Đường Mạn thích nghi rất nhanh, bởi vì công việc của cô cũng
không dùng nhiều đến kỹ năng giao tiếp lắm, nếu là trước kia, cô có thể sẽ
không muốn làm một công việc như vậy, nhưng hiện giờ đã khác rồi, cô rất cần một
công việc, cần một công việc mang đến cho mình cảm giác phong phú, vì căn nhà
đó khiến cô rất áp lực.
Hai người khách đã đi rồi, cô dọn dẹp bàn xong, bưng cà phê
và ly tách lui về phía sau chuẩn bị đi, không chú ý nên đâm sầm vào một phục vụ
nam đang lao đến, toàn bộ cà phê còn thừa trong ly đổ hết lên người hắn.
Người phục vụ kia kêu “á” một tiếng, Đường Mạn biết mình lỡ
tay, vội vàng đỡ lấy khay, ngẩng đầu lên liên tục nói xin lỗi, người phục vụ
ngơ ngác nhìn cô, cho đến khi nhìn thấy cô cười ngượng ngùng, bưng ly tách vào
trong, lúc này hồn vía của hắn mới trở lại.
Trong lòng hắn nghĩ, cô ấy thật xinh đẹp.
Ca của Đường Mạn là đến 4h chiều, khi tan ca, người phục vụ
đó chủ động đến chào hỏi cô, “Cô tên là Đường Mạn à?”
Đường Mạn mỉm cười với hắn, “Chào anh.”
“Tôi tên là Địch Văn, tên tiếng Anh là David.”
“Chào, David.”
Hắn mỉm cười như ánh nắng chói chang, như tiết trời tháng 5,
vô cùng trong xanh, nhưng Đường Mạn chỉ khách sáo với hắn cho có lệ, từ trong mắt
hắn, cô nhìn thấy sự nhiệt tình, đáng tiếc, cô không phải là người hắn cần.
Hai ngày sau đó, tuy rằng công việc không có gì mới mẻ,
nhưng mà rất vui. Chỉ khi trở về họ Trương, thời điểm không vui lại kéo đến.
Bà Trương liếc mắt lạnh lùng với cô: “Đường Mạn, không phải
tôi cố ý đâm chọt cô, từ khi cô đến họ Trương, người nhà tôi cũng đâu có bạc
đãi cô? Thậm chí còn đối xử với cô như cha mẹ, chúng tôi cũng rất chăm sóc cô,
Khải Hiên cũng để tùy cô hết mọi chuyện, được đứa con trai xuất sắc của tôi cưới
cô, quả thực là phúc của cô. Hiện giờ, sức khỏe của Khải Hiên không tốt, cô lại
bỏ mặc nó để đi ra ngoài làm việc, cô có chút nào giống với người làm vợ chứ?”
Đường Mạn cúi đầu không lên tiếng, cảnh ngộ của bản thân thật
sự khiến cho người khác vô cùng hâm mộ, mẹ chết, còn chưa tính là có thêm một
bà mẹ kế lạnh lùng, lại có thể may mắn vớ được một bà mẹ chồng nghiêm khắc, một
Từ Hi Thái Hậu điển hình, kiểm soát ham muốn vô cùng chặt chẽ, đâm chọt sắc
bén, để ý điên cuồng, trên đời không có người thứ hai, thật tôn kính thật khâm
phục.
Điều khó khăn nhất chính là hiện tại, suốt một ngày, cô và
Trương Khải Hiên nói không được mấy câu, bởi vì ngủ khác phòng nhau, hai người
chạm mặt đều rất xấu hổ, mỗi người một phòng, nếu có gặp, cũng khách sáo hệt
như người xạ lạ quen thuộc.
Cô cảm thấy khó quá, không biết cuộc sống từ nay về sau sẽ
như thế nào, nhưng cô biết, nếu cô cứ tiếp tục xem như không có gì ở lại nhà họ
Trương, sẽ chỉ làm cuộc sống của cô ngày càng nhàm chán, cô tuyệt đối không muốn
sống một cuộc sống như vậy.
Bà Trương hung dữ mắng con trai: “Đều tại con nuông chiều nó
quá, lúc trước nó không muốn kết hôn với con, con cứ nhất định phải cưới, kết
quả thế nào? Bác sĩ nói hemoglobin (1) của nó thấp, progesterone (2) cũng thấp,
cho nên mới không giữ được đứa bé, bây giờ con còn che chở cho nó như vậy.”
