Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 538: Tặng nàng Đông Thiên




Đối với Vô Song mà nói lúc này hắn thực sự cực kỳ bất ngờ thậm chí là không thể tin, khi nhìn thấy thân ảnh của Vân Phiêu Nhiên ở ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy đối phương chỉ một mực chạy trốn sao Vô Song không hiểu Vân Phiêu Nhiên đang cố gắng dụ hắn rời đi.
Vô Song không quan tâm mục đích của Vân Phiêu Nhiên là gì nhưng vị kỳ nhân này có thể làm cho Vô Song thực sự phải hứng thú, không bàn đến bất cứ thứ gì chỉ tính đến tốc độ di chuyển cùng thủ đoạn chạy trốn tuyệt đối là đệ nhất Nguyên Tố Thế Giới hoặc ít nhất là trong đám cường giả Vô Song đã từng gặp.
Trước vị Vân Phiêu Nhiên này Vô Song thực sự có cảm giác cho dù Phương Anh đích thân xuất hiện dùng một thân Sát Đế Bí Thuật đến tận cùng cũng chưa chắc có thể giết được đối phương, chỉ riêng bằng một điểm này đã khiến Vô Song nổi lên chiến ý mới khiến Vô Song quyết tâm đuổi theo đối phương.
Chỉ có duy nhất một điều Vô Song không cách nào đoán ra là A Tử xuất hiện.
Thực lực của A Tử chỉ là Hỗn Nguyên Chân Thần, loại thực lực này một chưởng Vô Song có thể đánh nàng thành huyết vụ có điều A Từ có thể dễ dàng thoát ra khỏi linh hồn cảm ứng lực của Vô Song mà lại gần hắn, chỉ riêng một điểm này đã vượt xa khỏi tuyệt đại đa số Cực Đạo Chân Thần bình thường.
Khi A Từ hiện ra cảm giác đầu tiên của Vô Song chính là lạnh sống lưng, nếu nàng không phải một Hỗn Nguyên Chân Thần mà là một Cực Đạo Chân Thần chỉ sợ Vô Song hắn không chết cũng bị lột một lớp da, giây phút A Từ hiện ra Vô Song liền trực tiếp bỏ qua cơ hội đụng vào người Vân Phiêu Nhiên mà chuyển qua lấy tính mạng của A Từ.
Rất may cho A Từ rốt cuộc khả năng khống chết cơ thể của Vô Song cực kỳ siêu phàm, hắn có thể dừng lại kịp lúc nếu không tính mạng của nàng liền đi về bên kia thế giới.
Vô Song lúc này ôm A Từ vào lòng giữa đêm đen trên Tử Vong Sa Mạc, bàn tay nhè nhẹ xoa mái tóc màu hồng phấn mềm mại của nàng, không phải bởi vì A Từ xinh đẹp cũng không phải vì A Từ nhào vào trong lòng Vô Song để khóc, mà vì khi nhìn khuôn mặt kia hắn không xuống tay nổi.
Gần 8 năm ở Đấu Khí Đại Lục tương đương với hơn 70 năm từ khi hắn rời khỏi Nguyên Tố Thế Giới cùng với 30 năm thời gian Vô Song ở trong Tiềm Long Tử Địa, quãng thời gian thậm chí đã lên tới 100 năm, 100 năm nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn có điều 100 năm trôi qua không đủ để xóa đi khuôn mặt A Từ trong mắt Vô Song lại càng không có cách nào xóa đi hình bóng của Vô Song trong lòng A Từ.
Năm đó hắn còn là một tiểu tử đến Tiên Hoàng còn chưa thể chạm đến, hắn là một tiểu tử chỉ có thể mượn Long Ngữ đánh cùng cường giả thế hệ trẻ của Bí Tộc một trận, năm đó hắn chưa biết gì về thế giới này, chỉ là một thiên tài đúng nghĩa của của Nam Thiên Đại Địa.
Hắn còn nhớ như in ngày hôm đó hắn còn đi theo Phương Anh, đi theo Sát Đế hùng mạnh của Tây Thiên Pháp Giới, khi đó là lần đầu tiên Vô Song gặp A Từ.
A Từ ngày đó rất tội nghiệp, lúc đó trong ánh mắt to tròn đang ngập nước này là 7 phần dã thú 3 phần nhân tính chất chứa sự cô đơn cùng sợ hãi, thân hình gầy còm của nàng bị 8 sợi xích lớn cắm xuyên qua đến mức không thể cựa quậy, cổ họng gầm gừ những âm thanh đến tận bây giờ Vô Song vẫn không thể hiểu, A Từ ngày đó không phải là một đại mỹ nữ như hiện tại chỉ là ánh mắt của nàng vĩnh viễn không thay đổi.
