Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 16:




Tinh thần và trạng thái của Doãn Tử Trừng đã khôi phục rất nhiều, trừ bỏ bình thường mơ mơ màng màng, chẳng qua đối với mọi chuyện bên ngoài, hắn đều có thể phản ứng, không có khác gì với người bình thường.
Hắn cũng có thể tự mình làm sinh hoạt cá nhân, hắn không muốn tất cả mọi việc của hắn điều do Lôi và Phương Hoà Kính làm tất, cảm thấy bản thân hắn giống như phế vật, chuyện gì của hắn, hắn điều tự mình làm hết. Lôi và Phương Hoà Kính không thể nói gì, đành phải tuân theo.
Nhiệm vụ thiết kế của công ty Phong Lôi rất nhiều, nghiệp vụ bận rộn, ban đầu họ vì chiếu cố Doãn Tử Trừng nên không đến công ty, công việc đều đặt trên người phó tổng. Hiện tại thân thể Doãn Tử Trừng đã chuyễn biến tốt, bọn họ cũng không nên không biết xấu hổ mà đi nhờ phó tổng kia nữa, bọn họ thay phiên nhau đúng giờ đến làm.
Sau khi Doãn Tử Trừng tỉnh lại, hắn luôn nhìn chăm chú cảnh sắc bên ngoài trong một khoảng thời gian dài, hắn cảm thấy trên người hắn đã phát sinh rất nhiều sự việc, nhưng hết thảy đều là sự hỗn loạn, làm thế nào cũng không lí giải được.
Hắn phiền muộn nhìn mưa ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy đầu óc của hắn giống như cái đồng hồ báo thức cũ vậy.” Tôi thật sự là ngu ngốc” Doãn Tử Trừng hung hăn đánh mạnh lên giường, tự hỏi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lấy tay xoa lên khuôn mặt trẻ tuổi trong gương, Doãn Tử Trừng nhìn chằm chằm vào chính mình hỏi: “Mày àm sao vậy? Rốt cuộc mày đã làm sao vậy?” Hắn vô thức tát mạnh vào mặt, vẫn chăm chú nhìn vào mặt mình.
Đột nhiên trên cằm truyền đến đau đớn, Doãn Tử Trừng định thần, nhìn chính mình đánh rách mặt, một tia máu hiện ra, hắn tuỳ tiện lấy cái khăng lau màu trắng lau mặt, mắt nhìn khăn mặt dính máu, thoáng chốc, hắn ngây dại, tình cảnh hổn loạn mơ hồ càng rỏ ràng hơn.
Chia tay, tự sát, cấp cứu, viện tâm thần,… …… Phòng bệnh màu trắng, mẹ, mẹ chết,… ….. Doãn Tử Trừng tê liệt ngã xuống phòng tắm.
Nhớ lại tất cả, gương mặt khóc thương tâm của mẹ, bà nằm ở trên giường bệnh, gắt gao cằm tay mình, trừng mắt nhìn, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Con biết mẹ vì con mà không yên lòng, không yên lòng vì đứa con trai điên loạn như con, tất cả hy vọng của mẹ đều đặt trên người con….
…Mẹ….
…Mẹ….
Con thật xin lỗi mẹ….
Doãn Tử Trừng khóc lên, lúc khi mẹ hắn mất hắn không cảm nhận được sự đau xót, nên bây giờ lập tức phát tiết toàn thân.
Mẹ không dẫn con đi, vì muốn con sống, con biết mẹ không muốn con chết. Bây giờ con đã hết bệnh rồi, mẹ có thể an tâm, không cần phải rơi lệ nữa…… Con thật xin lỗi mẹ, mang cho mẹ khổ sở lớn như vậy, để mẹ chết không yên lòng…….
Mẹ……
Không biết khóc bao lâu, Doãn Tử Trừng mới dừng được nước mắt, mới nhúng đầu vào bồn nước lạnh, khiến mình tỉnh lại.
Hắn lau khô mặt, chậm rải đi trở về phòng, ngã người lên giường, thẫn thờ nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Lôi……. Tiểu Kính……. Thiết kế……Tập quyền..