Lần này, Trương Khải Hiên thật sự không thể nhịn được nữa, đứa
bé, đứa bé, cứ nhắc đến đứa bé, nhắc đến đứa bé như đâm vào vết thương của anh,
đây chính là nỗi đau của cả anh và Đường Mạn.
Anh thấp giọng nói với mẹ mình, “Mẹ, hay là mẹ cũng muốn con
dọn ra ngoài sống ngay lập tức?”
Trương Thụy Hằng ở một bên lên tiếng, “Tôi còn chưa chết,
trong cái nhà này tôi không có tiếng nói hay sao?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Trương Thụy Hằng bình tĩnh nói: “Có thể ngồi chung trên bàn
ăn cơm cũng là một duyên phận, nếu đã là người nhà, tại sao không thể cùng nhau
nhường một bước chứ?”
Đường Mạn cắn môi, cuối cùng, nước mắt cũng không chảy ra,
nhưng lại cảm giác trong miệng có vị mằn mặn, thì ra môi đã bị cắn rách.
Bà Trương không lầu bầu nữa, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt
liếc Đường Mạn một cái, xem như một cuộc tranh chấp tạm thời đã lắng xuống.
Ăn cơm xong, Đường Mạn ngồi trong phòng ngủ, cô thở dài, quyết
định phải nói chuyện một lần với Trương Khải Hiên.
Đi đến cạnh cửa, mở cửa ra mới thấy anh đang đứng trước cửa,
dường như cũng muốn bước vào, kết quả cô lại mở cửa trước, ngược lại khiến anh
vô cùng bất ngờ.
Cả hai đều mất tự nhiên, cuối cùng Đường Mạn lên tiếng trước,
“Vào đi, tôi cũng đang có chuyện muốn nói với anh.”
Anh bước vào, ngồi xuống mặt đối mặt với cô, Đường Mạn với lấy
một cái gối tựa lưng ôm vào trong lòng, sau khi hai người im lặng rất lâu, anh
nói: “Anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Đường Mạn phân vân, cuối cùng nói: “Khải Hiên, chúng ta ly
hôn đi.”
Ly hôn? Anh giật mình, ngẩng đầu lên.
Đường Mạn tránh tiếp xúc với ánh mắt của anh, trong lòng
Trương Khải Hiên nhất thời căm giận, ly hôn? Cô tìm mình nói chuyện lại là muốn
nói chuyện này? Không có cửa đâu. Anh tìm cô là muốn nói với cô, Đường Mạn,
chúng ta dọn ra ngoài sống đi, đổi một hoàn cảnh mới bắt đầu lại lần nữa, anh
còn muốn nói chuyện nghiêm túc với cô một lần, nói với cô, xin lỗi Đường Mạn,
là lỗi của anh, tha thứ cho anh, anh còn muốn, cúi đầu nữa chứ, đàn ông cúi đầu
trước mặt phụ nữ một lần, không đếm xỉa đến thể diện, nhưng tuyệt đối không
nghĩ tới, cô lại nói ra một câu không đầu không đuôi thế này, ly hôn?
Đường Mạn ngẩng đầu, “Khải Hiên, tôi cảm thấy tính cách và
tính tình của hai chúng ta không hợp nhau, cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã thiếu
cân nhắc, quá vội vàng mới tạo thành tổn thương của hiện tại, thay vì kéo dài
đau khổ của cả ba người, chi bằng xa nhau đi, cũng để giải thoát cho chúng ta.”
Anh hừ một tiếng, “Bây giờ có phải em đã hối hận khi gả cho
tôi hay không? Hay là em sợ tôi chết thì em sẽ không chiếm được tài sản, cho
nên nhân lúc hiện tại còn có thể chia được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu?”
Đường Mạn nhất thời tức giận nắm chặt tay, anh còn có thể
nói ra những lời thiếu đạo đức như vậy?
Lấy lại bình tĩnh, cô nói: “Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng
được. Trương Khải Hiên, tôi thật sự cảm thấy rằng chúng ta không hợp nhau, hai
người chúng ta cố gắng tìm kiếm một điểm để giao nhau, cuối cùng lại phát hiện
cả hai đều giày vò nhau, cả hai cùng thiệt hại. Xa nhau đi, Khải Hiên, tôi quá
mệt mỏi rồi, tôi nghĩ anh cũng chẳng vui vẻ gì, phải không?”
“Cho nên, em muốn ly hôn phải không?”
Đường Mạn gật đầu, “Đúng vậy.”
Vẻ mặt anh không chút thay đổi, “Được, vậy thì ly hôn đi!”