử tuyệt đối không hề đơn giản hơn nữa Sát Điện xưa nay tất cả các đời Sát Đế đều là nữ, sự xuất hiện của Vô Song làm Kim Ngưu cực kỳ bất ngờ, ý vị thâm trầm đánh giá Vô Song từ đầu đến cuối.
Vô Song cũng nhíu mày, hắn không thích ánh mắt của Kim Ngưu dù sao không ai thích bị một con bò nhìn chằm chằm cả.
Kim Ngưu đứng lên rời khỏi ghế của mình, hai tay chắp trước mặt khẽ cúi đầu :”Nếu là vật Sát Đế cần thì Kim Ngưu tất nhiên sẽ đưa, chỉ là không biết anh bạn trẻ này có chịu được không thôi”.
Vô Song thực sự cũng không quá hiểu hai người nói cái gì cả, Kim Ngưu Bảo Giáp là cái gì đến chính bản thân hắn còn chưa bao giờ nghe tuy nhiên rất nhanh Vô Song cũng biết câu nói của Kim Ngưu Chân Thần có nghĩa là gì, trước mặt hắn lúc này là một bộ giáp, nói đúng hơn là một phần giáp trụ bảo vệ cơ thể.
Bộ giáp này cực kỳ đặc biệt, nó tỏa ra thứ ánh sáng bạc sáng chói tuy nhiên lại chỉ có vài bộ phận đơn giản, hai cái giáp tay, hai cái giáp vai, hai cái giáp chân cùng một cái khiên chắn bảo vệ ngực, Vô Song thực sự không tài nào hiểu được thứ này có gì giống với một bộ áo giáp hoàn chỉnh.
Kim Ngưu Chân Thần hai tay khoanh trước ngực thần bí mỉm cười cứ như đang chuẩn bị xem trò vui vậy, Phương Anh ngồi trên ghế cũng thản nhiên lên tiếng :”Mặc vào đi, đây là quà tặng của Sát Điện cho ngươi, cũng là bài tập của ngươi, cố gắng mà thích nghi”.
Nghe đến đây Vô Song biết bộ giáp này chắn chắn không đơn giản, tuyệt đối lại là một vòng hành xác mới của sư phụ mình, đặc biệt nhìn ánh mắt của Kim Ngưu Chân Thần làm Vô Song thực sự có cảm giác bất an.
Tiến tới cái bàn trước mặt, Vô Song chậm rãi đeo từng bộ phận của nó lên người, lúc đầu thứ này không khác gì một bộ giáp bình thường thậm chí Vô Song hắn còn không nhận ra khác biệt của việc đeo nó lên người và không đeo nó lên người chỉ khi toàn bộ các phụ kiện hoàn thành trên cơ thể hắn khuôn mặt Vô Song mới đại biến.
Từ những phần của bộ giáp xuất hiện vô số liên kết khó hiểu được viết lên hoàn toàn bằng những phù văn mà Vô Song chưa bao giờ nhìn thấy, phù văn xuất hiện rất nhanh thậm chí gần như chỉ mất vài giây là nó đã lan tràn sang toàn bộ cơ thể Vô Song, hắn bị bao phủ hoàn toàn bởi những dòng chữ thần bí.
Cái khiên trước ngực Vô Song cũng hiện ra một cái đầu Ngưu đồng thời bộ giáp lúc này như có linh hồn vậy, nó gầm lên một tiếng vang trời sau đó hoàn toàn biến mất.
Bộ giáp biến mất thì không có gì để nói quan trọng là toàn bộ các văn tự trên người Vô Song cũng thu lại, tất cả dồn về phía lưng hắn, trên tấm lưng Vô Song lúc này cảm giác nóng như lửa đốt cùng với một áp lực khủng khiếp đè thẳng lên cơ thể hắn làm Vô Song lập tức bị đè xuống, hắn còn không đứng vững được bằng hai chân nữa.
Trên lưng Vô Song lúc này xuất hiện một hình xăm mới toanh, hình xăm có hình một đôi cánh màu đen, một đôi cánh ác quỷ in chìm hẳn trên lưng Vô Song.
Ngay sau khi hình xăm này xuất hiện Vô Song liền cảm thấy khó thở vô cùng, áp lực trên người hắn nặng vô cùng chưa kể huyết mạch trong cơ thể thẩm chí bị đình trệ, đại não của hắn bắt đầu cũng có cảm giác đau như búa bổ.
