Dây Leo

Chương 14:




Quả thật là có một hạt cát bay vào trong mắt của Đường Mạn.
Anh trên trên ghế, đang nâng mặt cô, tay phải cẩn thận giở mí mắt của cô ra, tìm hạt cát đã làm cô đau. Đường Mạn không dám cử động, thoáng chốc tim đập nhanh mấy nhịp. Đợi đến khi anh thổi nhẹ vào, hạt cắt trong mắt bị thổi bay đi, Đường Mạn chớp chớp mắt, lại tiếp xúc với ánh mắt của anh, ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, cô bối rối, cúi đầu như con đà điểu, không dám nhìn anh nữa.
Cô hơi mơ màng, không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết là, dường như vô hình trung, anh đã lấp đầy khoảng trống trải trong lòng cô, làm lòng cô không sợ lạnh lẽo nữa.
Điều khiến cô tuyệt đối không ngờ đến chính là, Lý Văn Khải lại có thể vì cô mà cai thuốc lá.
Nguyên nhân rất đơn giản, Đường Mạn bị viêm mũi.
Thật ra Lý Văn Khải không hút thuốc nhiều lắm, chỉ là những lúc có chuyện hoặc tâm trạng không tốt thì anh sẽ hút vài hơi, đó là thói quen của con ngừi, Đường Mạn tuyệt đối không can thiệp, nhưng một người thận trọng như Lý Văn Khải đã phát hiện ra sự mẩn cảm của cô, khi ở chung với anh, Đường Mạn rất hay hắt hơi, không ngờ đến chỉ một nguyên nhân đớn giản như vậy, lại khiến anh cai một tật xấu mà rất nhiều người đau đầu vì không cai được.
Đợi đến khi Đường Mạn phát hiện ra, hình như đã lâu rồi không thấy anh hút thuốc, cô trêu anh: “Có phải đã ảnh hưởng đến nguy cơ tài chính hay không, lâu rồi không thấy anh hút thuốc.”
Anh trả lời ngắn gọn, “Không phải em rất mẫn cảm với mùi thuốc lá của anh sao?”
Đường Mạn bỗng nhiên hiểu ra, mặt đất nhất thời như một khối sắt nóng chảy, mềm nhũn, không thể sải bước về phía trước. Anh điềm nhiên như không đi ra cửa, cô vẫn đứng tại chỗ, sau mang tai như có cơn gió nhẹ thổi qua.
Bất luận có phải vì cô hay không, giờ phút này, cô thật sự bị anh làm cho cảm động.
***********************************
(kết thúc đoạn hồi tưởng trong 8 tháng ở Thượng Hải, đoạn kế là tiếp theo của đoạn Đường Mạn ngồi xe xe theo Lý Văn Khải về nhà.)
Đến nhà họ Lý, Đường Mạn hoàn hồn lại từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lý Văn Khải nói: “Về nhà rồi, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Đường Mạn vội vàng nói, “Em đang nghĩ đến Thạch Băng, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó khi cài băng đô màu đỏ là muốn ôm hôn một cái.”
Quả nhiên vừa bước vào nhà, Thạch Băng chạy ào ra hệt như con bướm, trực tiếp nhào vào lòng cô, Đường Mạn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, hôn lên đó mấy cái.
Thạch Băng ôm lấy cổ cô, cười, “Dì Tiểu Mạn, lát nữa con sẽ hát một bài con vừa học được ở trường cho dì nghe.”
Đường Mạn cười, chỉ có những lúc nhìn thấy Thạch Băng đáng yêu, mới biết được cái gì là cuộc sống.
Bà Lý cũng mỉm cười: “Tiểu Mạn, đứa con này, thời gian dài như bậy không đến trò chuyện với dì, cháu không biết là dì nhớ cháu lắm sao?”
“Đâu có đâu, cháu chỉ không đến mới có một tuần thôi mà.”
Bà Lý giận dỗi, “Một tuần còn không dàu sao?” Sau đó bà Lý gọi bác giúp việc dọn cơm.
Ăn cơm xong, Đường Mạn sẽ trò chuyện với bà Lý theo thường lệ, cô kể 《Hồng Lâu Mộng》cho bà nghe, kể về tình yêu của Tương Liên và Vưu Tam Tỷ, ba Lý lắng nghe cunngx liê tnục thở dài, “Thật ra 《Hồng Lâu Mộng》này, phim truyền hình phát đi phát lại bao nhiêu lần, cũng đã đọc sách, nhưng đến bây giờ, vẫn không nhịn được, rất muốn nghe.”
