Đấu Y

Chương 351: Bĩ tu và nhân yêu (1+2)





Không chỉ có thanh niên tuấn mỹ, mà tất cả các tu luyện giả có mặt tại nơi này đều chú ý tới người vừa mới xuất hiện. Trong lồng giam thật lớn còn có vài tu luyện giả rất vui vẻ. Hiển nhiên họ đã nhận ra thanh niên mới đến này là ai, tuy rằng bọn họ không thể xác định được thanh niên này có thể đánh bại được yêu nhân Đại Hạ quốc hay không, thế nhưng ít ra cũng tăng thêm một phần hy vọng.
Bản thân bị trọng thương, lúc này Lý Tùy Dương ngồi lặng yên góc ngoài lồng giam điều tức, đã không thể nói chuyện, bất quá khi nhìn thanh niên xa lạ thì trong mắt hiện rõ một nét khẳng định nào đó.
Bất quá đại bộ phận tu luyện giả đối với thanh niên mới xuất hiện đều lộ vẻ mê man, thậm chí còn có một số lo lắng, chẳng lẽ lại là một viện thủ cường đại của Đại Hạ quốc hay sao? Từ khí tức tỏa ra trên người của thanh niên này thì ít nhất cũng phải có tu vi linh hồn giai trung kỳ.
Nhưng mà, trong đông đảo tu luyện giả bị nhốt trong lồng có một nữ tử mặc hồng y lộ rõ sắc mặt nghi hoặc, vô thức thì thầm nói:
"Hình như!"
Những tu luyện giả của Thiên Hà Tông lại hưng phấn không gì sánh được, nếu như không phải là Lạc Trần Tử truyền âm căn dặn bọn họ không được trắng trợn tuyên dương mà nói, sợ là đã có người kêu lên thành tiếng, Linh Nguyệt tiên tử thì thần tình phức tạp nhìn đệ tam nguyên lão của tông phái vừa mới được bổ nhiệm, vừa mừng vừa lo lại vừa phức tạp...
Lâm Khiếu Đường một đường thu liễm khí tức cấp tốc phi hành, đem âm La Điện và Thông Vân chân nhân dẫn đầu một nhóm người đông đảo bỏ phía sau thật xa, hướng về phía khí tức cường đại vừa mới bộc phát mạnh mẽ vừa rồi.
Nhìn nữ tử thanh tú đang hấp hối trong tay, lúc này Lâm Khiếu Đường thả vào miệng của nàng một phần linh nhục đan dược, phong bế lại khí nguyên đang tán loạn trong cơ thể đối phương, ổn định lại nội linh hầu như tan mất.
Triển Thanh Nhu với ý thức không rõ theo bản năng nuốt khỏa đan dược trong miệng, thoáng một chút khí nguyên trong cơ thể ngưng tụ lại không ít, những tổn thương trên cơ thể càng lấy tốc độ nhanh tới kinh người không ngừng khôi phục lại.
Triển Thanh Nhu kinh ngạc không gì sánh được, trên đời này lại có đan dược thần kỳ như vậy, thương thế của bản thân tuyệt đối rất nặng, căn bản không có hy vọng khôi phục lại được, thế nhưng hiện tại cơ thể đang có những chuyển biến vô cùng rõ ràng.
Lâm Khiếu Đường đưa tay khẽ vuốt phía sau Triển Thanh Nhu, một cỗ nguyên khí nhu hòa không ngừng chảy vào trong cơ thể của nàng, nhanh chóng bù lại khí nguyên trong quá trình tán loạn đã hao hụt.
Bất quá chỉ trong thời gian nửa chén trà, Triển Thanh Nhu hầu như trong trạng thái hấp hối đã thoát khỏi cái chết cận kề, ý thức cũng đang chậm rãi khôi phục lại, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, thế nhưng nhãn thần đã có vài phần linh động.
"Đa tạ tiền bối cứu giúp, Thanh Nhu vô cùng cảm kích!"
Triển Thanh Nhu suy yếu nhẹ giọng nói.
