Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 88:




Con gấu đen nhảy qua cô ấy và tất cả những người phụ nữ, kể cả người bị dọa sợ đến không dám nhúc nhích là Lương Cẩm Tú.
Hiểu tiếng động vật cũng vô ích, giống như khi bạn gặp phải một kẻ xấu xa vô cùng hung ác sắp giết người. Nói chuyện với gã có tác dụng không?
Rõ ràng là không, còn có thể sẽ gây chú ý, từ vốn không có chuyện gì biến thành có chuyện.
Gấu đen làm vậy là vì chị đại bàng, càng là vì đứa con đã bị đám đàn ông là con người kia giết chết của nó.
Trong số đó có cả người đàn ông trung niên vừa bị tát chết.
Con của nó là một đứa bé rất dễ thương, không biết gì cả, còn chưa học được cách săn mồi, càng chưa bao giờ làm hại bất kỳ ai nhưng lúc còn sống lại bị chặt đứt bốn cái chân.
Thứ bị chặt đứt còn có trái tim của nó.
Ban đầu nó muốn trước khi trời tối lẻn vào làng của con người báo thù cho đứa con, nhưng không ngờ lại gặp được đại bàng vàng nói với nó rằng sắp có người đến. Đại bàng còn bảo nó bình tĩnh, trốn trong bụi cỏ để phục kích.
Từng tiếng la hét lần lượt vang lên, chỉ có điều lần này đổi thành tiếng đàn ông, đổi thành tiếng của những tên súc sinh.
Con gấu đen giống như một cỗ máy giết người, mỗi móng vuốt là một người, đập vào đầu khiến đầu biến dạng, vỗ vào lưng làm lưng bị lõm vào trong.
Ánh trăng chuyển sang màu đỏ, chảy xuôi lan tràn, từng tên súc sinh lần lượt ngã xuống.
Muốn chạy? Mặc dù nhìn gấu đen có vẻ cồng kềnh nhưng có thể đạt tới 60km/h, tương đương với tốc độ của một chiếc ô tô bình thường.
Lương Cẩm Tú run bắn cả người, tuy sợ hãi nhưng lại càng kích động. Cô đã tự mình trải qua tất cả những chuyện này nên biết chính xác mười mấy người đồng bào trước mặt mình lúc này đang xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên trong đời cô nảy sinh cảm giác muốn giết người.
Cô có thể ngăn chặn, chẳng hạn như nói gấu đen không được giết quá nhiều người, tệ nhất là cô nhờ chị đại bàng ra tay, tuy đánh không lại nhưng muốn cứu sống vài người thì không thành vấn đề.
Nhưng cô lại không làm vậy, cô chỉ hận tất cả những kẻ xấu không chết hết đi.
Kẻ buôn người là chị Hồng cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của cô, bà ta bị dọa đến run cầm cập trèo lên một cái cây lớn.
Gấu đen chắc chắn cũng là do Lương Cẩm Tú gọi đến.
Diệp Yến còn nghĩ cô sợ, run rẩy an ủi: “Đừng, đừng sợ! Hình như nó chỉ giết đàn ông.”
Cô ấy cũng nhìn ra rồi.
Hơn chục cô gái bẩn thỉu không còn sợ hãi nữa, ngồi bệt xuống dưới đất, không biết ai lại cất tiếng cười lớn ha ha trước.
Trong những ngày bị bán đi, mỗi ngày bọn họ đều nghĩ đến việc chạy trốn, còn nghĩ cả việc báo cảnh sát.
Bọn họ hận những tên súc sinh này, còn hận hơn cả bọn buôn người, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn chúng.
Bây giờ đều chết hết cả rồi.
Người phụ nữ bị trói tay được những người khác giúp cởi trói, loạng choạng bước tới vừa đá vừa đạp vào đầu tên súc sinh máu thịt bầy nhầy. Cô ta điên cuồng cười to: “Đứng lên đi chứ, đứng lên đánh tôi đi! Đồ súc sinh, anh không phải rất mạnh hay sao? Bản lĩnh của anh đi đâu mất rồi?”
Nước mắt của cô ấy hòa lẫn với máu, tiếng cười của cô ấy dần trở nên điên cuồng.
Hầu như tất cả người phụ nữ đều được truyền cảm xúc. Họ tìm đến tên súc sinh của mình, dùng đá đập, dùng cành cây quất, đâm vào mắt và cái miệng xấu xí của chúng, khiến chúng chết không toàn thây.