Đường Mạn gấp sách lại, “Hôm nay chúng ta đọc đến đây thôi, được không?”
Bà Lý tươi cười: “Ừ, cũng muộn rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Nhà họ Lý ở bên ngoài khu Mẫn Hàng Thương Hại, là một căn nhà kiểu xưa, hiện tại giá trị của nó cũng rất xa xỉ. Vốn dĩ, Lý văn Khải cũng có nhà trong nội thành, nhưng anh là một người con có hiếu, cho nên anh đã dọn về nhà sống.
Đêm nay, khí trời không tốt lắm, bên ngoài sương mùa dày đặc, xuyên qua cửa kính, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở bên ngoài đều bị sương mù làm cho mờ ảo, giống như ác mộng.
Đường Mạn hỏi Lý Văn Khải: “Đêm nay có mưa không? Anh có xem dự báo thời tiết không?”
Anh trả lời: “Không, xem chừng sẽ mưa đó, anh đi kiểm tra các phòng trước.”
Lý Văn Khải kiểm tra tất cả các phòng ở tầng trên và dưới, xem thử có tình trạng dột nước hay không. Đường Mạn ôm Thạch Băng lên giường dỗ nó ngủ.
Thạch Băng lại quấn lấy Đường Mạn kể chuyện cổ tích, “Dì Tiểu Mạn, dì kể chuyện cổ tích《Tiểu hồ ly Hoa Bối》cho con nghe được không? Con rất muốn nghe câu chuyện của Hoa Bối với Mắt Tròn Xoe.”
Đường Mạn và Thạch Băng cùng nằm trên giường, ôm Thạch băng vào lòng, bắt đầu kể chuyện《Tiểu hồ ly Hoa Bối》đáng yêu một cách sinh động như thật, kể nó đã đấu với chó săn , bắt chim chóc, thoát khỏi tên thợ săn có lòng dạ hiểm độc cơ trí dùng cảm như thế nào.
Lý Văn Khải bước vào nói: “Thạch Băng, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai phải dậy sớm đi nhà trẻ.”
Thạch Băng giận dỗi trả lời: “Ngày mai không cần dậy sớm, ngày mai là chủ nhật.” Nó bật dậy, vươn tay về phía anh, “Ba cũng đến đây đi, nghe dì Tiểu Mạn kể chuyện《Tiểu hồ ly Hoa Bối》”
Đường Mạn dỗ dành Thạch Băng: “Thạch Băng ngoan, đi ngủ sớm một chút nhé? Ngày mai dì dẫn con đi vườn thiếu nhi chơi.”
Thạch Băng dứt khoát kéo Lý Văn Khải lên giường, nằm ở bên cạnh nó, nó nằm ở giữa, Đường Mạn một bên, Lý Văn Khải một bên, “Con không ngủ được, con muốn nghe dì Tiểu Mạn kể chuyện cổ tích, dì ơi, Hoa Bối quen biết với Mắt Tròn Xoe, Mắt Tròn Xoe cũng là cô nhi, rất đáng thương, Hoa Bối có đuổi Mắt Tròn Xoe đi không?”
Đường Mạn nói: “Không đâu, Hoa Bối rất tốt bụng, hơn nữa đang là mùa đông mà, trời rất lạnh, lúc đầu khi nó đuổi Mắt tròn Xoe đi, sau đó lại không đành lòng, lại đi ra ngoài tìm Mắt tròn Xoe, cuối cùng cũng tìm được.”
Hai mắt Thạch Băng sáng lên, “Vậy ban đêm tụi nó sẽ ngủ chung hay sao? Cũng giống như lúc con ở nhà trẻ, cũng có thể ngủ chung một chỗ với anh Tiểu Quang sao?”
Lý Văn Khải bật cười, Đường Mạn gật đầu, bẹo chiếc mũi của Thạch Băng, “Đúng vậy, chúng nó ngủ chung với nhau, mùa đông rất lạnh, có Mắt Tròn Xoe ở chung, Hoa Bối cảm thấy ấm áp hơn.”