“…” Trừng,chúng ta cùng nhau mở công ty đi.”……
“ Trừng, em yêu anh, đừng rời xa em!”…..” Em yêu anh!
“….. Lôi..…. Tiểu Kính…….
Lửa nóng sôi sục, mãnh lực ra vào, tiếng kiêu dân đãng không ngừng, người đàn ông dưới thân à vận vẹo rên rỉ…….” Van xin anh, dùng hạ thân của anh hung hăng đâm tôi … Mau..!!”…. Khiến nơi bí ẩn bại lộ ra ngoài, trờ mong đàn ông sỏ xuyên qua, theo đàn ông ra vào mà lắc lư….. Miệng ngặm phân thân đàn ông khác, tham lam liếm mút, nuốc vào từng cỗ dịch thể…..
Ai vậy? Dân đãng ti tiện như vậy?
… …… … …..
Là ai?
Là mình!!!
Gương mặt ửng hồng….. Biểu tình *** đãng….. Ôm đàn ông, người hắn là mỗi ần bị tiến vào mà vui sướng rên rỉ…….
Doãn Tử Trừng nhảy từ trên giường xuống, kinh hãi nhìn chằm chằm giường lớn không biết dây dưa đã bao nhiêu lần.
Là mình….. Người làm chuyện đó là mình…… Làm ra bao nhiêu hành động phóng đãng, giống kỷ nữ hạ lưu, nằm dưới thân đàn ông khét dục nhiều lần, cao trào đến phát khóc……
Còn nữa?
Dám trước mặt người khác mà biểu diễn thủ ***, roi hạ xuống, thân thể phủ đầy dịch thể, hai cái miệng trên dưới điều cắm phân thân của đàn ông. Trờ đàn ông ần nữa tiếng vào……
Trời ạ!!!!!
Như thế nào? Tại sao có thể như vậy???
Doãn Tử Trừng bị những hình ảnh *** đãng mãnh liệt ập vào đầu, cảm thấy nhục nhã đến gương mặt đỏ bừng, hắn ngạc nhiên trượt từ trên tường xuống, ngã ngồiòi trên đất.
“Đáng chết!! Làm sao có thể làm chuyện như vậy với mình…. …”
Tôn nghiêm, nhân cách của hắn điều bị giẵm lên, hắn là cái gì? Là món đồ chơi của họ hay là tình nô? Mình đúng là phế vật, cái gì cũng không thể làm đuợc, chỉ có thể để cho người khác làm!!
Khốn kiếp!!!!!! Doãn Tử Trừng nhẩy mạnh lên nằm trên giường.
Tại sao? Tại sao có thể đối làm những việc như vậy với tôi?
Hắn lại nắm lấy cái cốc trên bàn, ném mạnh vào tường, đem những vật có thể ném trong phòng đều ném hết, hắn phát điên phá hoại toàn bộ phòng ngủ. Không cần, không cần, những hình ảnh đã phá hỏng tự tôn của mình.
Nhưng mà, vô dụng, một vài hình ảnh càng dân đãng khác, hình tượng càng phóng đãng xuất hiện, tràng ngập toàn bộ đầu óc hắn. Hắn không còn khí lực, ngồi trên sàn nhà bừa bãi, không tiếng động khóc lên.
Khi Lôi và Phương Hoà Kính về nhà, nhìn đến ngôi nhà tối đen, bọn họ khẩn trương, không biết Doãn Tử Trừng có sẩy ra chuyện gì không, hai người bước nhanh ên lầu.
Phòng ngủ cũng tối đen, không có tiếng động. Mở đèn lên, nhìn căn phòng như vừa bị lốc xoáy quét qua, bừa bãi……. Trừng!
Bọn họ nhìn thấy Doãn Tử Trừng đang ngồi trên sàn, ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích, giống như tượng sáp, gương mặt tái nhợt như sắp chết, không có biểu tình.
Lôi và Phương Hoà Kính cẩn thận đi đến bên người Doãn Tử Trừng, ngồi xuống xem, cẩn thận kiểm tra toàn thân Trừng, cũng may, không có bi thương.
“Trừng, làm sao vậy? Đã sảy ta chuyện gì?” Phương Hoà Kính đưa tay muốn vuốt ve đầu của Doãn Tử Trừng, nhưng Doãn Tử Trừng lại quay đầu đi, tránh được tay cậu.