Trong vùng núi cằn cỗi vào đêm khuya, khắp nơi là những thi thể máu thịt bầy nhầy, cùng một nhóm phụ nữ đang phát điên.
Nhưng lại không có bầu không khí đáng sợ, nỗi buồn theo gió núi thổi tới thổi lui…
Gấu đen kiệt sức, nó thở hổn hển ngơ ngác nhìn nhóm người phụ nữ khiến nó cảm thấy hơi sợ hãi.
Người phụ nữ ra tay đầu tiên quỳ xuống nói: “Cảm ơn mày.”
Cảm ơn gấu đen mặc kệ vì tình huống gì cũng đã giúp bọn họ báo thù.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên từ đằng xa, đó là bóng của một nhóm người màu xanh quân đội.
Bọn họ phải về nhà rồi.
Liên quan đến tin tức về vụ án này hầu như không có báo cáo ở bên ngoài nào, còn về Lương Cẩm Tú và đại bàng vàng càng là tin cơ mật.
Ở vùng đất này không chỉ có một làng Quan Vân cần sự giúp đỡ của chị đại bàng.
- -
Lương Cẩm Tú gió bụi dặm trường trở về, cô không về nhà ngay mà đi vườn cây ăn quả trước.
Chị đại bàng và bé cú mèo thứ tư không có ở nhà, con hải ly nhỏ đã trở thành vua. Nó đang nhàn nhã nằm trong hồ ung dung nói chuyện với gấu đen nhỏ: “Chúng ta thân là động vật được quốc gia bảo vệ, chỉ cần không làm tổn thương con người thì chúng ta muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bé gấu đen ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn đi đâu thì đi đó.”
Con hải ly nhỏ: “Vì vậy giờ cậu cõng tôi, chúng ta đi lên núi chơi.”
Gấu đen liên tục vẫy vẫy chân: “Không được, không được! Khi đi chị Cẩm Tú đã nói, ngoan ngoãn ở lại đây không được chạy lung tung.”
Bởi vì đã không còn mẹ nên trong số các con vật, nó là đứa hiểu chuyện nhất.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, gấu đen nhỏ hưng phấn nhảy cẫng lên, giống như một chú chó con đáng yêu chào đón chủ nhân về nhà: “Chị Cẩm Tú, chị Cẩm Tú.”
“Ngoan quá.” Lương Cẩm Tú vuốt ve cái đầu lông lá to lớn của nó mấy cái, thoải mái thở một hơi dài. Cho đến lúc này cô mới thật sự có cảm giác như mình đã rời khỏi địa ngục đó.
Nạn nhân đã có bên cảnh sát, có một số chuyện chỉ có cô mới có thể giúp được.
Trên đường đến đây, cô tình cờ xem lướt trúng một đoạn video ngắn cảnh một chú gấu đen đang bảo vệ con của mình.
Một con gấu đực động dục phát hiện một con gấu mẹ chỉ mang theo đứa con của nó.
Lúc mang con, gấu mẹ sẽ chuyên tâm kiếm thức ăn mà không động dục, muốn chiếm được nó chỉ có một cách là giết chết đứa con.
Đây là tình huống phổ biến.
Gấu mẹ cũng hiểu điều này, lập tức mang theo đứa con bỏ chạy, nhưng nó có thể chạy, đứa con chưa cai sữa lắc lư như cái bánh bao tròn khiến nó thậm chí còn không thể trèo lên sườn đồi hơi dốc.
Con gấu đực nhanh chóng đuổi kịp.
Gấu mẹ gầm to bảo gấu con bỏ chạy rồi quay người lại tấn công gấu đực.
Chiều cao và cân nặng của hai con chênh lệch rất lớn, dưới tình huống bình thường thì gấu cái căn bản không thể đánh bại gấu đực, may mắn là gấu đực chỉ muốn giết gấu con nên không ra tay nặng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên gấu đen con gặp phải tình huống này. Nó không đành lòng rời xa mẹ nên chạy được một đoạn thì dừng lại, gọi mẹ bằng một giọng non nớt.
Gấu đực vượt qua gấu cái.
Nhìn thấy gấu đen con sắp bị đuổi kịp, gấu cái đỏ bừng mắt, bất chấp vết thương trên người mà ôm lấy con gấu đực cùng nhau rơi xuống vách đá.
Đoạn video kết thúc ở đây, không biết gấu đen mẹ còn sống hay đã chết, cũng không biết gấu đen nhỏ sẽ ra sao, không còn sự bảo vệ của mẹ khả năng cao nó chỉ có thể sống được thêm vài ngày.