Phương Anh xuất hiện ngay bên cạnh Vô Song, ánh mắt có chút quan tâm liếc nhìn Kim Ngưu Chân Thần :”Thứ này khoảng bao lâu thì hoàn toàn dung hợp ?”.
Kim Ngưu Chân Thần nhìn Vô Song đang đau đớn trên mặt đất sau đó chép miệng :”Cũng chưa biết trình độ của hắn thế nào bất quá nhanh thì một ngày chậm thì 1 tuần, tại hạ cũng thực sự thấy ganh tị với tiểu tử này không ngờ có thể làm Sát Đế tốn nhiều tâm sức như thế”.
Phương Anh lạnh lùng nhìn Kim Ngưu Chân Thần khiến hắn câm miệng sau đó bàn tay chặt thẳng xuống sau gáy của Vô Song làm hắn ngất lịm một lần nữa.
Mio cũng ở trong phòng, ánh mắt lo lắng nhìn Vô Song đang bị đau đớn hành hạ, sau đó Mio tiếp tục thấy Phương Anh 'tấn công' Vô Song, ánh mắt của nàng lóe lên sự hung hãn của dã thú, cả người lao thẳng về phía Phương Anh như một con báo săn mồi đáng tiếc khoảng cách của hai người là quá lớn, ngay khi Mio còn cách Phương Anh một bước chân thì nàng cũng không thể cử động nổi nửa, Phương Anh cách không đưa tay ra nắm lấy cổ Mio đưa lên cao, sau đó nhẹ thả ra, cả người cô bé rơi xuống đất.
Phương Anh tiếp tục đưa một ngón tay ra, một thanh vô hình kiếm ý bắn thẳng vào đại não Mio, rất nhanh cô bé cũng gục xuống.
Xong xuôi mọi việc Phương Anh liếc nhìn Kim Ngưu Chân Thần sau đó thản nhiên quay đầu rời đi :”Sắp xếp phòng cho chúng ta trong vài ngày hiểu chưa ?, còn nữa hắn tỉnh lại thì báo cho ta”.
Kim Ngưu Chân Thần đương nhiên là đồng ý, việc này đối với hắn căn bản chỉ là một cái nhấc tay mà thôi có điều trước khi mang Vô Song đến phòng khác nghỉ ngơi Kim Ngưu Chân Thần bắt đầu cúi xuống, bàn tay ấn thẳng vào lồng ngực Vô Song, hai mắt nhắm lại như đang cảm nhận gì đó.
Sát Điện cùng Ma Pháp Liên Minh có quan hệ tương đối phức tạp nhưng hai bên tuyệt đối không phải là bạn bè hay đồng minh, đối với một nam nhân được Sát Đế thu làm đệ tử thì sao hắn có thể không tò mò, ít nhất Kim Ngưu Chân Thần cần kiểm tra thực lực của Vô Song cuối cùng đã đạt đến mức nào, Sát Đế tương lai của Sát Điện cuối cùng là nhân vật như thế nào.
Ngay khi thần thức của Kim Ngưu tiến vào cơ thể Vô Song bỗng nhiên khuôn mặt hắn kinh hãi gần chết lập tức bị dọa lùi lại ba bước, khuôn mặt tái xenh đầy sợ hãi, không gian bên trong cơ thể Vô Song đối với Kim Ngưu chân thần là một màu đỏ như máu, trong cái biển huyết hà vô cùng vô tận đó là thân ảnh của Sát Đế Phương Anh, nàng chỉ khẽ quay lưng lại liếc nhìn Kim Ngưu sau đó một âm thanh kinh thiên vang lên :”Cút”.
Một chữ này đủ để dọa sợ Kim Ngưu Chân Thần cũng đủ để Kim Ngưu Chân Thần từ bỏ mọi hoạt động dò xét Vô Song. Phương Anh tung hoành cả đời làm gì có chuyện để đệ tử của mình bị kẻ khác quan sát rõ đến vậy, trên người Vô Song chính là mang theo mong ước, mang theo sự chờ đợi của Phương Anh, nàng nhất định phải bảo vệ hắn.
Không hẳn là Phương Anh lo xa tuy nhiên từ ngày Nghịch Thương Thiên tiến đến Sát Điện, từ ngày hắn cùng nàng bàn về việc đó thì Phương Anh liền quyết tâm che đậy mọi thông tin trên người Vô Song ít nhất cho đến khi sự kiện kia diễn ra, không chỉ nàng mà rất nhiều nhân vật của Tây Địa đều biết Nghịch Thương Thiên sau khi đột phá lên 24 trùng thiên chân thần thì hắn muốn làm đại sự, muốn lật trời.
