Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 9:




Tắt video, Lương Cẩm Tú nhìn thời gian, trôi thật nhanh, vậy mà đã hơn hai tiếng, đã đến giờ ăn cơm trưa.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt mọi người trong phòng stream, cô vừa đi về nhà như mọi hôm, vừa xem qua số liệu tổng kết của buổi phát sóng trực tiếp.
Nói chung cũng rất hài lòng, tuy độ nổi tiếng không thể so sánh với video đầu tiên, nhưng lần này cô dựa vào chính mình, tổng số người xem tiếp cận được gần năm mươi nghìn người. Nói cách khác, trung bình cứ mười người thì có một người xem.
Còn chưa bước vào cửa sân, đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ập đến trước mặt.
Đồ ăn đã làm xong từ lâu, dưa chuột xào với trứng gà tre thơm lừng, đậu que xanh xào xanh ngắt, còn có sườn om đậu phụ rực rỡ màu sắc, khiến tay của mọi người ngứa ngát.
Cảm xúc lớn nhất khi về nhà là có người nấu cơm xong xuôi.
Trong một quãng thời gian ngắn ngủi, Lương Cẩm Tú cảm thấy bản thân mình tăng ít nhất ba cân. Nếu còn tiếp tục như thế này, sợ là sẽ biến thành một cô gái nhỏ mũm mĩm.
“Con thật sự có thể hiểu được tiếng động vật nói chuyện?” Trịnh Phương xem toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp, bà gắp cho con gái một miếng xương sườn rồi nghiêm túc cảnh cáo: “Nhà họ Lương chúng ta chưa bao giờ có kẻ lừa đảo, con chú ý một chút cho mẹ.”
Bà cảm giác, tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Thứ nhất, đồng chí Trịnh Phương, mẹ họ Trịnh, mong mẹ không vì hôn nhân mà làm mất đi chính mình, như thế con sẽ khinh thường mẹ.” Lương Cẩm Tú ăn cơm nhưng cũng không làm chậm trễ cuộc trò chuyện: “Thứ hai, nếu không trải nghiệm thì đừng tùy tiện đưa ra kết luận, chẳng lẽ mẹ không biết ngôn ngữ của động vật sao? Con nhớ rõ rằng mẹ từng nói với con, vị họ hàng nào của mẹ ấy nhỉ, có thể huýt sáo để gọi chim sơn tước.”
Lương Cẩm Tú sớm đã nghĩ kỹ lý do để thoái thác.
Loại tình huống này, sớm muộn gì cũng chẳng giấu được, lại không phải việc gì gây nguy hiểm cho xã hội, hoặc là năng lực đặc biệt không thể cho ai biết.
Thời cổ đại ở Trung Quốc có Công Dã Tràng có thể giải mã được ngôn ngữ của hàng trăm loài chim.
Con người cùng bản thân động vật có rất nhiều điểm chung. Động vật không biết nói chuyện, nhưng thông qua những âm thanh khác nhau, và ngôn ngữ hình thể để miêu tả cảm xúc.
Trịnh Phương vẫn không tin, chỉ vào thứ đang đi tới đi lui ngoài cửa, là con gà mái già thỉnh thoảng hay kêu nhỏ rồi hỏi: “Vậy con nói cho mẹ, nó đang nói cái gì?”
Lương Cẩm Tú nhìn nó một lượt: “Nó không nói được.”
Khi phát hiện bản thân có thể giao tiếp với động vật, cô ý thức được một vấn đề đáng sợ. Sau này cô có nên ăn thịt nữa không?
Gà, vịt, cá, nếu những con gia cầm này biết nói chuyện thì thật khủng khiếp.
Có thể nói được tương đương với việc có khả năng tự nhận thức, ở một mức độ nào đó, nó là một loài động vật tiên tiến như con người.
Sau đó cô phát hiện, không phải tất cả các loài động vật đều có thể nói chuyện, thế nên cô cố ý đi chợ nông sản. Những con gà, con vịt trong lồng sắt đang chờ bị giết căn bản không nói chuyện được, cũng không hiểu cô nói gì.
Mà những con có thể nói, không nằm trong chuỗi thức ăn thông thường, chẳng hạn như động vật hoang dã, hoặc ví dụ như thú cưng.