"Chỉ là nhấc tay mà thôi, không cần phải quá quan tâm!"
Thanh âm tràn ngập nam tính, vôcùng ý nhị truyền tới.
Triển Thanh Nhu vẫn dựa vào trong lồng ngực ấm áp, nghe được thanh âm này bỗng nhiên sinh ra chút hiếu kỳ, nghe thanh âm tựa hồ như người này không lớn tuổi cho lắm, vô ý thức giương mắt nhìn lên, nhất thời thần sắc cả kinh, thất thanh nói:
"Là ngươi!"
Thở nhẹ một cái, Lâm Khiếu Đường rất không giải thích được, cúi đầu xuống đối diện với khuôn mặt Triển Thanh Nhu nói:
"Ngươi biết ta?"
Không hiểu vì sao, tim Triển Thanh Nhu đột nhiên đập nhanh hơn, khuôn mặt càng ửng đỏ kiều diễm không gì sánh được, thái độ e thẹn còn mang theo vài quả quyết, dưới sự khẩn trương quanh co nói:
"Không, không nhận ra!"
Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát thiếu nữ xinh đẹp trong lòng chính mình, xác nhận không hề quen biết với thiếu nữ, thế nhưng lại có một chút ấn tượng mơ hồ nào đó, tựa hồ như đã từng gặp qua. Sau khi đảo mắt nhìn thấy Lý Tùy Dương trong lồng giam, có chút tỉnh ngộ nói:
"Ngươi là tu sĩ của Tiềm Long Viện?"
"n!"
Triển Thanh Nhu nhu thuận lên tiếng, thân thể mềm mại lại hơi có chút run run, không biết là nguyên do thụ thương, hay là còn có nguyên nhân nào khác.
Tất cả tu luyện giả có chút điểm thực lực xung quanh, đều có thể nhận ra được thiếu nữ áo lam hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, thế nhưng hiện tại thiếu nữ áo lam này đã khởi tử hồi sinh, đã không còn lo lắng về sự sống.
Nhất thời nhãn thần của mỗi vị tu luyện giả nhìn thanh niên xa lạ trở nên khác nhau, nếu như thanh niên này đã có thể cứu sống nữ tử áo lam, chí ít có thể chứng minh rằng thanh niên này không thuộc phe của yêu nhân Đại Hạ quốc.
Trên mặt của thanh niên tuấn mỹ xẹt qua một tia băng lạnh, đối với việc thanh niên xa lạ biểu lộ ra y thuật vô cùng cao siêu có chút khó chịu.
"Ngươi là người phương nào, dám quấy rầy bản vương chơi đùa!"
Ngữ khí của thanh niên tuấn mỹ cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cũng vô ý để lộ ra một ít tin tức về thân phận, bất quá cũng có thể là cố ý xưng như vậy.
Lâm Khiếu Đường không vội không vàng, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ngươi là người phương nào, dám quấy rầy bản tôn nói chuyện phiếm!"
Sắc mặt không ít tu luyện giả trong lồng giam hơi hơi động dung, muốn cười lớn nhưng lại rụt rè không dám cười.
Thanh niên tuấn mỹ lạnh lùng nói:
"Khẩu khí thật lớn. Bản vương ngược lại muốn nhìn xem một kẻ xa lạ như ngươi có được bản lĩnh gì mà dám dùng loại khẩu khí này, một lúc nữa sẽ bắt ngươi nhốt trong lồng giam, để xem ngươi còn kiêu ngạo nữa hay không!"
Lâm Khiếu Đường cười nhạt đáp lễ:
"Nhân yêu chết tiệt, ngươi đã thích lồng sắt như vậy thì lúc nữa ta cho ngươi vào đó ngồi là được!"
Tam Nhãn Thần Cái vừa mới nghe được câu này, rốt cuộc không thể nhịn được nữa lập tức cười thành tiếng, tu luyện giả trong lồng giam cũng cười thật to, bất quá khi ánh mắt băng lãnh của thanh niên tuấn mỹ đảo qua, trận cười cợt gây rối lập tức yên tĩnh lại.
