Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 62:




Lương Cẩm Tú vẫn luôn đi học ở ngoài, nên vào nội thành cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, nên hiểu biết về bất động sản của cô chỉ giới hạn ở việc biết đại khái giá thị trường thôi.
Nhưng Trịnh Phương biết, bà kinh ngạc mở to mắt: “Vạn Tín muốn mời Cẩm Tú nhà chúng tôi làm người phát ngôn?”
Con gái đã hot đến mức này rồi sao?
Có lẽ người ngoài không biết bất động sản Vạn Tín, vì nó chỉ chuyên tâm vào thị trường địa phương.
Còn chuyên tâm đến mức nào à? Nó chiếm 30% thị trường, cũng có thể nói, trong mười tòa nhà thì có ít nhất ba là của Vạn Tín khai phá.
Đây là công ty bất động sản đứng đầu ở địa phương, nhiều người nộp thuế, ngoài ra còn thành lập các ngành dịch vụ phù hợp với bất động sản, thậm chí người môi giới qua tay và ngành dịch vụ ăn uống chỗ ở.
“Đúng vậy! Ôi!” Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp thở dài: “Cẩm Tú, tôi chỉ đến truyền lời thôi, còn nhận hay không là do cô. Đừng thấy áp lực.”
Ông ấy rất ghét tác phong quan liêu này.
Có lẽ không liên hệ được với Lương Cẩm Tú, lại sợ bị từ chối nên mới để ông ấy ra mặt.
Đương nhiên ông ấy hiểu đạo lý này. Ông ấy chỉ cần nói một câu, đại bàng vàng cú mèo gì đó, đều không phải là của Lương Cẩm Tú nữa.
Đây không phải là ỷ thế hiếp người sao?
Lương Cẩm Tú mời người vào phòng: “Là loại bất động sản gì vậy?”
Lãnh đạo mở điện thoại ra nhìn: “Tên là Thủy Ngạn Nhàn Đình.”
Trước khi đến ông ấy đã tìm hiểu sơ qua rồi, quả thực khá phù hợp với Lương Cẩm Tú.
Đây là mảng bất động sản khai phá trọng điểm của Vạn Tín vào năm nay. Nằm trong khu danh thắng đất ngập nước của khu đang phát triển, không phải bên cạnh, mà là xây dựng bên trong, nghe nói giá đất ở khu này được đấu giá cao nhất trong lịch sử thành phố.
Ông ấy đã từng đi qua đây khi công tác, môi trường không khí thì khỏi phải nói. Khu thắng cảnh đất ngập nước kia chính là một khu oxy thiên nhiên, quan trọng nhất là ở đó có khu bảo tồn cò trắng duy nhất trong thành phố, có hàng trăm con cò trắng với các loại chim khác nhau.
Bất động sản đang được khai phá, hình quảng bá là một đan cò trắng bay ngang qua khu dân cư.
Lãnh đạo Cục Lâm nghiệp xem mà lo lắng sốt ruột: “Cái khu dân cư này lớn như vậy, nhiều người như vậy, mà chỗ đó chỉ cách nơi ở của cò trắng có mấy trăm mét. Sao có thể không làm phiền chúng nó được chứ?”
Lương Cẩm Tú gật đầu, im lặng một lát rồi nói: “Lãnh đạo, phiền ngài nói với bên kia, tôi đồng ý làm người phát ngôn, nhưng trước khi ký hợp đồng, tôi muốn đến đó xem đã.”
Đều là người bảo vệ động vật, lãnh đạo lập tức hiểu ý những câu nói này, thoải mái nói: “Vậy ngày mai đi, để tôi cho xe đến đón cô. Chúng ta cùng đi một chuyến.”
Có Lương Cẩm Tú ở đó, có thể hiểu rõ về hiện trạng sinh tồn của cò trắng. Nếu thật sự không có chỗ phù hợp, thì có lẽ vẫn không thể ngăn chuyện khai phá khu bất động sản kia, nhưng ít nhất có thể làm được điều gì đó cho cò trắng.
Sau bữa trưa, công nhân mang vật liệu để lắp vách ngăn ở vườn trái cây, Lương Cẩm Tú không giúp được gì, nên đã về nhà livestream.
