Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 465: Thu phục dị hỏa (1)




Sau khi rời khỏi Cổ Tộc một cách an toàn bản thân Vô Song cũng không có ý định trở về Yêu Cung của mình, cả hắn cùng Hỏa Trĩ đều quyết định đi đến một nơi khác.
Tịnh Liên Yêu Thánh năm xưa đã phong ấn Tịnh Liên Yêu Hỏa trong không gian riêng của mình, tất nhiên bằng thực lực kinh thiên động địa của ông ta thì tuyệt đối không có một ai dò ra được cái không gian thần bí đó, năm xưa Tịnh Liên Yêu Thánh để lại bốn tấm bản đồ tìm đến Tịnh Liên Yêu Hỏa, tất nhiên ngay cả khi nắm được bản đồ mà muốn chiếm lấy Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng không phải là việc dễ dàng ít nhất với kinh nghiệm là một người xuyên việt Vô Song hoàn toàn rõ điều đó.
Bốn tấm bản đồ có thể biết được đại khái vị trí của Tịnh Liên Yêu Hỏa chỉ là trên đời này liệu có mấy người đủ thực lực phá vỡ phong ấn của của Tịnh Liên Yêu Thánh năm xưa?, cách duy nhất chỉ là đợi Tịnh Liên Yêu Hỏa tự xuất thế mà ra mới có thể tìm được loại dị hỏa yêu nghiệt này, tất nhiên bốn mảnh bản đồ cũng không phải là vô dụng ít nhất người nắm giữ bản đồ còn có thể mang theo một tia ý chí của Tịnh Liên Yêu Thánh, còn có thể gia tăng cơ hội hàng phục Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Vô Song hắn ta không có đủ bốn tấm bản đồ nhưng ít nhất cũng có đến ba tấm, tất nhiên bằng ba tấm bản đồ cổ không cách nào để tận dụng được ý chí của Tịnh Liên Yêu Thánh lại càng không có cách nào tìm ra vị trí phong ấn không gian của Tịnh Liên Yêu Hỏa nhưng Vô Song vốn không cần mấy thứ này, hắn có kinh nghiệm của một người xuyên việt, hắn có Luân Hồi Nhãn và có cả một Hỏa Trĩ bên cạnh. Băng ba yếu tố này Vô Song không tin không tìm được Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Theo trí nhớ của Vô Song phạm vi Tịnh Liên Yêu Hỏa thức tỉnh nằm ở Tây Bắc Trung Châu chỉ là Tây Bắc Trung Châu lại cực kỳ rộng lớn muốn tìm ra một điểm không gian che dấu yêu hỏa thì không khác gì mò kim đáy bể có điều lúc này Luân Hồi Nhãn của hắn mới có thể phát huy.
Luân Hồi Nhãn vốn không có sức sát thương nhưng cái đáng sợ nhất của nó là tham ngộ Luân Hồi, bằng vào Luân Hồi Nhãn khó có thể nắm được tương lai bởi tương lai là vô định có điều quá khứ thì có, quá khứ là bất biến.
Cầm ba mảnh cổ đồ trong tay Luân Hồi Nhãn của Vô Song rốt cuộc mở ra, từng tia từng tia ánh sáng bạc tập trung khóa chặt ba mảnh cổ đồ, trên khuôn mặt của Vô Song có từng tia từng tia động dung.
Vô Song nhắm chặt mắt lại, giống như lần ở Hoa Tông năm đó, hắn hoàn toàn tin tưởng vào Luân Hồi Nhãn của mình, hoàn toàn tin tưởng vào cái gọi là cảm giác lực, dựa vào luân hồi lực lượng của bản thân hắn để dò ra vị trí đại khái của Tịnh Leien Yêu Hỏa ở Tây Bắc Trung Châu cũng quả thật không phải là việc không thể.
Hỏa Trĩ ở phía sau Vô Song tất nhiên không hiểu chủ nhân đang làm gì chỉ là nàng tất nhiên sẽ không hỏi, từng bước từng bước đi theo Vô Song, càng đi lâu ánh mắt Hỏa Trĩ lại càng nhìu lại, đôi mắt đẹp có chút nghi hoặc những chính bản thân nàng cũng không biết cái cảm giác khác lạ đó ở đâu.
Vô Song không quay đầu, ánh mắt vẫn cứ thản nhiên nhắm mắt lại hắn mỉm cười.