"Lâm sư thúc, may chạy đi, mau mau rời khỏi nơi này thông báo cho toàn bộ nguyên lão Nam Xuyên Giới hợp tác kháng địch, bọn họ chính là yêu nhân rất lợi hại của Đại Hạ quốc."
Một thiếu phụ đoan trang trong lồng giam đột nhiên thất thanh hét lớn, làm cho không ít tu luyện giả ngạc nhiên vô cùng, khi nhìn thấy người hét lớn đó chính là Linh Nguyệt tiên tử của Thiên Hà Tông thì lại càng thêm nghi hoặc, không biết vì sao vị tiên tử bình thường luôn luôn dịu dàng này lại đột nhiên khẩn trương như vậy.
Toàn bộ lồng giam thật lớn bị bao bọc trong một màn chắn bảo hộ vô hình, muốn truyền âm ra ngoài cũng cực kỳ khó khăn, Linh Nguyệt tiên tử bất quá chỉ có tu vi đại sư giai, nguyên thức căn bản không thể đột phá được màn bảo hộ, lo lắng hồi lâu chỉ còn cách dùng âm thanh trực tiếp.
Bất quá, tiếng kêu của Linh Nguyệt tiên tử, ít nhiều cũng làm cho mọi người có mặt nơi này đối với thân phận của thanh niên lý giải được đôi điều, chí ít có thể khăng định được người này là môn nhân của Thiên Hà tông, hơn nữa địa vị trong tông phái lại rất cao, hiện tại Linh Nguyệt tiên tử chính là trưởng lão của Thiên Hà Tông, có thể làm cho vị trưởng lão của tông phái kêu lên một tiếng sư thúc, hiển nhiên địa vị phải rất cao.
Đôi mắt của thanh niên tuấn mỹ hơi híp lại, nhớ lại mấy tháng trước tại Thiên Hà Tông bế môn, đã đánh mất không ít mặt mũi, lúc đó bỗng nhiên sinh ra một khí tức vô cùng cường đại, tựa hồ như cùng với vị thanh niên trước mắt này có vài phần tương tự. Thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy làm sao hắn có thể đạt tới linh hồn gĩai trung kỳ đây?
Trừ phi, đôi mắt của thanh niên tuấn mỹ nhẹ nhàng hé ra, tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, trừ phi thời điểm ngưng tụ chân linh tiến nhập vào linh hồn giai, có thể trực tiếp tiến vào linh hồn giai trung kỳ, chuyện như thế này trong toàn bộ tu luyện giới tuy ít nhưng không phải là không có.
"Nguyên lai ngươi chính là đệ tam nguyên lão bất thành khí gần đây mới kế nhiệm của Thiên Hà Tông, còn tưởng rằng là kẻ nào đó ngút trời kỳ tài, không nghĩ đến chỉ là một gã bĩ tu mà thôi!"
Thanh niên tuấn mỹ khinh thường nói.
"Thất kinh thất kinh, tại hạ cũng không nghĩ tới Đại Hạ quốc lại nhiều kẻ gay bất nam bất nữ như vậy!"
Lâm Khiếu Đường đối với lời châm chọc của đối phương như không thèm để ý mở miệng cười nói.
Sắc mặt của thanh niên tuấn mỹ âm trầm, nhất thời trong lòng không có lời nào chống đỡ, ngôn ngữ đối phương quái lạ, thế nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, lại thêm mặt dày vượt qua tưởng tượng, ngôn ngữ trào phúng không hề có tác dụng.
Vô luận là thanh niên tuấn mỹ châm chọc như thế nào, thì những lời phản bác giống như đạn pháo liên thanh bắn ra không ngừng, hơn nữa mỗi một lần lại hơn một lần, thanh niên tuấn mỹ rõ ràng rơi xuống hạ phong.