Người quen đầu tiên mà Vô Song gặp lại khi quay về Nguyên Tố Thế Giới không ngờ lại chính là Mio, cô gái nửa người nửa thú hắn vô tình cứu ra ở Tây Địa năm đó, năm đó hắn cố gắng an ủi Mio bằng một nhánh cỏ bốn lả thì hiện tại chính nhánh cỏ mềm mại khẽ cài trên mái tóc màu phấn hồng kia lại giúp Vô Song kịp dừng tay lại, giúp Vô Song nhận ra Mio.
Vô Song không rõ Mio dùng cách nào để một chiếc lá nhỏ nhắn sau trăm năm vẫn chưa hề khô héo, vẫn giống như ngày đầu tiên Vô Song cài lên mái tóc Mio, trên mái tóc của nàng vẫn là cây cỏ bốn lá năm đó, ở đó Vô Song vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh lực lượng nhàn nhạt của chính hắn để lại.
Vô Song lúc này cũng không biết làm gì, hắn chỉ có thể cố gắng ôm thật chặt Mio bởi nàng cứ như vậy vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực của hắn, nước mắt cữ lã chã rơi, những âm thanh nức nở của nàng vang lên, Vô Song lúc này thậm chí còn không nghe được nàng rốt cuộc đang nói gì.
100 năm đủ thay đổi rất nhiều thứ, đủ để biến một nữ nô lệ gầy gò còn không thể đứng thẳng bằng hai chân, tứ chi của nàng hoàn toàn không khác gì dã thú để giờ đây trở thành một đại mỹ nhân.
100 năm đủ để làm cô gái nô lệ ngày đó vốn chỉ là một phàm nhân có thân thể tương đối đặc biệt trở thành một Hỗn Nguyên chân Thần cường giả.
Nếu ai từng gặp Mio 100 năm trước sẽ tuyệt không thể nghĩ đến Mio 100 năm sau có thể trở thành dạng tuyệt thế mỹ nhân như vậy cũng không ai ngờ nàng đi được xa như vậy trên con đường tu luyện, nếu chí nhớ của Vô Song không nhầm thì Chiến Vô Địch năm đó 100 tuổi mới có thể tu đến cảnh giới Tiên Hoàng Nhất Phẩm.
Vô Song không biết kẻ năm xưa được xưng là Chiến Tộc đệ nhất thiên tài sau 100 năm đã đến cảnh giới gì có điều hắn chưa chắc đã có thể mạnh bằng Mio lúc này, 100 năm là một đời một kiếp của phàm nhân nhưng với tu luyện giả 100 năm căn bản còn chưa là cái gì cả.
Rốt cuộc chẳng biết bao lâu, khi ánh sáng hừng đông nhè nhẹ xuất hiện trên bầu trời Tử Vong Sa Mạc cái đầu nhỏ nhắn trong ngực hắn mới khẽ ngước lên, đôi mắt to tròn cùng khuôn mặt xinh đẹp của Mio lúc này rất giống một con mèo ngủ ngày vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy đôi hình ảnh đó Vô Song chỉ có thể chậm rãi mỉm cười, một tay đưa ra nhéo nhéo lấy cái mũi của nàng.
Tiếp theo Vô Song lấy từ trong chữ vật giới chỉ ra một chiếc khăn trắng mềm mại nhẹ nhàng vì cô gái này lau đi nhưng giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, đáp lại hành động của hắn Mio chỉ lại càng dùng đôi tay mình nắm chặt lấy vạt áo của Vô Song hơn.
100 năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, Mio năm xưa căn bản đã chết, trên đời này vốn không có Mio mà chỉ có A Từ, trên đời này không còn một nữ nhân xuất thân ti tiện từ kiếp nô lệ mà chỉ còn một A Từ mạnh mẽ cùng cao quý.
Mio ngày đó liền đã chết theo chủ nhân của mình, chết theo Vô Song khi sự kiện Tiềm Long Tử Địa diễn ra nhường cho một thân phận khác của nàng nhưng 100 năm không đủ xóa đi ấn tượng của Mio với Vô Song, không đủ để xóa đi hình ảnh của hắn trong đầu nàng.
“Công tử, Mio nhớ công tử”.
Đây là câu nói đầu tiên Mio nói với Vô Song, sau đó nàng cắn chặt hàm răng của mình, lại một lần nữa cố gắng úp mặt vào lồng ngực của hắn.
