Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 14:




Mắt thấy Hạt Cát Bay Lượn trong video càng ngày càng hoảng loạn, Lương Cẩm Tú ấm áp nói: “Đừng tự mình dọa mình, tư duy của mèo và người không giống nhau, sợ sệt là rất bình thường.”
Trên mạng có một thí nghiệm rất hot, lặng lẽ đặt dưa chuột đằng sau con mèo, khi mèo xoay người lại và phát hiện, nó sẽ sợ hãi nhảy rất cao.
Nghe nói bởi vì mèo xem dưa chuột là rắn.
Hạt Cát Bay Lượn miễn cưỡng gật đầu một cái. Nếu một lần hai lần thì cô ấy cũng không để ý, nhưng số lần xảy ra quá nhiều, khiến thần kinh cô ấy lo lắng theo.
Video một lần nữa quay lại phòng khách, Hạt Cát Bay Lượn chỉ vào sofa nói: “Vừa nãy tui đang xem TV, nó ghé vào trên đùi tui ngáy. Tất cả đều vô cùng bình thường, kết quả bỗng nhiên không dự báo trước nó nhảy dựng lên rồi ngay lập tức chui vào gầm giường phòng ngủ.”
Phòng khách rất nhỏ, TV tủ sofa, tầm nhìn được xem là nhìn rõ hết thảy.
Cư dân mạng tiếp tục phân tích.
“Có phải bị âm thanh gì đó trong TV dọa không?”
“Tai mèo và radar rất giống nhau, có thể xoay tròn 180 độ thu âm thanh từ các hướng, còn có thể nghe thấy sóng tần số cao mà con người không nghe được. Tui cảm thấy khả năng lớn nhất, gian phòng có thể tồn tại loại âm thanh này.”
“Đúng là như vậy, mèo nhà tui, mặc kệ tui bước chân nhẹ đến đâu, cho dù đang ngủ cũng có thể lập tức xông tới.”
“Trốn mèo có lẽ chính là ý này đi.” . truyện kiếm hiệp hay
“...”
Chân tướng như thế nào, chỉ có mèo có liên quan mới biết được.
Cách nỗi sợ hãi đã qua một thời gian, phát hiện con sen ở bên ngoài vẫn chưa gặp nguy hiểm, cuối cùng mèo Garfield cũng bò từ gầm giường ra. Nó béo gần như không cổ, mặt bánh bao vừa to vừa tròn, nhìn có vẻ thật thà phúc hậu. Giờ phút này, nó đi một bước rồi cảnh giác dừng lại nhìn bốn phía, lỗ tai đảo qua đảo lại, như thể đang xác định xem liệu nguy hiểm đã biến mất hay chưa.
Hạt Cát Bay Lượn xót xa vô cùng, dang hai tay nhẹ giọng nói: “Đến đây, mẹ ôm một cái.”
Nó ngốc nghếch vừa mở miệng đã õng ẹo: “Mẹ, con sợ.”
Hạt Cát Bay Lượn nghe không hiểu, nhưng sớm chiều ở chung, biết con trai biểu đạt cái gì, ôm vào trong ngực an ủi nói: “Ngoan nhé, không sợ! Có mẹ đây, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Mèo Garfield rầm rì: “Nhưng mà mẹ cũng sợ.”
“Ôi, cái giọng sữa này, sắp làm dì đây mất hồn rồi.”
“Cả nhà ơi, ai hiểu đây, mèo nhà tui rõ ràng là một công chúa nhỏ đáng yêu, lại sản sinh ra cái giọng vịt đực.”
Lương Cẩm Tú không hỏi ngay, muốn chờ mèo Garfield ổn định cảm xúc thêm chút.
Mọi người trong phòng stream cũng không vội, làm ra vẻ mẹ hiền cười nhìn hai mẹ con ngọt ngào phát ngấy trong video.
Mèo Garfield dần dần hoàn toàn thả lỏng, bốn cái móng vuốt hướng lên trời để mẹ vuốt ve bụng nhỏ, thoải mái bắt đầu khò khè.