Trước đó đã cùng rất nhiều tu luyện giả Nam Xuyên Giới đấu khẩu, lời lẽ của thanh niên tuấn mỹ sắc bén kiêu ngạo, đối với tất cả, thậm chí là những lão gia hỏa trải nghiệm thâm hậu cũng luôn chiếm thượng phong, lúc này đột nhiên xuất hiện một gã thanh niên ăn nói không theo quy củ nào, làm cho thanh niên tuấn mỹ nghẹn lời liên tục.
Thế nhưng đại bộ phận tu luyện giả trong lồng giam, nhìn thấy tình cảnh hiện tại, không khỏi lắc đầu thở dài, chỉ sợ là thanh niên chiếm tiện nghi trong trận đấu khẩu càng lớn thì một lúc nữa sẽ bị giáo huấn càng thảm hơn, có thời gian đứng đó để đấu võ miệng, không bằng nhanh chân trốn chạy ra khỏi nơi này tìm cách báo tin.
Thanh niên tuấn mỹ nhìn như giận sôi lên không thể kiềm chế đột nhiên một lần nữa hiện lên nét tươi cười, tâm tình trong nháy mắt bình ổn lại:
"Da mặt của độc bĩ tu nhà ngươi đến dày, bản vương đúng là chịu thua ngươi về khoản này, mà thôi mà thôi, Thạch Hổ, ngươi nhanh chóng bắt tên bĩ tu này lại, cho hắn vào trong lồng sắt xem hắn còn miệng lưỡi trơn tru nữa hay không."
"Dạ!"
Thanh niên mặc áo trắng Thạch Hổ thẳng thắn lên tiếng trả lời, sau đó liền tiến lên mấy bước.
"Lâm tiền bối, ngươi hãy mau đi đi, chỉ cần nhanh chóng đem tất cả mọi chuyện phát sinh nơi này báo cho bên ngoài là được, còn đám người vô dụng chúng ta không cứu cũng không sao!"
Một lão giả đột nhiên lên tiếng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mọi người nhìn lại, người kêu gọi cũng chính là trưởng lão của Hiên Viên Tông, người biết được thanh niên xa lạ này là ai coi bộ cũng không ít.
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn lồng giam thật lớn, không hề trả lời, ngược lại nhẹ giọng nói:
"Cô nương có thể tới địa phương khác để tại hạ có thể hoạt động dễ dàng hơn hay không?"
"Nha!"
Triển Thanh Nhu khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhất thời đỏ bừng như ráng chiều, lúc này mới phát hiện ra chính mình đang ôm người ta, lập tức xấu hổ tới mức không có cái lỗ nào chui vào, vĩnh viễn không ra.
Triển Thanh Nhu mặc dù chưa thể khôi phục lại được hoàn toàn, thế nhưng có thể thi triển phi hành thuật dễ dàng, nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực thanh niên, bay sang một bên.
"Đi xa một chút, không để bị ảnh hưởng!"
Lâm Khiếu Đường thân thiết nói.
Triển Thanh Nhu đã bay đi xa tới mấy trượng nghe được lời này làm cho tim nàng chợt đập nhanh hơn, trong lồng naực giống như có một con thỏ nhỏ vui vẻ, lần thứ hai tăng tốc bay xa hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, Thạch Hổ đã đi tới bên cạnh, quyền phong mạnh mẽ lập tức ép tới mặt.
Lâm Khiếu Đường không chút hoang mang, đưa tay ngăn cản. Ba một tiếng, một chưởng và một quyền mạnh mẽ va chạm vào nhau.
Khuôn mặt của chúng tu luyện giả tối sầm lại, một gã thuộc đạo tông lại cận chiến với một gã thuộc võ tông, cho dù đạo tông có tu vi cao hơn nữa thì cũng vô dụng, võ tông chắc chắn giành được thắng lợi.
Trên mặt Thạch Hổ hiện lên nét tiếu ý, quyền kình không giảm, lại thêm một quyền mang theo lực lượng cường đại không gì sánh được đấm tới, thẳng tắp hướng vào mặt của Lâm Khiếu Đường.