Việc Nghịch Thương Thiên muốn làm không phải kẻ nào cũng có tư cách làm được thậm chí rất nhiều đỉnh cao nhân vật trong thiên hạ cũng không đủ sức thực hiện, thiên hạ này ngoại trừ Medusa ra thì cũng chỉ có mình Nghịch Thương Thiên đủ năng lực mà thôi. Ngay từ khi mới đạt đến 23 Trùng Thiên thì Nghịch Thương Thiên đã không thua bất cứ Cực Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên nào, cùng lắm hắn chỉ hơi yếu hơn một chút so với những vị chân thần dành được phong hào mà thôi, hiện nay sau khi tiến vào 24 trùng thiên Nghịch Thương Thiên quả thực có đủ tư cách để thử lật trời một lần.
Lại tiếp tục ba ngày nữa trôi qua, lúc này Vô Song mới từ từ tỉnh lại, đập vào mắt hắn chính là Mio, cô nàng này chính là canh gác bên cạnh Vô Song 24/24, cho dù nàng không đủ sức bảo vệ Vô Song thì cũng quyết tâm ngăn cản bất cứ kẻ nào dám gây bất lợi cho hắn.
Vô Song cũng không rõ là mình ngất đi bao lâu chỉ là ngay khi vừa tỉnh lại thì âm thanh của Như Ý vang lên, đã lâu rồi Vô Song mới được Như Ý chủ động liên lạc, sau sự việc Địa Ngục Chân Thần rõ ràng Như Ý đã im lặng rất lâu rất lâu.
“Vô Song chúc mừng ngươi, sau này ngươi liền có cửu cấm trên người thực sự là đại vận a”.
Vô Song không hiểu Như Ý nói gì bất quá hắn đột nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng, âm thanh của Như Ý lúc này rất trong sáng cũng rất vui vẻ, ít nhất điều này nói rõ Như Ý đã bắt đầu trở lại bình thường, trở lại làm một nữ nhân bình thường chứ không còn là một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ nữa rồi.
Như Ý thấy Vô Song mỉm cười liền nghi hoặc :”Bị dính cửu cấm mà ngươi vẫn cười, ngươi có biết cửu cấm là gì không thế ?”.
Vô Song đương nhiên là lắc đầu :”Nàng cũng biết tình hình của ta rồi còn gì, ở đây ta thực sự thuần khiết như mộtt ờ giấy trắng, vậy rốt cuộc cửu cấm là cái gì?”.
Như Ý đột nhiên thấy mình rất ngốc, nàng sao lại quên mất kẻ này làm gì biết bất cứ thông tin gì về Nguyên Tố Thế Giới chứ, hơn nữa cửu cấm cũng không phải là kẻ nào cũng có tư cách biết, rất trùng hợp Như Ý lại biết thứ này.
Âm thanh có chút quan tâm cộng thêm lo lắng của Như Ý vang lên :”Cửu Cấm là một bài tập luyện hay còn gọi là một thử thách, thứ này vốn là sản phẩm của Địa Ngục Môn được thành lập dưới bàn tay của cha ta, đương nhiên khả năng cao là Địa Ngục Môn bây giờ đã bị xóa trong dòng sông lịch sử rồi”.
“ Cửu Cấm như tên gọi là một loại cấm chế đáng sợ, nó là một thử thách cực kỳ kinh khủng đối với những người chấp nhận nó bất quá Cửu Cấm vào thời đại của ta còn là công cụ giúp hóa phàm làm điệp, một công cụ giúp cá chép hóa rồng”.
“Theo hiểu biết của ta về Cửu Cấm thì thứ trên người ngươi cũng không hẳn là bản hoàn thiện, không rõ thứ này mai một đi theo thời gian hay là thực lực của ngươi không đủ nữa, trên người của ngươi chỉ dính ba cấm trong cửu cấm mà thôi”.
“Cấm thứ nhất sẽ ngăn cản nguyên lực của ngươi khiến nguyên lực bế tắc gần như đóng băng, cấm thứ hai khóa chặt kinh mạch của ngươi làm toàn bộ kinh mạch nhỏ lại từ đó dẫn đến huyết mạch lực trì trệ, cấm thứ ba sẽ khóa chặt cơ thể ngươi từ đó ngươi không thể mượn được ngoại lực nữa.”