“Trừng, làm sao vậy?” Phương Hoà Kính kinh ngạc, đề cao giọng.
“Đừng chạm vào tôi!” Doãn Tử Trừng phiền chán kêu lên, cũng không thèm nhìn tới hai người, đứng dậy, đẩy Lôi đang chặn đường ra, lập tức đi xuống lầu.
Trong lòng Lôi và Phương Hoà Kính có dự cảm không tốt, chột dạ nhìn nhau, lập tức xoay người cùng đi xuống.
Doãn Tử Trừng mở cửa tủ lạnh ra, lấy ra một chai bia, uống một ngụm lớn. Lôi liếc mắt, nhìn thấy cơm trong tủ lạnh chưa được đụng qua, muống tiếng lên đoạt bia trong tay của Doãn Tử Trừng, nói:”Cậu một ngày không ăn cơm rồi! Đừng uống bia, tổn hại thân thể!”
Doãn Tử Trừng đẩy Lôi ra, lớn tiếng kêu lên “ Hại thân gì chứ? Mấy người còn nghĩ đến đến chuyện tôi sẽ bị thương hay sao? Tôi đã sớm bị mấy ngươi gây thương tích đầy mình!.” Lôi ngây ngốc, tiến lên đoạt chai bia của Doãn Tử Trừng, Anh không biết phải tiếp lời Doãn Tử Trừng như thế nào, đành phải nói:”Đừng uống, chúng ta ăn cơm trước đi, cơn nước xong tôi sẽ uống cùng cậu, được không?”
Doãn Tử Trừng không để ý đến anh, mở tủ lạnh, lại lấy ra một chai, tiếp tục uống.
Phương Hoà Kính đứng bên khiếp đảm nói:” Trừng, hôm nay anh làm sau vậy? Tại sao lại tức giận với bọn em?”
Doãn Tử Trừng trừng mắt nhìn Phương Hoà Kính, cười lạnh nói:”Hôm nay tôi rất kỳ lạ sao? Không có vừa nhìn thấy mấy người, liền cởi sạch quần áo, cầu các người đâm tôi!” Hắn nhất thờ xấu hổ nói không nên lời, hung hăng ném chai bia trong tay vào tường, lao ra khỏi phòng bếp, ôm đầu ngồi trên sôfa.
Lôi và Phương Hoà Kính không hẹn mà cùng nghĩ đénviệc Doãn Tử Trừng khôi phục thân trí bình thường, trong lòng hắn cũng không thể nào iếp thu được sự thật bị hai người bọn họ tiến vào. Huống chi bọn họ cũng rất quá đáng, đùa giỡn Doãn Tử Trừng thành bộ dạng kia, chiêu trò gì khác người đều lấy ra sử dụng trên người hắn. Bọn họ biết lúc Trừng tới cao trào sẽ cầu ái. Nhưng lúc Trừng khôi phục, Trừng sẽ nghĩ như thế nào về sự việc này. Lấy tính cách của Trừng, đều này sẽ làm cho hắn nổi giận đến phát cuồng.
Hai người nhất thời im lặng, toàn bộ căn phòng đều bị bao phủ bởi sự yên lặng. Phương Hoà Kính mấp máy miệng nữa ngày, mới vương tay ôm Doãn Tử Trừng vào trong ngực, trong lòng run sợ nói:”Thực xin lỗi, Trừng, thật xin lỗi! Anh không cần tức giận có được không? Em yêu anh, em và Lôi điều rất yêu anh! Tuy chúng em đã làm quá phận, nhưng chúng em thật sự điều rất yêu anh!”
Nhưng giây tiếp theo hắn đã bị Doãn Tử Trừng dùng lực đẫy xuống sôfa, dường như Doãn Tử Trừng phát điên, điên cuồng kêu lên” Tôi không cần loại yêu này! Không phải cậu yêu tôi, là có thể làm những việc này với tôi! Tôi là cái gì? Là đồ chơi của các người? Hay là nô lệ ***?”
Doãn Tử Trừng tức giận tiếp tục đập phá đồ trong phòng, miệng vẫn tiếp tục mắng:” Ta xx, hai tên khốn kiếp các người!”
