Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 2:




Ngoài cửa, một người đàn ông anh tuấn cao lớn ngồi trong chiếc xe jeep kiểu mới mui trần, tựa vào chỗ ngồi chờ hút thuốc. Anh ta có dáng vẻ tự nhiên tản ra một mùi hơi thở cao quý. Khi không lên tiếng, tướng mạo anh uy nghiêm hòa cùng dáng người cường tráng, đều làm cho người ta càm thấy một loại cảm giác áp bức.
Anh vừa thấy hai người đi ra, lập tức bày ra một nụ cười cưng chiều, tiếp đón bọn họ. Doãn Tử Trừng tùy ý mở cửa xe ngồi cạnh ghế lái, quay đầu lại, nói với Phương Hòa Kính đi theo phía sau hắn:”Tiểu Kính, trở về đi.” Phương Hòa Kính lưu luyến nhìn Doãn Tử Trừng, nói:”Sau khi tan tầm nhớ gọi điện thoại cho em, Trừng.”
Doãn Tử Trừng nói:”Được.”
Phương Hòa Kính lại nhìn Doãn Tử Trừng một lúc, mới chuyển ánh mắt sang hướng Hứa Vân Lôi, kêu lên:”Anh Lôi”
Lôi cười nói:”Cuối cùng cũng chịu dời mắt sang người anh Lôi sao? Yên tâm, vừa tan tầm, ba người chúng ta sẽ tới bờ biển ăn cơm, em cứ chờ điện thoại của tụi anh.”
Phương Hòa Kính nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nói,”Được ạ! sau đó lại đi K chơi một chút!”
“Lại là đi K? Sau đó lại để Trừng quá chén, khiến cậu ấy ngủ lại với em chứ gì, đúng không??” Lôi trêu ghẹo Phương Hòa Kính.
Phương Hòa Kính vừa nghe vậy, hai má đỏ lên,”Anh Lôi đáng ghét, biết rõ lại còn nói ra, thật là.”
“Đó là bởi vì chiêu này của em dùng nhiều lắm, ai cũng biết.” Doãn Tử Trừng liếc mắt nhìn Phương Hòa Kính.
Phương Hòa Kính cong môi lên, lẩm bẩm.
Doãn Tử Trừng quay đầu lại nói với Lôi,”Còn không đi? Muốn đến muộn à?”
Lôi nghe xong, tươi cười, phất tay với đối Phương Hòa Kính, lái xe đi.
Nhìn bóng dáng Phương Hòa Kính ngây ngốc ven đường trong kính chiếu hậu, Lôi khẽ thở dài, nói với Doãn Tử Trừng:”Tiểu Kính vẫn luôn quấn quít lấy cậu như vậy, cũng thật si tình.”
Trừng hừ một tiếng, cũng không nói gì, ngã ngửa người ra phía sau, tựa lưng vào ghế thả lỏng, trong mắt đã có một chút áy náy
Không yên tâm.
Lôi nghiêng đầu liếc nhìn Trừng đang trầm mặc, thở dài, trong mắt không giấu được hết thâm tình.
Doãn Tử Trừng cảm giác được ánh mắt của Lôi, liếc mắt nhìn Lôi một cái:”Làm sao vậy? Tại sao nhìn tôi.”
Lôi im lặng cả một đoạn đường, mới trầm giọng nói:”Lại bị tiểu Kính ép khô rồi hả?”
Doãn Tử Trừng nghe vậy, nhẹ nhàng cười rộ lên:”Ghen tị sao?”
“Ghen cái gì với tiểu Kính, huống chi nó quấn quít lấy cậu cũng không phải một hai năm.”Hai mắt Lôi nhìn ven đường nói,”Chỉ là có chút hâm mộ nó.”
“Chúng ta cũng có thể mà! chỉ cần anh đồng ý giống như tiểu Kính để cho tôi làm, được luôn.” Doãn Tử Trừng nói xong, khóe miệng giương lên, nở nụ cười kỳ quái.
