Bác sĩ khuyên cô: “Trở về, cô thương lượng với người nhà thử
xem.”
Toàn thân Đường Mạn lạnh ngắt, chần chừ đi xuống cầu thang,
chân nặng ngàn cân, hoàn toàn không bước nổi.
Số phận thật sự trêu đùa cô, tàn nhẫn giống như một con dao.
Hy vọng của cô, niềm vui của cô, động lực của cô, toàn bộ đều gắn liền trên người
đứa bé này, đột nhiên, bác sĩ giội một thùng nước đá xuống, vào mùa đông trời lạnh,
biến cô thành một khối băng.
Cô lau nước mắt, nói với tài xế của nhà họ Trương đã đưa cô
đến, “Thả tôi xuống công viêc ở phía trước, tôi muốn ngồi ở đó một lát.”
Ngồi trong công viên, trong lòng cô tràn đầy thê lương, làm
sao nói với người nhà họ Trương đây? Tuy rằng, bà Trương bợ đỡ, nhưng cũng bởi
vì đứa bé, Đường Mạn gần như muốn gì được đó, cô đã được hưởng sự chăm sóc tốt
nhất của họ Trương, đột nhiên nói với họ, nghĩ đến ánh mắt của cả đám người bọn
họ nhất định là ngây ngô, thật sự cô không đành lòng, còn có Trương Khải Hiên,
mỗi tối anh đều ôm cô, cùng cô nói chuyện với đứa bé, đứa bé này sẽ kéo dài mạng
sống của anh, là máu thịt của anh, còn là hy vọng cứu sống anh, hiện giờ nói với
anh? Khải Hiên, đứa bé này có thể không khỏe mạnh, anh sẽ có biểu hiện như thế
nào? Một nỗi khổ đã như sấm nổ trên đầu, lại bồi thêm một kích thích không thể
có cách nào xoay trở được nữa, lựa chọn chính xác là không cần đứa bé này,
nhưng nếu không cần nó, Trương Khải Hiên liền mất đi 30% hy vọng, hy vọng tiếp
theo ở nơi nào? Vào lúc nào? Một hy vọng xa vời hệt như một chiếc lông đang bay
trong không khí, với tay để lấy, nhưng là càng lấy thì nó càng bay xa.
Mặc dù, hiện tại nhìn Trương Khải Hiên, anh vẫn khỏe mạnh
như trước, có chút kiêu ngạo như trước, nhưng ai biết được ngày mai, ngày mốt
anh có thể lại ngất xỉu một lần nữa hay không?
Không được, tuyệt đối không được, không được để anh biết.
Cô khóc hệt như một cô gái nhỏ bán trứng bị vỡ nát hết sọt
trứng gà.
Khóc rất lâu, cô tự nói với chính mình: “Nếu đây chính là số
phận đã định trước cho tôi, hãy để một mình tôi gánh vác đi.” Cô vuốt bụng, dường
như có thể cảm giác được sinh mạng nhỏ bé trong bụng kia đang hấp thu máu của
cô, đang ngoan cường đưa tay về phía cô, bàn tay bé nhỏ yếu đuối, dường như
đang lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, nhất thời, ruột gan cô như đứt ra
từng khúc.
Cô vùi đầu vào giữa đầu gối, “Giữ lại, mẹ nhất định sẽ giữ lại
con, con của mẹ, nếu con thực sự không có tay phải, mẹ sẽ làm tay phải của con,
cho dù có bao nhiêu khó khăn, mẹ đều ở bên con, bởi vì con chính là hồi ức mà
ba con để lại cho mẹ, mẹ thật sự rất yêu ba con, thực sự không muốn mất đi ba
con, cục cưng à, con hãy giúp đỡ mẹ nhé. Mẹ biết, như vậy rất không có trách
nhiệm, con vừa sinh ra sẽ nhận lấy rất nhiều sự chỉ trích, nhưng mà, mẹ thật sự
không thể mất đi ba con, con hãy tha thứ cho mẹ nhé.”
Cô khóc rất lâu ở trong công viên, đến khi khóc mệt rồi, ngẩng
đầu mới phát hiện, trời xui đất khiến thế nào, trùng hợp cô lại đến công viên lần
đầu tiên hai người hẹn hò.
Tựa vào cửa kính xe taxi, nhớ lại chuyện mấy tháng qua, quả
là khiến cô hỗn loạn không thể chịu đựng nổi. Cô vốn là một người vui vẻ, một
cô gái không buồn không lo, bỗng nhiên, người cô thầm mến lại đến theo đuổi cô,
cô mừng rỡ, tưởng rằng đây là tình yêu mà hô khao khát, rụt rè cẩn thận hẹn hò
với anh, không giữ được trinh tiết làm cho cô khóc, không phải khóc bởi vì đã mất
đi thứ quý giá nhất, mà là bởi vì đã trao thân cho người cô thích, cô khóc.