Những fans vào đầu tiên tỏ vẻ rất hài lòng.
“Khá đấy, khá đấy! Sau này cứ livestream với tần suất này đi.”
“Tốt quá rồi! Tôi còn tưởng hôm nay lại phải chờ vô ích rồi, không ngờ streamer lại chăm chỉ như này.”
“Lúc nãy chồng tôi gọi tôi bảo livestream rồi, tôi không tin tý nào! Đây có là streamer tôi biết không?”
“Bây giờ mới quá trưa, đề nghị streamer livestream đến 10 giờ tối. Chắc yêu cầu này không quá phận đâu nhỉ?”
“...”
Lương Cẩm Tú nhếch môi, cô không nói lại nhiều người như vậy, nên bắt đầu rút thăm luôn.
Người đầu tiên trúng thưởng là: Một Lon Coca Nhỏ.
Ngay khi kết nối thành công, Một Lon Coca Nhỏ đang định chào mọi người trong phòng livestream, thì một con chó lông vàng lớn đột nhiên xông đến, hất thẳng cô ấy vào sofa.
Màn hình cũng quay cuồng theo.
Mọi người trong phòng livestream: “...”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thật sự không biết chuyện gì vừa xảy ra!
Con chó lông vàng lao vào lòng Một Lon Coca Nhỏ gào khóc thảm thiết, nghe như đang cầu cứu.
Màn hình điện thoại toàn là lông vàng.
Một Lon Coca Nhỏ kêu to: “Á á á, Tiểu Bàn, em đè chết chị rồi! Mau tránh ra, em là chó mà, chúng nó bắt nạt em thì em đánh lại. Sau này chị già thì chị bảo vệ em thế nào được?”
Một Lon Coca Nhỏ gian nan giơ tay lên, chỉ về một hướng nào đó: Hai cái bóng lông xù một trước một sau lần lượt nhảy lên, trong nháy mắt đã nhảy đến chỗ cô ấy rồi.
Là hai con thỏ tai cụp xinh đẹp.
Một con trắng thuần, lông tơ dài tựa như một con gấu bông, đáng yêu như một món đồ chơi lông xù. Con còn lại màu xám trắng trông còn đẹp hơn, lông quanh mắt nó màu chocolate, như mắt được vẽ đậm, quyến rũ cũng có chút gợi cảm.
Hai con thỏ tai cụp chạy đến bên cạnh chó vàng.
Ngay sau đó, chó vàng ngửa mặt lên trời gào thảm thiết như trong phim truyền hình gia đình.
“Con chó bị sao vậy? Có phải bị giẫm vào chân không?”
“Con chó nhà tôi đang ngủ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, bị dọa sợ nhảy dựng lên.”
Chó lông vàng thấy chủ nhân không thể bảo vệ nó, thì nhảy dựng lên chạy như bay về phía phòng ngủ. Đằng sau nó, tốc độ hai con thỏ tai cụp nhanh hơn. Con màu trắng kia nhảy lên, cắn một cái vào mông bên trái của nó.
Cắn một miệng đầy lông.
Con thỏ tai cụp màu xám theo sát, cắn một cái vào mông bên phải của chó lông vàng.
Cũng là một miệng đầy lông.
Mọi người trong phòng livestream: “...”
“Thỏ cắn chó?”
“Bây giờ thế giới này loạn thật rồi! Mèo sợ chuột, bây giờ đến cả chó cũng bị thỏ đuổi theo cắn.”
Một Lon Coca Nhỏ hơn hai mươi tuổi, có đôi mắt rất đáng yêu. Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình lớn tiếng giải thích cho chó lông vàng: “Không phải sợ, mà là lương thiện. Tiểu Bàn nhà tôi từ nhỏ đã biết kính già yêu trẻ. Nó là con chó tốt tính nhất trong tất cả những con chó trong khu, bị Poodle hay chó Pug gì đó bắt nạt nó cũng không đánh trả.”
Cô ấy dừng một chút, nắm chặt tay: “Nhưng nó rất dũng cảm, có lần có một con gián vào nhà, tôi sợ gần chết, nhảy lên giường gào ầm lên. Tiểu Bàn nhìn thấy, lập tức dùng móng vuốt đập chết nó.”