“Mio tưởng công tử... Mio tưởng người mãi mãi không quay về nữa”.
Vô Song thở dài một hơi, hắn nếu được chọn chắc chắn sẽ không rời đi mà chưa hề báo trước chỉ là hắn không được chọn, Vô Song biết kể cả cho hắn 100 năm ở Nguyên Tố Thế Giới thì sao?, 100 năm đó liệu có giúp một tiểu tử chưa đến Tiên Hoàng cảnh đạt đến Thượng Vị Thần?, có thể đạt đến Hỗn Nguyên Chân Thần.
Cho dù Vô Song không muốn đánh đổi nhưng Vô Song tuyệt không hối tiếc, không có 100 năm làm bản lề này thì hắn mới thực sự nuối tiếc.
“Ngoan đừng khóc, bây giờ tiểu Mio đã rất xinh đẹp rồi đừng khóc, khóc nữa liền trở nên xấu xí, khóc nữa công tử liền không thích ngươi”.
Quả nhiên câu nói này vẫn mang tính uy hiếp rất lớn, Mio vậy mà thực sự liền dùng bàn tay của mình lau đi đôi mắt ngập nước sau đó nàng như nhớ ra cái gì lập tức đỏ mặt, không thể không nói Mio của hiện nay và Mio của 100 năm trước cách biệt như trời với đất.
“Công tử, người có thể bỏ tay ta... Có thể bỏ tay ra không”.
Vô Song lúc này mới nhận ra một tay hắn đang ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn mà tinh tế của Mio khiến cơ thể của nàng dính chặt vào người hắn, điều này làm hắn có chút bất đắc dĩ, hắn lập tức liền buông tay ra.
Khi Vô Song buông tay ra không ngờ tiểu Mio dĩ nhiên lại nhón chân lên, nàng thấp hơn Vô Song hơn 1 cái đầu, chính vì vậy mới phải nhón đôi chân trần rồi dùng bàn tay nhẹ gõ lên trán hắn.
“Công tử thật ngốc, người ta chính là nói công tử bỏ tay ra một chút đừng có ôm chặt như vậy nhưng đâu bắt công tử bỏ tay ra hoàn toàn chứ”.
Cái lưỡi nhỏ nhắn khẽ thè ra trêu chọc Vô Song sau đó mặc kệ Vô Song có đồng ý hay không Mio liền vô cùng bạo gan nắm lấy bàn tay hắn lại đặt lên eo nhỏ của mình, nàng mỉm cười tinh nghịch.
“Công tử, Mio thực sự rất nhớ người, Mio biết công tử chắc chắn không dễ dàng chết như vậy nhưng Mio đã dùng mọi cách kể cả là nhờ gia gia ra tay cũng không cách nào cứu công tử từ Tiềm Long Tử Địa ra, rất nhiều người nói công tử chết rồi, rất nhiều người lại nói công tử kể cả không chết cả đời cũng chỉ có thể ở Tiềm Long Tử Địa”.
“Gia gia nói muốn cứu công tử Mio nhất định phải tu luyện, chỉ có khi đạt đến thực lực vượt qua gia gia, vượt qua toàn bộ cao thủ trong thiên hạ này mới có thể tiến vào cứu công tử, chính vì vậy Mio liền cố hết sức tu luyện”.
Nói đến đây Mio ngập ngừng một chút rồi lại lè lưỡi.
“Công tử không biết khi Mio cảm nhận được khí tức của công tử tiền lập tức trốn nhà ra đây, liền nhờ Vân thúc thúc mang đến Bạch Hổ Thành, quả thực Mio không có lầm, không ngờ công tử vẫn có thể đi ra khỏi Tiềm Long Tử Địa”.
Vô Song nhìn khuôn mặt vui vẻ của Mio xen lẫn sự tự hào trong đó, hắn biết giọng nói của Mio cực kỳ thản nhiên cũng cực kỳ nhẹ nhàng có điều kể cả tuyệt thế thiên tài thì liệu trong vòng trăm năm có thể biến từ phàm nhân lên Hỗn Nguyên Chân Thần không?, không tính Vô Song là trường hợp đặc biệt thì đáp án căn bản là không thể.