Lôi quay đầu lại trừng mắt nhìn Doãn Tử Trừng, im lặng không lên tiếng, tiếp tục lái xe.
Doãn Tử Trừng giống như muốn an ủi, liền cầm lấy tay Lôi, nhẹ nhàng vuốt ve. Lôi đảo ngược lại, bắt lấy tay Doãn Tử Trừng, gắt gao nắm chặt, giống như muốn mạnh mẽ bóp vụn tay hắn. Doãn Tử Trừng không lên tiếng, hơi nhíu mi, để mặc Lôi dùng sức cầm lấy tay mình vân vê. Qua một lúc lâu, Lôi mới buông lỏng tay Doãn Tử Trừng ra, hai tay cầm lấy tay lái.
Buổi chiều gặp khách hàng rất thuận lợi, khách hàng rất vừa lòng với thiết kế của Doãn Tử Trừng, đồng ý đem toàn bộ dự án thiết kế cho công ty Lôi làm. Cuối cùng hai bên thảo luận điều kiện bảng giá, sau khi ký xong hợp đồng, Lôi và Trừng rời khỏi công ty khách hàng.
Ở trên đường, Lôi gọi điện thoại cho Phương Hòa Kính, hẹn thời gian địa điểm gặp mặt, trực tiếp chở Doãn Tử Trừng về tới khu nhà của anh. Doãn Tử Trừng có chút kinh ngạc, hỏi:”Sao vậy? Ông chủ không trở về công ty, mà về nhà sớm vậy sao?” Lôi đậu xe lại, bước về phía thang máy, nói:”Dù sao cũng sắp đến giờ tan tầm, trực tiếp đi tới chỗ hẹn với tiểu Kính luôn.”
Hai người tiến vào nhà Lôi, vừa khóa cửa lại, giây tiếp theo Doãn Tử Trừng đã lập tức bị Lôi ôm vào trong ngực, môi cũng lập tức bị Lôi mạnh mẽ mút vào. Nụ hôn của Lôi mãnh liệt như bão tố, cái lưỡi anh mạnh mẽ xâm nhập khuấy đảo khoang miệng Doãn Tử Trừng, lại giống như muốn thô bạo hút lấy lưỡi Doãn Tử Trừng.
Doãn Tử Trừng hông kịp phòng bị với nụ hôn, chỉ cảm thấy không khí trong phổi đều bị hút sạch, xương sườn cũng giống như bị Lôi dùng sức đè ép đến khó chịu. Hắn muốn phản kháng, nhưng miệng lại bị ngăn chặn, muốn giãy dụa, lại không thể nào thoát ra khỏi cái ôm ấm áp khỏe mạnh hơn hắn. Cả người muốn động cũng không động được, chỉ có thể để Lôi bừa bãi đoạt lấy miệng lưỡi mình, cánh tay thô bạo đè ép ma sát thân thể mềm mại của hắn.
Thật sự không có không khí, trong phổi giống như lửa đốt khó chịu, toàn thân mềm nhũn, chân cũng run lên không đứng vững được. Doãn Tử Trừng bị hôn đến thần trí không còn, chỉ có một tia ý thức:”Lôi đáng chết này lại nổi điên, muốn chỉnh chết mình sao!”
Cuối cùng khi Doãn Tử Trừng sắp té xỉu thì Lôi mới buông hắn ra, Doãn Tử Trừng không đứng vững được, có dấu hiệu muốn té ngã trên mặt đất, tất cả dưỡng khí bỗng cùng nhau xông thẳng vào trong khí quản, khiến Doãn Tử Trừng nhất thời ho đến tê tâm liệt phế, ho đến nỗi nước mắt lưng tròng, toàn thân ngồi trên đất.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Lôi vội vàng cúi xuống, ôm Doãn Tử Trừng đứng lên, đỡ đến sô pha, vội vàng lấy chén nước. Doãn Tử Trừng uống mấy ngụm nước, không dễ dàng gì mới ngừng ho, quay ra trừng mắt nhìn Lôi:”Đã nói với anh nhiều lần, đừng làm mạnh bạo như vậy, anh muốn làm tôi nghẹn chết sao?”
