Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 46:




“Người địa phương cho rằng giá nhà quá đắt, cũ như này thì nên giảm bớt, cũng có thể được hơn một triệu tệ.”
“Ngơ ra làm gì vậy! Nhìn cuốn sổ tiết kiệm kia xem, rốt cuộc có bao nhiêu số 0, vội chết tôi rồi.”
“Bảo sao Mimi đúng tình hợp lý như thế, hóa ra là ở chỗ này.”
Cái đầu nhỏ của Mimi lập tức vênh lên trời, hùng hổ nói: “Sao nào? Hối hận chưa? Hừ, ta mới là chủ của căn phòng này, bảo cô mua chút đồ ăn đồ hộp cho mèo thì sao?”
Mặc dù nó không hiểu ngôn ngữ của con người, nhưng nó với chủ nhân tâm liền tâm, ngày nào chủ nhân cũng nói, nên nó đã hiểu từ lâu rồi.
“Tôi hiểu rồi! Bảo sao! Bảo sao!” Bác gái hàng xóm cười ha ha: “Ông Vương này, lúc còn trẻ là người tài, già rồi vẫn có thể sắp xếp trước mọi việc. Lợi hại, lợi hại.”
Lễ tang quá đơn giản, cũng chỉ mời hai người đánh trống của gánh hát đến, hũ tro cốt cũng là loại rẻ nhất, đồ an táng còn ít hơn, ngoài người giấy, tiền giấy không thể không có ra thì không có gì nữa.
Hàng xóm cũ không nhìn nổi.
Ông Vương có tiền lương hưu. Khi qua đời, theo thông lệ, đơn vị sẽ phát cho ông ấy tiền lương hai năm để an ủi. Kể cả khi ông ấy không có tiền tiết kiệm, cũng đủ để làm một lễ tang hoành tráng.
Nhưng lại chỉ có thể lén lút quyên góp một ít tiền.
Chắc chắn số tiền tiết kiệm kia đã bị thằng con bất hiếu lấy mất rồi.
Vẫn có một chuyện bác gái hàng xóm nghĩ mãi không ra.
Nhà.
Căn nhà quá cũ nát, giá cả cho thuê trên thị trường vẫn còn ở đó, cách tốt nhất là bán đi.
Lúc đầu bà ấy nghĩ con trai ông Vương sẽ xử lý rất nhanh, nhưng không ngờ lại cho một người bán bánh nướng thuê, lại còn là thuê dài hạn, ký hợp đồng ba năm.
Chẳng lẽ cậu ta đột nhiên có lương tâm, không nỡ bán đi kỉ niệm cuối cùng?
Cuối cùng thì giờ bà ấy cũng hiểu rồi.
Cậu ta không nhận được một phân tiền nào, không có giấy chứng nhận bất động sản. Cậu ta không thể bán đi được.
Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa như hóa đá. Dì ấy cầm hai bản giấy chứng nhận đứng im không nhúc nhích. Khi mọi người cho rằng dì ấy quá kích động thì lại thấy dì ấy khóc thút thít nói: “Xong đời rồi, không thể ở căn nhà này nữa rồi.”
Con mèo già Mimi bình tĩnh nói: “Bổn mèo thiện tâm, sẽ không đuổi cô đi.”
“Đợi cùng nhau uống gió Tây Bắc đi.” Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa hung dữ giậm chân: “Mày lại hại tao rồi đấy biết không?”
Lại xảy ra chuyện giống lần trước.
Một bà lão sống một mình, con trai và chồng đều mất rồi, bà ấy sống nương tựa với một con chó. Trước khi chết, bà ấy viết di chúc, để lại hết tài sản và căn nhà cho chú chó.
Kết quả, pháp luật không công nhận.
Nghe dì Bánh Nướng nói, người thừa kế nhất định phải là người.
Kết quả cuối cùng thật khiến người ta thất vọng, tài sản được phán cho người cháu ngoại căn bản không hề có lui tới gì.
Cho nên nếu con trai ông lão biết, chắc chắn sẽ đuổi dì ấy đi.
“Ôi, không sai, quả thực có quy định như này.”
“Tại sao lại như vậy? Quá không công bằng đi, tôi không chấp nhận nổi.”