“Tất nhiên Cửu Cấm là một loại trải nghiệm, một loại thử thách nhưng cũng là một con loại phụ trợ cực kỳ bá đạo. Ngươi đã về sự cân bằng chưa ?”.
Vô Song đương nhiên sẽ lắc đầu đồng thời hắn cũng chậm rãi cảm nhận khối cơ thể này, quả nhiên yếu hơn trước rất nhiều thậm chí ngay cả hoạt động bình thường cũng không nổi.
Như Ý tiếp tục bình thản lên tiếng giải thích cho Vô Song :”Mối quan hệ cân bằng trong cơ thể sẽ được giải thích đơn giản như sau, trong cơ thể luôn tồn tại một quy tắc về sự cân bằng đảm bảo cho sự hoàn hảo, nếu một người mù mất đi đôi mắt thì hắn sẽ được thêm một đôi tai và ngược lại. Cửu cấm cũng là một tồn tại như thế, cửu cấm sinh ra để tập trung giúp ngươi phát triển một loại năng lực lên cấp độ hoàn mỹ hơn, nếu toàn bộ cửu cấm cùng xuất hiện trên cơ thể người thì hắn ta sẽ cực kỳ yếu trong hầu hết các khía cạnh nhưng lại có một khía cạnh mạnh một cánh khủng khiếp, nếu ta không nhầm lần này tam cấm trên cơ thể ngươi khóa lại mở ra một cửa tu luyện chuyên chú cho ngươi, Phương Anh Sát Đế nàng ta muốn ngươi chuyên Sát khí”.
Đúng lúc này cánh cửa bên ngoài mở ra, không rõ bằng cách nào Phương Anh lại biết Vô Song tỉnh lại mà bước vào, nàng vừa đặt chân vào phòng cũng là lúc Như Ý lại tiến vào trong bóng tối đồng thời Mio đang say ngủ cũng ngửa đầu lên nhìn Phương Anh đầy thù địch thậm chí trên miệng còn thấp giọng gầm gừ.
Vô Song nhẹ dùng tay vỗ đầu Mio bảo nàng yên lặng đồng thời khẽ cúi chào Phương Anh :”Sư phụ, người đến rồi”.
Phương Anh nhíu mày lại, nàng rõ ràng cảm thấy trên người Vô Song không thích hợp, trong một giây trước nàng nhận ra linh hồn lực của Vô Song có biến động kì dị, đáng tiếc là khi nàng bước vào thì Vô Song lại trở về như bình thường hoàn toàn không nhận ra thứ gì bất thường cả.
Đương nhiên mỗi người có một bí mật riêng, Phương Anh chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi nàng tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi mà đi sâu vào điều tra, ánh mắt đẹp nhẹ quan sát Vô Song từ đầu đến cuối sau đó khẽ gật đầu :”Thân thể cảm giác thế nào ?”.
Vô Song thật thà trả lời, cho dù được Như Ý vừa phổ cập cho một khóa cấp tốc bất quá Vô Song đương nhiễn vẫn phải giả vờ không biết :”Sư phụ, thân thể ta lúc này khó chịu vô cùng, khí huyết đình trệ, toàn thân vô lực”.
Phương Anh nghe vậy mới mỉm cười gật đầu :”Được vậy mới đúng, không chết vẫn còn là may mắn, từ nay về sau ngươi chỉ cần chuyên tu Sát Đế Bí Thuật là được, những việc khác không cần để tâm kể cả mượn Thần Lực sau này cũng đừng dùng nữa, đồ đi mượn không bao giờ bằng đồ của bản thân mình”.
Nói xong câu này Phương Anh cũng nhẹ quay đầu liếc nhìn Mio, trong mắt xuất hiện một tia vui vẻ hiểm hoi, nàng mỉm cười :”Đi thôi, ngươi tỉnh dậy liền đi tắm rửa đi sau đó có người mang đồ ăn đến cho người, xế chiều chúng ta sẽ quay về Nam Địa của ngươi”.
Phương Anh thân hình dần dần hư hóa sau đó hoàn toàn biến mất trước mặt Vô Song, đến vô ảnh đi vô tung không hề có một dấu vết.
Hãy ấn cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện, nó miễn phí với các bạn nhưng lại rất quan trọng với bọn mình.
Trong căn phòng lúc này Kim Ngưu ánh mắt khẽ liếc Vô Song tỏ ý tò mò, trong tiềm thức của hắn Phương Anh tuyệt đối là một nữ nhân đặc biệt, ít nhất Kim Ngưu hắn chưa gặp Phương Anh đi cùng nam tử khác bao giờ.