Thạch Băng vô cùng hài lòng, nó vui vẻ nói: “Một bên là dì Tiểu Mạn, một bên là ba, con cũng cảm thấy rất ấm áp. Tối nay chúng ta cứ ngủ như vậy được không?”
Lý Văn Khải và Đường Mạn bất giác nhìn nhau, tầm mắt vừa tiếp xúc, bất quả chỉ mới một giây, hai người hồi hộp, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Đường Mạn vỗ nhẹ Thạch Băng, cô nói sang chuyện khác, ừ à hai tiếng tiếp tục kể chuyện xưa: “Sau này, Hoa Bối liền sống chung với Mắt Tròn Xoe, chúng nó hợp tác với nhau để săn mồi, Mắt Tròn Xoe nằm trên đất giả chết, đợi khi chim từ trên trời sà xuống, một phát hạ gục con chim…”
Thạch Băng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ với ý cười thỏa mãn.
Đứa bé đáng yêu, Đường Mạn nhủ thầm, bà Lý thật nhân từ, xem cháu gái của em mình như cháu ruột, Lý Văn Khải cũng vậy, yêu thương nó. Thạch Băng có một cuộc sống không lo không nghĩ ở nhà họ Lý, không hề giống con nuôi.
Cô lại nghĩ đến đứa con chưa được sinh ra của chính mình, là máu thịt của cô và Trương Khải Hiên, trong lòng lòng lại chua xót, nếu đứa bé kia được sinh ra bình an thuận lợi, hiện giờ nó cũng có thể ngồi vững rồi, có thể xé giấy, phá phách rồi, nó cũng biết giận dỗi giậm chân khóc lóc, bù lu bù loa thật đáng yêu.
Nghĩ đến, cô khẽ thở dài, tim như hạt bụi, bay lơ lửng vô chừng.
Lý Văn Khải rất tinh tế, anh lập tức nhìn ra thay đổi nhỏ trên mặt của Đường Mạn, nhưng anh không hỏi gì cả, chỉ cẩn thận đắp lại chăn mỏng cho Thạch Băng, sau đó cùng Đường Mạn đi ra ngoài.
Khi đóng cửa phòng của Thạch Băng, anh nói: “Tiểu Mạn, em vừa từ Bắc Kinh về, chúng ta vẫn chưa trò chuyện lần nào, nếu không bận, chúng ta nói chuyện một lát nhé.”
Dù sao ngày mau cũng là cuối tuần, đúng lúc Đường Mạn có một ngày nghỉ, cô gật đầu.
Lý Văn Khải lấy một chai rượu vang trắng từ trong hầm rượu ra, rót cho cô một ít, hai người ngồi trước quầy rượu nhâm nhi.
Đường Mạn nói: “Đàn ông có thể chu đáo, yêu thương trẻ con không nhiều.”
“Đó là bởi vì Thạch Băng rất đáng yêu, đứa trẻ dễ thương như vậy làm sao không nhận được sự yêu thương của người khác chứ.”
Đường Mạn nói, “Người lớn thích trẻ con, là bởi vì chúng đơn thuần, dễ thỏa mãn, đáng yêu, bướng bỉnh, yếu ớt, cũng là tiếp diễn sinh mạng của mình, cho nên bây giờ em mới giải thích được, tại sao khi động dất, người lớn sẽ bổ nhào về phía đứa trẻ trước, dùng chính cơ thể mình ngăn cản sự nguy hiểm, nhìn thấy Thạch Băng, em rất dễ tiếp nhận, bởi vì thiếu chút nữa em đã được làm mẹ.”
Lý Văn Khải uống một ngụm rượu vang, anh thản nhiên nói: “Anh cũng suýt được làm ba.”
Đường Mạn nghiêng đầu nhìn anh.
Anh nói: “Anh quen cô ấy ở Mỹ, cô ấy đã vì anh mà vứt bỏ công việc rất tốt ở Mỹ, khi bọn anh kết hôn, có thể do thời gian cô ấy sống ở nước ngoài khá lâu, nên có một số thói quen sống và sở thích cá nhân khác nhiều với người già, mẹ anh luôn không thích cô ấy.”
Đây là lần đầu điên Đường Mạn nghe anh nói về hôn nhân của anh.