“Trên đời làm gì có chuyện gì công bằng tuyệt đối đâu. Tôi nói chứ, thà không phát hiện ra còn hơn, chắc chắn tài sản sẽ được phán cho thằng con trai bất hiếu kia. Pháp luật dựa trên nhân tính, nhiều nhất cũng chỉ lấy được một phần coi như phí nuôi nấng Mimi mà thôi.”
“...”
Bác gái hàng xóm ngơ ngác nhìn chằm chằm khu bình luận, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Nếu như vậy, bà ấy thật sự không thể chấp nhận nổi.
Nửa đời làm hàng xóm, đồng nghiệp, bà ấy là nhân chứng. Vào những năm đó, do kế hoạch hóa gia đình nên chỉ có thể sinh một con. Bà ấy vẫn nhớ rõ, khi ông Vương vẫn còn trẻ, đã yêu thương con trai như nào, đến năm sáu tuổi vẫn không nỡ để cậu ta đi bộ, mỗi khi ra ngoài đều cho nó cưỡi trên cổ.
Có một lần nửa đêm đứa bé phát sốt, xe đạp lại tuột xích, ông ấy cõng con trai mình chạy như điên. Khi chạy đến bệnh viện thì bị thương, bác sĩ cũng không biết nên cứu ai trước.
Không khí trong phòng livestream cũng trở nên nặng nề.
Tâm trạng Lương Cẩm Tú cũng phức tạp không kém, muốn tắt phát sóng cũng không kịp nữa rồi. Trong phòng có mấy trăm nghìn người, khả năng cao sẽ lên hot search. Ai có thể ngăn cản con trai ông lão quay về lấy quyền thừa kế hợp phát mà pháp luật cho anh ta chứ?
Không có ai cả.
Cuốn sổ tiết kiệm được nhẹ nhàng mở ra, từng dòng thu nhập vào mùng năm hàng tháng tựa như dấu ấn cả đời của ông lão.
Hơn 600 nghìn tệ.
Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa khẽ lau bụi phía trên đi, nhẹ nhàng đặt lên tủ cao thấp, rồi lại cầm chứng nhận bất động sản lên - phát hiện bên trong có thêm một phong thư bằng giấy da trâu.
Người nhận: Bạn lúc này.
Bạn lúc này?
Phong thư không có tem niêm phong, bên trong có một lá thư.
“Cả đời này, tôi chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm. Tôn trong vợ, hòa thuận với hàng xóm, cần cù chăm chỉ làm việc, không làm quốc gia thất vọng về công việc giao cho tôi. Tôi không hiểu tại sao ông trời lại cho tôi một báo ứng như vậy.”
“Có đôi khi tôi nghĩ, có lẽ thằng bé đến để đòi nợ. Đương nhiên, con trai bất hiếu cũng có lỗi của bố, là do tôi không dạy nó tốt.
“Nhưng nếu được sống lại một lần nữa, tôi cũng không biết nên dạy nó như nào.”
“Một mình tôi ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, ngắm trăng lên, cô độc khiến tôi phải thỏa hiệp. Tôi đã tha thứ cho thằng bé từ lâu rồi, con có lớn thì vẫn là con của bố mẹ, cho dù thế nào thằng bé cũng là đứa con duy nhất của tôi.”
“Khi tôi bị bệnh, cuối cùng thằng bé cũng về nhà, nhưng không phải đến thăm tôi mà là đến hỏi tôi sổ tiết kiệm và chứng nhận bất động sản.”
“...”
“Tôi chỉ còn lại nửa phần vướng bận với thế giới này mà thôi. Mimi đã ở bên tôi nhiều năm. Nó không biết nói, tôi muốn để lại tài sản cho nó, nhưng đồng chí ở chỗ công chứng nói với tôi, quốc gia không cho phép.”
“Vậy thì tôi chỉ có thể hiến cho quốc gia mà thôi.”
“Con trai, nếu con đọc được bức thư này, chứng tỏ con đã vượt qua kiểm tra của Mimi rồi. Bố muốn nói với con, không có việc nào tốt hơn việc biết sai chịu sửa. Bố không trách con, chỉ hy vọng quãng đời còn lại của con sẽ được bình an mạnh khỏe.”
“Người xa lạ, nếu bạn có thể được Mimi công nhận, chứng tỏ bạn là một người lương thiện. Hy vọng bạn có thể chăm sóc tốt cho nó, rồi bạn sẽ dần nhận ra, nó rất đáng giá.”
“Cuối cùng, tạm biệt thế giới này.”
Vương Tăng.