Mio khác với những thiên tài tu luyện ngay từ lúc mới sinh ra, bọn họ được toàn bộ tài nguyên của thế lực lẫn gia tộc chống đỡ nhưng nàn thì không, Mio xuất thân từ nô lệ, nàng căn bản đã bỏ qua cơ hội đặt nền móng đẹp nhất của đời người, bỏ qua độ tuổi đặt căn cơ tốt nhất vậy mà vẫn có thể đạt đến độ cao không thua kém bất cứ thiên tài nào trong cùng thế hệ với Vô Song năm đó, cho dù Mio không nói Vô Song cũng biết nàng phải trải qua những khó khăn lớn đến thế nào.
Mio lúc này cực kỳ vui mừng, nàng thậm chí còn không hiểu nổi tâm tình của mình như thế nào nữa, đối với nàng ngày hôm nay nhất định là ngày hạnh phúc nhất trong suốt trăm năm qua, là ngày nàng vui vẻ nhất.
“Công tử, lần này người nhất định không được bỏ Mio lại nhé, người đi đâu nhất định không được lấy lý do Mio làm vật cản chân nữa, công tử cho dù thế nào cũng phải mang Mio theo được không”.
Nhìn nàng nũng nịu nhẹ cầm lấy vạt áo của Vô Song, hắn liền khẽ mỉm cười xoa đầu nàng.
“Đồ ngốc, nếu không phải vướng chút việc ta nhất định đã trở về Nam Địa từ sớm sau đó tiến đến Bắc Địa tìm muội, năm đó ta quả thật không có cách nào mang muội theo đành phải để muội lại nhưng lúc này công tử của muội liền có đủ thực lực, làm sao có thể bỏ mặc muội không quan tâm”.
Nhận được lời chắc chắn của Vô Song cái miệng nhỏ của Mio liền mở rộng.
“Công tử biết không, gia gia không cho ta đi ra ngoài một mình, muốn ra ngoài cũng phải có bọn họ đi theo bảo vệ phiền chết đi được có điều lần này có công tử bảo vệ ta ta liền không sợ hãi, Công tử chính là Phong Hào Chân Thần cường giả, có công tử ở bên cạnh gia gia liền không có lý do bắt ta về dù sao ta tu luyện cũng là vì công tử”.
Nghe thấy lý do của Mio bản thân Vô Song liền bật cười.
“Sao muội biết ta là Phong Hào Chân Thần cường giả?”.
Mio nghe đến đây liền khẽ rụt đầu lại lè lưỡi nhìn Vô Song có điều nàng không có ý muốn dấu Vô Song hơn nữa nếu nàng không nói chỉ sợ chẳng bao lâu Vô Song cũng biết.
Mio lúc này liền khẽ cúi đầu, bàn tay nhẹ mân mê gấu quần của mình.
“Công tử, lần này Mio đến đây muốn nói với công tử một việc chỉ cầu công tử đừng giận Mio là được”.
Vô Song nghe vậy lập tức nhíu mày lại sau đó hai hàng lông mày lại dãn ra, ở Nguyên Tố Thế Giới ngoại trừ việc liên quan đến Tố Ngôn ra có lẽ không có việc gì có thể làm Vô Song trách phạt Mio.
Hắn thản nhiên ôm eo Mio sau đó hạ xuống nền cát bên dưới, sau khi đặt Mio xuống hắn thản nhiên gối lên cặp đùi mềm mại của nàng rồi mỉm cười.
“Kể đi, yên tâm công tử sẽ không trách phạt muội hơn nữa cho dù muội có chọc thủng trời ta cũng vì muội gắn nó lại”.
Mio được Vô Song đảm bảo mới có thể thản nhiên tươi cười, những ngón tay thon dài nhẹ mân mê mái đầu bạc trắng của Vô Song, màu tóc có chút lạ lẫm đối với chính ký ức của nàng.
“Thật ra muội đã nhìn thấy cuộc chiến của công tử tại chính Tử Vong Sa Mạc này, lúc đó muội trái tim của muội liền thắt lại, nước mắt không kìm được nữa mà lã chã rơi thậm chí muội còn đứng không vững nữa, không ngờ công tử vẫn còn sống, không ngờ công tử có thể trở về với muội một lần nữa”.
“Ngay sau khi nhìn thấy công tử muội rất lo lắng đồng thời cũng cực kỳ háo hức liền quyết định trốn khỏi nhà, mang theo Mao Mao cùng Vân thúc chạy đến Bạch Hổ Thành này tìm công tử. Cũng nhờ Mao Mao cảm nhận được khí tức của công tử mà muội mới kiên trì ở lại Bạch Hổ Thành đến ngày hôm nay”.
“Về phần việc muội muốn công tử không giận chính là thân phận của muội... Gia gia của muội là Đại Thiên Tôn của Hoang, muội chính là Hoang chủ”.