Lý Văn Khải kể lại chuyện cũ: “Tuy rằng biết rõ mẹ không thích cô ấy, nhưng anh vẫn cố chấp cưới cô ấy. Sau khi kết hôn, bọn anh cũng không sống cùng mẹ, anh dọn ra ngoài sống với cô ấy ở khu người Thượng Hải, cách mẹ rất xa. Từ trước đến nay, anh chưa từng sống xa mẹ, nên sau khi anh đi, mẹ đã cảm thấy rất mất mác, tính tình của mẹ cũng trở nên kỳ lạ, tính khí cũng bắt đầu nóng nảy, đổi ba người giúp việc cũng không có cách chung sống với mẹ, anh đành phải cách 3-5 ngày sẽ về nhà trò chuyện với mẹ.”
Anh cười khổ, “Phiền não lớn nhất của đàn ông chính là mâu thuẫn trong quan hệ vợ và mẹ. Anh đã trải qua khoảng thời gian đó vô cùng mệt mỏi, anh và cô ấy cũng không vui vẻ gì, cô ấy đề nghị đưa mẹ đến sống ở Viện dưỡng lão đi. Mẹ anh là một người kiêu ngạo, khi mẹ biết Tô Thuấn Quyên, là vợ anh, muốn đưa mẹ đến Viện dưỡng lão, mẹ khổ sở trốn khỏi nhà. Từ lúc đó, quan hệ giữa hai người càng lúc càng kém. Đúng lúc này, Tô Thuấn Quyên mang thai. Biết được tin này, mẹ vô cùng vui vẻ, bởi bì đứa cháu, mẹ quyết định giải hòa với Thuấn Quyên, Hon nữa còn quyết định chăm sóc tốt cho cô ấy, đích thân đến chăm sóc ăn uống của Thuấn Quyên. Nhưng Thuấn Quyên lại nhận được nhiệm vụ, muốn đi nước ngoài tu nghiệp, vì sự nghiệp của bản thân, cô ấy âm thầm đi nạo thai, thậm chí khi làm chuyện đó, cô ấy cũng không thèm thương lượng với anh. Sau khi biết chuyện này, mẹ anh vô cùng thất vọng, hai người đã cãi nhau một trận, khi từ nhà anh đi ra, cô ấy gặp tai nạn xe, cấp cứu ở bệnh viện suốt 5 ngày mới cứu lại được, quan hệ của anh và Thuấn Quyên cũng từ đó mà xuống dốc, lãnh đạm không ai nói đến ai, trước mấy ngày cô ấy xuất ngoại, bọn anh đã tiến hành thủ tục ly hôn.”
Hóa ra là vậy, đây là lần đầu tiên anh kể về hôn nhân của mình với Đường Mạn, hóa ra cũng là vì liên quan đến mẹ. Tại sao mẹ chồng luôn luôn là nhân tốt trung tâm trong hôn nhân của con trái chứ, có tác dụng phá hoại, tính quyết định chứ? Đường Mạn nhớ đến bản thân và Trương Khải Hiên, nếu không phải bà Trương từng bước ép buộc cô, có lẽ cô và Trương Khải Hiên vẫ còn có thể có đường sống để quay lại.
Đường Mạn cũng không biết phải an ủi anh thế nào, cô chỉ nói: “Thật ra, Văn Ca à, điều kiện của anh rất xuất sắc, nhất định sẽ có cô gái tốt tình nguyện đến với anh.”
Anh bỗng hỏi: “Tiểu Mạn, vậy còn em? Hiện giờ em có cảm giác gì với Trương Khải Hiên vậy?”
Một câu đánh trúng điểm yếu ớt nhất sâu thẳm trong lòng cô.
Đường Mạn suy nghĩ, buồn phiền, rất buồn phiền: “Cũng không biết nữa, em cũng hay nhớ đến anh ấy, anh ấy giống như con dấu bưu kiện vậy đó, ở trong lòng em, bao nhiêu đêm, em bừng tỉnh từ trong cơn mơ, nhớ anh ấy, nghĩ đã từng chịu đựng tổn thương, cũng từng trải qua ngọt ngào, gối ướt, em cứ nghĩ là nước miếng, kết quả sau đó mới hiểu ra, đó chính là nước mắt, em tưởng mình đã mạnh mẽ rồi, hóa ra em lại yếu đuối đến vậy.” Cô cười khổ.
Anh hỏi: “Nếu họ Trương đến tìm em, cầu xin em trở về, em sẵn lòng quay về không?”
