Trên khuôn mặt điển trai của Trương Khải Hiên lộ vẻ lạnh
lùng kiêu ngạo, “Làm sao vậy, lúc nãy vẻ mặt vẫn còn tươi cười với những người
khách khác, vừa đến chỗ tôi, liền thay đổi thành lạnh lùng ngay, các người phục
vụ khách như vậy sao?”
Cô tức giận nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Tức cười thật, đây là nơi công cộng, chẳng lẽ tôi không thể
đến sao?”
Đường Mạn khẽ cắn môi, không để ý tới anh nữa. Nhưng suy
nghĩ một lát, cô lấy lại tách cà phê ở trước mặt anh.
Trương Khải Hiên ngăn cô lại: “Em có ý gì, thứ này không phải
là tôi đã gọi rồi sao?”
“Bác sĩ nói anh không thích hợp uống cà phê, đổi thứ khác
đi.”
“Đứng lại, tôi là khách, tôi muốn uống cái gì là chuyện của
tôi, phải cần em tính toàn dùm sao?”
Đường Mạn quay đầu lại, hai người đối mắt với nhau, không ai
nhường ai, trừng mắt về phía đối phương.
Cô tức giận, đặt khay cà phê xuống trước mặt anh thật mạnh,
nhất thời khiến nước bắn tung tóe, cô cũng không quan tâm, vứt xuống rồi bước
đi.
“Cô đứng lại.” Trương Khải Hiên gọi cô ở phía sau: “Cô có
thái độ như vậy hay sao?” Anh lớn tiếng quát cô, khiến những người khách xung
quanh quay đầu lại nhìn.
Đường Mạn đứng lại, cô quay đầu, đi đến gần anh, đứng ở trước
mặt anh, dùng một đôi mắt quật cường để nhìn anh, đúng, hiện tại vẫn là thời
gian làm việc của cô, anh là khách.
Trương Khải Hiên nói, “Xin lỗi mau!”
Cô dường như không tin vào tai mình.
Anh còn nói thêm lần nữa, “Cô không nghe sao? Nhận lỗi với
tôi, bằng không tôi sẽ khiếu nại cô.”
Đường Mạn hiểu ra, hóa ra đây là cách thức trả thù của anh,
bắt lỗi, khiếu nại, quấy nhiễu đến khi cô không còn công việc mới thôi.
Trương Khải hiên xoay chỗ khác không thèm nhìn cô, còn nói
thêm nữa: “Xin lỗi đi!”
Trưởng ca đã nghe được động tĩnh bên này, vội vã chạy đến,
hoảng hốt luôn miệng hỏi tình hình thế nào.
Trương Khải Hiên lạnh lùng nói, “Hỏi cô ta đi, nhà hàng của
các người lại tuyển một nhân viên phục vụ có tố chất như vậy sao? Thái độ tồi tệ,
giọng điệu lãnh đạm, thái độ đối xử với khách như vậy hay sao? Tự chị nhìn xem,
cà phê đổ đầy bàn như vậy, đây là cách phục vụ của các người à?”
Trưởng ca đẩy đẩy Đường Mạn, “Mau nói xin lỗi với khách đi.”
Đường Mạn đành nói: “Xin lỗi anh, tôi sẽ đổi cho anh một ly
cà phê nóng ngay.”
Trương Khải Hiên cười khẩy, “Đây cũng được gọi là xin lỗi
sao? Giọng điệu lạnh nhạt hệt như tiếng quạ đen kêu trong mùa đông, cô chỉ phục
vụ khách được như vậy thôi sao?”
Đường Mạn lập tức nổi giận, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Trưởng ca kinh ngạc nhìn hai người, chị thông minh lập tức
nhìn ra mối quan hệ không bình thường của cả hai, Địch Văn ở bên kia cũng bị tiếng
động bên này thu hút.
Trương Khải Hiên cười lạnh, “Tôi muốn thế nào sao? Tôi chỉ
là khách thôi, tôi đến chỗ này là để tiêu tiền, kết quả không hiểu tại sao tâm
trạng tốt của tôi lại bị quấy nhiễu, còn bẩn hết quần áo, cô nói xem tôi nên
làm sao bây giờ?”
Trưởng ca hòa giải: “Đường Mạn, mau mau nói xin lỗi khách
đi.”
Đường Mạn nhìn anh, rốt cuộc Trương Khải Hiên anh muốn làm
cái gì? Suy nghĩ một lát, cô nói với trưởng ca, “Xin chị đi làm chuyện bận rộn
của chị trước đi, bên này em có thể xử lý tốt.”
Trưởng ca hiểu, nếu quan hệ giữa anh ta và Đường Mạn không
đơn giản, chi bằng để tự cô ấy giải quyết, chị biết điều lui đi.
Đường Mạn hỏi anh: “Nhất định phải đến làm khó dễ cho tôi
sao?”