Giấy viết thư kiểu cũ được Vương Tăng viết bằng bút máy rất cẩn thận đẹp đẽ, mang theo khoảng cách thời gian, khiến mấy trăm nghìn người im lặng.
Nếu con ông ấy hối hận, vậy sẽ yêu ai yêu cả đường đi, sẽ đối xử tử tế với Mimi, không thể thay đổi sự thật căn nhà này sẽ hiến cho quốc gia, nhưng tiền tiết kiệm thì có thể.
Đó là cơ hội cuối cùng bố anh ta để lại cho anh ta.
Một khoảng thời gian lâu sau khi chuyện này xảy ra, Lương Cẩm Tú vẫn thấy nó trên hot search.
Pháp luật tôn trọng và bảo vệ nguyện vọng của mỗi công dân, di chúc và thư công chứng hợp pháp, căn nhà và tiền tiết kiệm được chuyển cho các tổ chức có liên quan.
Con mèo già Mimi tình sâu nghĩa nặng, mặc dù không phải người, nhưng trong lòng ông lão thì nó là người bạn thân nhất. Tòa án phán quyết, một phần tiền tiết kiệm sẽ được dùng để nuôi dưỡng Mimi, Mùi Bánh Nướng Trong Lẵng Hoa tương đương với người giám hộ, được quyền cư trú miễn phí đến khi Mimi qua đời, quốc gia sẽ thu hồi căn nhà.
Cho nên Mimi nói không sai, nó đúng là chủ căn nhà này.
Còn con trai ông lão không phục, gây rối ở tòa án, bị tòa án phán ba năm tù có thời hạn vì tội gây rối trật tự.
...
Việc đầu tiên sau buổi phát sóng trực tiếp là cho hai tổ tông ăn.
Chúng nó lớn quá nhanh, gần như mỗi ngày một vẻ, lông xù ít đi nhưng lông vũ lại dày thêm, đương nhiên lượng cơm ăn cũng tăng lên theo.
Giẻ cùi nhảy lên tổ chim tốt nhất bắt đầu đánh giá thế giới mới, nhìn thấy Lương Cẩm Tú, lập tức ríu rít kêu lên: “Mẹ, đói đói! Mẹ, mau cho con ăn.”
Vẫn là bột ngô pha với nước sôi.
Lương Cẩm Tú cảm thấy nên lập ra quy tắc rồi. Đợi hai đứa nó ăn xong, cô đặt cái thùng rác dưới tổ chim, nghiêm túc nói: “Sau này nếu có đi vệ sinh thì đi vào đây.”
Hai con giẻ cùi đồng thời nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Vậy mẹ ăn gì?”
Lương Cẩm Tú hít một hơi thật sâu nói lại: “Nhắc lại một lần nữa, mẹ không ăn cứt chim, sau này cũng sẽ không lau mông cho hai đứa nữa. Phải đi vào bên trong, nhớ chưa?”
Giẻ cùi cảm nhận được sự nghiêm khắc trong giọng cô, bị dọa dính sát vào nhau, trong đó có một con nhanh chóng quay đầu lại nói bằng giọng sữa: “Nhớ rồi, mẹ không ăn cứt. Đợi con lớn, con sẽ bắt sâu cho mẹ ăn.”
Lương Cẩm Tú: “... Lớn lên rồi nói sau.”
Dù sao cũng là tấm lòng hiếu thảo.
Vào buổi chiều, có một người đến xin giúp đỡ.
Cháu trai cưng Tiểu Tinh Vũ mới lên nhà trẻ của bà Trường từ thành phố về quê nghỉ hè.
Tiểu Tinh Vũ mặc một bộ đồ màu vàng kem, trong lòng còn ôm một chú chó con mới một tháng tuổi, bước đi loạng choạng, nói cũng chậm: “Chị, vịt vịt bắt nạt bé cún cún của em. Cún cún không đánh lại vịt vịt nên chị đánh đi.”
Lương Cẩm Tú sờ cái đầu nhỏ mềm mại của cậu nhóc: “Vậy sao? Được rồi, chị sẽ giúp em đánh vịt vịt.”
Bà Trương vui vẻ cười, như sợ dọa cháu trai cưng của mình, giọng nói lại nhẹ nhàng mềm mại hơn: “Mau cảm ơn chị đi.”
Tiểu Tinh Vũ ngoan ngoãn làm theo: “Chị chị.”