Lôi nhảy dựng lên, sống chết ôm lấy Doãn Tử Trừng, ngăn cản hành động điên cuồng của hắn lại, liều mạng nói:” Thực xin lỗi, thật xin lỗi, Trừng tha thứ chúng tôi, cảm giác khi ôm cậu khiến chúng tôi không thể khống chế bản thân quên hết tất cả, Trừng, thật xin lỗi!”
Doãn Tử Trừng đánh đá giãy dụa thoát khỏi Lôi, thoát khỏi lòng ngực của Lôi. Hắn đứng ở nơi đó, xấu hổ nhìn hai người trước mặt, hắn kéo quần áo xuống, lộ ra ***g ngực, chỉ vào nhũ tiêm bị xõ khuyên, nói:” Đây là cái gì?Mấy người đeo cái này cho tôi, là biểu thị cho việc tôi là vật sở hữu của các người sao? Cái này là gì, tôi là sủng vật của các người sao?”
Lôi và Phương Hoà Kính ngậm miệng không nói, quả thật bọn họ muốn để lại dấu vết của họ trên người Trừng, khiến Trừng mãi mãi thuộc về bọn họ, mà không để ý đến Trừng thống khổ khóc kêu, mà đem cái này đeo lên cho hắn….
“Còn cái ở phía dưới…… Hai người là đồ chết tiệt! Biến thái!” Doãn Tử Trừng thật sự không nói được nữa, tức giận đến muốn khóc lên, hắn kiên cường không để cho nước mắt chảy ra, căm tức nhìn hai tên đang chột dan cuí đầu.
Hai tên biến thái khốn kiếp, tuy nhiên dám lưu lại dấu vết này trên người hắn, trừ bỏ hai trên bầu ngực, hạ thân hắn cũng bị xuyên, bên trên còn khắc tên hai người.
Doãn Tử Trừng cảm thấy hai theo hô hấp dồn dập của hắn mà phập phòng lên xuống, hắn càng cảm thấy xấu hổ không thể chịu nổi, hắn hỗn hển nói:” Tôi là người điên, cái gì cũng không biết được, chỉ có ngu ngốc chờ mấy người đến đâm! Tôi tình nguyện đi tìm cái chết, cũng không muốn sinh hoạt như thế này! Mấy người không cần nói yêu tôi làm cái cớ,không phảicó thể làm nhục tôi như vậy!”
Hắn cắn răng, dùng sức dật hết những thứ trên người ra.
Máu tươi chảy ra ngoài, khó có thể tưởng tượng được đau nhức lan truyền khắp toàn thân, Doãn Tử Trừng cảm thấy choáng váng ập ới, đau đến toàn thân phát run, cũng không phát ra tiếng được.
Lôi và Phương Hoà Kính không nghĩ tới Doãn Tử Trừng lại kiên cường đến như vậy, kinh hãi tiến lại, ôm lấy Doãn Tử Trừng vì đau mà môi run rẩy, nhìn thấy nụ hoa bị hắn làm thảm thương, không nổi hút một ngụm lãnh khí.
Lôi đau lòng ôm Doãn Tử Trừng vào trong ngực, kêu với Phương Hoà Kính:” Đi lấy thuốc đến đây!” Phương Hoà Kính lập tức chạy đi lấy thuốc, tay run rẩy bôi thuốc lên giúp Doãn Tử Trừng.
Doãn Tử Trừng đau đến toàn thân nhũn ra, cực lực áp chế tiếng rên rỉ vì đau đớn, vô lực đẩy hai người ra, nhìn hai người thật cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
Đau đớn giảm bớt, hắn lập tức đẩy Lôi ra, đứng dậy, đi đến đứng trước cửa sổ thẩn thờ, ngã xuống đất.
Mẹ!! Không bằng đau chết đi! Không còn mặt mũi gặp người khác nữa!
Lôi và Phương Hoà Kính trợn mắt há hốc mồm nhìn, Doãn Tử Trừng còn muốn cởi quần xuống, chuẩn bị tháo cái khóa thứ hai xuống. Hai người bất chấp tất cả, ngăn cản, toàn lực ngăn chặn Doãn Tử Trừng, ngăn cản hành động như muốn tự sát của Doãn Tử Trừng, sợ đến mức nói không thành tiếng liều mạng kêu lên:” Thực xin lỗi, Trừng, thực xin lỗi!! Van cầu cậu đừng như vậy!!”
