Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 70: Tan biến hiềm nghi trước đây




“Em tỉnh rồi?” Lãnh Vũ Hiên dịu dàng xoa nhẹ mái tóc cô hỏi.
“Em tưởng anh còn ở thư phòng.” Cô nói không dao động.
“Bọn em ngủ rồi, vì thế anh và Mark đem mỗi người về phòng mình.” Anh xoa nhẹ đôi mắt sưng phù của cô, áy náy, thương tâm hỏi: “Anh lại làm em đau lòng rồi, đúng không?”
“Không, là vì sự hiểu lầm mãi mãi không có cơ hội cởi bỏ.” Cô thở dài. Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa trị vết thương, đồng thời cũng là lưỡi dao sắc nhất tạo nên vết thương. Mà sau này, cô phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể làm lành vết thương chồng chất của hai thế hệ?
“Vậy chúng ta còn cần lặp lại hiểu lầm đó không?” Anh không giống Tiếu Thiên Hào, anh sẽ không bỏ mặc đứa con và vợ mình lãng phí trong hiểu lầm
“Em không thể yêu, thậm chí không thể tiếp nhận.” Cô do dự nhìn đôi mắt tuấn tú kiên quyết của Lãnh Vũ hiên.
“Không sao, anh sẽ dạy em yêu anh, cũng sẽ tìm cách để em có thể tiếp nhận yêu anh.” Vợ anh cuối cùng mềm lòng rồi, anh vui sướng nắm chặt tay Tiếu Trác.
“Vậy anh sẽ rất mệt.”
“Nhưng anh biết mình là người đàn ông duy nhất em muốn yêu, còn hơn cả phần thưởng!” Anh dịu dàng hôn lên trán cô.
“Trong tình cảm, em thanh khiết, sẽ so sánh anh có yêu em không, em càng để ý anh có phải là duy nhất của em!” Cô là người phụ nữ nhẫn tâm, yêu một người càng sâu sắc, khi bị tổn thương báo thù với người đó sẽ không màng tất cả.
“Cuối cùng anh cũng thấy em ghen rồi.” Anh vui sướng hôn môi cô, “tin anh, tuy anh không thể thay đổi việc bản thân không phải trai tân, nhưng từ bây giờ anh khẳng định tình cảm của anh sau này sẽ không dành cho người phụ nữ khác, Lý Na chỉ là màn hạ không cam lòng mà thôi. Cô ta căn bản không mang thai.” Anh giơ tay luồn vào trong áo ngủ của Tiếu Trác xoa bụng cô.
“Em chưa từng cho rằng hạnh phúc của người phụ nữa chỉ là con và chồng, em thích chú ý sự nghiệp và gia đình, vì thế dù con sinh ra, em cũng sẽ không kết thúc việc công ty để chuyên làm bà chủ gia đình.” Tiếu Trác nói rất kiên quyết.
“Ngoài dự liệu của anh.” Anh cười cười, anh yêu cô, vì thế anh sẽ không khiến cô thay đổi bản tính, “Anh sẽ ủng hộ em, với điều kiện em không mệt.”
“nhưng anh vẫn hận cha em. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù ông ấy có lỗi với mọi người, em cũng sẽ hết sức bảo vệ ông ấy. Tình thế của chúng ta chắc sẽ gây gổ vì chuyện này.” Cô không thể không nói mình trong chốc lát sẽ tiếp nhận người cha cũng sống trong đau khổ như cô mà không chút khúc mắc, nhưng cô sẽ bảo vệ ông như trước đây, thậm chí là mãi mãi.
“Chậm nhất ngày mai, cổ phần của Tiếu Thị sẽ hồi phục về vị trí cũ.” Anh chân thành nhìn Tiếu Trác, “Không thể phủ nhận anh vẫn hận ông ta, đồng thời sẽ luôn hận! Nhưng anh vẫn có thể trả lại ông ta Tiếu Thị như ban đầu. Vì em, anh sẽ không báo thù ông ta nữa, nhưng anh và ông ta chỉ có thể tương kính như “nước”.” Vì cô, anh sẽ chôn vùi hận thù vào đáy tím.
“Cảm ơn sự nhượng bộ của anh.” Sự quan tâm của anh khiến cô cảm kích từ nội tâm.