Mang thai, kết hôn, tất cả đều nhanh như tên lửa, hiện giờ, mọi loại đả kích
thay nhau diễn ra, hệt như cách biến chứng của bệnh tật ngày càng trầm trọng,
mà cô chỉ là một cây leo tầm thường có thể nhìn thấy trong vườn hoa, áp lực hệt
như núi lửa phun trào, muốn phun ra thật cấp bách, nhưng cô lại không thể để nó
phun trào ra, cho nên cô chỉ biết khóc.
Cô nhìn kiến trúc bên ngoài cửa xe, khi đèn giao thông ngừng
ở giao lộ bên kia, đột nhiên một dãy số xe quen thuộc đập vào mắt cô, trong
lòng cô vui mừng, Khải Hiên?
Là xe của Trương Khải Hiên. Cô đã có chỗ dựa, nhưng khi cô vừa
định gọi điện thoại, nụ cười đông cứng lại, bởi vì trong xe của Trương Khải
Hiên còn có thêm một người.
Là Cao Nhân Tuệ?
Cô ngờ vực, Trương Khải Hiên đi cùng với Cao Nhân Tuệ?
Đèn xanh sáng lên, xe của bọn họ đã đi rồi. Cô nhanh chóng
nói với tài xế, “Đi theo xe phía trước.”
Xe của Trương Khải Hiên chạy đến Vận Cảnh Hoa Thịnh Đốn (một
chung cư cao cấp 21 tầng theo kiến trúc của Washington DC), Đường Mạn biết
Trương Khải Hiên có một căn hộ ở khu này, trước kia cô đã đến đây một lần với
anh, chẳng qua là Trương Khải Hiên nói, anh không thích nơi này, vẫn thích sống
chung với mọi người hơn, Đường Mạn quan sát căn nhà kia, là nhà mới, đồ dùng
trong nhà tiện nghi đầy đủ, người tinh tường đều biết đây là căn nhà mới để chuẩn
bị cho đám cưới, chỉ kém là chưa treo chữ Hỷ đỏ thẫm lên, để báo hôn lễ là giống
rồi, anh không muốn vào đây sống đơn giản chỉ có một chuyện, lâm trận thì đổi
người, có liên quan đến tình cũ, không thể đối diện với căn nhà mới chuẩn bị
cho người yêu cũ nữa, nhưng cô không nói ra, giẫm lên vết thương của người
khác, trên tuyết thêm sương lại thêm muối, cô không phải là đao phủ.
Trương Khải Hiên xuống xe, quả nhiên là anh và Cao Nhân Tuệ
đi chung với nhau, hai người lần lượt một trước một sau đi vào hành lang.
Đường Mạn xuống xe, cô do dự đứng dưới lầu, một mực đấu
tranh có nên lập tức theo sau hay không, thấy cử chỉ của bọn họ, rất quen thuộc
tự nhiên, dường như bọn họ đã làm chuyện này không dưới một lần, vào nhà như vậy,
bọn họ sẽ tiếp tục làm chuyện gì? Giống như bạn bè ngồi uống trà nói chuyện phiếm
sao? Không thể nào, tiệm cà phê đầy rẫy ở bên ngoài, uống trà nói chuyện phiếm
còn tìm đến một nơi mà không ai quấy rầy sao?
Lửa lòng kích thích, cô càng hệt như một nữ sinh ngẩng cao đầu
trong phong trào Ngũ Tứ, thiếu điều chưa có giơ cao biểu ngữ và hét to: “Trương
Khải Hiên, anh là một tên đàn ông chó chết thối tha.”
Nước mắt cô lại rơi đầy mặt: “Tôi mang thai con cho anh, thậm
chí đứa bé còn có chỗ khiếm khuyết, một mình tôi gánh chịu mọi áp lực, đứa bé
này bất kể là khiếm khuyết hay toàn vẹn, bất kể là thông minh hay khờ khạo, là
của anh tôi đều thích, là của anh tôi đều yêu, nhưng xoay người anh lại lên giường
cùng phụ nữ khác, anh chính là một kẻ đê tiện bỉ ổi, vứt bỏ tín nghĩa.”
Cô xiết chặt nắm tay, cắn răng một cái, vọt lên trên.
Đường Mạn ngẩng đầu, Trương Khải Hiên đang ở trong đó, đè
nén ngọn lửa đố kỵ trong lòng, cô liên tục nhấn chuông cửa, nhấn, nhấn, nhấn.
Cửa mở ra.