Tất cả tu luyện giả bị nhốt trong lồng giam nhìn thấy quyền kình mạnh bức người đều lộ rõ nét kinh hãi, không nghĩ tới cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc như thế này, vị thanh niên xa lạ không bằng đừng đến còn hơn. Ngoài công phu miệng lưỡi còn có chút lợi hại ra, còn các phương diện khác thì thực sự là bé tí tẹo.
Phanh...
Tiếng vang trầm muộn, không ít tu luyện giả trong lồng giam không nhẫn tâm nhìn, kết quả đã có dự đoán trong lòng.
"Không có khả năng!"
Nhưng mà vài tiếng thở nhẹ, đã làm cho không ít tu luyện giả không nỡ nhìn mở mắt, nhất thời mỗi người đều trừng mắt há hốc miệng, chỉ thấy thanh niên mặc áo trắng kia thối lui hơn chục trượng. Trên mặt hơi hơi đỏ lên, đúng là bị một người thuộc đạo tông cận chiến so lực lượng đánh lui.
"Thùng cơm!"
Thanh niên tuấn mỹ nổi giận nói, đối với thuộc hạ bị đánh lui như thế thực sự có chút cấp bách.
Triển Thanh Nhu đứng gần trận chiến nhất không thể tin tưởng nhìn kỹ thanh niên áo xanh trước mặt, nhãn thần nhanh nhẹn lúc này cũng trở nên ngây ngốc, một người thuộc đạo tông làm thế nào lại có thể dùng lực lượng cận chiến cứng đối cứng đem người thuộc võ tông đẩy lùi? Điều này quá không hợp với lẽ thường rồi!
"Vị tiền bối này vận khí thật quá tốt!"
Trong lồng giam có một đệ tử lên tiếng.
"Gã thanh niên mặc áo trắng kia nhất định là đánh quá nhiều nên mệt mỏi rồi!"
Có người khác nói tiếp.
Thạch Hổ nheo mắt lại, có điểm không rõ, tại sao chính mình bị đánh trúng như vậy mà một điểm hình ảnh cũng không nhìn thấy rõ, chỉ đột nhiên cảm thấy đau đớn rồi bản thân bị đẩy lui về sau.
"Còn suy nghĩ cái gì nữa, còn không mau lên cho ta!"
Môkt tiếng quát nhẹ đã đem Thạch Hổ tỉnh lại.
Thạch Hổ bị mắng bỗng nhiên tỉnh hẳn người lại, nguyên khí toàn thân bành trướng, lần thứ hai mạnh mẽ vọt tới, cánh tay càng thêm tụ tập nguyên lực thực chất hóa thành một lưỡi đao sắc bén.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không thay đổi, không chút dấu hiệu đấm ra một quyền, chỉ thấy quang mang màu vàng tỏa sáng, hơn mười đạo quyền ảnh sắc bén phóng thẳng vào thân thể của thanh niên áo trắng đang lao tới.
Thùng thùng thùng thùng...
Liên tiếp vang lên những tiếng va chạm trầm muộn kịch liệt trong hư không!
Thân thể to lớn của Thạch Hổ dưới sự công kích với tần xuất cực cao liên tiếp bại lui, không ngừng lui lại đến khi chạm vào lồng giam mới dừng lại được.
Phốc...
Mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, Thạch Hổ thống khổ ôm ngực, vẻ mặt không thể tin tưởng, còn muốn tiếp tục xông tới một lần nữa, thế nhưng đã không còn lực lượng, thiếu chút nữa là không đứng vững ngã xuống đất.
Không khí xung quanh lặng yên không gì sánh được, tất cả đều kinh ngạc không thể tin tưởng nhìn thanh niên áo xanh trước mắt vừa mới sử dụng vũ kỹ.
Ai cũng không thể ngờ được, thanh niên áo trắng lại bị đánh bại nhanh đến như vậy.
Trong lồng giam có một nữ tu luyện giả mặc y phục màu hồng nhìn mọi chuyện phát sinh, thân thể không tự chủ được run run, đôi mắt đẹp từ lâu đã bị vụ thủy bao bọc, tầng quang mang màu vàng kia đối với nàng mà nói thực sự vô cùng quen thuộc.