Tâm trạng của mọi người trong phòng livestream rất phức tạp, miễn cưỡng đồng ý.
“Đúng đúng, quả thật rất dũng cảm.”
“Đập chết được một con gián, bé cưng đỉnh đấy.”
Lương Cẩm Tú cười nói: “Chuyện này mới xảy ra gần đây đúng không?”
Một Lon Coca Nhỏ gật đầu: “Đúng đúng, ban đầu chúng nó sống chung rất hòa thuận.”
Hai con thỏ tai cụp kia là bạn cô ấy tặng, đúng lúc cô muốn tìm bạn đồng hành cho Tiểu Bàn.
Lúc đầu, hai con thỏ tai cụp kia được nuôi trong lồng. Sau đó cô ấy phát hiện chúng nó rất thông minh, lại biết phải về ổ đi vệ sinh, nên cô đã nuôi thả.
Chó lông vàng rất chiều hai nhóc con, lúc ngủ cũng ôm, không có việc gì thì liếm lông cho chúng nó.
Cho đến một tuần trước, hai con thỏ tai cụp đột nhiên thay đổi tính tình, cả ngày cứ đuổi theo cắn chó lông vàng.
Chó lông vàng không nỡ đánh trả, bị cắn thì tủi thân đi tìm đi cô ấy. Nhưng cô ấy cũng đâu có cách gì! Do chúng nó đã quen được nuôi thả nên khi nhốt lại, chúng nó sẽ dỗi không chịu ăn uống gì thậm chí còn đâm vào lồng.
Một Lon Coca Nhỏ buồn rầu nói: “Streamer, có phải chúng nó cãi nhau không?”
Lương Cẩm Tú lắc đầu: “Không, chúng nó không cãi nhau, mà là do thỏ tai cụp mang thai.”
“Ồ, thật sao?” Trong mắt Một Lon Coca Nhỏ đầy ngạc nhiên. Cô ấy như nhìn thấy hình ảnh một đám thỏ con chạy đầy đất, lẩm bẩm: “Hóa ra là vậy! Lúc chị dâu tôi mang thai cũng như vậy, buồn vui thất thường. Không có chuyện gì cũng lấy anh tôi ra trút giận.”
Một Lon Coca Nhỏ vung tay, ra một quyết định trọng đại: “Đợi xong tôi sẽ mua cho Tiểu Bàn chút đồ ăn ngon, để nó nhịn một chút, đợi em bé sinh ra thì tính tình của thỏ sẽ tốt hơn.”
Lương Cẩm Tú dở khóc dở cười: “Không liên quan gì đến việc mang thai.”
Một Lon Coca Nhỏ chớp chớp mắt: “Vậy liên quan đến cái gì?”
Lương Cẩm Tú chỉ vào màn hình: “Em lên mạng tìm kiếm thỏ mẹ mang thai đi.”
Đối với người lớn lên ở nông thôn như cô mà nói thì chuyện này rất bình thường.
Thỏ được coi là người mẹ vĩ đại nhất trong các loài động vật. Trước giai đoạn sinh nở, để cho thỏ con có một môi trường trưởng thành thoải mái, chúng sẽ nhổ lông của mình lót ổ.
Lương Cẩm Tú nhớ rất rõ, lúc còn rất nhỏ cô đến nhà hàng xóm chơi. Nhà hàng xóm nuôi vài con thỏ trắng, trong đó có một con gần như trụi hết lông, nhất là phần lông mềm mại nhất ở ngực, trụi lủi, còn thấy cả máu đang rỉ ra nữa.
Cô còn tưởng là nó bị con gì cắn.
Hàng xóm dẫn cô đến ổ con thỏ này.
Trên mặt ổ, có một lớp lông mềm mại.
Tất cả đều do thỏ mẹ nhổ xuống.
Một Lon Coca Nhỏ đọc thông tin xong, khiếp sợ che miệng lại: “Ôi, tình thương của mẹ thật vĩ đại! Vậy streamer, tôi mua một ít lông thỏ đặt vào trong ổ của nó là ngăn được sao?”
Nói xong cô ấy nhìn bình luận, cuối cùng cũng hiểu sao lại thế này, khiếp sợ đỡ tường: “Cho nên nó mới giật lông của Tiểu Bàn?”