Lần này Mio thực sự tung ra một quả boom hạng nặng với Vô Song, câu nói của nàng làm hắn giật mình không nhẹ, hắn thực sự không ngờ Hoang chủ thần bí của Đông Thiên Yêu Giới lại là Mio, hắn không ngờ ‘nam tử’ mà Bạch Tố Tố cảm mến cùng với đối thủ mà Vô Song coi trọng nhất tại Đông Thiên Yêu Giới lại dĩ nhiên là cô nhóc này.
Chỉ một câu nói của Mio bản thân Vô Song liền biết rốt cuộc Đại Thiên Tôn là ai, nhân vật thống lĩnh toàn bộ Hoang, nhân vật có thể ép Tứ Đại Hộ Pháp cúi đầu còn có thể là ai nữa?.
Lúc trước Vô Song không đoán ra nhân vật này nhưng hiện tại thì khác, Đại Thiên Tôn chính là Chiến Tộc chủ nhân, Chiến Thần.
Chiến Tộc ở Bắc Thiên Cương Lĩnh không ngờ lại đặt chân vào Đông Thiên Yêu Giới lại càng không thể ngờ rằng Chiến Thần lừng lẫy thiên hạ dĩ nhiên lại muốn mang Mio lên làm chủ nhân của Hoang, chủ nhân của một siêu cấp thế lực tại Đông Thiên.
100 năm qua đi Nguyên Tố Đại Lục đã có quá nhiều thay đổi, thay đổi của nó càng ngày lại càng làm Vô Song hứng thú hơn nữa nếu đối Hoang có Chiến Tộc chống lưng thì mọi việc cũng không khó khăn như Vô Song tưởng tượng hơn nữa nếu Hoang chủ là Mio thì Vô Song còn có cảm giác ‘quân mình đánh quân ta’.
...
Mio phải lập tức chạy từ Bắc Vực đến Tử Vong Sa Mạc rồi xâm nhập vào Bạch Hổ Thành cũng hoàn toàn là vì Vô Song, một mặt chính là cảm xúc không cách nào kiếm chế được cô gái nhỏ nhưng một mặt không thể không nói đến lý trí của nàng.
Mio hiện tại không còn là cô bé mới tiếp xúc với thế giới ngoài kia, nàng ở địa vị Hoang chủ đã 20 năm, địa vị của nàng đúng là được Chiến Thần nâng lên nhưng Chiến Thần tuyệt không coi nàng như con rối muốn làm gì thì làm, Chiến Thần chính là đào tạo nàng như một Hoang chủ chân chính, một người đủ sức nắm lấy cả một siêu cấp thế lực trong tay/
Nhìn Mio hiện tại rất trẻ nhưng nàng cũng đã sống cả trăm năm, có thể tình cảm của nàng không hề thay đổi, nàng vẫn một mực gọi Vô Song bằng 2 chữ công tử nhưng không có nghĩa nàng không suy tính gì những việc khác.
Chiến Thần có thể nhận toàn bộ việc liên quan đến sức mạnh cùng thực lực của Hoang nhưng Mio liền lo nội chính, Hoang có thể trở thành một siêu cấp thế lực không thể không nói có công của nàng.
Về măt lý trí Mio không hề muốn Hoang có một kẻ thù là Phong Hào Chân Thần cường giả còn về mặt tình cảm nàng lại càng không muốn làm địch với Vô Song thậm chí nàng còn chưa bao giờ dám nghĩ đến viễn cảnh đó vì vậy nàng nhất quyết phải đi đến đây nói với hắn việc này.
Mio cũng không dám nói việc của Vô Song với Chiến Thần bởi vì nàng căn bản không dám nói, đến chính nàng trước khi nhìn thấy Vô Song bằng xương bằng thịt cũng không dám tin Vô Song còn sống, cũng không dám tin người xuất hiện ở Tử Vong Sa Mạc là Vô Song.
100 năm trước Vô Song cho dù có mượn long ngữ thì cũng chỉ là Hạ Vị Thần, cùng lắm liền là Trung Vị Thần, tu vi thật sự của hắn còn cách xa Tiên Hoàng cảnh, mới chỉ bắt đầu đặt chân vào Thiên Kiếp cảnh cường giả vậy mà 100 năm sau đã chạm đến Phong Hào danh xưng.
Bất kể Vô Song làm gì, bất kể hắn dùng thủ đoạn gì thì cái thành tích này có thể coi là cổ kim chưa từng xuất hiện, trước đây chưa từng có mà sau này cũng sẽ không.