Lôi cười không nói, mặc cho Doãn Tử Trừng nổi giận trừng mắt nhìn, một tay lấy chén, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Doãn Tử Trừng. Doãn Tử Trừng cũng đã trừng mắt mệt, hừ một tiếng, nghiêng đầu quay sang chỗ khác không nhìn tới anh.
Lôi buông cái chén, nghiêng thân thể về phía Doãn Tử Trừng, một tay kéo đai quần Doãn Tử Trừng, linh hoạt tiến vào trong quần lót Doãn Tử Trừng, nắm lấy thứ mẫn cảm, nhẹ nhàng âu yếm vuốn ve đến khi có phản ứng. Doãn Tử Trừng hô nhỏ một tiếng, khó nhịn muốn tránh khỏi sự đùa bỡn của Lôi, nhưng tay Lôi thuần thục chơi đùa bộ vị mẫn cảm của hắn, khi thì bao lấy, khi thì lên xuống, khi thì dùng ngón tay xoa xoa trên đỉnh tròn, lại đột nhiên chuyển tới hai bao tinh hoàn, truy đuổi không buông.
Lỗ tai bị đầu lưỡi liếm cắn, đầu lưỡi ấm nóng cuốn lên, đâm liếm vào bên trong, sau đó ngạmlấytoàn bộ lỗ tai vào trong miệng, liếm láp. Từ lỗ tai truyền đến từng trận ngứa ngáy lan khắp toàn thân, Doãn Tử Trừng không nhịn được rụt lại. bị kỹ xảo phong phú của Lôi đùa bỡn, Doãn Tử Trừng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, thân thể mới phát tiết giữa trưa lại trở nên đói khát, mỗi một tế bào trên toàn thân thể đều khát vọng được người đàn ông trước mắt vuốt ve, khiêu khích. Doãn Tử Trừng sắp bị dục hỏa thiêu đốt đắm chìm, thân thể vô ý thức vặn vẹo, nghênh đón sự âu yếm của người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, đôi môi chủ động cầu xin được hôn lấy.
Lôi nhẹ nhàng hôn Doãn Tử Trừng, hút lấy hương vị nam tính say lòng người, một bàn tay nắm lấy hai tay Doãn Tử Trừng, lại dùng chân tách chân Doãn Tử Trừng ra, không để chúng khép lại. Tay kia thì vẫn chậm chạp tiếp tục trêu chọc phân thân cứng rắn nồng nhiệt.
Doãn Tử Trừng chỉ cảm thấy nhiệt độ không ngừng mà tăng lên, toàn thân bị dục hỏa thiêu nướng, phân thân cũng càng ngày càng mẫn cảm, không ngừng muốn lên đỉnh, mà cánh tay đáng chết đó lại vẫnkhông nhanh không chậm chơi đùa. Hắn khó chịu vặn vẹo hạ thân, muốn chủ động dùng phân thân ma sát với bàn tay ấm nóng kia, cầu xin được giải thoát. Nhưng vừa muốn đụng tới, cái tay xấu xa kia liền dời đi, ngược lại hướng xuống tinh hoàn, vuốt ve da thịt xung quanh phân thân, đôi khi còn véo một chút, khiến Doãn Tử Trừng rên lên một tiếng. Phân thân vì muốn phát tiết mạnh liệt cho dù cảm thấy đau cũng hơi dễ chịu, tay Lôi lại cầm lấy nó, khuấy động lên xuống, liên tục tra tấn hắn.
Khoái cảm kịch liệt từ chỗ mẫn cảm len lỏi xông tới toàn thân, lại nhanh chóng rút về, khiến phân thân trướng đến độ muốn nổ tung. Tùy tiện chạm nhẹ một chút, cũng khiến Doãn Tử Trừng cảm thấy không thể chịu đựng được, phân thân khát khao bùng nổ, những vẫn luôn chỉ kém một chút. Lần này khiến cho Doãn Tử Trừng muốn phát điên, hơi thở gấp ồ ồ, tay càng nắm thật chặt, liều mạng dùng thân mình cọ vào người đàn ông, tiếng rên rỉ dần dần biến thành tiếng kêu sợ hãi, cuối cùng sắp biến thành tiếng nức nở.