Đường Mạn mù mờ, “Bây giờ em cũng hoang mang lắm, đôi lúc nhớ Khải Hiên thật đó, muốn gọi một cú điện thoại cho anh ấy, lắng nghe giọng nói của anh ấy, nhưng em lại sợ, sợ lắm, không dám bấm dãy số kia, em cũng không biết trong lòng em đang sợ cái gì nữa, là em không vứt bỏ được tự tôn hay là căn bản em không muốn gọi chứ?”
Anh đáp, giải thích giúp cô, “Tiểu Mạn, em không gọi điện thoại, không có gì khác ngoài chuyện bởi vì em nhớ anh ấy, em sợ hãi, em sợ rằng đã lâu như vậy không liên lạc, anh ấy đã quên mất em, thậm chí oán giận em, hoặc là lạnh nhạt với em. Người nhà của anh ấy còn có thể tổn thương em như trước, em không thể chịu đựng nỗi sự đau đớn này, phải không?”
Đường Mạn giật mình, Lý Văn Khải, anh là người hay yêu quái, sao anh lại có thể nhẫn tâm phân tích rõ ràng chuyện này ra như vậy chứ?
Tận sâu thẳm cô lại cảm động, Lý Văn Khải, anh thật sự là quả cầu pha lê, thông hiểu mọi chuyện.
Trong lòng Lý Văn Khải cũng vô cùng đau thương.
Cô xúc động: “Vậy còn anh, anh có muốn em quay về không?”
Lý Văn Khải nhìn cô, ánh mắt mờ màng, rồi trả lời một câu không liên quan gì cả: “Tiểu Mạn, em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Đường Mạn nghiêng đầu đón lấy ánh mắt anh, ánh đèn màu vàng cam đang rọi xuống đỉnh đầu cả hai, từ trên rọi xuống, bóng của hai người chỉ là hai vòng tròn nhỏ, nhìn không ra hình dạng.
Cô suy nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra được gì, vì thế cô đành lắc đầu.
Lý Văn Khải dẫn dắt cô nhớ lại: “Hôm đó là sau đầu mùa đông không lâu, gió khô trời lạnh, anh làm việc xong đi ngang qua gần bệnh viện XX, không ngờ em đang dựa vào cột đèn sắp ng ã, vốn dĩ anh chỉ xuất hiện đúng lúc trước mặt em thôi, nhưng ánh mắt của em đã thu hút anh. Mười mấy năm trước anh nhìn thấy một con báo biển ở Vườn thú hoang dã Los Angeles Mỹ, lúc ấy nó vừa mới mất con, nỗi bi thương cực độ khiến cho nó không còn cách nào tự kiềm chế được nữa, nó không ngừng gầm thét, nó khóc, sự ưu thương trong mắt làm cho tất cả du khách chúng tôi vây quanh xem đều xúc động theo, ánh mắt lúc ấy của em, trên lông mi vương đầy nước mắt khiến cho anh nghĩ đến con báo biển đó, lúc ấy anh cũng cảm thấy kỳ lạ, sao lại cóthể có cảm giác kf lạ đó chứ, muốn làm chút gì đó vì em.”
“Cho nên, anh đã tốt bụng đưa em về bệnh viện.” Cô nhỏ giọng nói nốt giúp anh câu này.
“Đúng vậy.” Anh bỗng nhiên có chút ngại ngùng, “Sau đó bế em, đột nhiên lại có một cảm giác không biết xấu hổ, muốn ôm em lâu một chút, nhưng mới ra khỏi thang máy, chồng em đã lao đến cướp lấy em.”
Cô cũng cảm khái.
“Vốn dĩ, anh không nghĩ là có thể gặp lại em, nhưng không ngờ rằng lại bất chợt gặp được em ở nhà hàng. Lúc ấy, anh vô cùng hoảng hốt, bản thân anh suýt chút ngây ngẩn, anh liền trốn một bên nhìn em như một đứa trẻ, nhìn em hào hứng lấp đầy dạ dày của mình.”
Đường Mạn nhất thời đỏ mặt, lúc mình ăn nhất định sẽ rất khó coi, anh lại có thể nhìn như vậy.
Trong lòng cô thầm hỏi, có phải là bởi vì đã uống chút rượu hay không, hôm nay anh đặc biệt nói nhiều, mà cô nghe cũng cảm thấy thoải mái, cô bằng lòng nghe anh nói tiếp.
