Đường Mạn tức giận, “Anh xem đây là đánh bóng bàn sao? Đánh
qua đánh lại? Khi anh quen tôi lại có thể chơi quá trớn với bạn tốt của tôi, hiện
giờ có phải là thức ăn của cô ta ăn ngán rồi, lại muốn mùi vị bên này của tôi,
cho nên giống như con chó Nhật ngoáy đuôi chạy về?”
Lý Đông Minh nhíu mày: “Đánh anh mắng anh đều được, cần gì
phải chế giễu anh?”
Đường Mạn vô cùng tức giận, nhìn người đàn ông trước mặt này, bạn trai cũ, có khó
khăn,… …
Ôi, phụ nữ hả, phụ nữ nhẹ dạ, rốt cuộc cô lại mềm lòng.
Cô ngập ngừng: “Mong là anh không gạt tôi. Tiền, tôi cho
anh, còn trở lại, … …, không cần thiết.”
Lý Đông Minh mừng rỡ: “Đường Mạn, trong tất cả những người bạn
của anh, em mới thật sự là người có nhân tính nhất.”
Đường Mạn thở dài, câu nịnh bợ này mặc dù tục không chịu được,
nhưng lại đánh thẳng vào tử huyệt của cô.
Cô cùng hắn đi rút tiền ở trong trung tâm mua sắm, máy rút
tiền phun ra một xấp tiền, Đường Mạn cầm lấy, trước tiên là nắm chặt không
buông, sau đó mới đưa vào tay hắn, “Tiền tiết kiệm của tôi tổng cộng chỉ còn lại
chưa đến 800 đồng, nếu đột nhiên có một cục gạch từ trên trời rớt trúng tôi, phải
nhập viện cũng không có tiền.”
Hắn cầm chặt xấp tiền, hứa hẹn chắc như đinh đóng cột: “Em
yên tâm, anh sẽ mau chóng trả lại cho em.”
Đường Mạn tiu nghỉu nhìn tên đàn ông này vui vẻ cầm tiền đi
mất, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút điềm xấu.
Giữa ban ngày ban mặt, cô đã bị cướp bóc một nửa tài sản? Chẳng
lẽ cô thật sự bị đổ thuốc mê? Cô nghĩ ra gì đó, lập gọi điện thoại cho công ty
trang trí của Lý Đông Minh, “Xin hỏi, tháng này có phải Lý Đông Minh gặp phải
chuyện gì hay không?… … Có phải anh ấy làm vỡ khay trà, hay là đồ dùng trong
nhà khác, hay là thứ gì đó của khách hàng hay không?”
Câu trả lời của đối phương khẳng định là không.
Lại bị lừa.
Đường Mạn nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, thật đúng là ông trời
có mắt mà, Lý Đông Minh cũng không ra khỏi tầm mắt của cô, hắn đi vào một gian
hàng khác ở đối diện, Đường Mạn cắn răng, lập tức đi theo sau.
Hắn lại có thể đi thẳng vào một gian hàng chuyên bán túi
xách nữ, Đường Mạn âm thầm theo dõi, hắn đang xem túi xách, nhưng cô tin chắc rằng,
hắn tuyệt đối sẽ không có lòng tốt để mua quà trả lễ cho mình, quả nhiên, hắn gọi
điện thoại: “Tiểu Đồng, sinh nhật em anh mua cho em một cái túi xách nhé, chính
là cái lần trước mà chúng ta đến xem đó, được, buổi tối gặp.”
Đường Mạn cực kỳ giận dữ, cả người phát run.
Lý Đông Minh khai hóa đơn xong thì cầm đến quầy thu ngân, hắn
hào phóng lấy một xấp tiền từ trong ví ra, nhân viên thu ngân còn chưa đưa tay
cầm lấy tiền, đột nhiên có một bàn tay ở bên cạnh vươn đến, một phen đoạt lấy
tiền lại, Lý Đông Minh vừa xoay người thì thấy, “Đường Mạn?” Hắn hít một hơi.
Đường Mạn cười lạnh, “Đây là chuyện thảm thương mà anh gặp
phải khi làm việc sao? Làm vỡ đồ đạc của khách hàng, phải bồi thường cho người
ta?”
“Đường Mạn… … em nghe anh giải thích.”
Đường Mạn mắng hắn: “Lý Đông Minh, anh thật sự là một chuyên
gia nói dối mặt dày vô sỉ mà tôi từng thấy, mà tôi, lại chuyên đi tha thứ cho
cái tên nổi tiếng nhất thế giới này, anh lại có thể mặt dày đến nỗi đến mượn tiền
bạn gái cũ để mua quà cho bạn gái mới, mà tôi, có thể ngốc đến nỗi thật sự cho
anh mượn tiền, quả thật trong đầu tôi thiếu dây thần kinh mà. Cũng may là ông
trời còn thương xót cho cọng cỏ nhỏ bé như tôi, để tôi có thể lấy lại được tiền
mồ hôi nước mắt của mình.”
Lời nói dối của Lý Đông Minh bị vạch trần, lúc này dứt khoát
không phải giữ phong độ gì nữa, hắn cũng cười khẩy: “Bởi vì cô ngu, cho nên mới
bị đàn ông lừa, bị xoay như chóng chóng, chỉ một lời nói dối thôi cô cũng sẽ
tin là thật.” Hắn lắc đầu, trong ánh mắt là sự châm biếm trắng trợn: “Đường Mạn,
cô nhất định là phải bị đàn ông lừa, biết tại sao không? Bởi vì cô quá ngu.”
Lời nói này thật là làm tổn thương người khác quá mức.
Đường Mạn tức giận đến đỏ mặt tía tai, học 4 năm đại học, thế
nhưng vào lúc này, bị hắn kích thích đến nghẹn họng, không trả lời được.
Lý Đông Minh hừ một tiếng, xoay người đi khỏi, hai giây sau,
Đường Mạn phản ứng lại, cô đuổi theo phía sau, nhắm vào mông hắn mà hung hăng đạp
một phát, chỉ nghe rầm một tiếng, cả người Lý Đông Minh ngã nhào về phía trước,
đúng lúc rơi vào trên một đống quần áo, ngay cả quần áo và người mẫu, toàn bộ đều
thuận thế ngã xuống hết.
Đường Mạn thật cảm thấy bản thân có hơi giống loại phụ nữ
đanh đá, nhưng nhìn thấy Lý Đông Minh chật vật không thể tả, cô cũng không hối
hận, cô nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: “Cám ơn lời khen tặng rộng rãi của
anh, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ lời nói này, hơn nữa, tôi cũng muốn chúc phúc anh,
chúc anh và Lý Đồng tương thân tương ái, bách niên hảo hợp, sau khi đám cưới
thì liền sinh năm đứa con, hơn nữa toàn bộ đều là con trai, để cho anh vì gánh
vác sữa bột mà nợ nần chồng chất, 50 năm như một ngày toàn làm thuê vì tiền,
sinh đẻ không ngừng, cho đến khi kết thúc mạng sống.”
Đây thật sự là một lời chúc phúc thảm nhất trong thực tế.
Cô xoay đầu bước đi, sau khi vào thang máy, cô cắn chặt hàm
răng, âm thầm lập thệ trong lòng: “Tôi nhất định phải tìm được một người đàn
ông ưu tú hơn tên này gấp trăm lần, một người đàn ông thật tốt.”