Doãn Tử Trừng cắn xuống môi dưới, dùng sự đau đớn phân tán đi sự tra tấn không thể chịu đựng được kia, cuối cùng lên tiếng gọi to:”Lôi, còn tra tấn tôi như vậy, nhất định tôi sẽ giết chết anh!”
Lôi nhìn đôi mắt Doãn Tử Trừng bất mãn mà ướt át, xấu xa cười, để sát vào tai Doãn Tử Trừng, khẽ liếm một cái, phun khí nói”Tôi cho cậu thỏa mãn, thì cậu phải thỏa mãn tôi?” Thân thể Doãn Tử Trừng mẫn cảm cực độ lại bị đùa giỡn như vậy, lập tức run rẩy, nói không thành tiếng:”Lôi, đừng… Đừng như vậy, tôi… Tôi không được.” Lôi vẫn còn không ngừng trêu chọc Doãn Tử Trừng, nói “Biết tôi thích như thế nào chứ?” Nói xong lại khẽ cắn vành tai Doãn Tử Trừng. Lần này, Lý trí và sự xấu hổ của Doãn Tử Trừng đều bị bao phủ, thốt ra:”Tôi dùng miệng, tôi dùng miệng thỏa mãn anh!”
Lôi nghe xong, hôn Doãn Tử Trừng thật sâu rồi khẽ thở gấp, đột nhiên kéo quần lót cùng quần ngoài của Doãn Tử Trừng xuống, khiến toàn bộ hạ thân hắn trần trụi, phân thân bị trướng đỏ nhảy ra. Lôi nắm chặt đầu phân thân đã sớm ướt sũng của Doãn Tử Trừng, mạnh mẽ khuấy động lên xuống. Chỉ một lúc, Doãn Tử Trừng thét chói tai tận tình phun ra.
Cao trào qua đi, Doãn Tử Trừng có một chút hoảng hốt, mở miệng thở hổn hển, tê liệt trên sô pha, không thể động đậy. Trong mơ hồ, hắn cảm thấy một thứ lửa nóng gì đó khẽ chạm vào môi, mang theo cảm giác ẩm ướt. Hắn trợn mắt nhìn, Lôi đứng thẳng trước mặt hắn, đang dùng phân thân cực lớn của mình khẽ chạm vào môt hắn. Cái phân thân không ngừng run rẩy đỏ hồng, ngay trên đỉnh đã chảy ra chất lỏng dính vào miệng.
Doãn Tử Trừng kêu lên một tiếng kinh hãi, vừa há to miệng, phân thân to lớn liền tiến quân thần tốc, đâm vào trong cổ họng Doãn Tử Trừng, mạnh mẽ rút ra cắm vào. Hung khí thật sự rất thô to, Doãn Tử Trừng bị nghẹn thở muốn rên cũng không rên được, toàn thân bị Lôi đè nặng không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngậm thứ hung khí hung hăng chui vào chỗ sâu nhất trong yết hầu. Nước bọt không thể nuốt xuống chảy ra từ khóe miệng Doãn Tử Trừng, chậm rãi chảy về phía cái cổ duyên dáng.
Nhìn từ trong mắt lôi, Doãn Tử Trừng bình thường luôn lạnh nhạt, lúc này vô lực mở miệng, mềm nũn để phân thân của mình tàn sát bừa bãi trong miệng hắn, chiếm được sự thỏa mãn thật lớn, càng không lưu tình hung mãnh tiến công lại Doãn Tử Trừng.
Tuy nói anh càng muốn có thể ấn ngã Doãn Tử Trừng dưới thân, khiến phân thân của mình ra vào ở trong cơ thể hắn, khiến cho hắn ở dưới thân mình *** loạn kêu to, vặn vẹo, khóc lóc, cầu xin tha thứ, nhưng nghĩ đến Doãn Tử Trừng có chết cũng không chịu, cũng chỉ có thể thỏa mãn như thế này.