Phát hiện ra ánh mắt của Kim Ngưu đang tò mò quan sát Phương Anh khẽ mỉm cười :”Hắn là đệ tử của bản đế, có ý kiến gì không ?”.
Kim Ngưu một lần nữa phải căng mắt ra nhìn Vô Song như muốn ghi nhớ khuôn mặt của hắn, để có thể trở thành Sát Đế đệ tử tuyệt đối không hề đơn giản hơn nữa Sát Điện xưa nay tất cả các đời Sát Đế đều là nữ, sự xuất hiện của Vô Song làm Kim Ngưu cực kỳ bất ngờ, ý vị thâm trầm đánh giá Vô Song từ đầu đến cuối.
Vô Song cũng nhíu mày, hắn không thích ánh mắt của Kim Ngưu dù sao không ai thích bị một con bò nhìn chằm chằm cả.
Kim Ngưu đứng lên rời khỏi ghế của mình, hai tay chắp trước mặt khẽ cúi đầu :”Nếu là vật Sát Đế cần thì Kim Ngưu tất nhiên sẽ đưa, chỉ là không biết anh bạn trẻ này có chịu được không thôi”.
Vô Song thực sự cũng không quá hiểu hai người nói cái gì cả, Kim Ngưu Bảo Giáp là cái gì đến chính bản thân hắn còn chưa bao giờ nghe tuy nhiên rất nhanh Vô Song cũng biết câu nói của Kim Ngưu Chân Thần có nghĩa là gì, trước mặt hắn lúc này là một bộ giáp, nói đúng hơn là một phần giáp trụ bảo vệ cơ thể.
Bộ giáp này cực kỳ đặc biệt, nó tỏa ra thứ ánh sáng bạc sáng chói tuy nhiên lại chỉ có vài bộ phận đơn giản, hai cái giáp tay, hai cái giáp vai, hai cái giáp chân cùng một cái khiên chắn bảo vệ ngực, Vô Song thực sự không tài nào hiểu được thứ này có gì giống với một bộ áo giáp hoàn chỉnh.
Kim Ngưu Chân Thần hai tay khoanh trước ngực thần bí mỉm cười cứ như đang chuẩn bị xem trò vui vậy, Phương Anh ngồi trên ghế cũng thản nhiên lên tiếng :”Mặc vào đi, đây là quà tặng của Sát Điện cho ngươi, cũng là bài tập của ngươi, cố gắng mà thích nghi”.
Nghe đến đây Vô Song biết bộ giáp này chắn chắn không đơn giản, tuyệt đối lại là một vòng hành xác mới của sư phụ mình, đặc biệt nhìn ánh mắt của Kim Ngưu Chân Thần làm Vô Song thực sự có cảm giác bất an.
Tiến tới cái bàn trước mặt, Vô Song chậm rãi đeo từng bộ phận của nó lên người, lúc đầu thứ này không khác gì một bộ giáp bình thường thậm chí Vô Song hắn còn không nhận ra khác biệt của việc đeo nó lên người và không đeo nó lên người chỉ khi toàn bộ các phụ kiện hoàn thành trên cơ thể hắn khuôn mặt Vô Song mới đại biến.
Từ những phần của bộ giáp xuất hiện vô số liên kết khó hiểu được viết lên hoàn toàn bằng những phù văn mà Vô Song chưa bao giờ nhìn thấy, phù văn xuất hiện rất nhanh thậm chí gần như chỉ mất vài giây là nó đã lan tràn sang toàn bộ cơ thể Vô Song, hắn bị bao phủ hoàn toàn bởi những dòng chữ thần bí.
Cái khiên trước ngực Vô Song cũng hiện ra một cái đầu Ngưu đồng thời bộ giáp lúc này như có linh hồn vậy, nó gầm lên một tiếng vang trời sau đó hoàn toàn biến mất.
Bộ giáp biến mất thì không có gì để nói quan trọng là toàn bộ các văn tự trên người Vô Song cũng thu lại, tất cả dồn về phía lưng hắn, trên tấm lưng Vô Song lúc này cảm giác nóng như lửa đốt cùng với một áp lực khủng khiếp đè thẳng lên cơ thể hắn làm Vô Song lập tức bị đè xuống, hắn còn không đứng vững được bằng hai chân nữa.
Trên lưng Vô Song lúc này xuất hiện một hình xăm mới toanh, hình xăm có hình một đôi cánh màu đen, một đôi cánh ác quỷ in chìm hẳn trên lưng Vô Song.