Cuối cùng Phương Hoà Kính không thể nhịn nổi, đành pbật khóc, cậu vừa khóc vừa nói:” Trừng, em yêu anh! Anh không cần tức giậní! Anh muốn như thế nào thì mới có thể tha thứ cho chúng em? Không, không, em, ưm…… Em cũng đeo nó vào có được không? Hoặc, hoặc là… Anh muốn thế nào? Em đều nghe lời anh, ngươi không cần sinh khí, van cầu ngươi! ta hảo yêu ngươi, ta hảo yêu ngươi nha! Trừng!” Hắn ôm Doãn Tử Trừng khóc.
Lôi cũng rơi lệ đầy mặt, anh không biết làm như thế nào thì mới có thể khiến cho Doãn Tử Trừng hồi tâm chuyển ý. Hắn biết Doãn Tử Trừng tâm cao khí ngạo đến chừng nào, đừng nói là bị hai người chơi đến thành như vậy, chỉ việc làm thụ, lúc ấy hắn có chết cũng không đồng ý. Nhưng mà, thân thể Trừng là cực phẩm, đã hưởng qua một lần là không thể quên, thầm nghĩ tiến vào, lại muốn tiến vào…..
Lần này quả thật chúng tôi quá đáng! Lôi thống khổ nhìn Doãn Tử Trừng, gương mặt không có cảm xúc, cứng rắn nhịn xuống súc động nhìn xuống thân thể mê người, môi thấp giọng hỏi:”Trừng,cậumuốn chúng tôi làm như thế nào?Cậu mới chịu tha thứ cho chúng tôi?”
Nghe được lời Lôi nói, trên mặt Doãn Tử Trừng xuất hiện một ta cười đùa cợt, hắn cười tà liết mắt nhìn Lôi, nói:” Vậy anh cởi quần ra, để tôi làm anh!” Lôi vừa nghe, liền ngây ngốc tại chổ, việc này so với mạng của anh còn khó hơn.
Doãn Tử Trừng hừ lạnh một tiếng, cực kì thống khổ nói:” Chắc anh không làm được? Anh cho tôi làm, tôi còn thấy khó khăn. Trên người mang này nọ, tôi cùng đâu khác gì phế vật!” Hắn nhìn, cũng không nhìn hai người, xoay người nhắm mắt lại.
“Nhưng mà, nhưng mà Trừng, cậu cũng rất có cảm giác, không phải sao?
Tôi……”
“Cậu im miệng cho tôi! Im miệng! Tôi không cần cái loại cảm giác này! Không cần!”
Doãn Tử Trừng như phát cuồng cắt ngang lời nói của Phương Hoà Kính, cả người nhảy dựng lên vì tức giận.
Đúng vậy, Tiểu Kính nói đúng, cái loại cảm giác tiêu hồn thực cốt này, giống như cảm giác tuyệt diệu khi làm ngườit a tan chảy. Chính là hiện tại, hậu huyệt của hắn còn đang khát cầu đàn ông tiếng vào, nó luôn luôn mĩ lệ, muốn đàn ông mãnh liệt va chạm. Toàn bộ thân thể điều muốn được đàn ông ôm, vuốt ve, ngay cả cũng muốt trọn phân thân của đàn ông, khiến nó đấu đá bừa bãi bên trong, nuốt vào tinh hoa của họ……
Trời ơi! Tôi đã biến thành cái gì? Một con *** thú hạ lưu, thời khắc nghĩ lại bị đàn ông làm như kỹ nữ……. Hai cái tên khốn kiếp luôn miệng nói yêu tôi, nhưng lại đem thân thể của tôi trở thành bộ dáng này” Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Doãn Tử Trừng không thể khống chế giận dữ kêu lên, đá hòm thuốc bay ra ngoài.
“Mấy người cút xa tôi ra một chút, không được đụng vào tôi!”
Hắn trở về phòng ngủ, nhìn trên giường không có bất kỳ vật nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.