Nếu không phải được thấy Vô Song bằng xương bằng thịt, không được thấy Vô Song ra tay với Vân Phiêu Nhiên thì Mio tuyệt không tin vào cái suy nghĩ này, tuyệt không tin Vô Song dĩ nhiên mạnh như vậy, nàng là người thần thánh hóa Vô Song nhất còn cảm thấy không tin thì liệu Chiến Thần có tin hay không?, đáp án chắc chắn là không.
Trên Tử Vong Sa Mạc, trên những bờ cát vàng trải dài tít tắp nơi những cơn gió khô nóng của sa mạc thổi qua, dưới cái nóng chói chang của mặt trời, Vô Song cứ như vậy gối đầu lên đôi chân trắng ngần của Mio, để những ngon tay mềm mại của nàng nhẹ lướt trên mái tóc hắn, hắn đang thực sự muốn nghe câu chuyện của Mio, hắn muốn biết Hoang rốt cuộc là cái gì.
...
“Công tử ngày đó rời đi, Mio cũng không biết phải làm gì cả, việc đầu tiên Mio có thể làm chính là nghe lời công tử tập nói ngôn ngữ của đại lục này, lúc đó Mio rất nhớ công tử, rất muốn được đi cùng công tử nhưng chính Mio biết mình đi theo chỉ có thể làm gánh nặng cho công tử”.
“Khi công tử rời đi được khoảng 1 tháng cũng đúng sự kiện Tiềm Long Tử Địa chấn động thiên hạ là lúc muội không thể ngủ ngon, hàng đêm đều có một thứ âm thanh đánh thức muội, thứ âm thanh như muốn mời gọi muội”.
“Lúc đầu muội rất sợ hãi nhưng càng ngày câm thanh đó càng cho muội cảm giác thân thuộc chính vì vậy muội quyết định nghe theo tiếng gọi đó, muội liền chạy đến Quỷ Mị Sâm Lâm”.
“Quỷ Mị Sâm Lâm là cấm địa của Chiến Tộc gần như không ai được bước tới thậm chí cho dù Cực Đạo Chân Thần cường giả muốn tiến vào đó cũng không thể mà cho dù có vào được cũng nắm chắc 9 phần mất mạng chỉ là năm đó muội không biết gì cả cứ hồn nhiên chạy theo thứ âm thanh đó mà thôi”.
“Càng lạ lùng hơn muội không gặp một chút nguy hiểm nào, một đường lao đi không hề quay đầu lại, cuối cùng cũng đến được nơi phát ra thứ âm thanh kia, ở đó chẳng biết từ bao giờ gia gia đã chờ muội”.
“Muội biết gia gia là Chiến Tộc chủ nhân đồng thời cũng là nhân vật mạnh mẽ nhất Chiến Tộc, khi nhìn thấy gia gia ngồi đó đợi sẵn muội đã rất sợ, rất sợ gia gia trách phạt chỉ là không ngờ gia gia dĩ nhiên lại tóm lấy muội rồi xoa đầu muội”.
“Lúc đó muội lại có cảm giác ấm áp cùng an toàn, gia gia rất hiền từ cũng rất thích muội, sau đó gia gia liền giúp muội có được một cuộc sống mới, có được một cái tên mới, từ đó ở Chiến Tộc mọi người đều gọi muội là A Tử, cho dù gặp người khác tên muội cũng là A Tử”.
“Lúc đầu tiên gia gia cũng như công tử vậy, muốn muội học những thứ giống con người thế giới này vẫn học, mọi sự cũng không có gì thay đổi quá nhiều cho đến khi muội biết tin của công tử về sự kiện Tiềm Long Tử Địa”.
“Muội còn nhớ như in ngày hôm đó muội chỉ biết cầu xin gia gia nhưng chỉ đổi lại được cái lắc đầu ngao ngán, chính gia gia cũng không thể một mình một thân vượt qua tử khí của Tiềm Long Tử Địa, ngày hôm đó gia gia liền nói Tiềm Long Tử Địa là việc ngoài tầm với của gia gia”.
“Muội không tin, trong mắt muội chưa bao giờ tin công tử lại chết ở đó, công tử chắc chắn còn có thể đi ra ngoài, ngày hôm đó muội cứ như vậy quỳ trước mặt gia gia, ngoại trừ gia gia ra muội không biết còn ai có thể cứu công tử, trừ gia gia ra muội không biết tìm đến ai nữa”.
