Đầu Quả Tim

Chương 11: Không đơn giản




Vừa thấy mẹ mình đóng cửa lại, cô đã đứng dậy kéo tay anh đi về phía phòng mình.
Cảnh Phong rất phối hợp bước theo sau.
Vừa vào đến, anh đạp cửa đóng lại.
Trần Thư Di lúc này mới giật mình.
Chưa kịp buông tay liền bị anh áp vào tường.
"Em gấp gáp cái gì hửm?"
Trần Thư Di cố gắng đẩy anh ra.
Cảnh Phong dễ dàng giữ lấy cổ tay cô áp lên đỉnh đầu.
Trần Thư Di ngẩng mặt nhìn anh, nuốt nước bọt.
"Tôi, tôi... Ưm..."
Cảnh Phong hôn lên khoé môi cô.
Trần Thư Di thật sự là bị sốc đến không biết diễn tả bằng lời. Cảnh Phong này bị nghiện hôn à.
Anh rời khỏi môi cô, rồi lại hôn lên một cái nữa.
"Sao em lại ngọt ngào như vậy."
"..." Trần Thư Di.
Cảnh Phong nới lỏng tay, xoay người lại đi về phía giường cô ngồi xuống.
"Phòng con gái đúng là rất khác."
Trần Thư Di vội vàng chạy đến.
Nhưng cũng muộn mất rồi.
Giờ mình chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống trốn.
Cảnh Phong nhìn chiếc áo ngực ren màu kem rồi lại nhìn cô.
"Lợi hại."
Trần Thư Di vội vàng chạy đến ném vào ngăn kéo.
"Nói chuyện chính đi. Anh đến đây làm gì? Tại sao mẹ tôi lại..."
Cảnh Phong ngã nữa người xuống giường, đôi chân dài vẫn còn phía dưới. Tay anh gối đầu.
"Em cuốc bộ về sao?"
"Tôi đang hỏi anh đó."
"Em thích xe gì? Tôi mua tặng em."
Trần Thư Di thật sự tức điên lên. Cái hỏi không trả lời. Cứ hỏi cô làm gì? Chẳng lẽ nói thích Roll Royce anh cũng mua à.
"Chẳng lẽ tôi nói thích Roll Royce phiên bản giới hạn anh cũng mua à."
Cảnh Phong gật đầu.
"Ok!"
Trần Thư Di thật sự là hết chịu nổi rồi. Cô hạ giọng.
"Đại ca! Shipper giao hàng chạy Roll Royce anh thấy ổn không?"
"Cũng không tồi. Có thể em sẽ giao được rất nhiều đơn."
Trần Thư Di miệng giật giật.
"Tôi không đùa với anh. Tôi..."
Cô hậm hực muốn kéo anh dậy ra khỏi giường mình.
Không ngờ vấp phải đôi chân dài mà ngã xuống.
Cả người cô đều nằm trên người anh. Mặt cô áp lên ngực anh. Hoàn toàn khác xa với truyện ngôn tình là sẽ chạm môi. Mà là hôn lên ngực thì có. Bởi chiều cao này... Cô không với tới.
Cửa mở ra.
"Hai đứa..."
Phan Liễu quay mặt đi.
"Hai đứa cứ tiếp tục đi."
Bà khép cửa lại.
Trần Thư Di giờ có trăm ngàn lời nói cũng không thể giải thích được nỗi oan ức này.
Cô chóng tay lên ngực anh muốn ngồi dậy.
Cảnh Phong kéo cô lên một chút, ôm lấy.
"Đừng động."
Trần Thư Di cũng bị hành động của anh làm cho ngẩn người không dám nhúc nhích.
[...]
Cô không ngờ Cảnh Phong thật sự ngủ rồi. Cô khẽ đưa tay lên kính anh tháo xuống. Cô lẩm bẩm.
"Ngủ say thật rồi."
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình.
Cảnh Phong lại ôm chặt.
"..." Trần Thư Di. Đại ca! Tôi chưa đi tắm, chưa thay quần áo. Anh ôm như vậy tôi phải làm sao.
[...]
Không biết qua bao lâu, cô cũng ngủ thiếp đi.
