Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 477: Nghịch mệnh khai nhãn (1)




Không phải ngẫu nhiên mà Thiên lại đưa cho Vô Song thần cách của Đại Địa Chân Thần, bởi viên thần cách này là viên đặc biệt nhất trong bốn mảnh Thiên Đạo bị đánh nát.
Sự thực luôn do người thắng viết lên, có rất nhiều thứ ăn vào tiềm thức con người nhưng lại là giả dối, nếu không là người trực tiếp trải qua cuộc chiến đó, trực tiếp nhìn thấy cảnh đó thì mãi mãi không thể nào biết được năm xưa ai là kẻ đập nát Thiên Đạo làm bốn phần.
Thiên chưa bao giờ để bốn kẻ 25 Trùng Thiên cường giả của Nguyên Tố Thế Giới vào mắt cũng là có nguyên nhân, trong mắt Thiên bọn họ căn bản không đáng giá để ý tới bởi kẻ đập nát Thiên Đạo làm vô số phần không phải bọn chúng mà là Cổ Thần, năm đó chính Cổ Thần là người đập nát Thiên Đạo của Nguyên Tố Thế Giới, một cường giả đến từ bên ngoài.
Thiên Đạo có tôn nghiêm của Thiên Đạo, Thiên Đạo được coi là chủ nhân của thế giới điều này khiến cho Thiên Đạo căn bản không thể bị chính con dân trong thế giới của mình tiêu diệt, cho dù hắn mạnh hơn Thiên Đạo cũng không có cách nào, Thiên Đạo chỉ có thể bị tiêu diệt bởi bàn tay của kẻ đến từ bên ngoài.
Lại nói tiếp về Đại Địa Thần Cách, đây là viên thần cách duy nhất cất chứa tàn hồn của Cổ Thần, viên thần cách duy nhất mà Thiên kiểu gì cũng phải đoạt về cho Vô Song bởi đây là cách duy nhất để Vô Song có thể được thiên đạo truyền thừa.
Vô Song đi được đến đây phải trải qua một chặng đường rất dài với vô số khó khăn, một chặng đường mà chính bản thân hắn cũng phải đánh đổi rất nhiều nhưng có lẽ Vô Song đã sớm nhận ra toàn bộ bước đi của hắn vốn đều nằm trong tính toán của Thiên, con đường này của hắn cuối cùng vẫn cứ là do Thiên chọn.
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày Vô Song đi trên con đường của chính mình, không có một ai chọn đường cho hắn cũng chẳng còn một ai có thể tính toán được hắn, ngày hôm nay có lẽ cũng là ngày cuối cùng Thiên cùng Vô Song gặp nhau.
.............
Trong không gian yên tĩnh xuất hiện một cánh cửa màu xanh đầy huyền ảo, một thân ảnh đầy mệt mỏi bước từng bước đi ra, khi thân ảnh này xuất hiện làm cho Cổ Thần đang gục đầu xuống không ngờ cũng phải ngưa lên, ánh mắt lại bùng lên hai luồng chiến hỏa.
“Yêu Tộc Chí Tôn?”.
Giọng nói của Cổ Thần có chút nghi hoặc nhìn đối phương, kẻ được gọi là Yêu Tộc Chí Tôn kia căn bản không giống với ký ức của hắn.
Thiên thở dài một hơi nhìn Cổ Thần bị giam dữ rồi lại nhìn Vô Song đang hấp thụ Đại Địa Thần Cách, hắn có chút mệt mỏi ngồi ngay xuống dưới đất, nụ cười ngạo nghễ thường ngay cũng không còn tồn tại, trên người Thiên hoàn toàn bị tử khí bao phủ.
“Yêu Tộc Chí Tôn gì chứ, ngươi không phải là không biết ta”.
Thiên lên tiếng làm Cổ Thần cũng im lặng gật đầu, quả thực Cổ Thần cũng không lạ gì đối phương.
“Ta tưởng ta đã không ổn nhưng ngươi lại càng không ổn chỉ là hình như sứ mệnh của ngươi cũng kết thúc rồi nhỉ?”.
Vừa nói Cổ Thần vừa liếc nhìn Vô Song đang hấp thu Đại Địa Thần Cách, hô hấp của hắn rất yếu phi thường yếu giống một kẻ lúc nào cũng có thể giã từ thế gian có điều thủy chung một tia hơi thở vẫn không có bị dập tắt.
“Đáng sợ, mệnh cách của kẻ này cực cường, hấp thụ trực tiếp đại địa chi lực vậy mà vẫn có thể chịu đựng được, ta thực sự tò mò là cao nhân nào gia trì tính mệnh cho hắn?”.
