Đường Mạn tức giận: “Trương Khải Hiên, đây là ý gì?”
Anh cắn môi, hệt như một con sư tử đói bị nhốt trong chuồng,
lưỡng lự một lúc, rốt cục thấp giọng nói, “Em uống thuốc đi!”
Đường Mạn giật lấy hộp thuốc, một phen ném vào mặt anh, “Cút
ra ngoài! Nếu không muốn sinh con, từ nay về sau làm ơn tránh xa tôi ra một
chút, anh nghĩ rằng tôi tình nguyện sinh con cho anh sao? Lúc trước tôi đã nói
là không cần đứa bé, là anh sống chết quấn lấy tôi, bảo tôi không được bỏ đứa
bé, bây giờ anh đi ra ngoài cho tôi, lập tức ra ngoài!”
Anh cũng nổi nóng, “Được, em uống thuốc xong thì tôi lập tức
ra ngoài.”
Đường Mạn đứng dậy đẩy anh ra khỏi cửa, anh quay đầu lại giữ
chặt cánh tay cô, khiến cô bị đè trở lại trên ghế, “Nghe đây.” Anh rống lên:
“Đường Mạn, tôi không phải không muốn sinh con, em hãy nghe tôi nói.” Thái độ của
anh hơi dịu xuống, “Bác sĩ nói với tôi, hiện giờ tôi đang uống thuốc, bác sĩ
chưa chắc chắn rằng đứa bé có khỏe mạnh hay không, còn có, em vừa mới sẩy thai
chưa đầy một tháng, thời gian ngắn như vậy nên tôi không muốn em có thai mà bị
yếu đi.”
Trong lòng Đường Mạn xẹt qua một chút an ủi, anh nói cô vừa
mới sẩy thai, sợ sức khỏe cô có thể bị suy yếu nữa? Cô còn có một chút vị trí ở
trong lòng anh sao? Đã có vị trí, tại sao lại đối xử lạnh lùng với cô, tại sao
lại tổn thương cô thô bạo như vậy?
Cô nhắm mắt lại, “Ra ngoài, anh ra ngoài, tôi không muốn thấy
anh.”
Trương Khải Hiên nghiến răng, anh nhặt hộp thuốc lên, cạy ra
một viên, nhét vào tay cô, “Uống đi, uống nó đi.”
Đường Mạn không muốn uống, xưa nay cô đều thích mềm không
thích cứng, anh mạnh bạo với cô, cô ương ngạnh đến cùng, đối chọi đến cùng.
Cô nhận lấy liền ném đi, Trương Khải Hiên tức giận, anh lại
cạy ra một viên nữa, đẩy cô xuống ghế, anh cũng là người thích mềm không thích
cứng, cô mạnh bạo với anh, dứt khoát anh càng nóng nảy càng cố chấp, xem ai sợ
ai.
“Em uống hay không uống?”
Đường Mạn hung dữ nhìn anh, anh cũng tàn nhẫn, đưa tay kéo mặt
cô qua, ngón cái và ngón trỏ hợp lực, cạy mở miệng cô, Đường Mạn hết đấm rồi
đá, chân anh đi đến trước đỉnh đầu cô, giữ chặt cô ở trên ghế, sau đó dùng lực ở
tay một chút, chờ đến khi miệng cô bị bóp mạnh hiện ra một khe hở, anh nhét thuốc
vào, lại cầm lấy ly nước ở bên cạnh, đổ hết vào trong miệng cô, Đường Mạn bị sặc
đến ho khan.
Đến khi xác định cô đã uống thuốc xong, anh cũng xụi lơ, Đường
Mạn nghiêng người tựa vào ghế, vẻ mặt không có biểu cảm gì, thật lâu sau, cô rớt
nước mắt.
Xin lỗi, anh rất muốn nói lời xin lỗi, anh rất muốn rơi nước
mắt, nhưng mà, anh cũng không nói gì, thấy Đường Mạn khóc, đột nhiên trong lòng
anh sợ hãi, nói không nên lời, anh hốt hoảng trốn về phòng mình.
Trong phòng, anh vỗ đầu nói không ngừng, Đường Mạn, chúng ta
đừng cãi nhau nữa, đừng chiến tranh lạnh nữa, là lỗi của anh, anh sai rồi, em
tha thứ cho anh đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, chúng ta trở lại thời gian
yêu đương đi, để anh theo đuổi em lần nữa, yêu em cho tốt.
Làm sao đây, nói làm sao đây, đầu anh đau như búa bổ, cuối
cùng, anh cũng lấy đủ can đảm kéo cửa ra bước đến bên ngoài phòng cô, thấy căn
phòng trống trơn, anh mới nghĩ đến, người phụ nữ này lại chạy đi làm rồi. Anh
nhất thời giận dữ.