Lương Cẩm Tú cảm thấy đã có thể, vừa muốn mở miệng, đã thấy mèo Garfield đột nhiên dựng cái đuôi xù lông đang rũ tự nhiên lên, đôi mắt trợn tròn, hoảng sợ nhìn về hướng TV.
Nó ra sức xoay người, nhưng quá béo, giãy giụa vài cái không lên, đành phải chui đầu vào trong lồng ngực mẹ: “Mẹ ơi, nó còn ở tủ TV đó.”
Lương Cẩm Tú lập tức phiên dịch: “Phía sau tủ TV có gì đó.”
“Hả?” Hạt Cát Bay Lượn không tốt hơn mèo Garfield tí nào. Nếu không phải đang livestream, có lẽ cô ấy đã sớm bỏ chạy, vẻ mặt cô ấy hoảng sợ: “Thứ… thứ gì cơ?”
Lương Cẩm Tú cũng không biết, hiện tại mèo Garfield không nghe lọt câu nào. Cô nghĩ ngợi: “Chắc không nguy hiểm đâu, nếu bạn quá sợ, thì tìm gậy gộc gì đó phòng thân.”
Trong phòng nhỏ như vậy, hiển nhiên không giấu được động vật lớn, có lẽ là dế hoặc loại khác nhảy vào từ bên ngoài phòng.
Hạt Cát Bay Lượn đi vào phòng ngủ lấy chăn, một tay ôm mèo Garfield, một tay xách theo che trước người. Cô ấy tới gần một chút, cực kỳ giống bắn pháo trong Tết Âm Lịch.
Bầu không khí vốn không có gì ban đầu khiến cô ấy cứ căng thẳng không thể giải thích được.
Trên tủ TV trống không.
Còn có một nơi khác – một khe hở chật hẹp giữa mặt tường.
Hạt Cát Bay Lượn vừa mới nghiêng người, một con chuột nhỏ màu xám khiếp sợ nhảy lên cao như chú hề trong hộp lò xo. Nó xòe bốn móng ra, lộ ra hai chiếc răng cửa, hưng phấn hô tô: “Ô hô, bị phát hiện rùi.”
Hạt Cát Bay Lượn bị dọa ném cả chăn và mèo: “A a a a~~~ là chuột!”
Cái mặt to béo của mèo Garfield suýt nữa thì chấm đất. Nó vặn mông bò về phía trước, còn giống hơn so với chuột, tức khắc chui vào khe sofa.
Hạt Cát Bay Lượn vừa nhảy vừa kêu tại chỗ, video rung chuyển dữ dội.
Lương Cẩm Tú đành phải gào to: “Bình tĩnh một chút, đó chỉ là hamster!”
Chuột và hamster khác nhau rất lớn. Con sau nhỏ hơn rất nhiều, lông mượt, hơn nữa, hamster nhảy ra còn mặc quần áo, rõ ràng là thú cưng nhà nuôi.
Sự thật đã được công bố.
Hạt Cát Bay Lượn không phát hiện trong nhà có hamster chạy vào, mà mèo Garfield lại nhờ vào thính giác nhạy bén phát hiện, sau đó, xảy ra những chuyện phía sau.
Tất cả xảy ra quá nhanh, mọi người trong phòng stream không bị hamster dọa, mà bị hai mẹ con dọa rồi. Đặc biệt là tiêng thét chói tai của Hạt Cát Bay Lượn, lỗ tai chấn động kêu ù ù.
Mọi người dần hoàn hồn, cảm giác hơi không đúng.
Tuy rằng hiện tại mèo tồn tại chủ yếu để làm bạn, nhưng mèo bắt chuột là bản tính, sao lại sợ thành thế này?
Trong video, mèo Garfield to béo chui đầu vào khe sofa, hơn nửa người lộ ra bên ngoài.
“Nhóc con ơi, bộ mặt của mèo đều bị ngài ném đi hết.”
