Có thể phá vỡ được Đấu kỹ Bạch Hổ của Lưu Chiêm, trong lòng Lưu Chiêm cảm thấy Đấu kỹ lúc trước Lý Dật phóng thích hơn phân nửa khẳng định là Đấu kỹ cấp bậc Bạch Hổ. Nhưng mà lúc Lý Dật phóng thích Đấu kỹ này ra cũng không xuất hiện thiên địa dị biến gì cả, trong lòng Lưu Chiêm cảm thấy rất là hoài nghi cho nên hắn mới hỏi như vậy.
- Ta nói Lưu Chiêm, ngươi có bị váng đầu không? Ta có cần thiết phải trả lời cho ngươi sao?
Nhìn Lưu Chiêm thở hổn hển, Lý Dật khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Còn lâu ta mới nói cho ngươi biết, Lý Dật trong lòng thầm nghĩ.
Kỳ thật, vừa rồi Lý Dật đem bốn hệ đấu khí quán thâu vào bên trong kiếm khí, tương đương với Lý Dật sử dụng Phá Không Kiếm có cấp bậc Đấu kỹ Bạch Hổ cho nên mới ngăn chặn được Đại Địa Gợn Sóng của Lưu Chiêm. Nhưng Lưu Chiêm cũng không biết rõ chân tướng, chỉ biết là mình vừa rồi đối chiêu, không chiếm được một chút ưu thế nào.
Bởi vì Lưu Chiêm không biết được sự thật, cho nên trong lòng Lưu Chiêm có cảm giác bối rối, Lý Dật có thể tùy tiện sử dụng Đấu kỹ, là có thể chống đỡ được Đấu kỹ Bạch Hổ đắc ý nhất của mình, điều này chứng tỏ mình không phải là đối thủ của Lý Dật sao.
- Hừ, ta thấy là ngươi không dám nói ra đâu.
Lưu Chiêm cố ý kích động Lý Dật.
Lý Dật khôn ngoan như thế nào, Lưu Chiêm sử dùng thủ đoạn nho nhỏ như thế, Lý Dật căn bản không có quan tâm.
- Lưu Chiêm, bất kể như thế nào mà nói, Đấu kỹ Bạch Hổ của ngươi đối với ta không có tác dụng gì. Tuy nhiên, nếu ngươi có Đấu kỹ Thanh Long, nói không chừng hôm nay có thể đánh bại ta.
Lý Dật thản nhiên nói.
Lý Dật nói như vậy, Lưu Chiêm sao nghe không hiểu đây, hắn là đang khiêu khích lại Lưu Chiêm. Đấu kỹ Thanh Long dễ dàng có thể có được như vậy sao? Nếu Lưu Chiêm có thể có Đấu kỹ Thanh Long, như vậy địa vị bên Thiên Phong Thất Hoàng đã đứng vị trí thứ nhất rồi.
- Lý Dật, nếu ngươi có thể thi triển ra Đấu kỹ Thanh Long, ta lập tức thần phục ngươi.
Lưu Chiêm cũng không có tức giận, chỉ nhàn nhạt cười, được rồi ngươi đã dùng Đấu kỹ Thanh Long nói móc ta, ta liền trả lại ngươi, Lưu Chiêm trong lòng thầm nghĩ.
- A, Lưu Chiêm, ngươi nói như vậy, tức là ngươi không có ý định thần phục ta chứ gì.
Lý Dật nghe thấy Lưu Chiêm nói, sắc mặt như thường, nhưng mà trong lời nói rất lạnh lùng.
- Lưu Chiêm, nếu ngươi thần phục ta, vừa rồi ngươi đánh lén ta, ta cũng sẽ bỏ qua, Lý thiếu gia cũng là người rất đại lượng.
Lý Dật vừa cười vừa nói.
- Đương nhiên, nếu như ngươi không thần phục ta, thì cũng chuẩn bị quan tài đi là vừa.