“Cảm thấy cái gì không?”.
Hỏa Trĩ nhè nhẹ lắc đầu nhưng sau đó lại lập tức gật đầu, hành động này của nàng quả thực có chút dễ thương, khuôn mặt xinh đẹp ngập ngừng một chút rồi khẽ mở miệng.
“Chủ nhân, ta không rõ ở đây rốt cuộc có gì đặc biệt chỉ là tiểu nữ cảm thấy không gian xung quanh cực kỳ đáng sợ, cứ như có cả một ngón núi lửa chỉ đợi phun trào, chỉ đợi phá nát mảnh không gian này, cảm giác không gian bất ổn đến cực điểm”.
Lời Hỏa Trĩ nói cũng không phải là nói cho có, Vô Song không rõ tại sao nhưng năng lực cảm nhận dị hỏa của cô nàng này phải dùng từ ‘kinh dị’ để hình dung, Vô Song hắn nắm giữ Phần Quyết hơn nữa bản thân Phần Quyết của hắn hiện nay cũng đã thành công tiến giai trở thành thiên giai đỉnh phong công pháp vậy mà vẫn không thể nào cảm nhận được bằng Hỏa Trĩ.
Xung quanh khu vực này quả thực cũng là nơi Tịnh Liên Yêu Hỏa bị phong ấn chỉ là Vô Song cũng không quá rõ vị trí chính xác của nó ở đâu mà thôi, Tịnh Liên Yêu Hỏa không phải là phàm vật, chỉ cần loại dị hỏa này xuất hiện đủ sức kinh động toàn bộ Trung Châu thậm chí toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, cả mảnh không gian này tràn ngập thứ khí tức kinh khủng của Tịnh Liên Yêu Hỏa, nếu không phải Tịnh Liên Yêu Thánh quá cường đại thì loại hỏa diễm xếp thứ ba trong dị hỏa bảng đã trực tiếp đốt cháy cả mảnh thiên địa này, trực tiếp xuất thế mà ra.
Tất nhiên Hỏa Trĩ có thể khám phá ra sự đặc biệt của nơi này cũng phải nói đến sự cường đại của Tịnh Liên Yêu Hỏa, Tịnh Liên Yêu Hỏa sau vô số cố gắng đập nát cấm chế của Tịnh Liên Yêu Thánh mà thoát ra, qua vô số năm thực sự cấm chế năm đó đã suy yếu đi quá nhiều.
Vô Song khẽ quay đầu lại nhìn Hỏa Trĩ rồi gật đầu, giọng nói có chút quan tâm.
“Trong không gian xung quanh quả thực cất dấu một ngọn dị hỏa đáng sợ, nguwoi có thể cố gắng tìm ra không?”.
Hỏa Trĩ nghe vậy liền nhè nehj gật đầu, nàng tiếp tục nhắm chặt hai mắt của mình lại cảm nhận tuy nhiên dù là với Hỏa Trĩ cũng khó cách nào vượt qua được Tịnh Liên Yêu Thánh, khó có cách nào trực tiếp khám phá ra không gian chính xác nơi giam giữ Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Trên khuôn mặt của Hỏa Trĩ bắt đầu đầy những giọt mồ hồi, cơ thể của nàng run lên, chỉ cần nhìn bên ngoài Vô Song cũng hiểu Hỏa Trĩ đang phải tập trung thế nào, bản thân Hỏa Trĩ cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, một trong số những nhân vật mạnh nhất thế hệ trả của Viễn Cổ Bát Tộc thì sao có thể tầm thường, càng khó khăn càng thử thách thì Hỏa Trĩ lại càng cố gắng, càng tập trung.
Vô Song cũng không thể để cô gái này cố gắng một mình, trên người hắn lại xuất hiện một ngọn lửa lập lòe màu phần hồng, Vô Song không rõ liệu Tịnh Liên Yêu Hỏa của mình có thể giúp Hỏa Trĩ tìm ra được Tịnh Liên Yêu Hỏa bản gốc hay không có điều Vô Song vẫn tương đối tin tưởng, về mặt lý thuyết hai loại Tịnh Liên Yêu Hỏa vốn là cùng một nguồn gốc cùng một loại khí tức.