Anh than nhẹ: “Thật ra lúc em gọi điện hẹn anh, lúc đó anh đang có một núi công việc phải xử lý, nhưng vừa nghe xong điện thoại của em, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh có thể bỏ hết công việc, là ra vẻ thoải mái ngồi trò chuyện với em trong tiệm cà phê, nói chuyện đến chiều, hỏi em một số vấn đề mà ngay cả anh cũng cảm thấy chẳng ra sao cả, cảm giác được bản thân đần độn chẳng kém một tên ngốc.”
Đường Mạn cảm thấy có lỗi, rồi lại có một chút mừng thầm nho nhỏ, nhưng ngâp lập tức lại thấy mâu thuẫn và cảm động hơn.
“Ở Tế Nam, em bị giam ở đồn cảnh sát, lúc vừa mở cửa ra, em ngầng đầu lên, nhìn anh mãi, trong ánh mắt đều là sự đau đớn bất lực, anh liền như bị một chiếc gậy thọc mạnh vào gáy, lúc ấy trong lòng anh rất đau, đau đến nỗi suýt chảy nước mắt, giây phút đó anh đã biết.” Anh ngừng lại, tự giễu mình, “Có thể là anh đã thật sự yêu em.”
Đường Mạn tiếp tục nghe anh nói, trong lòng cô có một cảm giác ấm áp đang chảy xuôi.
“Em bằng lòng theo anh quay về Thượng Hải, anh và em như người chạy trốn cùng nhau, trong lòng anh mừng thầm, Tiểu Mạn, em nghe anh nói những lời này, em… …, có thể sẽ coi thường anh hay không?”
Đường Mạn ngẩng đầu không tin, “Coi thương anh ư, sao em sẽ có cảm giác như vậy được chứ.”
Anh thấp giọng nói: “Anh không hy vọng em đi, anh không muốn đâu.”
Có lẽ là do tác dụng của rượu, chính anh cũng không biết bản thân đã nói lẩm bẩm biết bao nhiêu, anh chỉ biết một chuyện, anh không thể chờ đợi thêm nữa, có một chuyện nhất định phải thổ lộ ra hết.
Đường Mạn cúi đầu.
Trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc, quyện vào nhau như đang rót tất cả các loại rượu vào trong một chiếc ly, màu sắc khác hẳn, hương vị quái lạ, lại giống như một chiếc thuyền cô độc bị đắm giữa xoáy nước, đấu tranh, muốn thoát khỏi mớ rắc rối này.
Trong phòng khác yên ắng không tiếng động, im kặng đến nỗi gần như nghe được nhịp tim của hai người.
Cô đặt ly rượu xuống, tim đập loạn xạ, một tiếng nói vang lên trong cô, trốn nhanh lên, đừng nói gì thêm nữa, có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không được chấp nhận, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cho nên cô vội vàng khẽ nói: “Khuya rôi, đi ngủ sớm đi.” Chỉ cảm thấy bốn cánh cửa của trái tim đều đang rộng mở, sống động như thật, cô không dám nán lại thêm nữa.
Nhanh chóng muốn trốn sang phòng dành cho khách, kết quả vừa đi đến bậc tam cấp bên cạnh quầy rượu, cô nghẹt thở, bước chân loạng choạng, suýt chút đập đầu vào trên ghế sô pha. Đúng lúc anh đỡ lấy cô.
“Đường Mạn.” Anh khẽ gọi cô. Một tay nâng cánh tay cô, cơ thể anh ở ngay phía saum khoảng cánh gần đến vậy, anh sát lại gần cô, ôm cô vào lòng.
Đường Mạn bối rối, vừa khó xử vừa sợ hãi, khi cảm thấy tỉnh táo lại một chút, thậm chí cô còn chưa kịp nót một tiếng “chúc ngủ ngon” đã tránh khỏi anh, cúi đầu đi nhanh về phòng.
Không ngờ anh lại đi lên theo, lúc cô định đóng cửa, anh nắm lấy tay cô một phen.
Không biết trong lòng Đường Mạn là hoảng sợ hay hồi hộp, cô không dám thở mạnh, cũng không dám quay lại nhìn anh.
Bầu không khí đông lại giống như mất đi lực hấp dẫn trọng tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.