Nữ tử mặc y phục màu hồng vẫn quan sát thanh niên không rời chính là Hồ Mị Nhi, không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt của Linh Nguyệt tiên tử, cố nén xúc động muốn khóc lên, nhẹ giọng hỏi:
"Không biết Lâm sư thúc của quý phái xưng hô như thế nào?"
Linh Nguyệt tiên tử đang trong trạng thái ngạc nhiên đến ngây người cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời:
"Lâm sư thúc cũng không có biệt hiệu. Tên đầy đủ là Lâm Khiếu Đường."
Ba chữ Lâm Khiếu Đường vừa mới phát ra, nhất thời Hồ Mị Nhi nước mắt như mưa, đôi môi run run chỉ phát ra mấy chữ:
"Công tử, rốt cuộc thì người đã trở về rồi."
Linh Nguyệt tiên tử không biết nữ tử này có ý gì, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá nữ tử mặc y phục màu hồng, lập tức bị biểu tình mừng rỡ đến phát khóc của nàng ta mê hoặc, không biết nữ tử này sao lại xuất hiện tâm tình như vậy.
"Là hắn?"
Thổ Nham lão quái từ lâu đã chú ý biểu tình của Hồ Mị Nhi, không quá xác định nói ra hai chữ.
Thanh niên tuấn mỹ lạnh lùng nhìn đối phương đánh lui thuộc hạ của chính mình, trong hai mắt hơi phun hỏa, trầm giọng nói:
"Hai người các ngươi cùng tiến lên, nếu như không bắt được người này vậy thì cũng không cần về nữa."
Trung niên nhân áo trắng và lão giả áo trắng đối mặt nhìn nhau, lập tức xông lên đối chiến, pháp bảo trong tay đã sớm tụ nguyên lực đầy đủ.
Ngũ diện kim kỳ bắn thẳng ra ngoài, lập tức đem Lâm Khiếu Đường bao vây bên trong muốn khống chế.
Bàn tay Lâm Khiếu Đường nhấc lên, hai bàn tay tử kim nhanh chóng bắn ra, trực tiếp bay tới thẳng ngũ diện kim kỳ nắm chặt, ngũ diện kim kỳ không tỏ ra yếu kém, không ngừng phát ra kim quang tiến hành công kích.
Hai pháp bảo nhất thời trong không trung tranh đấu kịch liệt, bàn tay tử kim tuy rằng đã chiếm được thượng phong, nhưng dù sao thì cũng chỉ có hai, trong lúc nhất thời không có cách nào đem năm kim kỳ bắt lại.
Đối với việc dùng pháp bảo tranh đấu cùng một chỗ, trung niên nhân áo trắng ngược lại không tỏ ra quá lo lắng, trên mặt hơi có chút nhúc nhích khó phát hiện ra, ống sáo trong tay đưa lên cạnh miệng thổi hồi lâu.
Tiếng sáo du dương dễ nghe vang trọng xung quanh, những âm thanh này mặc dù dễ nghe thế nhưng lại ẩn chứa sát khí, âm luật có thể làm cho lòng người rối loạn, âm ba càng có thể mang theo tính công kích cực kỳ cường đại, thậm chí có thể đem cương tinh chi thạch chấn đến nát bấy.
Lão giả áo trắng cũng không đứng rảnh rỗi, sương mù phát ra từ chiếc tẩu càng lúc càng tỏa ra nhiều hơn, phạm vi cũng càng rộng, hầu như đem chu vi một trăm trượng xung quanh bao bọc trong màn khói trắng.
Nhìn thấy hai đại tu luyện giả mặc áo trắng đều đã thi triên tuyệt kỹ bản thân, sắc mặt của các tu luyện giả trong lồng giam đều xám xịt, đối với thanh niên thần kỳ trước mắt vô cùng lo lắng, bản lãnh của hai đại tu luyện giả áo trắng kia thực sự quá quỷ dị, tuy không mang theo lực lượng mạnh mẽ nhưng muốn ngăn cản lại càng thêm không dễ dàng.