Quả nhiên Vô Song rốt cuộc không nhầm nhưng thay đổi không phải đến từ Hỏa Trĩ mà là đến từ không gian xung quanh, khi mà Tịnh Liên Yêu Hỏa xuất hiện trong tay hắn thì cả mảnh không gian xung quanh như run lên, ẩn trong cái không gian phong ấn kia Tịnh Liên Yêu Hỏa như cảm nhận được chính một phần khác của mình bên ngoài vậy, có kích động, có bạo nộ thậm chí có cả không thể tin tưởng, chính thứ cảm xúc này của nó làm không gian như muốn nổ tung, làm không gian như muốn bị nuốt chửng.
Trong thiên hạ này vốn không có khái niệm hai loại dị hỏa giống nhau cùng tồn tại, Tịnh Liên Yêu Hỏa của Vô Song xuất hiện đương nhiên Tịnh Liên Yêu Hỏa chân chính không cách nào chấp nhận, đây là luật lệ của thiên đạo, luật lệ của thế giới này, dị hỏa vốn chỉ có một, dị hỏa vốn chỉ có thể tồn tại một mình.
Sự rung động của không gian tất nhiên Vô Song có thể cảm nhận chỉ là bằng vào hắn muốn tìm ra nơi phong ấn của Tịnh Liên Yêu Hỏa không hề dễ dàng gì có điều Hỏa Trĩ lại khác, khuôn mặt vốn đang cực kỳ tập trung kia khẽ run lên nhè nhẹ rồi mỉm cười, ngón tay thon chỉ về một phía.
“Nhìn ra rồi chủ nhân, ở đó”.
Hỏa Trĩ vừa dứt lời thì một bóng đen phủ kín toàn bộ bầu trời của nàng, ánh mắt Hỏa Trĩ mở to hết cỡ không thể tin, nàng nhìn thấy một đôi cánh khổng lồ, một đôi cánh màu đen tuyền, màu đen của bóng tối thứ màu đen làm người khác ghê sợ, màu đen của tội ác.
Sau lưng Vô Song là một đôi cánh đen dài, một đôi cánh thuần một màu tăm tối, đôi cánh mang theo sự tà ác cùng hủy diệt, một đôi cánh của Hắc Phượng Hoàng.
Luân Hồi Nhãn khép lại, hai con mắt đầy bóng tối lập tức mở ra, tuyệt đối không có hành động thừa thãi nào Vô Song rất nhanh kết ấn, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười tà dị,
“Hắc Phượng Hoàng – Nghịch Luân Hiện – Nghịch Khí”.
Muốn phá vỡ cấm chế của Tịnh Liên Yêu Thánh tất nhiên không phải đơn giản có điều Vô Song tin tưởng Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên chỉ cần biết địa điểm thì hoàn toàn có thể cường công vào, trong mắt Vô Song hai người này có thể không địch lại nổi Tịnh Liên Yêu Thánh đỉnh phong nhưng một Tịnh Liên Yêu Thánh đã chết từ không biết bao nhiêu năm thì lại khác, hai người đó làm được thì Vô Song cũng chắc chắn làm được.
Nghịch Luân hiện thân lập tức tạo ra một sức sát thương kinh khủng lên phong ấn, tất cả mọi loại phong ấn đều cần phải có một loại quy tắc để tồn tại cũng như một cỗ máy khổng lồ được tạo nên từ nhiều phần nhỏ hơn, chỉ cần lệch một con ốc cũng đủ làm cỗ máy khổng lồ kia gặp trục trặc, trong thiên hạ này vốn không có thứ gì có khả năng phá hoại quy tắc bằng Hắc Phượng Hoàng, không có gì phá cấm chế nhanh bằng Nghịch Luân.
Vô Song không nhìn ra cái phong ấn kia rốt cuộc tồn tại như thế nào có điều sau khi sử dụng Nghịch Luân rốt cuộc Vô Song đã cảm nhận được một thứ phi thường quen thuộc, hơi thở của dị hỏa, thứ hơi thở có thể thiêu cháy mọi vật, Phần Quyết của hắn lại một lần nữa run lên hung phấn.
Không có thêm bất cứ hành động thừa nào, Vô Song cũng không muốn tiếp tục ở lại đây lâu hơn, nếu lỗ thủng của Tịnh Liên Yêu Hỏa bị phát ra thì tuyệt đối rất phiền phức.
…………….