- Thật sự là buồn cười, Lý Dật, ngươi bất quá Tam Tinh Đấu Hoàng, tuy rằng biết một chút Đấu kỹ bát nháo, nhưng mà dựa vào cái gì để có thể giết ta? Chẳng lẽ ngươi tu luyện Đấu kỹ đặc thù, chỉ cần động mồm động mép, là có thể đánh chết được Ngũ Tinh Đấu Hoàng sao?
Lưu Chiêm cười ha hả nói.
- Lưu Chiêm, ngươi không được hoài nghi lời của ta nói!
Lý Dật lạnh lùng nói, loại âm thanh này lạnh như băng, giống như là trong mùa đông giá rét, từng chữ như con dao nhọn có thể làm tan cỡ con tim yếu ớt.
- Lý Dật, ta rất hoài nghi, phi thường hoài nghi. Nếu ngươi có bổn sự, đừng có đứng đấy nói phét, hãy chứng minh cho ta xem đi nào.
Lưu Chiêm sắc mặt nhàn nhạt, nhưng mà trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.
Lý Dật là Đấu Hoàng, Lưu Chiêm cũng là Đấu Hoàng. Tam Tinh Đấu Hoàng dám nói với Ngũ Tinh Đấu Hoàng như vậy, tại trong mắt Lưu Chiêm, Lý Dật chính là đang triệt để vũ nhục mình.
Một Đấu Hoàng cường giả, tôn nghiêm sao có thể bị người ta chà đạp đây?
Lưu Chiêm trên mặt bình thản, nhưng mà trong lòng lửa giận phừng phừng, cổ lửa giận này nếu như tìm được cơ hội thích hợp, sẽ mạnh mẽ bạo phát ra.
Lưu Chiêm trong lòng đang nổi nóng, còn trận đấu bên kia, Kiếm Hoàng chiến với Hải Kim, cũng dần tiến vào trạng thái gay cấn.
Một đạo ký hiệu hình tròn từ trước mặt Kiếm Hoàng hình thành, vài gã Tu La diện mạo dữ tợn, không ngừng chuyển động quanh những ký hiệu ma văn bí ẩn, Vạn Tượng Sâm La Kiếm, Kiếm Hoàng lúc trước chính là dùng chiêu này ứng phó với Lý Dật, lần này cũng sử dụng chiêu này phóng thích ra, thiên địa dị biến đã xuất hiện.
- Là Đấu kỹ Bạch Hổ!
Nhìn thấy Kiếm Hoàng thi triển một chiêu Đấu kỹ Bạch Hổ, người xem hưng phấn nhìn lên. Lúc này Lý Minh, Dong binh đoàn Thiết Kiếm, Liên minh Bang hội đã sớm đình chỉ đánh nhau. Hai phe tụ tập ở hai nơi ngước nhìn lên bầu trời, xem bốn đại Đấu Hoàng đấu nhau. Lúc này trên bầu trời Đấu kỹ hoa lệ hấp dẫn, rất nhiều người không còn nhớ chính mình vừa rồi còn muốn cùng người khác liều mạng.
Đấu kỹ Bạch Hổ, công kích của Đấu Tôn cường giả, rất hoa lệ hoành tráng. Trận chiến ngày hôm nay liên tục xuất hiện Đấu kỹ Bạch Hổ, làm cho những kẻ tu luyện còn đang ở cảnh giới Đấu Vương, Đấu Sư thực sự được mở rộng tầm mắt.
Đấu kỹ Bạch Hổ a, nếu hôm nay không được chứng kiến tràng cảnh chiến đấu như vậy, rất nhiều người cả đời chỉ sợ đều không có cơ hội nhìn thấy Đấu kỹ Bạch Hổ.
Có thể khiến cho thiên địa dị biến nổi lên, có thể nói Đấu kỹ Bạch Hổ thi triển ra hoa lệ, hoành tráng cỡ nào, vô cùng kích động nhân tâm. Tại trong nội tâm mọi người, quả thật vô cùng kích động.