Ngay khi Doãn Tử Trừng cảm thấy cằm chính mình bị co rút, đau nhức đến rút gân, hô hấp cũng không theo kịp, tốc độ phân thân ra vào nhanh hơn.
Một tiếng gầm nhẹ, Lôi nắm chặt phân thân, rút ra khỏi miệng Doãn Tử Trừng, nhưng vẫn không kịp tránh xa, toàn bộ dịch thể nóng bỏng bắn nhanh lên mặt Doãn Tử Trừng, chảy vào trong miệng và trong cổ hắn.
Doãn Tử Trừng nhanh chóng lấy tay lau chùi dịch thể trên mặt, phun phun nhổ ra, nhảy dựng lên kêu:”Hứa Phong Lôi, anh làm gì mà luôn biến tôi thành thê thảm như vậy? Anh muốn tìm chết sao!” Lôi thấy tình thế không ổn, dưới chân như bôi mỡ, nhưng Doãn Tử Trừng đã bổ nhào qua, lại vấp chân, đưa tay lôi kéo, đẩy Lôi ngã mạnh trên đất, hầm hừ ngồi trên người anh.
Lôi nén cười nói:”Tôi cũng đã giúp cậu làm như vậy, tại sao lại khiến cậu thảm?”, Doãn Tử Trừng hầm hừ nói:”Hừ! cũng không nhìn xem kích thước của anh!”
Lôi đắc ý cười, bên cạnh nói:”Nhìn dịch thể đầy người cậu kìa, đừng làm bẩn quần áo của tôi.”
Doãn Tử Trừng nghe vậy, lập tức cảm giác được trên mặt mình, tất cả trên cổ và hạ thân đều ướt sũng, miệng tanh nồng, tức giận nói:”Còn không phải đều tại anh!”
“Là, là, là tôi không tốt, cậu tha cho tôi đi.” Nhìn thấy mặt Doãn Tử Trừng còn dính dịch thể, trong lúc nhất thời Lôi cảm thấy có chút ngây ngốc.
Doãn Tử Trừng đang ồn ào, bỗng nhiên phát hiện trong mắt Lôi, chậm rãi hiện lên ***, nhanh chóng rời khỏi người Lôi, mắng:”Anh bị dục vọng biến thành sắc ma rồi!”
Lôi đứng dậy ôm lấy cậu, thấp giọng nói:”Cậu mới là sắc ma, chuyên môn đến mị hoặc tôi. Thật muốn lột sạch quần áo của cậu, tiến vào trong cơ thể cậu, khiến cho cậu không chỉ khóc lóc cầu xin tha thứ!”
Doãn Tử Trừng trở tay đánh nhẹ hai má Lôi, trừng mắt nhìn anh một cái:”Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ tìm người khác,”Lại quay lại cười nói:”Vẫn nên suy nghĩ làm sao tìm người cho anh, nhất định tôi sẽ khiến anh dục tiên dục tử “
Lôi thở dài một tiếng, nói:”Thật sự là công chống lại công, không có biện pháp.”
Doãn Tử Trừng cười nói:”Muốn tìm người khác, với điều kiện của anh, một đống người đang chờ đợi anh đấy.”
Lôi liếc mắt nhìn Doãn Tử Trừng một cái, nói:”Ít nói nhảm đi, đi rửa mặt thay quần áo đi, đến muộn tiểu Kính lại sẽ kêu la nửa ngày.”
Doãn Tử Trừng biết Lôi yêu mình, tuy nói hai người đều là công, anh cũng không ra bên ngoài tìm người làm. Cảm thấy lời nói của mình khá đả thương người, trong lòng bất an, tiến lên ôm lấy Lôi, thấp giọng nói:”Doãn Tử Trừng tôi có tài đức gì, lại khiến anh và tiểu Kính đối với tôi như vậy.”
Lôi yêu thương vỗ về tóc Doãn Tử Trừng, than thở nói:”Có thể là đời trước chúng tôi nợ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.