Đáp lại sự nghi hoặc của Cổ Thần bản thân Thiên liền khẽ nhếch miệng, một nụ cười có chút mệt mỏi.
“Thiên hạ đệ nhất soán mệnh sư, Họa Thần”.
Cổ Thần nghe đến đây liền bật cười.
“Ta quên mất, sao ta có thể không nghĩ đến Họa Thần nhỉ, quan hệ của Họa Thần cùng ngươi vốn không tầm thường”.
Thiên nhàm chán phẩy tay đối với Cổ Thần, sau đó khóe miệng xuất hiện một nụ cười tà dị.
“Chúng ta dù sao cũng coi như người quen, ta lúc này còn thảm hơn ngươi đương nhiên không làm gì được có điều hắn thì khác, Vu Tộc của ngươi ở ngoài kia lúc này thực sự nhớ chiến thần lắm đấy”.
Nhắc đến hai chữ “Vu Tộc” quả thực có sức ảnh hưởng rất lớn đến Cổ Thần, hắn là nhân vật giết người nhiều nhất thiên hạ, là ma đầu số một thiên hạ nhưng lại là thần của Vu Tộc, là ngươi đem toàn bộ Vu Tộc lên đỉnh thiên hạ.
Nói đến Cổ Thần không thiếu giai thoại về hắn, người có thể tự tin đánh bại Cổ Thần không thiếu ít nhất Nghịch Thiên Tà Đế toàn thịnh nhất cũng làm được nhưng kẻ thực sự dám quyết đấu với Cổ Thần thì lại không có ai, Cổ Thần từ trước đến nay nổi tiếng nhất về sự liều mạng, hắn vì Vu Tộc dám làm những việc người khác không dám tưởng tượng.
Thiên hạ Thập Đại Tộc bên trong có một vị trí của Vu Tộc, vị trí này chính là nhờ một tay Cổ Thần đánh ra có điều với tình trạng của Cổ Thần lúc này thì cũng không khó để biết tình trạng của Vu Tộc.
Cổ Thần rất sợ, hắn sợ nghe bất cứ thông tin nào của Vu Tộc vì hắn căn bản không dám đối mặt với con dân của mình, không dám đối mặt với chính quê hương của mình, sát nghiệt của Cổ Thần rất nặng, sát nghiệt của hắn nặng đến mức thiên hạ này Vu Tộc căn bản không có đồng minh mà chỉ toàn kẻ thù, Cổ Thần một tay đưa Vu Tộc lên đỉnh thiên hạ thì cũng là người một tay đẩy Vu Tộc vào con đường diệt tuyệt.
Thấy Cổ Thần im lặng bản thân Thiên cũng chẳng lấy gì lạ, hắn thừa hiểu Cổ Thần, cả hắn cùng Thiên đều rất giống nhau, đều điên cuồng như nhau, đều sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ những thứ quan trọng nhất, trong mắt Cổ Thần là quê hương còn trong Thiên là gia đình.
“Có lẽ ngươi nghĩ hắn cũng là phân thân của đại nhân như ta đúng không?, đáng tiếc ngươi nhầm rồi hắn không phải”.
Ánh mắt Cổ Thần lập tức dại ra, hắn không thể tin được lời Thiên vừa nói, một lần nữa sợi dây xích xung quanh Cổ Thần lại bị chấn nát, một lần nữa Cổ Thần lại thoát xiềng xích mà ra, khí thế của hắn hướng thẳng về phía Thiên cùng Vô Song, trong ánh mắt mang theo kinh người chiến ý.
“Nếu hắn không phải là phân thân của kẻ đó thì hắn là ai?”.
Thiên lưng vẫn dựa vào bức tường, ánh mắt đầy nhàm chán liếc về phía Cổ Thần.
“Ngươi vẫn ngu không ai bằng, thu cái khí thế đó lại đi, ngươi chỉ là một đạo chiến ý lấy tư cách ra câu hỏi cho ta?, Đại Địa Thần Cách ngươi cũng giao ra rồi, còn cái gì để dựa vào?, Cổ Thần à Cổ Thần ngươi ngông cuồng với ai cũng được, ngươi kiêu ngạo với ai cũng được nhưng đừng có thể hiện trước mặt bản đế”.
Nói xong Thiên đứng bật dậy, đôi cánh màu đen phóng thẳng ra ngoài, cả người hắn bùng lên một đoàn hắc hỏa, ma tính ngập trời, chiến ý cũng là kinh thiên.
“Hôm nay bản đế cho dù sắp chết cũng muốn xem Cổ Thần uy danh hiển hách rốt cuộc có bao nhiêu phần thực lực, ta cũng thực sự muốn xem Vu Tộc Chiến Thần có bao nhiêu bản lĩnh”.