“Gia gia cũng không nỡ nhìn muội đau khổ như vậy chính vì thế ông vẫn đi đến Tiềm Long Tử Địa một lần có điều ông và muội có một giao hẹn, năm đó ông muốn muội trở thành Hoang Chủ, trở thành một đời Thú Thần thống nhất toàn bộ Đông Thiên Yêu Giới”.
“Gia gia tất nhiên vô công mà về thậm chí gia gia còn bị thương rất nặng vì muội nhưng kết quả vẫn chỉ như vậy, gia gia không có cách nào cứu công tử, gia gia chỉ nói trừ khi có thêm muội hỗ trợ thì việc này mới có thể thành công”.
“Ngày hôm đó không ngờ gia gia lại cho muội biết thân phận thật của mình, muội vốn không phải là nhân tộc cũng thẳng phải yêu tộc lại càng không liên quan gì đến hải tộc hay bất cứ tộc đàn nào trong Nguyên Tố Thế Giới”.
“Nói thì phải nói đến rất lâu về trước, phải nói đến Thú Thần đại nhân của Đông Thiên Yêu Giới, Thú Thần là một đầu Hoang thú tu luyện đến cực cảnh, đầu hoang thú đầu tiên đạt đến trình độ Phong Hào Chân Thần trở thành Đông Thiên Yêu Giới đệ nhất nhân thậm chí còn áp chế cho Long Thần cùng Phượng Thần lập tức phải tự lập thế giới rời khỏi Đông Thiên”.
“Thú Thần rất mạnh mạnh đến mức chính gia gia năm đó còn phải cúi đầu chào thua, Đông Thiên Yêu Giới liền trở thành thế giới của Hoang Thú nhưng không biết vì lý do gì mà Thú Thần vẫn gục ngã, lý do vì sao Thú Thần gục ngã thì gia gia không có nói cho muội”.
“Thú Thần đại nhân thân là Hoang Thú chính thống hơn nữa người cũng có vô số hậu đại của mình trong đó có phụ thân của muội, phụ thân của muội mang theo Yêu – Hoang hai loại huyết mạch, huyết mạch của người rất loãng cũng rất pha tạp, phụ thân cả đời cũng không thể trở thành cường giả sau đó chết ở Thiên Kiếp cảnh không cách nào đề thăng”.
“Cũng vì phụ thân của muội quá yếu mà năm đó vô số thúc thúc bá bá hậu đại của Thú Thần đều ngã xuống nhưng phụ thân muội thì không, nói khó nghe một chút phụ thân của muội chỉ được sinh ra sau một đêm Thú Thần đại nhân quá chén thậm chí Thú Thần đại nhân còn chưa chắc đã biết phụ thân của muội tồn tại trên đời, khi Thú Thần gục ngã Hoang Tộc của Đông Thiên Yêu Giới liền bị chém tận diệt tuyệt đến mức bỏ cả cố hương chạy tới Bắc Thiên Cương Lĩnh, huyết mạch còn lưu lại trên nhân gian của Thú Thần ngoại trừ phụ thân muội toàn bộ đều bị xóa bỏ”.
“Sau đó Hoang tộc liền vô chủ, Hoang thú không có người thống lĩnh liền tự sinh tự diệt ở Bắc Thiên cho đến khi liên minh cùng Chiến Tộc, Hoang thú sẽ trợ giúp Chiến Tộc để đổi lấy một đường sinh cơ cuối cùng có điều những đỉnh cấp cường giả của Hoang năm xưa nhất quyết không thờ hai chủ, bọn họ liền ngủ đông bên trong Quỷ Mị Sâm Lâm vĩnh viễn không ra”.
“Về phần muội, huyết mạch của muội rất tạp nham, phụ thân mang theo Yêu – Hoang hai loại huyết mạch còn mẫu thân lại là nhân tộc, nếu như bình thường muội tất nhiên sẽ trở thành một sản phẩm lỗi cùng lắm trở thành một nửa người nửa yêu nữ tử cả đời kiếm một nam nhân sau đó sống bình bình an an nhưng muội lại không bình thường”.
“Muội sinh ra liền kì dị vô cùng, người không ra người mà yêu không ra yêu, đến cả tứ chi còn không cách nào đứng thẳng, từ đó muội liền bị coi là dị vật, sau khi mẫu thân cùng phụ thân qua đời muội liền trở thành nô lệ cho đến khi gặp công tử”.