Cũng có gia cầm có thể nói, tuy rằng nằm trong chuỗi thức ăn mà cũng không nằm trong đó.
Hôm nay con gà hoa lau kia có thể nói chuyện, mẹ vô cùng thích nó, nuôi nó như nuôi thú cưng, cho dù sau này nó già đi thế nào, nuôi đến mức có tình cảm, chắc chắn sẽ không ăn.
Về phần quy luật chi tiết, cô vẫn đang tìm hiểu.
Bữa trưa vui vẻ hòa thuận qua đi, hai vợ chồng già về phòng ngủ trưa, Lương Cẩm Tú lại đi vào vườn trái cây, định quay một số video ngắn để phát huy sức nóng còn sót lại.
Sau đó, cô sợ đến mức thiếu chút nữa không cầm được điện thoại.
Phía sau của vườn trái cây có một mảnh đất cát không lớn, đất mềm xốp, rất thích hợp để trồng các loại cây nông nghiệp hệ rễ, mùa này là đậu phộng.
Giờ phút này đây mảnh đất cát trở thành một mớ hỗn độn, giống như vừa mới bị cày qua, mang theo mùi ẩm ướt bốc lên từ đất đen. Hoa đậu phộng mới nở văng đầy trên đất, rễ cây trắng như tuyết đang đón nhận ánh mặt trời chói chang, chắc chắn không sống nổi.
Không thể là do người làm.
Nông dân sẽ không phá hại hoa màu.
Lương Cẩm Tú nhìn chằm chằm vào vết móng vuốt trên mặt đất, một lúc sau đứng lên, chống nạnh rồi hô to khắp bốn phía: “Con chim trĩ chết tiệt, lăn ra đây cho tao.”
Móng vuốt giống gà, nhưng vườn trái cây nhiều sâu như thế, ăn cũng chẳng hết, gà sẽ không đi đào đất.
Lại nghĩ đến lời con chim trĩ lố lăng kia.
“Cạc cạc cạc.” Ở bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng kêu ồn ào. Ngay sau đó, một con chim trĩ bay lên trên không trung, tư thế của nó cực kỳ hoa mỹ, lông chim sặc sỡ dưới ánh mặt trời càng thêm nét lẳng lơ.
Không chờ Lương Cẩm Tú mở miệng hỏi, một con khác bay ra, tiếp theo lại thêm một con, ước chừng phải mười mấy con chim trĩ!
Nhất thời, bầu trời tràn ngập màu sắc, đẹp như thể là một thế giới thần thoại.
Lương Cẩm Tú quyết đoán mở camera.
Đây đâu phải là chim trĩ, rõ ràng là một lượng lớn độ hot, nếu đăng lên, chắc chắn sẽ gây chấn động.
“Cạc cạc, mày có nói dối không đấy? Chị ta thật sự có thể hiểu cuộc nói chuyện của chúng ta?”
“Con người, chị chính là người hôm nay phá hoại lúc người anh em của tôi theo đuổi bạn tình?”
“Chị ta là nam hay nữ?”
“Nói nhảm, nhất định là nam, nhìn quần áo là biết, cũng giống như chúng ta, không nổi bật mới là nữ.”
“...”
Động vật nhìn như nhau thế này, tương tự, Lương Cẩm Tú cũng chẳng thể phân biệt rõ ai là người theo đuổi gà hoa lau. Cô nghiến răng nghiến lợi chỉ vào đậu phộng nói: “Chúng mày bới, đúng không?”
Một con trong số chúng nhảy lên cành cây cách đỉnh đầu cô, vô cùng đắc ý bảo: “Đúng đấy, đây là sự trả thù của con chim đẹp trai này. Chị có thể làm gì tôi? Có bản lĩnh thì đến đây đánh tôi đi này, đánh tôi đi.”
Lương Cẩm Tú thật sự không có cách nào.
Người ta là động vật cấp hai được quốc gia bảo vệ.
Lương Cẩm Tú cố gắng làm bản thân bình tĩnh, muốn nói lý: “Con người bọn tao đã ban hành luật để bảo vệ chúng mày, nên mong chúng mày tự giác một chút, có thể ăn cây nông nghiệp, nhưng không thể phá hoại.”