"Nhiệt độ thật khủng khiếp…"
Ấn tượng đầu tiên của Hỏa Trĩ về không gian này là nóng như lò lửa. Ánh mắt của Hỏa Trĩ rất nhanh quan sát xung quanh, trong không gian này bị bao phủ bởi một ngọn hỏa diễm màu trắng ngà mang theo nhiệt độ khủng khiếp, bản thân Hỏa Trĩ là hỏa hệ tu luyện giả cũng có chút ăn không tiêu khi tiến vào đây có điều ngay khi nàng chuẩn bị sử dụng đấu khí áp chế cái nóng nơi đây thì một đôi cánh màu đen lại một lần nữa hiện lên, trước mặt đôi cánh đen này toàn bộ hỏa diễm sợ hãi như nhìn thấy quỷ thậm chí tự động nhường đường cho Vô Song cùng Hỏa Trĩ tiến tới.
Dưới đôi cánh kia thực sự rất an toàn, đôi cánh cứ như hút lấy toàn bộ bóng tối nhân gian để lại một vùng trời yên bình phía dưới, nơi nào đôi cánh đen đi qua hỏa diễm tự động nhường đương, họa diễm màu trắng đục kia cứ như gặp phải thứ gì đó cực kỳ kinh khủng vậy.
Một vị vua trở về đúng chỗ của nó đương nhiên thường dân phải tránh lui, Tịnh Liên Yêu Hỏa đã nhận chủ Vô Song từ không biết bao lâu, chỉ cần khí tức của nó thả ra thì ngọn lửa màu trắng bạc lập tức bỏ chốn đừng quên ngọn lửa trắng đục này cũng chỉ là đám lâu la của chính Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Việc hỏa diễm màu trắng tự động tránh lui cũng làm Vô Song cùng Hỏa Trĩ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, Tịnh Liên Yêu Hỏa ngoại trừ tịch diệt phép tắc kinh khủng ra thì còn có khả năng mê loạn tâm trí con người, khả năng đưa người khác vào mộng cảnh của nó cực kỳ đáng sợ.
Lúc này khi ngọn lửa trắng đục tránh lui thì ẩn sâu tận không gian bên trong có một đôi mắt không thể nào tin tưởng được nhìn về phía Vô Song, bản thân nó đương nhiên là Tịnh Liên Yêu Hỏa thế giới này.
Trên người Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn còn bị xiềng xích quấn quanh, bản thân nó vẫn đang bị nhốt trong phong ấn của Tịnh Liên Yêu Thánh, phải biết theo nguyên tác chỉ sợ cũng phải gần 10 năm nữa Tịnh Liên Yêu Hỏa mới có thể hoàn toàn thoát thân mà ra.
Tịnh Liên Yêu Hỏa căn bản không thể nào tin tưởng được kẻ tiến vào mảnh không gian này là ai, thứ ngọn lửa màu đen bám trên người kẻ kia làm Yêu Hỏa thực sự sỡ hãi, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một ngọn lửa đáng sợ như vậy lại càng không thể tưởng tượng được ẩn trong ngọn lửa kia lại có chính khí tức của bản thân mình, đây mới là điều làm nó triệt để sợ hãi.
Đây là không gian của Tịnh Liên Yêu Hỏa tức là nó là chủ nhân nơi này, bất cứ kẻ nào tiến vào địa bàn của người khác tất nhiên không dễ dàng gì, trong không gian này cho dù đối thủ mạnh thế nào thì Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn có chỗ dựa vào nhưng khi đối mặt với chính mình ở bên kia chiến tuyến thì mảnh sân nhà này của nó hoàn toàn biến mất.
Không gian này thần phục Tịnh Liên Yêu Hỏa không khác gì thần phục chính Vô Song, bản thân Vô Song tiến vào nơi này tuyệt đối không gặp khó khăn nào ít nhất cho đến lúc gặp bản thể của Tịnh Liên Yêu Hỏa ở đây.
Vô Song vừa bảo vệ Hỏa Trĩ lại vừa chậm rãi tiến lên có điều nếu quan sát kỹ có thể thấy bàn tay Vô Song thấp thoáng một ngọn hỏa diễm màu đen khác, ở nơi ngọn hỏa diễm kia xuất hiện rất nhiều rất nhiều ngọn hỏa diễm màu trắng sữa đều bị hút thẳng vào bên trong.