“Con mèo này phế rồi, vứt đi.”
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tui tuyệt đối không dám tin.”
“Mèo: Cứu mạng với, có chuột!”
“...”
Hạt Cát Bay Lượn xác nhận là hamster, không sợ nữa, vẻ mặt cô ấy đau khổ nhìn khu bình luận: “Xấu hổ chết mất! Nhóc Quậy, con lăn ra đây cho mẹ.”
Cô ấy không đau lòng một chút nào.
Con gái sợ chuột là điều hiển nhiên, một con mèo sợ chuột, ngượng chết đi được, còn có thể nhún nhường nữa sao?
Mèo Garfield bị cưỡng ép lôi ra, rầm rì muốn làm nũng để được an ủi. Nó bị Hạt Cát Bay Lượn đẩy ra, bóp chặt cổ như dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch kiểm tra 0 điểm: “Con có phải mèo hay không vậy, có phải đàn ông hay không vậy? Mẹ quá thất vọng về con rồi, còn tưởng con sẽ bảo vệ mẹ đấy.”
Nghe xong Lương Cẩm Tú phiên dịch, mèo Garfield bày vẻ mặt oan ức: “Mẹ sợ con mới sợ.”
Vừa rồi nó đã qua rồi.
Hạt Cát Bay Lượn sửng sốt, nhớ tới cái gì đó: “Lần tiêm đó?”
Mèo Garfield đáng thương gật đầu.
Đó là ngày nó sợ hãi nhất.
Nó vừa mới đầy tháng, bị bác sĩ tồi tiêm một mũi, đau vô cùng. Trên đường trở về, một con chuột lớn chạy bừa suýt chút nữa đâm vào mẹ. Mẹ giống y đúc hôm nay, sợ tới mức ném nó ra ngoài.
Mọi người trong phòng stream: “...”
“Thế nên, nó sợ chuột, thực tế là sợ bị mẹ ném?”
“Làm tui nhớ đến một đoạn video từng xem – một con khỉ mẹ bị sư tử đuổi theo, mắt thấy trốn không thoát, quyết đoán ném nhóc con trong lồng ngực về phía sư tử.”
“Ha ha ha, giám định hoàn tất, một đôi mẹ con plastic.”
“...”
Hạt Cát Bay Lượn hổ thẹn che mặt.
Thật ra ngoài vấn đề này, còn có vấn đề thảo luận vừa rồi – tính cách thú cưng sẽ chịu ảnh hưởng bởi người chủ.
Lực chú ý của Lương Cẩm Tú đã dời đến trên người hamster, cô bảo Hạt Cát Bay Lượn hướng màn hình vào nó.
Con hamster này, mặc chiếc áo gile nhỏ màu đỏ, trên cổ đeo cái nơ bướm đáng yêu, phía sau còn mang một chiếc balo nho nhỏ, trông có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Nhận thấy đang bị quan sát, hamster làm ảo thuật rút từ balo ra một thanh kiếm dài tinh xảo khoảng một centimet, quen thuộc chơi đùa cái kiếm, lớn tiếng nói: “Nếu đã bị phát hiện, bà đây sẽ cùng các người quyết một trận tử chiến. Con người, mèo béo, các người ai lên trước, hay là cùng nhau lên?”
“Đáng yêu quá!” Mắt Hạt Cát Bay Lượn biến thành ngôi sao, cô ấy không đợi Lương Cẩm Tú phiên dịch, kéo mèo Garfield qua lẩm bẩm: “Lát nữa mẹ cũng sẽ mua cho con bộ quần áo như này.”
Hamster hiểu sai ý, kiếm dài chĩa thẳng vào mèo Garfield: “Cậu lên trước cũng tốt, mèo và chuột vốn là kẻ thù không đội trời chung. Khi tôi lưu lạc giang hồ từng ấp ủ ý nguyện, muốn đánh bại mèo trên khắp thế giới. Hôm nay nếu cậu thua, tôi không giết cậu, chỉ cần quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi tôi là mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.