Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 4:




“Trừng, Trừng, tại sao gần đây anh lại không đến thăm em? Anh đi đâu vậy?” Phương Hòa Kính khóc nói, liều mạng ôm lấy thân thể của Doãn Tử Trừng. “Anh có biết em nhớ anh đến mức muốn phát điên hay không? Trừng.”
Một tuần trước, Doãn Tử Trừng đột nhiên biến mất giống như không khí, làm thế nào cũng không tìm ra được. Phương Hòa Kính đuổi theo Lôi hỏi, đến Lôi cũng không biết Doãn Tử Trừng đang ở nơi nào. Chỉ biết Doãn Tử Trừng đã gọi điện thoại về xin phép, sau đó liền không thấy đâu.
Một tuần lễ sau, ngày hôm nay, Doãn Tử Trừng mang theo vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt cậu.
Lúc Phương Hòa Kính nhìn thấy người mà bản thân cậu ngày nhớ đêm mong xuất hiện trước mặt, cũng không chú ý tới vẻ mặt không bình thường của Doãn Tử Trừng, gắt gao ôm lấy Doãn Tử Trừng, liều mạng hôn môi hắn, sợ hắn lại biến mất lần nữa.
Doãn Tử Trừng nhìn dáng vẻ Phương Hòa Kính khóc lóc như thế, trong lòng vô cùng khổ sở, muốn đưa tay ôm lấy người vào trong lòng, nhưng lại cố gắng khống chế, gắt gao cắn môi của mình, mặc cho Phương Hòa Kính ôm khóc, nhất định không đáp lại.
Hai người họ như thế này, cha mẹ nhà họ Phương đều đã biết. Cuối tuần trước bọn họ đã tới gặp hắn, khóc lóc xin hắn buông Tiểu Kính ra. Hắn có thể nói như thế nào? Bọn họ chỉ hy vọng con trai độc nhất của chính mình có thể giống như đại đa số những người đàn ông khác có thể lấy vợ sinh con, sống cuộc sống bình thường, không bị mọi người dòm ngó, miệt thị, điều này có gì sai chứ?
Bọn họ biết bề ngoài Tiểu Kính nhu nhược, tính tình lại kiên cường, khẳng định không có khả năng nghe bọn họ khuyên bảo, nên chỉ có thể cầu xin Doãn Tử Trừng, hy vọng Doãn Tử Trừng có thể rời bỏ Tiểu Kính.
“Tiểu Kính nhà chúng tôi là người bình thường, nó không phải là người đồng tính. Chỉ là hai con ở chung một chỗ, nó lại rất sùng bái con, mới có thể như vậy. Chúng ta van cầu con, hãy rời khỏi nó đi, nó sẽ thay đổi, sẽ thích các cô gái thôi.” Mẹ Phương lớn tiếng khóc giống như dao cứa vào trong lòng Doãn Tử Trừng.
Cha mẹ Phương đối đãi, chăm sóc cho hắn thân thiết giống như con ruột, hết sức quan tâm, cho hắn niềm an ủi thật lớn. Mà hắn, lại đem con trai duy nhất của bọn họ biến thành người đồng tính luyến ái thế này, làm sao có thể không làm cha mẹ Phương thất vọng đây?
“Nếu chỉ có một mình Tiểu Kính, chúng ta còn có khả năng tha thứ, nhưng con lại còn đồng thời ở chung một chỗ với nó. Con làm sao có thể ích kỷ như vậy được, hơn nữa hai người chúng ta vô cùng yêu thương con. Nếu đã không thể làm điều gì tốt cho Tiểu Kính thì con cũng đừng nên hủy hoại cuộc đời Tiểu Kính có được hay không. Con thật sự là khốn kiếp, làm sao con có thể như vậy?” Sự thống khổ hành hạ Doãn Tử Trừng, đầu óc của hắn như muốn chết lặng, chỉ tràn ngập triếng cầu xin và tiếng la mắng thống hận của cha mẹ Phương mà thôi.
Nghiêm túc suy nghĩ suốt một tuần, hắn hạ quyết tâm, nhất định phải khiến Tiểu Kính rời khỏi bản thân mình, vô luận là dùng thủ đoạn gi, cũng phải khiến Tiểu Kính hết hy vọng.
Doãn Tử Trừng hạ quyết tâm, trực tiếp đến chỗ ở của Phương Hòa Kính, chuẩn bị chấm dứt tất cả. Nhìn thấy bộ dạng Phương Hòa Kính khóc lóc thành như vậy, khuôn mặt bởi vì vấn vương mà vô cùng tiều tụy, trong lòng cũng giống như bị kim châm, đau đến mức không thể hô hấp. Chỉ có thể liều mạng nói ở trong lòng:”Mình không thể hại Tiểu Kính nữa, mình không thể… Hôm nay nếu không kiên quyết chấm dứt sạch sẽ, thì Tiểu Kính cũng sẽ vĩnh viễn không thể buông tay!”