Lúc đầu Lâm Khiếu Đường không hề biết được công dụng của chiếc sáo trong tay trung niên nhân áo trắng, vẫn đề phòng cẩn thận, khi nhìn thấy đối phương đưa lên miệng thổi, trên mặt hờ hững cười cười.
Bàn thân có tố chất thân thể song nguyên linh đặc biệt, đối với loại phương pháp quấy nhiễu như thế này hầu như không cần chú ý đến, cho dù hiện tại song linh hợp hai làm một, nhưng càng thêm vững vàng kiên cố, tự nhiên không cần sợ hãi những loại công kích như thế này.
Trên thực tế, chỉ cần không bị quấy rầy bởi âm luật, công kích bằng âm ba rất dễ dàng chống đỡ.
Còn về phần sương mù mang theo kịch độc từ chiếc tẩu kia phát ra, Lâm Khiếu Đường càng thêm không cần quan tâm, luận về bản lĩnh sử dụng độc nguyên, hắn có thể coi như tổ sư gia của lão nhân kia.
Khói mù trong không trung tràn ngập, rất nhanh liền đem không gian xung quanh Lâm Khiếu Đường bao vây lại. Hồi lâu chỉ còn nhìn thấy sương khói dầy đặc trắng xóa.
Sương khói dày đặc sản sinh ra độc nguyên vô cùng cường đại, cho dù là những vị tu luyện giả bị nhốt trong lồng giam cách đó hơn trăm trượng cũng có chút ảnh hưởng, cảm giác không khỏe, người có tu vi yếu thậm chí còn ngất đi, không ít người bắt đầu khoanh chân đả tọa chống đỡ.
Nhãn thần của Triển Thanh Nhu vô cùng lo lắng nhìn màn sương khói dày đặc, hận không thể chạy ào vào túm lấy thanh niên áo xanh lôi ra ngoài. Thế nhưng nguyên khí trên người chính mình hiện tại lại vô cùng yếu ớt, lại còn bị độc nguyên sương khói tập kích, cũng may trước đó thanh niên kia đã để trên người mình một màn chân khí hộ thể, nên mới không bị độc nguyên gây thương tích.
Trong lồng giam, mấy vị cao thủ linh hồn giai có tu vi vô cùng thâm hậu không bị ảnh hưởng bởi độc nguyên, lúc này trên mặt mỗi người đều tối sầm lại. Từ khi thanh niên kia bị màn sương khói bao phủ bên trong liền không có động tĩnh gì.
Sương khói mang theo độc nguyên dày đặc tựa hồ như đã đem thanh niên bên trong khống chế hoàn toàn, ở bên trong càng lâu thì lại càng thêm nguy hiểm!
Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ sau, thanh niên tuấn mỹ bỗng nhiên nói:
"Độc lão, không sai biệt lắm rồi, cứ như vậy mà giết chết tên tiểu tử đó thì quá tiện nghi cho hắn, ta muốn hắn sống thật tốt để còn hành hạ hắn, trút cơn giận!"
Lúc này, tất cả tu luyện giả Nam Xuyên Giới đều thở dài lắc đầu, đôi môi của Linh Nguyệt tiên tử thì tím đen, độc nguyên đối với nàng có ảnh hưởng tương đối lớn, thế nhưng nàng vẫn có thể vận nguyên lực chống đỡ, vẫn đang vô cùng khẩn trương quan sát chiến cuộc.
Hồ Mị Nhi đã có tu vi linh hồn giai, bởi vậy độc nguyên tàn dư đối với nàng không có bao nhiêu ảnh hưởng, bất quá theo thời gian dần dần trôi qua, sự nôn nóng trên mặt càng ngày càng đậm, lẽ nào chia ly bao nhiêu năm, lúc này mới vội vã nhìn nhau như vậy mà lại muốn tiếp tục chia lìa hay sao?
"Ai, thiên muốn vong ta a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.