Vô số kiếm, đại đao, trường thương, còn có hóa thành chiến sĩ mặc khôi giáp, cưỡi chiến mã cao to, chim lửa thì bay lượn, các loại mãnh thú lao nhanh, tất cả đều hướng về phía Hải Kim đánh tới.
Nhìn thấy các loại công kích chen chúc, Hải Kim sắc mặt cũng biến đổi.
- Phong Chi Bích, Lưu Ly chi khí!
Hải Kim lớn tiếng quát, từng đạo đấu khí Lưu Ly sắc dâng lên chung quanh, xoay tròn bao lấy Hải Kim, rất nhanh tạo thành một vách tường gió. Sau khi vách tường Lưu Ly hình thành, ngay lập tức đem Hải Kim vây quanh, ngăn chặn công kích của Kiếm Hoàng.
Các loại công kích vào Phong Chi Bích, lập tức làm cho Phong Chi Bích cấp tốc xoay tròn, khí lưu hóa thành hư vô, công kích như thế này đối với Hải Kim hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả gì..
- Ha ha, Kiếm Hoàng, xem ra công kích của ngươi cũng không có gì a!
Nhìn thấy Phong Chi Bích hóa giải toàn bộ công kích của Kiếm Hoàng, Hải Kim đứng tại bên trong Phong Chi Bích lớn tiếng cười vang, nói.
Vạn Tượng Sâm La Kiếm, Hải Kim cũng chưa từng thấy tận mắt nhìn thấy, chỉ là chứng kiến Vạn Tượng Sâm La Kiếm làm cho thiên địa dị biến biến sắc, Hải Kim biết rõ đây là một chiêu Đấu kỹ Bạch Hổ. Đối mặt với Đấu kỹ Bạch Hổ, Hải Kim tâm lý lúc nào cũng sẵn sàng đón đỡ. Nhưng mà Đấu kỹ Bạch Hổ này thanh thế kinh người, uy lực vô cùng gặp phải Phong Chi Bích của mình hoàn toàn tan ra. Nhìn thấy tình huống như vậy, Hải Kim tự nhiên là vui mừng, nở một nụ cười.
- Thật không? Hải Kim, nếu ngươi cho rằng, Đấu kỹ Bạch Hổ của Bổn hoàng cũng chỉ có uy lực như vậy, vậy thì ngươi quá sai lầm rồi đó.
Kiếm Hoàng Vương Minh Dương lạnh lùng nói.
Trong tay thủ ấn liên tục kết xuất, rất nhanh, từng vị Tu La theo ký hiệu ma văn, phe phẩy cặp cánh khổng lồ bay ra.
Mặt xanh nanh vàng, con ngươi đỏ rực, những thực thể Tu La theo ký hiệu biến ảo đi ra, toàn thân tràn ngập một loại khí tức cổ xưa, như là kinh nghiệm đã trải qua vô số năm tháng, xuyên việt thời gian, không gian hàng lâm đến thế giới này.
Những Tu La này, hoặc cầm trong tay đinh ba, hoặc cầm trong tay chiến chùy, hoặc cầm trong tay cương mâu, tổng cộng có tám vị Tu La theo ký hiệu ma văn nối đuôi nhau bay ra, vây quanh Hải Kim. Tám vị Tu La này đồng thời giơ lên vũ khí của mình, gương mặt lạnh tanh mãnh liệt công kích đến.
Hải Kim thần sắc ngưng trọng, những Tu La này đụng phải Phong Chi Bích, cũng không có bị khí lưu mãnh liệt xé rách.
Có sự khác biệt so với những Tu La công kích lần thứ nhất, là lần này các Tu La va chạm với Phong Chi Bích, đều có thể làm Phong Chi Bích xoay tròn tốc độ hòa hoãn lại, Lưu Ly chi khí ẩn chứa ở bên trong giảm bớt một phần.