Ngay sau khi hình xăm này xuất hiện Vô Song liền cảm thấy khó thở vô cùng, áp lực trên người hắn nặng vô cùng chưa kể huyết mạch trong cơ thể thẩm chí bị đình trệ, đại não của hắn bắt đầu cũng có cảm giác đau như búa bổ.
Phương Anh xuất hiện ngay bên cạnh Vô Song, ánh mắt có chút quan tâm liếc nhìn Kim Ngưu Chân Thần :”Thứ này khoảng bao lâu thì hoàn toàn dung hợp ?”.
Kim Ngưu Chân Thần nhìn Vô Song đang đau đớn trên mặt đất sau đó chép miệng :”Cũng chưa biết trình độ của hắn thế nào bất quá nhanh thì một ngày chậm thì 1 tuần, tại hạ cũng thực sự thấy ganh tị với tiểu tử này không ngờ có thể làm Sát Đế tốn nhiều tâm sức như thế”.
Phương Anh lạnh lùng nhìn Kim Ngưu Chân Thần khiến hắn câm miệng sau đó bàn tay chặt thẳng xuống sau gáy của Vô Song làm hắn ngất lịm một lần nữa.
Mio cũng ở trong phòng, ánh mắt lo lắng nhìn Vô Song đang bị đau đớn hành hạ, sau đó Mio tiếp tục thấy Phương Anh 'tấn công' Vô Song, ánh mắt của nàng lóe lên sự hung hãn của dã thú, cả người lao thẳng về phía Phương Anh như một con báo săn mồi đáng tiếc khoảng cách của hai người là quá lớn, ngay khi Mio còn cách Phương Anh một bước chân thì nàng cũng không thể cử động nổi nửa, Phương Anh cách không đưa tay ra nắm lấy cổ Mio đưa lên cao, sau đó nhẹ thả ra, cả người cô bé rơi xuống đất.
Phương Anh tiếp tục đưa một ngón tay ra, một thanh vô hình kiếm ý bắn thẳng vào đại não Mio, rất nhanh cô bé cũng gục xuống.
Xong xuôi mọi việc Phương Anh liếc nhìn Kim Ngưu Chân Thần sau đó thản nhiên quay đầu rời đi :”Sắp xếp phòng cho chúng ta trong vài ngày hiểu chưa ?, còn nữa hắn tỉnh lại thì báo cho ta”.
Kim Ngưu Chân Thần đương nhiên là đồng ý, việc này đối với hắn căn bản chỉ là một cái nhấc tay mà thôi có điều trước khi mang Vô Song đến phòng khác nghỉ ngơi Kim Ngưu Chân Thần bắt đầu cúi xuống, bàn tay ấn thẳng vào lồng ngực Vô Song, hai mắt nhắm lại như đang cảm nhận gì đó.
Sát Điện cùng Ma Pháp Liên Minh có quan hệ tương đối phức tạp nhưng hai bên tuyệt đối không phải là bạn bè hay đồng minh, đối với một nam nhân được Sát Đế thu làm đệ tử thì sao hắn có thể không tò mò, ít nhất Kim Ngưu Chân Thần cần kiểm tra thực lực của Vô Song cuối cùng đã đạt đến mức nào, Sát Đế tương lai của Sát Điện cuối cùng là nhân vật như thế nào.
Ngay khi thần thức của Kim Ngưu tiến vào cơ thể Vô Song bỗng nhiên khuôn mặt hắn kinh hãi gần chết lập tức bị dọa lùi lại ba bước, khuôn mặt tái xenh đầy sợ hãi, không gian bên trong cơ thể Vô Song đối với Kim Ngưu chân thần là một màu đỏ như máu, trong cái biển huyết hà vô cùng vô tận đó là thân ảnh của Sát Đế Phương Anh, nàng chỉ khẽ quay lưng lại liếc nhìn Kim Ngưu sau đó một âm thanh kinh thiên vang lên :”Cút”.
Một chữ này đủ để dọa sợ Kim Ngưu Chân Thần cũng đủ để Kim Ngưu Chân Thần từ bỏ mọi hoạt động dò xét Vô Song. Phương Anh tung hoành cả đời làm gì có chuyện để đệ tử của mình bị kẻ khác quan sát rõ đến vậy, trên người Vô Song chính là mang theo mong ước, mang theo sự chờ đợi của Phương Anh, nàng nhất định phải bảo vệ hắn.