Khí thế của Thiên lúc này làm bản thân Cổ Thần thực sự có chút giật mình, trong mắt hắn hai luồng chiến hỏa đã nhạt đi rất nhiều, không phải là Cổ Thần sợ, Cổ Thần từ khi thành danh đến nay chưa bao giờ sợ chiến chỉ là Cổ Thần đang khó hiểu, cứ mỗi lần hắn khó hiểu thì lại phải dừng lại để suy nghĩ, Cổ Thần thực sự cũng không được thông minh cho lắm.
“Ngươi rốt cuộc là Yêu Tộc Chí Tôn hay Nghịch Thiên Tà Đế?”.
Thiên thực sự không muốn nói nhiều với Cổ Thần làm gì, kẻ này thực ra cái gì cũng biết một chút nhưng tổng hợp lại thì không biết gì cả, Cổ Thần quả thực là tồn tại cực mạnh tại Đại Thiên Thế Giới nhưng trí tuệ của hắn cũng cực mạnh xếp từ dưới lên.
Thiên cũng chẳng muốn dây dưa với Cổ Thần làm gì, hắn đến đây chỉ hoàn thành trọng trách cuối cùng của mình mà thôi, ở trong mắt hắn nói chuyện với Cổ Thần chỉ phí thời gian, phí cả năng lượng.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta cần ngươi giao ra một vật, chỉ cần giao ra vật này ta có thể đảm bảo cho Vu Tộc ngàn năm an toàn, không thể khiến Vu Tộc lấy lại hùng phong năm đó nhưng bảo vệ chút hương hỏa vẫn là có thể”.
Nhắc đến an toàn của Vu Tộc thì ngọn lửa trong mắt Cổ Thần lập tức dập tắt, hắn lập tức tản đi chiến ý, thân phận của Thiên thực sự rất cao và cho dù là thân phận nào của hắn cũng quả thực có tư cách cho Vu Tộc một con đường sống.
“Ngươi muốn ta đưa cho kẻ kia chiến thần huyết đúng không?”.
Thiên thản nhiên gật đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên.
“Chính xác, ngươi đôi lúc cũng thông minh hơn ta tưởng”.
Lần này Thiên đến đây để tặng Vô Song ba hồi tạo hóa, đầu tiên chính là Đại Địa Thần Cách, thứ hai là chiến thần huyết còn cuối cùng là mở mắt, Thiên đến đây để thực hiện bước mở mắt cuối cùng cho Vô Song.
Chiến thần huyết thứ này phi thường quý giá có điều Cổ Thần thực sự bị Thiên thuyết phục, bảo vệ huyết mạch của Vu Tộc vốn không khó ít nhất Cổ Thần biết Vu Tộc của hắn có thảm thế nào cũng không đến mức diệt tộc, lời hứa của Thiên căn bản không có mấy giá trị có điều Vô Song đang nằm kia thì khác, nếu Vô Song không phải là phân thân của Nghịch Thiên Tà Đế thì thực sự đáng để Cổ Thần thử một lần, đáng để hắn đầu tư thêm một lần.
Lại một lần nữa Cổ Thần trở về trong trạng thái bị xiềng xích, sau đó toàn bộ cơ thể hắn nhanh chóng khô quắt lại, thân thể của hắn nứt toác ra nhưng Cổ Thần căn bản không rên lấy một tiếng, trong không gian ngập tràn bóng tối này cơ thể Cổ Thần bỗng cháy lên một ngọn lửa đỏ, để có thể lấy ra chiến thần huyết bản thân Cổ Thần liền phải tự đốt, đốt chính thân thể mình.
Cổ Thần từ đầu đến cuối không rên lên một tiếng cũng không nói bất cứ một câu nào, hành động của hắn cũng đủ để nói lên tất cả, hắn lại một lần nữa đặt sợi dây nhân quả vào tay Vô Song, sợi dây đầu tiên là hắn, sợi dây thứ hai là toàn bộ Vu Tộc.
Thiên nhìn thấy tất cả hành động của đối phương cũng chỉ nhè nhẹ mỉm cười, Thiên cùng Vô Song rất giống nhau, cả hai đều nợ quá nhiều nhân quả, có nợ thêm cũng không ảnh hưởng gì, nợ bao nhiêu trả bấy nhiều, nhiều hơn hay ít hơn một việc cả hai người cũng tuyệt đối không quan tâm.
Khi thân thể Cổ Thần tan vỡ thành hư vô rốt cuộc toàn bộ mảnh không gian này cũng đổ vỡ, Vô Song cùng Thiên một lần nữa quay về Thiên Mộ có điều Vô Song đến lúc này còn chưa tỉnh lại còn thân thể của Thiên càng ngày càng trở nên hư vô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.