“Em công bằng một chút đi, nhà hàng mở cửa kinh doanh, tôi
là khách đến tiêu tiền, là em trêu chọc tôi trước, một, tôi không hề bất lịch sự
với em, hai, tôi không làm khó dễ em, tôi có lỗi gì chứ?”
“Khải Hiên, tôi chỉ là muốn yên ổn làm việc, dựa vào đôi bàn
tay của mình nuôi sống chính mình, điều này chẳng lẽ không thể sao?”
Trương Khải Hiên nhủ thầm, đúng, không thể, em là một phụ nữ
ngu ngốc, bác sĩ nói em thiếu máu, hơn nữa, sức khỏe của em còn chưa hồi phục
như trước, nhất định phải chú ý đến sức khỏe mới được, nhưng người phụ nữ cố chấp
và ngu ngốc này lại tự cho mình là đúng mà chạy ra ngoài làm việc? Kiếm tiền?
Chết tiệt, em định không lo cho bản thân à.
Nhưng ngoài miệng, anh lại ngoan cố nói: “Đúng, không thể, để
cho người ta biết vợ của Trương Khải Hiên tôi lại có thể ở nhà hàng bưng chén
bưng dĩa, mặt mũi tôi phải để ở đâu.”
“Thì ra là anh lo lắng bị người khác nói này nói nọ, không
sao đâu ông chủ Trương, tối qua chúng ta đã nói xong rồi mà, không phải chính
anh cũng đồng ý ly hôn sao?”
“Hả, từ trước đến giờ, đều là Trương Khải Hiên tôi bỏ rơi phụ
nữ, không có chuyện phụ nữ dám bỏ rơi tôi, em lại công khai thách thức tôi? Xin
hỏi tôi có điểm nào khiến em không hài lòng? Tôi không cho em tiền tiêu xài hay
là chưa cho em thỏa mãn ở trên giường? Em nói tôi nghe thử xem.”
Đường Mạn nhất thời tức giận, mặt tái nhợt đi, anh lại có thể
trực tiếp nói ra những lời dung tục như vậy.
Cô thầm mắng: “Trương Khải Hiên, anh thật sự là một tên khốn
nạn $*#^$.”
Anh vô vị nói, “Cám ơn em đã đánh giá công bằng, cho tới bây
giờ, người khác đều chỉ khen tôi là có phong độ, đẹp trai phóng khoáng, hôm nay
nhận được một danh hiệu mới mẻ thoát tục từ em, thật sự là cảm thấy không xứng.”
Đường Mạn chán nản, “Đúng, đúng, vậy thì anh cứ tiếp tục ở
đây tiêu tiền đi, tôi phải đi làm việc.”
Anh kéo cánh tay cô lại, “Chờ đã, em còn chưa nói chuyện
xong với tôi! Em làm bẩn quẩn áo của tôi, còn quấy nhiễu tâm trạng của tôi, hiện
giờ tôi là khách, em là phục vụ, em nói xem chuyện này phải làm sao đây?”
“Anh muốn thế nào?”
“Lập tức thay quần áo về nhà với tôi.”
Đường Mạn mở to mắt, “Tôi vẫn còn trong ca đó!”
“Được thôi, đem quần áo của tôi đi giặt, lập tức, ngay bây
giờ, liền tức khắc.”
Cô cắn răng, “Nếu không thì sao?”
“Em tin hay không tin, hiện tại tôi liền lột sạch quần áo của
em, kéo em về nhà.”
“ANH DÁM!”
Trương Khải Hiên cầm cái khăn ăn trong tay ném lên bàn, đứng
phắt dậy, một mực lôi cánh tay của cô đi, không thèm phân bua gì cả, kéo cô ra
bên ngoài, như một con sư tử đang ngậm đầu một con linh dương nhỏ trong miệng,
Đường Mạn thì không ngừng phản kháng.
Hai người lôi lôi kéo kéo thu hút sự chú ý của Địch Văn, hắn
bước lại đó, chắn ở trước mặt của Trương Khải Hiên và Đường Mạn, “Vị khách
này.” Hắn nói, “Xin hỏi đồng nghiệp của tôi có chỗ nào làm chưa tốt?”
Trương Khải Hiên biết anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân,
đáng tiếc anh không thèm cho hắn cơ hội: “Cô ấy không làm mất lòng gì tôi cả,
nhưng hiện giờ tôi có chút việc gấp, phải dẫn bà xã của tôi về nhà.”
Địch Văn ngây người, bà xã, vợ sao? Đường Mạn đã kết hôn?
Trương Khải Hiên đẩy hắn ra, tiếp tục kéo Đường Mạn đi, Địch
Văn hoàn hồn lại, hắn xông đến, không biết sợ là gì mà đứng chắn trước mặt họ.
Hắn nói: “Bất kể Đường Mạn là gì của anh, hiện giờ cô ấy là
nhân viên của nhà hàng chúng tôi, hiện giờ cũng là thời gian làm việc, cho dù
anh là chồng của cô ấy, cũng không thể tùy tiện ép buộc cô ấy rời đi, trừ phi
chính cô ấy tự nguyện.”