Đứa nhỏ hồn nhiên như thế giới thuở sơ khai, có thể hóa giải mọi hồng trần đang cuồn cuộn.
Tâm trạng Lương Cẩm Tú cũng tốt lên theo: “Vậy đi thôi, em đi trước dẫn đường đi.”
Bà Trương lập tức bế cả người và chó lên, nói xin lỗi: “Cẩm Tú, ngại quá, làm phiền cháu rồi.”
Từ khi biết Lương Cẩm Tú có thể nghe hiểu tiếng động vật, từ người trong thôn đến tất cả họ hàng của người trong thôn cũng đến xếp hàng.
Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chủ yếu là tò mò, muốn nghe xem vật nuôi trong nhà thường nói cái gì. Sau đó Trịnh Phương trịnh trọng tuyên bố trên Wechat: Ai còn dùng loại việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này đến làm phiền con gái bà, sẽ bị cho vào danh sách đen.
Lương Cẩm Tú cười nói: “Đúng lúc cháu đang rảnh, chuyện như nào vậy ạ?”
Bà Trương vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải vì cháu trai, bà ấy chắc chắn sẽ không đến làm phiền.
Đãi ngộ cao nhất đối với một đứa nhỏ từ thành phố về nông thôn nghỉ hè, có lẽ chính là một đám động vật nhỏ.
Đầu tiên bà Trương chỉ mua một con chó con, sau đó đổi với hàng xóm một con dê con và một con vịt thông minh biết trông nhà.
Cháu trai vui vẻ khua chân múa tay, mỗi lần ra khỏi nhà đều tay trái dắt con dê con, tay phải ôm chó con, vịt đi theo sau, trông như được hải quân, không quân, lục quân vây quanh vậy, cực kỳ uy phong.
Lúc đầu thì rất bình thường, nhưng hôm trước không biết tại sao vịt bắt đầu mổ chú chó nhỏ.
Chó con đau kêu ầm lên.
“Thằng bé thích chó con nhất, nên khóc oa oa, đuổi vịt chạy khắp sân. Kết quả bị vịt đuổi lại còn bị cắn ống quần.” Bà Trương nghĩ đến hình ảnh đáng yêu kia thì bật cười, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cháu trai cưng: “Con vịt khác thì bà còn có thể đem đi hầm canh, nhưng con này lại rất thông minh, cũng đã nuôi nhiều năm rồi, trông nhà còn giỏi hơn chó. Bà đã coi nó là người nhà rồi.”
Lương Cẩm Tú gật đầu, được nuôi như người nhà, vậy có lẽ nó có thể nói.
Trong sơn thôn nhỏ chỗ nào cũng có cây.
Tiếng ve kêu xuyên qua bóng râm dày đặc, tựa như ánh mặt trời khiến người ta không có chỗ để trốn.
Tiểu Tinh Vũ xoay người nhảy xuống, mặc dù cậu nhóc mới ba tuổi rưỡi, nhưng đã biết xấu hổ rồi, chạy đến bụi cỏ ven đường đi vệ sinh.
Chó con tung ta tung tăng chạy theo sau.
Ánh mắt dịu dàng của bà Trương luôn dõi theo cậu bé: “Đừng chạy xa quá, cẩn thận kẻo ngã.”
Đi vệ sinh xong, Tiểu Tinh Vũ không cho bế nữa. Cậu bé ôm chó con xiêu vẹo chạy về phía trước, đôi chân ngắn nhỏ thỉnh thoảng còn va vào cái chân ngắn hơn của chó con, rồi vui vẻ cười ha ha.
Đúng là một đôi bạn tốt.
Mấy phút sau, Lương Cẩm Tú đã nhìn thấy con vịt kia, dường như nó đang đi tuần tra xung quanh, nhìn thấy chó con từ xa đang chạy đến, nó lập tức cúi đầu xuống, vẫy cánh thật mạnh, dán chặt lấy mặt đất đằng đằng sát khí bay đến.
Bà Trương biết không ổn, chạy vội muốn ngăn lại, nhưng tốc độ của con vịt quá nhanh, vòng qua bà ấy, cắn đúng tai chó con.
Chó con đau đến mức hai mắt trợn trắng: “Gâu gâu, gâu gâu.”
Tay nhỏ của Tiểu Tinh Vũ khua loạn xạ: “Vịt vịt thối, tránh ra, tránh ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.