Tình mẹ cao cả như núi.
Cùng là mẹ, gấu đen mẹ ở làng Quan Vân dường như đã mất hết sức lực và tinh thần sau khi trả được thù lớn. Đôi mắt của nó trống rỗng đầy đau thương, chậm rãi bước từng bước đi về phía ngọn núi.
Kẻ xấu chết thì sao, bé cưng của nó sẽ không bao giờ quay về nữa.
Lương Cẩm Tú nghĩ tới gấu đen con.
Một bên thì mất mẹ, một bên thì mất con.
Con gấu đen nhỏ sớm muộn cũng sẽ quay về núi nên cần mẹ dạy cho nó những kỹ năng sinh tồn khác nhau.
Đương nhiên là chuyện này cần phải hỏi ý kiến của hai con trước tiên.
Sau khi Lương Cẩm Tú kể xong cảnh ngộ của gấu đen mẹ, cô xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của bé gấu đen: “Em có muốn cô ấy trở thành mẹ của em không?”
Nước mắt bé gấu đen tràn đầy trong đôi mắt, không chút do dự gật đầu: “Muốn, em muốn có mẹ.”
Lúc trước, nó từng ăn nhờ ở đậu và bị bắt nạt, sau này khi đến vườn cây ăn quả thì coi như sung sướng, không thiếu cái ăn cái uống, mỗi ngày có mật ong ngọt lịm, còn có Trịnh Phương là người thương nó nhất trong số các loài động vật.
Nhưng nó vẫn thiếu cảm giác an toàn như trước kia.
Đợi khi nó lớn lên lại phải rời khỏi đây.
Không có tình yêu nào có thể thay thế được vị trí của mẹ trong trái tim nó.
Nếu như bản thân gặp nguy hiểm, mẹ của nó cũng sẽ giống như vậy không màng tất cả dùng tính mạng bảo vệ nó.
“Lát nữa chúng ta quay một cái video, em nghĩ xem mình muốn nói gì với người mẹ kia.” Lương Cẩm Tú thở dài, cảm thấy mình đã trưởng thành.
Sự trưởng thành dường như có nghĩa là đột nhiên hiểu ra, nhận ra điều gì đó, trong lúc vô tình mà đến.
Về đến nhà, cô vừa nói chuyện được vài câu với bố mẹ thì nhận được cuộc gọi từ người phụ trách sở thú.
Đây là lần liên lạc đầu tiên kể từ sau sự kiện con hổ nhỏ Đông Phong.
“Tiểu Lương, bác xin lỗi nhưng phiền cháu qua đây một chuyến.” Giám đốc rất cổ hủ. Ông ấy luôn cảm thấy có một số việc nếu nói qua điện thoại thì không có thành ý, ông ấy đến tận nhà hỏi thăm thì mới biết rằng Lương Cẩm Tú đã rời khỏi thị trấn.
Ông ấy vốn muốn tự mình đến đó nhưng do gần đây quá bận, thực sự là không có thời gian.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Con hổ nhỏ Đông Phong xảy ra chuyện rồi.
Vụ bỏ trốn đã lên hot search, chú hổ nhỏ trở nên nổi tiếng, cộng thêm việc từ nhỏ nó đã được nuôi dưỡng tốt nên có bộ lông vàng óng sáng rực, dễ thương lại đẹp trai. Vừa vào sở thú, nó đã trở thành ngôi sao ở đây, rất nhiều người đặc biệt tới đây chỉ vì nó, mỗi ngày phía trước núi hổ đều có một biển người.
Bởi vì đã từng chạy trốn nên nó nhận thức rõ ràng thế giới bên ngoài nguy hiểm đến mức nào. Ngày thường nó rất hợp tác, khi có người kêu nó sẽ ngoan ngoãn quay người và thực hiện động tác nghiêng đầu bá đạo, dẫn đến những tiếng reo hò.
Tất nhiên, nó cũng nhận được đãi ngộ xứng đáng - thức ăn ngon, muốn ăn gà vịt lúc nào cũng được không giới hạn.
Khoảng nửa tháng trước cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng nó chẳng những không phối hợp làm động tác nghiêng đầu mà còn rất ít khi ra khỏi hang. Cho dù bị nhân viên chăm sóc còn là cha nuôi cưỡng ép lôi ra thì nó cũng ủ rũ, bơ phờ tìm chỗ nào đó tùy tiện nằm xuống, khách thăm quan có gọi thế nào cũng không động đậy.