Doãn Tử Trừng hung hăng cắn môi, dứt khoát dùng sức đẩy Phương Hòa Kính ra, giấu đi nét khổ sở trên mặt, lạnh nhạt nhìn Phương Hòa Kính nói:
“Chúng ta chia tay đi! Về sau tôi sẽ không đến gặp cậu nữa.”
Phương Hòa Kính không thể tin nhìn Doãn Tử Trừng,”Trừng đang nói cái gì? Nói cái gì?” Cậu tưởng nhất định là mình đang nghe lầm, Trừng sẽ không nói như vậy.
“Anh nói cái gì?” Phương Hòa Kính liên tục hỏi.
“Tôi nói chúng ta chia tay!” Doãn Tử Trừng cau mày, không thể nhịn được nói lại một lần, “Tôi không muốn tiếp tục cùng cậu như vậy!”
“Trừng……”Cuối cùng Phương Hòa Kính cũng phản ứng lại, hoảng sợ ôm chặt lấy Doãn Tử Trừng, “Trừng, anh đừng làm em sợ! Có phải em đã làm chuyện gì khiến anh tức giận đúng không? Em nhất định sẽ không lặp lại, anh đừng nói như vậy, Trừng……” Phương Hòa Kính sợ tới mức khóc rống lên, nước mắt ướt nhòe trên khuôn mặt, khổ sở van nài Doãn Tử Trừng.
Trong lòng Doãn Tử Trừng vô cùng đau xót, hắn cố gắng khắc chế bản thân kích động muốn tới ôm trấn an Phương Hòa Kính, lạnh lùng nói:”Cậu nghe không rõ sao? Tôi nói rất rõ ràng, tôi sẽ không tới nữa, trong khoảng thời gian này cậu cũng đừng tới tìm tôi, về sau chúng ta hãy hạn chế gặp mặt thôi.”
“Nhưng là vì cái gì? Trừng, anh biết rõ em yêu anh như vậy, em cũng biết là anh yêu em, vì cái gì? Xảy ra chuyện gì sao?” Trong lòng Phương Hòa Kính khủng hoảng giống như cuộn sóng, giống như từng đợt sóng đẩy tới, giọng nói không khống chế được mà run rẩy. Tại sao hôm nay Trừng lại nghiêm túc và đoạn tuyệt như vậy?
“Tôi phiền, tôi không muốn sẽ tiếp tục cùng cậu như vậy nữa”. Doãn Tử Trừng lại đẩy Phương Hòa Kính ra.
“Cuối tuần vừa rồi tôi quen được không ít người, coi như là được mở mang con mắt.” Doãn Tử Trừng dùng giọng nói lạnh lẽo đến dọa người, dường như nhìn cũng không thèm nhìn tới Phương Hòa Kính. “Trong đó không thiếu đàn ông còn xinh đẹp hơn cậu nhiều, người nào cũng mang bộ dáng si tình, tùy tiện vung tay lên, bọn họ liền vui vẻ để mặc tôi muốn làm gì thì làm.”
Phương Hòa Kính ngây dại, “Đây là lời nói của Trừng? Hắn quen biết thật nhiều tên con trai xinh đẹp, Trừng không cần mình?”
Trong lòng cậu một mảnh hỗn loạn, “Không có khả năng! chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, Trừng vẫn luôn yêu em, em biết, anh không có khả năng thay đổi như vậy, xảy ra chuyện gì sao? Trừng?” Phương Hòa Kính không tin kêu.
“Được rồi, tôi sẽ nói rõ ràng với cậu một chút. Khoảng thời gian trước tôi đã quen một người con trai, bây giờ ở cùng một chỗ với cậu ấy. Tôi thích cậu ấy, tôi si mê cậu ấy. Tôi cũng thích kiểu tự do sinh hoạt hiện nay, sẽ không nghĩ đến người hay phiền toái như cậu, cậu rõ rồi chứ?” Doãn Tử Trừng rống to.
“Vậy Lôi…vậy Lôi nói như thế nào?”
“Lôi? Tôi muốn thế nào, Lôi cũng không có biện pháp ngăn cản. Cậu cũng biết rằng, tôi đã quyết định thế nào thì sẽ không thay đổi mà.” Doãn Tử Trừng xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn biểu tình tuyệt vong của Phương Hòa Kính nữa.