Tu La càng công kích càng nhanh, lực đạo công kích càng mạnh mẽ, Hải Kim lúc này mới hoảng sợ phát hiện, Phong Chi Bích của mình ngăn cản không được bao lâu. Nhưng những Tu La này công kích không có nửa điểm chậm lại.
Trong tay nhanh chóng kết xuất thủ ấn, rất nhanh, Hải Kim quát to một tiếng:
- Tàn Ảnh Nhận!
Theo tiếng hét lớn của Hải Kim, trên Phong Chi Bích đột nhiên xuất hiện một đạo liệt ngân, vết rách hướng về phía một vị Tu La bắn ra một ngọn phong nhận. Đấu kỹ Tàn Ảnh Nhận, lúc trước có thể một chiêu kích thương La Bản, năng lực đơn thể công kích của Tàn Ảnh Nhận rất là cường hãn. Một vị Tu La bị Tàn Ảnh Nhận công kích, trên mặt lập tức ngốc trệ, rất nhanh, hóa thành một đoàn sương mù màu đen, vô ảnh vô tung biến mất.
Thừa dịp có một vị Tu La bị đánh tan, tám vị Tu La lập trận thế vây quanh khuyết mất một vị, ngay lập tức xuất hiện khe hở. Hải Kim chớp lấy thời cơ, rất nhanh theo khe hở kia thoát thân ra ngoài.
- Hải Kim, ngươi có thể chạy thoát sao?
Hải Kim vừa thoát ra ngoài, sau lưng truyền đến thanh âm của Kiếm Hoàng Vương Minh Dương. Ngay sau đó, tại giữa không trung, một chưởng của Kiếm Hoàng đã vỗ mạnh trên lưng Hải Kim kêu lên một tiếng vang, Hải Kim rơi thẳng xuống mặt đất.
- Hải Kim, chịu chết đi!
Sau khi đánh Hải Kim một chưởng trúng lưng, Kiếm Hoàng giơ lên thiết kiếm, nhanh chóng hướng về phía Hải Kim chém xuống.
Lập tức Hải Kim xoay người đứng lên, bất chấp khóe miệng thổ huyết, liên tục vỗ Song dực Đấu khí Lưu Ly, cấp tốc tránh thoát.
- Vương Minh Dương, thù này Hải Kim ta nhớ kỹ!
Ngừng ở giữa không trung, Hải Kim thét lên rít gào.
Đang ở trước mặt mấy ngàn người, Vương Minh Dương đánh cho Hải Kim thổ huyết, chuyện như vậy sẽ lập tức truyền ra ngoài. Đến lúc đó, toàn bộ Đế quốc Thiên Phong sẽ biết, Kiếm Hoàng Vương Minh Dương đánh trọng thương Phong Hoàng Hải Kim.
Sau này, toàn bộ mọi người Đế quốc Thiên Phong sẽ biết, Phong Hoàng Hải Kim đương nhiên xếp hạng đứng sau Kiếm Hoàng Vương Minh Dương.
Đã là con người ai cũng coi trọng mặt mũi, cho dù là cường giả cấp bậc Đấu Hoàng cũng không thể ngoại lệ. Nếu như Hải Kim cùng Kiếm Hoàng đánh nhau ở nơi hoang vắng không có người chứng kiến, Hải Kim có bị thua, có lẽ cũng không tức giận như thế. Nhưng mà đứng trước mấy ngàn người chứng kiến, nét mặt già nua của Hải Kim quả thật rất khó tìm được một cái lỗ nẻ để chui vào.
- Ngươi có nhớ thì thế nào?
Kiếm Hoàng Vương Minh Dương lớn tiếng quát.
- Ngươi cuối cùng cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi!
Vừa nói xong, Kiếm Hoàng khẽ động thân hình, nâng thiết kiếm trong tay, cấp tốc bay về phía Hải Kim. Xem ra, Kiếm Hoàng lần này thật sự có ý định chém chết Hải Kim.