Không hẳn là Phương Anh lo xa tuy nhiên từ ngày Nghịch Thương Thiên tiến đến Sát Điện, từ ngày hắn cùng nàng bàn về việc đó thì Phương Anh liền quyết tâm che đậy mọi thông tin trên người Vô Song ít nhất cho đến khi sự kiện kia diễn ra, không chỉ nàng mà rất nhiều nhân vật của Tây Địa đều biết Nghịch Thương Thiên sau khi đột phá lên 24 trùng thiên chân thần thì hắn muốn làm đại sự, muốn lật trời.
Việc Nghịch Thương Thiên muốn làm không phải kẻ nào cũng có tư cách làm được thậm chí rất nhiều đỉnh cao nhân vật trong thiên hạ cũng không đủ sức thực hiện, thiên hạ này ngoại trừ Medusa ra thì cũng chỉ có mình Nghịch Thương Thiên đủ năng lực mà thôi. Ngay từ khi mới đạt đến 23 Trùng Thiên thì Nghịch Thương Thiên đã không thua bất cứ Cực Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên nào, cùng lắm hắn chỉ hơi yếu hơn một chút so với những vị chân thần dành được phong hào mà thôi, hiện nay sau khi tiến vào 24 trùng thiên Nghịch Thương Thiên quả thực có đủ tư cách để thử lật trời một lần.
Lại tiếp tục ba ngày nữa trôi qua, lúc này Vô Song mới từ từ tỉnh lại, đập vào mắt hắn chính là Mio, cô nàng này chính là canh gác bên cạnh Vô Song 24/24, cho dù nàng không đủ sức bảo vệ Vô Song thì cũng quyết tâm ngăn cản bất cứ kẻ nào dám gây bất lợi cho hắn.
Vô Song cũng không rõ là mình ngất đi bao lâu chỉ là ngay khi vừa tỉnh lại thì âm thanh của Như Ý vang lên, đã lâu rồi Vô Song mới được Như Ý chủ động liên lạc, sau sự việc Địa Ngục Chân Thần rõ ràng Như Ý đã im lặng rất lâu rất lâu.
“Vô Song chúc mừng ngươi, sau này ngươi liền có cửu cấm trên người thực sự là đại vận a”.
Vô Song không hiểu Như Ý nói gì bất quá hắn đột nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng, âm thanh của Như Ý lúc này rất trong sáng cũng rất vui vẻ, ít nhất điều này nói rõ Như Ý đã bắt đầu trở lại bình thường, trở lại làm một nữ nhân bình thường chứ không còn là một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ nữa rồi.
Như Ý thấy Vô Song mỉm cười liền nghi hoặc :”Bị dính cửu cấm mà ngươi vẫn cười, ngươi có biết cửu cấm là gì không thế ?”.
Vô Song đương nhiên là lắc đầu :”Nàng cũng biết tình hình của ta rồi còn gì, ở đây ta thực sự thuần khiết như mộtt ờ giấy trắng, vậy rốt cuộc cửu cấm là cái gì?”.
Như Ý đột nhiên thấy mình rất ngốc, nàng sao lại quên mất kẻ này làm gì biết bất cứ thông tin gì về Nguyên Tố Thế Giới chứ, hơn nữa cửu cấm cũng không phải là kẻ nào cũng có tư cách biết, rất trùng hợp Như Ý lại biết thứ này.
Âm thanh có chút quan tâm cộng thêm lo lắng của Như Ý vang lên :”Cửu Cấm là một bài tập luyện hay còn gọi là một thử thách, thứ này vốn là sản phẩm của Địa Ngục Môn được thành lập dưới bàn tay của cha ta, đương nhiên khả năng cao là Địa Ngục Môn bây giờ đã bị xóa trong dòng sông lịch sử rồi”.
“ Cửu Cấm như tên gọi là một loại cấm chế đáng sợ, nó là một thử thách cực kỳ kinh khủng đối với những người chấp nhận nó bất quá Cửu Cấm vào thời đại của ta còn là công cụ giúp hóa phàm làm điệp, một công cụ giúp cá chép hóa rồng”.
“Theo hiểu biết của ta về Cửu Cấm thì thứ trên người ngươi cũng không hẳn là bản hoàn thiện, không rõ thứ này mai một đi theo thời gian hay là thực lực của ngươi không đủ nữa, trên người của ngươi chỉ dính ba cấm trong cửu cấm mà thôi”.