Lương Cẩm Tú gật đầu.
Lúc này cô đã nghe rõ ràng, căn bản ba con không đánh nhau.
Chó lông vàng Tiểu Bàn: “Ối ối ối, đừng giật, đau quá.”
Hai con thỏ tai cụp: “Đừng chạy, đừng chạy, kiên nhẫn một chút.”
Mọi người trong phòng livestream không nhịn cười nổi.
“Này không biết nên bình luận như nào, chúc mẹ thỏ tai cụp sớm sinh quý tử nha.”
“Ha ha ha, tôi thấy sự vĩ đại của tình mẹ, cũng thấy nó không nói lý.”
“Thỏ con mới sinh ra: Mẹ, tại sao lông trong ổ lại là màu vàng. Bố của con là con chó lớn kia sao?”
“Người từng trải cho biết, thỏ nhà tôi giật lông của mèo nhà tôi. Bây giờ mèo nhà tôi chỉ cần thấy thỏ là sẽ chạy xa nhất có thể.”
“Giật lông mèo thì nói làm gì! Lúc thỏ nhà tôi mang thai tôi rất bận, tăng ca cả ngày, đến khi phát hiện ra thì con vẹt nhà tôi đã trọc đến nỗi tôi không nỡ rút một cái lông nào của nó.”
“...”
Một Lon Coca Nhỏ đi đến tổ thỏ như bị mộng du.
Hai con thỏ tai cụp thật tàn nhẫn, bên trong ổ có một lớp lông vàng rất dày, đến mức có thể làm đệm giường luôn.
Đây là giật bao nhiêu mới được vậy?
Cuối cùng cô ấy cũng bùng nổ, gào to một tiếng rồi chạy đến phòng ngủ. Chó lông vàng ở dưới gầm giường, còn con thỏ tai cụp màu trắng không biết đã trốn đi đâu rồi. Cô ấy bắt lấy con thỏ tai cụp màu xám lắc một trận: “A a a, sao mày lại không có tố chất như thế hả? Mày là mẹ mà, muốn giật thì giật lông của mày không được sao?”
Sau khi nghe Lương Cẩm Tú dịch xong, con thỏ tai cụp màu xám gào còn to hơn Một Lon Coca Nhỏ: “Em không muốn giật lông của mình. Em không muốn trở nên xấu xí.”
Một Lon Coca Nhỏ: “...”
Con thỏ tai cụp màu xám túm tóc cô ấy nói một cách hùng hồn: “Không thì nhổ sạch của chị. Chị đồng ý không?”
Một Lon Coca Nhỏ hoảng sợ che tóc lắc đầu liên tục.
Thiếu nữ đầu trọc rất đáng sợ.
Thỏ tai cụp màu xám tiếp tục nói: “Chó lông vàng nhiều lông như vậy, mất một ít thì làm sao.”
Một Lon Coca Nhỏ cảm thấy mình bị thuyết phục một chút rồi.
Lúc này, con thỏ tai cụp màu trắng từ trong góc đi ra, không đợi Một Lon Coca Nhỏ phản ứng kịp, nó chợt gặm thật mạnh lên cái tai thỏ rũ xuống trên bụng con thỏ tai cụp màu xám.
Tốc độ của nó rất nhanh, vèo cái trong miệng đã toàn lông.
Thỏ tai cụp màu xám bị dọa nhảy dựng lên: “Á á á, không phải đã nói là chúng ta không giật lông của nhau sao?”
Thỏ tai cụp màu trắng nâng hai chân lên, vuốt lông của thỏ tai cụp màu xám như đang dệt áo, nó cười nói: “Lông chó có mùi hơi lạ, cũng không đủ mềm. Tớ sợ sau khi sinh bọn nhỏ sẽ không quen.”
“Không quen thì cậu giật của cậu đi, giật của tớ làm gì.” Thỏ tai cụp màu xám tức muốn hộc máu, xông lên: “Được thôi! Con của tớ cũng không quen! Cùng tổn thương nhau đi! Ai sợ ai.”
Trong nháy mắt hai con thỏ tai cụp đánh nhau, hạ miệng rất ác, thoáng chốc đã giật đầy lông rơi trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.