“Mộng Yểm Mê Vụ” thứ này là bản sắc của Tịnh Liên Yêu Hỏa điều đáng buồn là Vô Song từ trước đến nay chỉ biết cường công chứ không sử dụng cái thứ gọi là ảo giác, năng lực mê hoặc tâm thần của Tịnh Liên Yêu Hỏa gần như hoàn toàn bị Vô Song bỏ qua, lúc này khi được đối đầu với Tịnh Liên Yêu Hỏa bản thân Vô Song không ngại học hỏi thêm của ngọn dị hỏa đáng sợ này.
Hắc Phượng Hoàng mạnh nhất là khả năng phá vỡ quy tắc cùng với Mộng Giới của riêng mình, không tinh thông ảo thuật sao có thể mở ra Mộng Giới?, cho dù muộn vẫn hơn không, ngay lúc này Vô Song hắn cũng đang từ từ bước những bước đầu tiên trên con đường này, con đường hình thành Mộng Giới của chính hắn.
Ngay lúc Vô Song đang đắm chìm trong thứ gọi là ảo giác của riêng mình thì khung cảnh xung quanh một lần nữa thay đổi, lần này không gian bất ổn đến cực điểm, lỗ rách không gian càng ngày càng lớn, trong từng vết rách không gian xuất hiện những thân ảnh không đầu.
Những nhân ảnh này đều có hỏa diễm quấn quanh thân thể, trong tay của chúng nắm chặt hỏa diễm trường mâu, tất cả đều giống như khôi lỗi vậy, đôi mắt đều không mang chút cảm xúc nào nhìn chòng chọc vào Vô Song cùng với Hỏa Trĩ.
Tất nhiên khí tức của đám hỏa nhân này không hề yếu chút nào, bản thân bọn họ đều là cường giả thất bại khi hàng phục Tịnh Liên Yêu Hỏa chưa kể lúc này Tịnh Liên Yêu Hỏa chỉ có thể dựa vào đám hỏa nhân ngăn cản Vô Song thì sao không phái ra con bài mạnh nhất.
Vô Song nhìn đám hỏa nhân đang tiến tới chỉ có khinh thường cười lạnh, trừ khi Tịnh Liên Yêu Hỏa có thể gọi ra cường giả cỡ Cổ Nguyên hay Hồn Thiên Đế hiện thân thì hắn còn có chút quan tâm còn lại thiên hạ này có ai để hắn phải lo lắng?.
Vô Song không động, đôi cánh hắc ám sau lưng chỉ nhẹ nhàng vỗ, hắn mỉm cười.
“Đúng lúc lắm – Hắc Phượng Hoàng – Mộng Yểm”.
Vô Song vừa dứt lời một cái mặt quỷ kinh dị xuất hiện từ ngay chính hình xăm của hắn, cái mặt quỷ này thực sự giống hệt bản thể của Hư Vô Thôn Viêm lúc trước, một khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm.
Mặt quỷ mở ra, cái miệng lớn như có thể hấp thụ toàn bộ thế giới này, từ trong cái miệng đó là vô tận bóng đêm bao phủ lấy toàn bộ hỏa nhân.
Tiếp theo hỏa nhân trong đó bị sao bản thân Vô Song cũng không hề quan tâm, thứ mà Vô Song quan tâm là Tịnh Liên Yêu Hỏa ở tận trong kia, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Tịnh Liên Yêu Hỏa đang nhìn hắn, đang lo sợ chính hắn.
……..
Ngay lúc Vô Song vừa quay đầu đi đột nhiên hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, Vô Song thực sự không ngờ Mộng Giới mà mình mới hình thành lại lập tức bị phá, một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ cường ngạnh xé rách lớp màn đêm lao thẳng ra ngoài.
Chỉ có một hỏa nhân duy nhất thoát ra được khỏi Mộng Giới trong rất nhiều hỏa nhân ngoài kia, điều đáng kể nhất hỏa nhân này thực lực vậy mà lên tới ngũ tinh đấu thánh, đây chính là trình độ của siêu cấp cường giả thuộc Viễn Cổ Bát Tộc.
Hỏa Nhân thoát ra là một thân ảnh gầy gò đang đứng thẳng tắp, trên thân thể hắn có từng luồng hỏa diễm màu hồng quấn quanh. Hai mắt hắn nhắm chặt lại, cùng với đó là một khí tức cường hãn tựa như thái sơn áp đỉnh trên người.