Cảnh Phong mở mắt ra.
Anh rũ mắt nhìn cô gái trong vòng tay mình. Khoé môi cong lên...
***
Biệt thự Cảnh gia.
Ông nội Cảnh nhìn những bức ảnh mà sắc mặt vô cùng khó coi.
"Tại sao cuối cùng vẫn là cô gái đó."
Ông không chấp nhận một người như vậy bước vào Cảnh gia... Chỉ Phương Ngọc Ái mới xứng đáng làm vợ Cảnh Phong mà thôi.
[...]
Quay lại phía Trần Thư Di.
Cô khẽ mở mắt ra, giật mình nhìn xung quanh rồi thở phào.
"Chắc đêm qua mình mơ thôi. Đúng là giấc mơ quá đáng sợ mà."
Cô ngồi dậy, đi vào trong phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ. Cô lấy khăn quấn quanh người mình đi ra ngoài lấy quần áo. Vừa đi vừa ngâm nga bài hát quen thuộc.
"..." Trần Thư Di như hoá đá nhìn người bước vào.
Cảnh Phong nhìn cô.
"Không tệ."
"Á... Anh biến thái. Anh đi ra ngoài."
Cô vội vàng đưa tay đẩy anh.
Chiếc khăn tắm rơi xuống.
"..." Trần Thư Di.
Cảnh Phong nhìn một màn này cũng không lường trước được.
"Á... Cảnh Phong chết tiệt."
Cô vội vàng lấy khăn che lại chạy vào trong phòng tắm, đóng cửa lại.
Cảnh Phong liếm môi rồi lại mỉm cười. Anh đi đến bên cửa phòng tắm.
"Em trốn đến bao giờ. Ra ngoài đi."
"Không ra."
"Em không ra, tôi sẽ vào."
"Đừng! Đừng! Tôi ra ngay. Anh ra ngoài trước đi."
Trần Thư Di hoà hoãn lên tiếng. Cảnh Phong ngày xưa chắc chắn là không tự tiện vào phòng người khác nhưng Cảnh Phong hiện tại chắc chắn có rồi.
Bên ngoài yên tĩnh.
Cô mở ra một khe hở nhỏ lú đầu ra.
Cảnh Phong tay khoanh trước ngực hờ hững tựa lưng vào tường, chân hơi cong lại.
"Em tìm tôi à."
"Hả? Sao, sao anh vẫn ở đây?"
Cô khép cửa lại.
Cảnh Phong đưa tay giữ lại.
"Thay đồ. Theo tôi ra ngoài."
"Tại, tại sao tôi phải theo anh?"
"Em không theo tôi ra ngoài. Tôi sẽ tiếp tục ở lại đây."
Trần Thư Di nghiến răng nghiến lợi.
"Anh lợi hại."
Cảnh Phong gật đầu chấp nhận lời khen của cô.
"Mười phút."
Anh để lại hai chữ liền ra ngoài.
Trần Thư Di lẩm bẩm.
"Kiệm lời hơn vàng. Hừ!"
Tuy miệng nói vậy nhưng vội vàng thay quần áo. Nếu không anh thật sự sẽ vào đây mất. Vừa rồi, cô đã xấu hổ muốn chết rồi.
Bên ngoài.
Phan Liễu nhìn Cảnh Phong.
"Mẹ nhớ trước đây con từng học ngành y. Giờ công việc ổn định không?"
Cảnh Phong nâng mắt.
"Con bị tai nạn nên không thể tiếp tục. Hiện tại, kinh doanh nhỏ."
Bà nghe như vậy có chút tiếc nuối.
"Không sao. Công việc gì cũng được. Miễn là làm bằng sức lao động của mình."
Bà lại nhìn vào trong.
"Cảnh Phong! Mẹ hy vọng con có thể tốt với Thư Di. Nó khổ vì mẹ nhiều rồi."
Cảnh Phong gật đầu.
"Điều này mẹ có thể yên tâm."
Bà gật đầu.
"Mẹ tin ở con."
Trần Thư Di bước ra nhìn mẹ mình lại quay sang nhìn Cảnh Phong. Có vẻ mẹ rất hài lòng về anh.
Đúng là người này không đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.