- Lưu Chiêm, ngươi hãy bảo trọng đi, ta đi trước đây!
Nhìn thấy Kiếm Hoàng chém tới, Hải Kim hét to một tiếng, phe phẩy Song dực Đấu khí Lưu Ly, rất nhanh bay mất.
Nhìn thấy Kiếm Hoàng lao nhanh tới, Hải Kim trong lòng cả kinh. Hắn bị thương cũng không nhẹ, nếu còn ở lại Hải Kim làm sao là đối thủ của Kiếm Hoàng, nghĩ tới nghĩ lui, Hải Kim nghĩ bỏ chạy là thượng sách.
Bỏ lại Địa Hoàng Lưu Chiêm, Phong Hoàng Hải Kim vô tung vô ảnh, nhẹ nhàng bay mất.
- Hừ, ngươi tu luyện đấu khí Phong hệ, chỉ để chạy trối chết sao?
Nhìn thấy Phong Hoàng Hải Kim bay ra xa, Kiếm Hoàng dừng lại trên không trung, khinh thường nói.
Phong Hoàng thực lực tuy rằng không bằng Kiếm Hoàng, nhưng mà so về tốc độ, Kiếm Hoàng không nhanh bằng Hải Kim. Những người tu luyện đấu khí Phong hệ, đối với tốc độ là phi thường am hiểu. Nhìn thấy Hải Kim bay xa, Kiếm Hoàng biết mình đuổi cũng không kịp, Cho nên cũng bỏ qua Phong Hoàng, hướng về phía Lý Dật cùng Lưu Chiêm bay tới.
- Lưu Chiêm, đầu hàng đi. Bổn hoàng cho ngươi một con đường sống!
Sau khi đánh bại Hải Kim, Kiếm Hoàng khí thế tăng vọt, thanh âm cuồn cuộn như sấm, mang theo vô tận uy nghiêm.
- Lưu Chiêm, đầu hàng đi!
Bên trong Lý Minh dâng lên âm thanh kêu to.
- Lưu Chiêm, Thiếu chủ của chúng ta không phải là người có khí lượng hẹp hòi, ngươi đi theo Thiếu chủ của ta, cam đoan sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi!
Tạ Vũ nhìn thấy Kiếm Hoàng đuổi Phong Hoàng chạy chối chết, hắt rất hưng phấn kêu to.
- Oa, không ngờ phụ thân lại uy vũ như vậy a!
Vương Cường nhìn phụ thân đang đứng ở không trung, trong ánh mắt đầy sùng bái.
- Vương Minh Dương, ngươi muốn cùng với Lý Dật liên thủ thì lên đi, Lưu Chiêm ta tuy rằng đánh không lại hai người liên thủ, nhưng mà Lưu Chiêm ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng.
Lưu Chiêm nghiến chặt hàm răng, hung hăng nói.
Lưu Chiêm thế nào cũng không nghĩ ra, Phong Hoàng Hải Kim không ngờ vứt bỏ hết tôn nghiêm chạy trốn một mình.
- Lưu Chiêm, ngươi cũng đừng quá đề cao khả năng của ngươi. Muốn đối phó với mình ngươi, cũng cần phải có Kiếm Hoàng các hạ liên thủ sao?
Nghe thấy Lưu Chiêm nói, Lý Dật khẽ hừ cái mũi, khinh thường nói.
- Vương thúc thúc, ngươi ở một bên giúp ta lược trận là tốt lắm rồi, nhìn xem ta làm sao thu thập Lưu Chiêm.
Lý Dật hướng về phía Kiếm Hoàng cười cười, vô cùng tự tin nói.
- Đã như vậy, Lý hiền điệt, ngươi cứ mặc sức thoải mái đánh đi.
Kiếm Hoàng chậm rãi thu hồi thiết kiếm, đứng ở giữa không trung.
<br