“Cảm ơn em chấp nhận sự nhượng bộ của anh.” Bọn họ hiểu ý lẫn nhau cùng cười.
“Việc cuối cùng, nếu chúng ta ly hôn….” Sau khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác vội sửa lời: “em muốn nói, vạn nhất giữa chúng ta có rạn nứt gì, vậy con thuộc về em.”
“Anh sẽ không để sự việc như vậy xảy ra!” Anh quát.
“Nhưng không gì tuyệt đối trên thế giới cả, đúng không? Anh phải bảo đảm với em!” Cô cố chấp nhìn Lãnh Vũ Hiên.
“Được, anh Lãnh Vũ Hiên trịnh trọng hứa với bà xã Tiếu Trác, sau này nếu chúng ta có bất cứ xung đột…” Anh nhìn ánh mắt không bằng lòng của Tiếu Trác liền sửa lời: “Được rồi, là sau khi rạn nứt, đứa trẻ và “tất cả mọi tài sản” trong nhà đều thuộc về Tiếu Trác,” Lãnh Vũ Hiên đặc biệt nhấn mạnh 5 chữ “tất cả mọi tài sản”.
‘Khà khà, cho dù tới lúc đó em tìm lý do đoạn tuyệt với anh, anh cũng sẽ dính vào em, ai bảo anh cũng thuộc vào tất cả mọi tài sản trong nhà chứ?’ Lãnh Vũ Hiên gian xảo nghĩ.
“Vậy khi ấy em chẳng há có thể bước vào hàng phú gia trên thế giới rồi, mà anh trở thành tên ăn mày vô sản?” Cô có phần thông cảm nhìn Lãnh Vũ Hiên, “Nuốt lời đi, bây giờ vẫn còn kịp!”
“Tuyệt đối không nuốt lời, đến đây, đóng dấu!” Anh nhiệt tình hôn lên môi Tiếu Trác, mặc sức nhấm nháp sự ngọt ngà của đôi môi.
Tiếu Trác nhìn không chớp mắt, nụ hôn này với nụ hôn của “vua nham hiểm” rõ ràng không khác biệt, sao nụ hôn của Lãnh Vũ Hiên có thể khiến toàn thân tâm địa cô run rẩy chứ?
Nụ hôn của Ân Niệm Hạo cũng dịu dàng và mạnh mẽ. Nhưng đối với nụ hôn của anh ta, cô chỉ có cảm động và sự day dứt không thể báo đáp.
Nhưng nụ hôn của Lãnh Vũ Hiên giống như lửa đốt cháy trái tim lạnh lẽo của cô, khiến cô bằng lòng lộ vẻ xúc động đồng thời đáp trả bằng khát vọng si tình như vậy. Nó khiến cô lưu luyến, tim rung.
Hôn, hóa ra kỳ diệu như vậy!
“Bà xã, vẻ đẹp trai của anh khiến em nhìn không chớp mắt à?” kết thúc nụ hôn đẹp đẽ đó, Lãnh Vũ Hiên cười nhìn đôi mắt đen tròn của Tiếu Trác. Bà xã đáng yêu của anh rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, khiến anh mỗi lần chờ đợi thêm một giây, tình yêu đối với cô ấy lại sâu sắc thêm một bậc.
“Anh nhất định lăng nhăng hơn Ân Niệm Hạo, nếu không kỹ thuật hôn của anh sẽ không thể tốt hơn anh ta nhiều đến thế!” Tiếu Trác lấy lại tinh thần phẫn nộ bất bình oán trách. Vừa nghĩ tới Lãnh Vũ Hiên luyện tới mức kỹ thuật hôn cao siêu như vậy khiến cô tức giận khó chịu!
“Tiếu Trác!” Người phụ nữ này rốt cuộc có hiểu đàn ông không, cô lại dám đề cập đến người đàn ông từng hôn cô trước mặt anh, “Anh phải xóa sạch ký ức của em với tên họ Ân!” Anh lại chiếm lấy đôi môi mọng đỏ.
Ánh trăng mang theo những ngôi sao xuyên thấu qua rèm cửa màu tím lén nhìn đôi vợ chồng như keo như sơn trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.