Đây là cảnh tượng cô đã nghĩ đến từ lâu, hay nói đúng hơn - một trong nhiều kế hoạch.
Quốc gia rất xem trọng phát triển sinh thái, bảo vệ động vật hoang dã không hề sai, nhưng lại làm khổ nông dân.
Chim trong núi là nhiều nhất.
Có thể không ai tin nhưng trong mùa anh đào chín, có tới một nửa sản lượng anh đào bị mất vào tay chim.
Ngoài ra còn có lợn rừng, một vài con trong số chúng có thể phá hủy một mẫu đất trồng hoa màu chỉ trong vài giây.
Vì vậy Lương Cẩm Tú dự định thương lượng, chim chóc nhiều thì có thể đi bắt sâu bọ, ăn trái cây cũng được, chỉ cần chọn một loại mà ăn không phá hoại gì, mọi người có thể chung sống hòa bình.
"Nông dân bọn tao trồng trọt không hề dễ dàng, cần phải cuốc cỏ và bón phân..." Lương Cẩm Tú đang kìm nén cảm xúc, vừa bắt đầu cảm thấy buồn bã thì đã bị cắt ngang.
Mười mấy con chim trĩ kêu cạc cạc náo loạn cùng một lúc.
“Chị ta nói gì cơ, ý bảo là những thứ chúng ta ăn đều là của bọn họ?”
“Thật chẳng biết xấu hổ đó nha, rõ ràng phần lớn đều bị bọn họ đem đi.”
“Có ngọt chẳng lẽ phải ăn không ngọt? Chim đây không làm được.”
“Cách xa chị ta một chút, cẩn thận đừng để chị ta bắt được. Tôi nghe nói, trước kia bọn họ thích ăn chúng ta.”
“Hả? Ăn chim á? Đáng sợ quá đi mất.”
“...”
Lương Cẩm Tú căn bản không thốt ra được lời nào, chim cũng không chịu nghe lời cô.
Lúc này, một tiếng thét chói tai thê thảm truyền đến từ xa, nó có lực xuyên thấu tựa như cầm dao nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ.
Mười mấy con chim trĩ bị dọa ngay lập tức im lặng, để lại vài cục phân, hoảng sợ bay vào rừng cây đến mất dạng.
Giọng lớn như thế, chỉ có một loại gia súc – là lợn.
Lương Cẩm Tú nghe rõ, nó đang cầu cứu: “Cút ngay đi, đừng tới gần tui. Chồng ơi, mau cứu em, éc éc ~~~”
Lợn cũng nói chuyện?
Hơn thế nữa âm thanh trong trẻo vang xa, là lợn nái.
Lương Cẩm Tú sửng sốt một chút, nhưng vẫn đi theo âm thanh đó hướng về làng. Dọc đường đi, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai cô.
Lương Cẩm Tú nghe đến mức da đầu tê dại, nếu nói sợ nghe được động vật nói cái gì nhất, chắc hẳn là tiếng giết lợn.
Nông thôn từng có tập tục giết lợn vào dịp đầu năm, tất nhiên đó là ngày xưa, ngày nay đời sống khá giả, ngày nào cũng giết lợn.
Cô nhìn thấy một lần, sợ hãi đến mức gặp ác mộng mấy ngày, có một khoảng thời gian không dám ra ngoài vào buổi tối.
Không ngoài dự đoán, âm thanh đó phát ra từ nhà chú Hai trong làng. Nhà chú không có vườn trái cây, mấy năm nay chuyên thu mua hoa quả thối hoặc là không bán được đem về cho lợn ăn.
Cửa đóng chặt, tiếng thét chói tai, cô đập cửa một lúc lâu mới có người tới.
“Cẩm Tú, sao cháu lại đến đây?” Cánh cửa hé mở, dì Hai nghiêng nửa người ra ngoài tỏ vẻ kinh ngạc, vừa định nói thêm gì nữa, một bóng dáng màu hồng chạy nhanh như chớp về phía cửa, dọa bà sợ hãi vội vàng kéo Lương Cẩm Tú vào.
Lợn hồng phấn vô cùng linh hoạt, khi phát hiện cửa đã đóng không thể ra ngoài, nhanh chóng quay đầu chạy lồng lên.
“Á, suýt chút nữa, suýt chút nữa đã chạy ra rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.