Sở thú đặc biệt tiến hành kiểm tra thân thể chi tiết cho nó, cũng xác nhận rằng cơ thể của nó không có vấn đề gì.
Vốn cũng chẳng có chuyện gì nhưng không ngờ sở thú lại bị bạo lực mạng!
Bé Đông Phong cả ngày nhảy nhót vui vẻ, khỏe mạnh cáu kỉnh không thể vô duyên vô cớ mà trở nên như thế này, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khả năng lớn nhất - bị ngược đãi.
Sở thú ngược đãi động vật không được xem là tin mới, chẳng hạn như thiếu cái ăn cái mặc, hay mở cửa dưới cái nắng như thiêu đốt vào mùa hè.
Một cư dân mạng đã chụp ảnh một nhân viên chăm sóc bị nghi là dùng gậy đánh Tiểu Đông Phong!
“Mùa hè khó tránh khỏi có nhiều ruồi muỗi, có một con ruồi trâu muốn cắn Tiểu Đông Phong, nhân viên chăm sóc đó lại không dám dùng tay bắt.” Giám đốc cười khổ lắc đầu: “Tôi đã đã xem qua video, nếu thực sự muốn ngược đãi nó cũng sẽ không làm điều đó trước mặt khách du lịch.”
Internet không phải là nơi để nói lý.
Tôi cảm thấy như vậy thì chính là như vậy, không cần bạn giải thích.
Tài khoản Weibo chính thức của vườn thú bị thất thủ, vô số cư dân mạng yêu cầu một lời giải thích, trừng phạt nghiêm khắc nhân viên chăm sóc đó, thậm chí có người còn nhất quyết báo cáo cho các bộ phận liên quan.
Lương Cẩm Tú vội vã đến sở thú vào chiều hôm đó.
Lần trước đến đây hình như là cô đi chung với các bạn cùng lớp trong kỳ nghỉ hè năm lớp tám, lúc đó cô vẫn chưa biết tiếng động vật.
Giám đốc đích thân ra đón cô, khi nhìn thấy Lương Cẩm Tú thì ông ấy sững sờ: “Không nghỉ ngơi tốt sao?”
Lương Cẩm Tú hơn cả việc không được nghỉ ngơi tốt.
Để không bị phát hiện ra là đang giả vờ, cô không tắm táp rửa mặt trước đó vài ngày, sau khi đến đây trừ việc không nhịn được uống ngụm nước thì cô chưa ăn thứ gì.
Trong sở thú hầu như không có thay đổi gì, cách cổng vào một đoạn ngắn là khu vực thú dữ được yêu thích nhất.
Thế giới động vật cũng tồn tại việc bắt nạt.
Bé Đông Phong được sắp xếp ở trong một khu độc lập, bên trong có một cái ao để nó có thể nghịch nước, bên bờ ao có vài cái cây đại thụ xanh tươi, những bông hoa dại đủ màu sắc và một tảng đá lớn chuyên dùng để phơi nắng.
Cũng xem như đầy đủ.
Giám đốc đưa Lương Cẩm Tú đến lối đi dành riêng cho nhân viên, với thân phận là giám đốc của ông ấy cũng bị kiểm tra hai lần.
Bé Đông Phong không ra ngoài, nhân viên chăm sóc cũng là cha nuôi chỉ vào ngôi nhà phía sau lồng sắt, bất lực nói: “Lại cáu kỉnh rồi, thịt bò thượng hạng cũng không ăn. Tôi cũng đã khích lệ nó mấy lần, nó không kiên nhẫn thì sẽ dùng móng vuốt vồ tôi. Vị này là cô Lương đúng không?”
Lương Cẩm Tú chỉ vừa cười nói một câu thì vang lên một tiếng hổ gầm chấn động cả phòng.
“Grao grao ~”
Khi bé Đông Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc, nó nhảy lên nhảy xuống tại lối ra rồi chạy ra ngoài như một cơn gió.
Một thời gian không gặp, nó đã trưởng thành, kích thước gần như bằng một con hổ trưởng thành nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi, vẫn ngây ngô như trước.
“Chị, chị, cuối cùng chị cũng tới.”
“Không đến không được mà! Nói cho chị biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lương Cẩm Tú tươi cười nựng nó. Lông của hổ thực sự có cảm giác tệ hơn nhiều so với lông của mèo, cưng cứng như lông bàn chải, đây lại còn là một con hổ lớn.
Con hổ con thoải mái nheo mắt lại: “Gruuu.”
“Em muốn nuôi một con lợn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.