Trong lòng Phương Hòa Kính vô cùng đau đớn, trong tư tưởng chỉ biết là “Trừng đúng là nghiêm túc, Trừng không cần mình nữa, Trừng không cần mình ……” Hắn đau lòng đến mức không biết nên làm cái gì mới tốt bây giờ, chỉ nhìn chằm chằm Doãn Tử Trừng, miệng run rẩy không nói ra lời.
Doãn Tử Trừng không dám nhìn Phương Hòa Kính, ra vẻ thoải mái mà nói: “Cậu đừng náo loạn nữa, giữa chúng ta kết thúc rồi. Chúng ta ở cùng một chỗ đã đủ lâu, cũng nên kết thúc. Chẳng lẽ cậu tưởng cả đời tôi chỉ yêu một người? Đừng mơ mộng, tình yêu là thứ dễ thay đổi nhất, cũng không phải là chia tay không được”.
Nghe không được Phương Hòa Kính trả lời, Doãn Tử Trừng quay đầu lại nhìn cậu một cái, nhìn thấy vẻ mặt Phương Hòa Kính đau thương tuyệt vọng, lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa, vội vàng nói: “Tôi đi đây.” Xoay người rời đi.
Nhìn thấy Doãn Tử Trừng muốn đi, Phương Hòa Kính giống như phát điên nhào tới kéo Doãn Tử Trừng, nói:”Anh làm sao cũng được! Có mấy người bạn trai đều được, em đều có thể chịu được! Anh đừng đi! Đừng không cần em! Van cầu anh, Trừng!”
Phương Hòa Kính từ nhỏ đến lớn là con cưng trong nhà vô cùng được sủng ái. Bây giờ nghe được cậu nói như vậy, nước mắt Doãn Tử Trừng gần như chảy xuống. Nhưng hắn hiểu được nếu như hắn mềm lòng như vậy, đời này Phương Hòa Kính cũng sẽ không buông hắn ra, hắn làm sao đối mặt với điều mà cha mẹ Phương giao phó đây?
Hắn quyết tâm gạt bỏ cánh tay Phương Hòa Kính ra, dùng hết sức lực để khắc chế bản thân mình, ánh mắt nhìn thẳng Phương Hòa Kính nói: “Tôi quyết định rồi, sẽ không thay đổi, điểm ấy cậu rất rõ ràng.”
Hắn bỏ lại Phương Hòa Kính đang bi thương đến mức phát run, bước ra phía cửa.
“Không có anh em sẽ chết, Trừng, em sẽ chết……” Phương Hòa Kính khóc không ra hơi, “Không có anh, em sống không được, em thật sự rất yêu anh, từ trước đến nay cũng chỉ yêu một mình anh……”
“Cậu thật sự là phiền chết, đừng có giở cái tính cách của con nít ra nữa, muốn chết thì tự đi chết đi, đừng đến phiền tôi!” Doãn Tử Trừng cảm thấy bản thân đã sắp không thể khống chế được mà muốn ôm lấy Phương Hòa Kính, nên liều mạng tìm hết mọi lời tuyệt tình nói ra, ngăn cản chính mình.
“Quyết tâm, quyết tâm không thể quay đầu, nếu không vĩnh viễn cũng không buông ra được!” Hắn hô to trong lòng.
“Em thật sự sẽ chết, Trừng……” Phương Hòa Kính khóc, xông về phía hắn.
“Vậy đi chết đi!” Doãn Tử Trừng thống hận bản thân mình yếu đuối, trong miệng hoảng loạn kêu lên.
Hắn kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại đã xông ra ngoài, chỉ nghe thấy Phương Hòa Kính hét to phía sau:”Trừng, Trừng, em sẽ chết, anh rời đi em sẽ chết…”
Phương Hòa Kính khóc rống, muốn lao ra đuổi theo Doãn Tử Trừng nhưng không đuổi kịp, “Đuổi kịp thì sẽ thế nào? Trừng cũng sẽ không thay đổi ý định, Trừng không hề yêu mình.” Phương Hòa Kính đối với tính tình của Doãn Tử Trừng là mười phần rõ ràng, Doãn Tử Trừng nếu đã quyết định, thì sẽ không có khả năng thay đổi. Phương Hòa Kính cảm giác bản thân mình sụp đổ: “Trừng không cần mình…”
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ lý do Doãn Tử Trừng nói chia tay có phải thật hay không, thì chuyện chia tay cũng hoàn toàn là thật.
“Hắn nhất định là đã nghĩ lâu mới hạ quyết định, tất cả đều không thể vãn hồi rồi.” Phương Hòa Kính bi ai khóc lớn khi nhận rõ hiện thực này.
“Trừng, Trừng…… Trừng của em……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.