Kết hôn, sự mất mát lập tức lũ lượt kéo đến, bởi vì từ khi kết
hôn, cô cũng mất đi công việc.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng không cho phép cô đi làm nữa,
để cho cô an tâm ở nhà dưỡng thai, Đường Mạn không lay chuyển được, hai vị trưởng
bối xa lạ này hiện tại là ba mẹ chồng của cô, cô không dám tranh cãi với họ, cuối
cùng cô đành phải khẩn cầu Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, ông xã là quần áo,
công việc là tay chân, em không thể không có tay chân, nhưng em cũng không thể
trần truồng chạy ra ngoài a, em không thể không có công việc.”
Cô thực sự rất muốn đi làm, cô hy vọng mỗi ngày đều có thể
nhìn thấy anh, cùng anh đi làm, cùng anh tan ca, có được người chồng mà trong
lòng mình ngưỡng mộ như vậy, là chuyện khiến cô vui vẻ hạnh phúc biết bao, mà
hưởng thụ một phần hạnh phúc này chính là ước mơ tha thiết nhất của cô.
Trương Khải Hiên lại phản đối, “Anh có thể kiếm tiền về cho
em, để cho bà xã tiêu tiền thoải mái là kiêu ngạo của đàn ông mà.”
Đường Mạn chưa từ bỏ ý định, cô bĩu môi: “Nhưng em không muốn
trở thành một con heo bị nuôi ở trong chuồng.”
Trương Khải Hiên mỉm cười, bàn tay anh luồn vào trong quần
áo của cô, hơi dùng sức bóp ngực của cô, “Được rồi, anh ở chỗ ba mẹ làm ra chút
việc vậy.”
Cuối cùng, kết quả trả về chính là, để Đường Mạn nghỉ dài hạn,
đợi đến sau khi sinh em bé xong, cô có thể đi làm việc lại.
Cô rất thất vọng. Thật hy vọng mỗi ngày mở mắt ra, vội vội
vàng vàng rửa mặt, thay quần áo, ăn cơm, sau đó bắt đầu đi làm, mệt thì có mệt
nhưng hết sức phấn khởi.
Rất bất đắc dĩ, cô nửa vui nửa buồn, âm thầm làm vợ của
Trương Khải Hiên, người ngoài thì thấy, cô một sớm được đắc sủng, liền sau đó
mang thai thì lên trời, gả vào nhà giàu sang, sau đó thì ăn ngon mặc đẹp, quang
vinh đắc sủng trong một lúc. Nhưng mà, ai hiểu được cô chứ, cô rất cô đơn.
Trương Khải Hiên vẫn đi làm như trước, chỉ có buổi tối Đường
Mạn mới được gặp anh, ban ngày cô hệt như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng
vàng, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo phố, thấy người khác vội vã bận rộn, mình lại
tiêu phí tuổi thanh xuân như vậy, đầu óc cô đầy cảm giác có tội.
Lúc không có anh, cô đọc sách hoặc lên mạng, bị bà Trương
phát hiện, lập tức cau mày khuyên bảo cô, phụ nữ có thai không nên tiếp xúc với
máy tính nhiều quá, cô chỉ đành ngượng ngùng lui về phòng. Nhàm chán, thật sự rất
buồn, gọi điện thoại hẹn bạn bè ra ngoài trò chuyện uống trà, nhưng ai ai cũng
đều có công việc của mình, có mấy người giống như cô chứ, tuổi còn trẻ mà đã gả
đi, thời gian trống ra một đống.
Đường Mạn vô cùng uất ức, cô gọi điện thoại cho cô bạn cùng
phòng tốt nhất của mình, “Cuộc sống hôn nhân không thoải mái, mình tình nguyện
ngủ ở nhà tập thể giống như trước kia, chen chúc ở căn tin… …”
Đúng, một mình ăn cơm với mọi người, tất cả mọi người đều
chiếu cố cô, thức ăn là thứ đẹp đẽ, cô không dám kén chọn.
Nói chuyện cô không không dám lớn tiếng, không dám giống như
ở công ty vậy, nghĩ sao nói vậy hay đùa giỡn với mọi người, bởi vì hiện tại, cô
đã thành phụ nữ có chồng, trên có cha mẹ chồng, dưới, còn có một cô cháu gái nhỏ
họ Trương, khắp nơi đều nhìn vào người thím út vừa mới được gả vào đây.
Chỉ có điều, nói như thế nào về Trương Vũ Đồng đây? Đường Mạn
nhớ lại, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, con nhóc này quả thực là một thiên sứ
nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, trong veo tươi sáng, mặt mày như tranh vẽ,
xinh đẹp có một không hai, hơn nữa, cái miệng nhỏ xinh xắn vừa ngọt lại vừa
khéo, đùa với người lớn đang buồn cũng có thể cười rộ lên.
Hơn nữa, con nhóc này cũng thích cô, nhóc quấn lấy cô đòi cô
kể chuyện cổ tích, Đường Mạn cũng kể chuyện cổ tích cho nó nghe, thêm mắm dặm
muối vào, con nhóc lắng nghe đến mặt mày hớn hở, dần dần, quấn lấy cô, mỗi ngày
đều muốn cô kể, tách ra không được.
Đường Mạn nhìn thấy Trương Vũ Đồng, trong lòng cũng vui vẻ,
đúng vậy, cục cưng của mình qua 8 tháng nữa sẽ sinh, cho dù là trai hay gái, trời
cao chỉ định, nó cũng sẽ được cưng chiều đến hư.