***********************************************
Đường Mạn đến nhà hàng Tây, cô vẫn hy vọng có thể tiếp tục
làm việc, nhưng bất luận cô giải thích thế nào với quản lý Triệu, quản lý Triệu
chỉ mỉm cười khuyên cô, “Đường Mạn, cô cũng biết tính tình của Khải Hiên mà,
anh ta vô cùng cố chấp, nếu anh ta đã không thích cô đến đây làm việc, mà cô lại
nhất định muốn tiếp tục làm, như vậy thì anh ta sẽ càng lúc càng cực đoan đến
ngăn cản cô, chẳng phải tôi đứng ở giữa sẽ rất khó xử sao?”
Đường Mạn bất đắc dĩ vứt bỏ, làm công 3 ngày, kết thúc bi thảm.
Cô thu dọn quần áo trong ngăn tủ ở phòng thay đồ, nản lòng
phải rời đi, Địch Văn đứng trước cửa, hắn hỏi dò: “Đường Mạn, cô khỏe không?”
Trong lúc nhất thời, Đường Mạn cảm thấy chàng trai trẻ này
vô cùng đáng yêu, cô ngổn ngang cảm xúc, nếu cô chưa gả cho Trương Khải Hiên,
cô vẫn còn là một Đường Mạn đơn thuần, như một chai nước tinh khiết vậy, sẽ có
thể bắt đầu lại một đoạn tình yêu, quen biết một chàng trai như đơn thuần vậy,
sau đó hai chai nước sẽ dung hợp cùng một chỗ.
Đáng tiếc, đã đổi khác rồi.
Cô nói với Địch Văn: “David, tuy rằng làm chung với anh
không lâu, nhưng thật sự rất vui khi được quen biết anh.”
Địch Văn hỏi: “Cái người hôm qua thật sự là chồng của cô?”
Đường Mạn gật đầu.
Địch Văn cảm thấy hơi mất mát, nhưng hắn vẫn phóng khoáng
nói, “Đường Mạn, xem ra cô cũng không vui, nếu anh ta dám có hành vi bạo lực với
cô nữa, cô có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Đường Mạn liền cười gượng, quá khứ và hiện tại, không biết
còn có bao nhiêu cơ hội để gặp lại.
****************************************
Ra khỏi nhà hàng Tây, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời nhiều
mây suốt một tuần, cuối cùng hôm nay cũng có tuyết rơi, tuy rằng không quá nhiều,
nhưng bông tuyết cũng bay phất phới đầy trời.
Cô buồn khổ nói: “Bông tuyết nhỏ, bông tuyết trắng tinh,
bông tuyết óng ánh bay khắp bầu trời.”
Xã hội thực sự quá phức tạp, hôn nhân thực sự quá rối rắm,
nghĩ tới nghĩ lui, lúc còn nhỏ là tốt nhất. Đáng tiếc, con người phải thụ động
tiếp nhận sự trưởng thành, không thể chủ động thay đổi lịch sử.
Một mình cô đi lại trên phố, không biết đã đi bao lâu, sờ bụng
phát hiện ra dạ dày trống rỗng đang sôi sục.
Ngồi trong một tiệm thức ăn cay Tứ Xuyên, cô không chút
khách sáo gọi ba món ăn, ăn một mạch hết sạch, no rồi, cuối cùng cũng có cảm
giác an toàn.
Khi lục lọi túi xách, thảm rồi, trong ví chỉ có mấy đồng tiền
lẻ. Cô nhất thời nản chí, ngồi tại chỗ sững sờ hồi lâu, đến khi lấy lại tinh thần
thì nhìn thấy, cũng hơi may mắn, có mang theo thẻ ngân hàng, cô đành thu hết
can đảm đi tìm phục vụ, “Chào cô, tôi là người khách ở bàn số 21, hôm nay tôi
quên mang theo tiền mặt, ở chỗ này có thể cà thẻ hay không?”
Phục vụ lắc đầu.
Cô không biết làm sao: “Vậy, các người có thể đi theo tôi đến
ngân hàng lấy tiền không? Tôi quên mang tiền rồi, hay là tôi viết mật mã cho
cô, tự cô đi rút cũng được.”
Một chàng trai trông có vẻ là trưởng ca đi đến bên cạnh: “Vị
khách nữ này, đã có người thanh toán giúp cô rồi.”
Thanh toán rồi? Đường Mạn bất ngờ, là ai vậy? Cô nhìn khắp
nơi, không phải là Trương Khải Hiên cũng ở đây chứ?
Trưởng ca liền chỉ về hướng bên kia, “Là vị khách ngồi ở bàn
số 26.”
Đường Mạn nhìn theo hướng hắn chỉ, bên kia có một người đàn
ông ngoài 30 tuổi đang ngồi, cô nhìn anh, tầm mắt tiếp xúc với anh, cô nhìn thấy
một đôi mắt rất ấm áp và thân thiết.