“Huyết Phủ Tiêu Thần?”.
Vô Song tự nhiên lại cảm thấy nực cười, hắn thực sự quên mất ở trong cái mảnh không gian này còn một nhân vật không yếu – Tiêu Tộc – Tiêu Thần.
Nghe thấy câu nói của Vô Song rõ ràng Tiêu Thần như hiểu ra điều gì đó, thân thể của hắn lập tức run lên chỉ là có chống cự thế nào bản thân Tiêu Thần cũng không thoát ra khỏi sự không chế của Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Tịnh Liên Yêu Hỏa tất tay rồi, bản thân Tịnh Liên Yêu Hỏa cho dù không biết Vô Song là ai nhưng nó thừa hiểu nếu nó không tự động ra tay tuyệt đối không thể ngăn cản Vô Song tiến vào chủ điện.
Bản thể của Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn đang bị phong ấn tất nhiên không thể địch lại được Vô Song nhưng linh hồn của nó hoàn toàn tự do, lúc này trước mặt Vô Song vừa có thể coi là Tiêu Thần nhưng cũng có thể coi là Tịnh Liên Yêu Hỏa đoạt xá.
Tiêu Thần gầm lên một tiếng, khí tức của hắn càng ngày càng mạnh, trong hơi thở mang theo ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả, sự cuồng nộ đến cực điểm.
Ngũ Tinh Đấu Thánh đỉnh phong, Lục Tinh Đấu Thánh, Lục Tinh Đấu Thánh trung kỳ, Lục Tinh Đấu Thánh đỉnh phong, Thất Tinh Đấu Thánh.
Thân thể Tiêu Thần như muốn nổ tung, vô số tia máu chảy ra trên cơ thể của hắn chỉ là đổi lại thực lực Tiêu Thần tăng mạnh từ ngũ tinh đấu thánh lên thẳng thất tinh đấu thánh, đây chính là thực lực tối cường của Tịnh Liên Yêu Hỏa có thể làm được đến lúc này.
“Chết”.
Miệng Tiêu Thần khó khăn mở ra, giọng nói khản đặc không có chút thần trí nào có chăng chỉ có sát khí cùng cuồng nộ,
Huyết Phủ Tiêu Thần năm xưa mạnh nhất cũng chính là sự cuồng nộ này, một rìu bổ xuống có thể đánh nát cả thiên địa, khí thế như cầu vồng bổ thẳng vào đầu Vô Song.
Vô Song nhìn Tiêu Thần khí thế cực cường nhưng thủy chung chỉ có một nụ cười lạnh trên môi, đôi cánh màu đen rung lên, một bên cánh của hắn khẽ vỗ vậy mà hất bay cả Tiêu Thần ra ngoài, một cái vỗ cánh căn bản không có bao nhiêu sức lực.
Chẳng để Tịnh Liên Yêu Hỏa kịp hoàn hồn, khi nó vừa điều khiển thân thể Tiêu Thần đứng dậy thì Vô Song đã hiện ra trước mặt, một cước dơ lên đạp thẳng vào ngực Tiêu Thần, chỉ một cước duy nhất toàn bộ xương vòm ngực của Tiêu Thần đều bị đánh nát.
Tiếp theo Vô Song lại lóe lên rồi biến mất, khi hắn hiện ra đôi cánh màu đen vẫn tung bay, bàn tay đang nắm thẳng cổ Tiêu Thần nhấc ra khỏi mặt đất, Luân Hồi Nhãn mang theo thứ ánh sáng bạc thần thánh chiếu rọi cả không gian, Vô Song cười với Tiêu Thần nhưng thực sự đang cười với chính Tịnh Liên Yêu Hỏa ở trong kia.
“Quá yếu”.
Một cái vung tay Vô Song ném thẳng Tiêu Thần đi như một quả bóng xì hơi, một tay đưa ra hút Hỏa Trĩ về bên cạnh mình, đôi cánh đen mở lên che kín cả không gian, thân hình như một mũi tên lao thẳng vào trong hỏa điện, lao thẳng vào nơi giam giữ Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Tịnh Liên Yêu Hỏa với người khác có thể coi là mạnh nhưng với Vô Song nó vốn quá yếu, yếu đến thảm hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.