Cũng bởi vì có đứa bé này, Đường Mạn càng lúc càng không muốn
rời xa Trương Khải Hiên, cô đối với Trương Khải Hiên, từ lúc đầu là yêu say đắm
còn đến bây giờ là yêu si mê, trước kia, anh là người mà cô thầm mến, sau đó lại
là người yêu của cô, hiện giờ lại là chồng cô, còn là ba của con cô, cô cần
anh, dựa dẫm vào anh, khao khát mỗi giờ mỗi phút anh đều ở cùng một chỗ với
mình.
Nhưng Trương Khải Hiên đột nhiên phải đi công tác, một chuyến
đi 3 ngày, trong 3 ngày anh đi khỏi, Đường Mạn gần như tương tư thành bệnh, buổi
tối cô cầm điện thoại, chờ điện thoại của anh từng giây từng phút, cuối cùng đợi
đến khi anh gọi điện đến, cô cầm điện thoại khóc không ngừng.
Trương Khải Hiên ở đầu dây bên kia cũng chẳng biết làm thế
nào, anh dỗ dành cô: “Cục cưng, chờ anh làm xong mọi việc anh sẽ về mà.”
Đường Mạn cũng cười, cô hung hăng hôn anh qua ống nói, hận
không thể bay đến bên cạnh anh, chui vào trong chăn của anh, ôm anh, yêu anh,
hưởng thụ tình cảm mãnh liệt mà anh mang đến cho mình.
Đến ngày thứ 3, một mực bấm thời gian chờ anh trở về, trong
lòng Đường Mạn chờ đợi mà nóng như lửa đốt, cảm thấy được thời gian chậm chạp hệt
như nhiệt độ cao của mùa nóng nhất trong năm, xua thế nào cũng không xua đi được.
Cô không ngừng nhìn ra ngoài cửa, đợi cho đến gần 11h khuya vẫn chưa thấy anh về,
thực ra thì anh cũng không có kéo dài thời gian, chỉ là cô mong ngóng quá nên
không thể chịu đựng nổi, cho nên thời gian liền trôi qua một cách hết sức đơn
điệu.
Cô ngồi ở trên sô pha gần cửa, cầm quyển sách trong tay,
liên tục xem đồng hồ, trông cửa, xem đồng hồ, trông cửa.
Chu Duyệt đi ra rót nước uống, thấy bộ dạng đó của cô, nhất
thời buồn cười, nói: “Một ngày không thấy, như cách ba thu sao?”
Đường Mạn xấu hổ.
Chu Duyệt nở nụ cười, vợ chồng trẻ mới cưới nhau, đừng nói
là xa nhau 3 ngày, xa nhau 1 ngày cũng đã chịu không nổi rồi.
Rốt cục, cũng nghe được tiếng mở cửa ở biệt thự, nhìn thấy
xe anh tiến vào, Đường Mạn thoáng nhảy dựng lên, chạy như bay ra ngoài, chờ đến
khi Trương Khải Hiên xuống xe, cô lập tức hệt như con bướm bổ nhào vào lòng
anh, quấn chặt lấy cổ anh, hệt như con chim gõ kiến hôn môi anh, sau đó uất ức
rớt nước mắt.
Trương Khải Hiên sờ trán cô, hỏi cô: “Người nào ăn hiếp em
à?”
Đường Mạn lắc đầu, giọng nói vừa tủi thân vừa hờn dỗi: “Tất
cả mọi người đều cưng em, nhưng em muốn anh, Khải Hiên, em rất nhớ anh.” Nước mắt
rớt xuống ào ào.
Trương Khải Hiên than nhẹ một tiếng, ôm chặt cô vào lòng, Đường
Mạn không muốn buông anh ra dù chỉ 1 phút, dù sao cũng đã muộn rồi, không ai
nhìn thấy, cho nên hai chân cô quấn thật chặt trên người anh, để anh bế cô về lầu
hai.
Chờ đến khi anh ngủ, Đường Mạn lại không ngủ được, cô liền
ghé đầu vào gối, nhìn chồng mà cảm thấy hạnh phúc, cô cảm thấy bản thân giống
như Tương Cần trong phim “It started with a kiss” (Thơ ngây) yêu Trực Thụ vậy,
yêu say đắm, yêu dại khờ trong ngớ ngẩn, cô có cảm giác chồng cô còn vĩ đại hơn
cả Trực Thụ, cô không thể không yêu ngu ngốc được.
Vì thế, cô lặng lẽ nằm sát vào anh, ấn cánh môi cô vào đôi
môi của anh, trong lúc cô tình, cô bắt gặp trên đầu vai của Trương Khải Hiên có
một dấu son môi màu hồng nhạt.
Dấu son màu hồng nhạt đó rất là kỳ lạ, dấu vết giống như là
đã từng bị hàm răng cắn qua, tư tưởng của Đường Mạn nháy mắt xoay như chóng
chóng, dấu son màu hồng kia, thật sự khả nghi, bởi vì thật sự rất giống với dấu
răng, nhưng bản thân cô chưa từng có kiệt tác như thế này, đây là chuyện gì vậy?
Không thể nào, Đường Mạn lập tức lắc đầu, chỉ mới kết hôn, kết
hôn chưa được nửa tháng, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện lén lút sau lưng vợ
đâu. Cô tin tưởng anh.