“Muội không có cách nào giao tiếp với con người nhưng muội biết muội là một cái phế vật, cả đời cũng chỉ như thế có điều muội không tin nổi khi gia gia nói thể chất của muội đặc dị, gia gia nói ông cũng không ngờ muội lại có huyết mạch phản tổ, Hoang Tộc Chi Vương. Trong người muội chảy là hoang tộc huyết mạch hơn nữa vậy mà bên trong cơ thể muội lại tiếp tục xảy ra biến dị nữa đến mức gia gia còn phải kinh hãi thất sắc”.
“Mẫu thân của muội là miêu tộc hơn nữa cũng không phải là loại thần thú hay dị thú, một nữ nhân miêu tộc không thể bình thường hơn chỉ có điều nhờ Hoang Tộc Vương Huyết trong người muội lại khiến huyết mạch yêu tộc biến dị, muội không ngờ lại là Hư Không Miêu trong truyền thuyết, từ đó muội liền bái gia gia làm sư phụ đồng thời còn nhận thêm Vân thúc thúc nữa, gia gia nói Hư Không Miêu là thể chất tốt nhất trong thiên hạ để kế thừa thân pháp của Vân thúc thúc, muội về sau liền có hai cái sư phụ”.
“Bằng vào Hoang Tộc Vương Huyết muội cùng gia gia có thể mời Tứ Đại Thiên Vương năm đó của Thú Thần đại nhân xuống núi... Ừm bốn người đó chính là Tứ Đại Hộ Pháp đánh với công tử một trận, bọn họ tuy không thể so sánh với thời kì đỉnh cao vởi huyết khí đã không còn cường đại nhưng thực lực vẫn tuyệt đối rất đáng sợ, Hoang hiện nay chính là được sinh ra như vậy”.
“Hoang đứng đầu là muội chuyên quản nội chính sau đó là gia gia nắm toàn bộ ngoại giao, bên dưới là Thất Hoàng cùng Tứ Đại Hộ Pháp, Thất Hoàng có 3 người đến từ Chiến Tộc, 3 đại bá con của gia gia về phần 4 người còn lại đều là cường giả thế hệ trước đi theo Thú Thần hoặc tán tu của Đông Thiên Yêu Giới”.
“Dưới Thất Hoàng cùng Tứ Đại Hộ Pháp là Cửu Vương, bọn họ là đệ tử của bốn vị hộ pháp cũng là lực lượng hành động chủ yếu của Hoang. Kế hoạch hình thành Hoang đã có từ lúc công tử mất tích ở Tiềm Long Tử Địa sau đó 20 năm trước khi muội đột phá Trung Vị Thần liền bắt đầu cho Hoang xuất thế, có điều Hoang thực sự gặp rất nhiều vật cản không cách nào tiến ra xa được”.
“Gia gia biết trước một chữ Hoang này đụng chạm đến những kẻ không nên đụng chạm nhưng rốt cuộc gia gia vẫn lấy tên đó, trong mắt gia gia không thể làm hùng phong của Thú Thần năm đó được mất đi, đã trở lại phải trở lại đường đường chính chính, trở lại với uy thế mạnh nhất, chính vì vậy khi Hoang xuất hiện ở Đông Thiên Yêu Giới thì bị ba đại cự đầu Yêu Tộc kia ngăn cản rất mạnh mẽ, cho đến thời gian gần đây Hoang mới có thể bắt đầu có được thế giới của riêng mình, sau đó Hoang muốn lấy Đông Thiên giàu có làm điểm đặt chân chỉ là không ngờ công tử lại xuất hiện”.
Mio cuối cùng cũng nói xong những việc xảy ra với bản thân mình, ánh mắt của nàng rất lo sợ nhìn công tử, với nàng mà nói cảm xúc của công tử liền là quan trọng nhất, nàng không biết Thú Thần là ai, nàng thậm chí còn không được nhìn mặt phụ thân, trong mắt nàng chỉ có mẫu thân cùng công tử, thậm chí nàng đi xa đến vậy cũng chỉ vì công tử mà thôi, cũng chỉ mong một ngày có thể cùng gia gia hợp lực tiến vào Tiềm Long Tử Địa mà thôi.
Vô Song có thể nhìn thấy sự lo lắng của Mio, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy khẽ xoa đầu nàng, ánh mắt thản nhiên thậm chí mang theo một tia vui vẻ.
“Muội vì ta cố gắng suốt 100 năm thì nay ta giúp muội lấy cả Đông Thiên”.
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng căn bản không có chút áp lực nào cứ như ăn cơm uống nước vậy, quả thật đối với Vô Song mà nói lấy cả Đông Thiên cũng không khác gì ăn cơm uống nước là bao, không có tự tin làm bá chủ Đông Thiên lấy đâu tự tin thống nhất thiên hạ?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.