“Cấm thứ nhất sẽ ngăn cản nguyên lực của ngươi khiến nguyên lực bế tắc gần như đóng băng, cấm thứ hai khóa chặt kinh mạch của ngươi làm toàn bộ kinh mạch nhỏ lại từ đó dẫn đến huyết mạch lực trì trệ, cấm thứ ba sẽ khóa chặt cơ thể ngươi từ đó ngươi không thể mượn được ngoại lực nữa.”
“Tất nhiên Cửu Cấm là một loại trải nghiệm, một loại thử thách nhưng cũng là một con loại phụ trợ cực kỳ bá đạo. Ngươi đã về sự cân bằng chưa ?”.
Vô Song đương nhiên sẽ lắc đầu đồng thời hắn cũng chậm rãi cảm nhận khối cơ thể này, quả nhiên yếu hơn trước rất nhiều thậm chí ngay cả hoạt động bình thường cũng không nổi.
Như Ý tiếp tục bình thản lên tiếng giải thích cho Vô Song :”Mối quan hệ cân bằng trong cơ thể sẽ được giải thích đơn giản như sau, trong cơ thể luôn tồn tại một quy tắc về sự cân bằng đảm bảo cho sự hoàn hảo, nếu một người mù mất đi đôi mắt thì hắn sẽ được thêm một đôi tai và ngược lại. Cửu cấm cũng là một tồn tại như thế, cửu cấm sinh ra để tập trung giúp ngươi phát triển một loại năng lực lên cấp độ hoàn mỹ hơn, nếu toàn bộ cửu cấm cùng xuất hiện trên cơ thể người thì hắn ta sẽ cực kỳ yếu trong hầu hết các khía cạnh nhưng lại có một khía cạnh mạnh một cánh khủng khiếp, nếu ta không nhầm lần này tam cấm trên cơ thể ngươi khóa lại mở ra một cửa tu luyện chuyên chú cho ngươi, Phương Anh Sát Đế nàng ta muốn ngươi chuyên Sát khí”.
Đúng lúc này cánh cửa bên ngoài mở ra, không rõ bằng cách nào Phương Anh lại biết Vô Song tỉnh lại mà bước vào, nàng vừa đặt chân vào phòng cũng là lúc Như Ý lại tiến vào trong bóng tối đồng thời Mio đang say ngủ cũng ngửa đầu lên nhìn Phương Anh đầy thù địch thậm chí trên miệng còn thấp giọng gầm gừ.
Vô Song nhẹ dùng tay vỗ đầu Mio bảo nàng yên lặng đồng thời khẽ cúi chào Phương Anh :”Sư phụ, người đến rồi”.
Phương Anh nhíu mày lại, nàng rõ ràng cảm thấy trên người Vô Song không thích hợp, trong một giây trước nàng nhận ra linh hồn lực của Vô Song có biến động kì dị, đáng tiếc là khi nàng bước vào thì Vô Song lại trở về như bình thường hoàn toàn không nhận ra thứ gì bất thường cả.
Đương nhiên mỗi người có một bí mật riêng, Phương Anh chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi nàng tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi mà đi sâu vào điều tra, ánh mắt đẹp nhẹ quan sát Vô Song từ đầu đến cuối sau đó khẽ gật đầu :”Thân thể cảm giác thế nào ?”.
Vô Song thật thà trả lời, cho dù được Như Ý vừa phổ cập cho một khóa cấp tốc bất quá Vô Song đương nhiễn vẫn phải giả vờ không biết :”Sư phụ, thân thể ta lúc này khó chịu vô cùng, khí huyết đình trệ, toàn thân vô lực”.
Phương Anh nghe vậy mới mỉm cười gật đầu :”Được vậy mới đúng, không chết vẫn còn là may mắn, từ nay về sau ngươi chỉ cần chuyên tu Sát Đế Bí Thuật là được, những việc khác không cần để tâm kể cả mượn Thần Lực sau này cũng đừng dùng nữa, đồ đi mượn không bao giờ bằng đồ của bản thân mình”.
Nói xong câu này Phương Anh cũng nhẹ quay đầu liếc nhìn Mio, trong mắt xuất hiện một tia vui vẻ hiểm hoi, nàng mỉm cười :”Đi thôi, ngươi tỉnh dậy liền đi tắm rửa đi sau đó có người mang đồ ăn đến cho người, xế chiều chúng ta sẽ quay về Nam Địa của ngươi”.
Phương Anh thân hình dần dần hư hóa sau đó hoàn toàn biến mất trước mặt Vô Song, đến vô ảnh đi vô tung không hề có một dấu vết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.