Hai người đều đứng ở cạnh cửa, không nói lời nào, im lặng đối
lặng im, tay anh nắm lấy cánh tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống, trượt
đến bàn tay cô, nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô. Đường Mạn cảm nhận được hơi ấm
từ tay anh truyền đến đầu ngón tay mình như thủy triều dâng cao, loại cảm giác
tê dại này làm cho da thịt toàn thân cô nhất thời nổi lên từng đợt mẫn cảm. Dần
dần, anh bỗng nhiên buông tay ra, nhẹ nhàng kéo cô vào trong phòng, sau đó anh
cũng tiến vào, đóng cửa lại. Cánh cửa vừa đóng lại, bóng tối tràn ngập căn
phòng phút chốc cũng bao trùm cả hai người.
“Tiểu Mạn.” Trong bóng tối, cô nghe thấy anh nói, “Đêm nay
anh muốn làm Mắt Tròn Xoe, em thu nhận anh nhé.”
Cô giật mình.
Trong câu chuyện đồng thoại, Mắt Tròn Xoe gặp Hoa Bối, Mắt
Tròn Xoe không có nhà để về, vì thế xin Hoa Bối thu nhận nó, giữa trời đông giá
rét, nó ngủ chung với Hoa Bối, hoạn nạn có nhau, rồi trở thành vợ chồng.
Đây là nhà họ Lý, anh là chủ, cô thì tự nguyện ở lại nhà họ
Lý, nếu anh muốn làm gì, căn bản là cô không thể từ chối, cũng không thể phản
kháng.
Lý Văn Khải cúi đầu, nghiêng đầu tìm kiếm cánh môi cô rất dễ
dàng, không để cho cô suy nghĩ, cũng không cho cô có thời gian để cân nhắc, tay
phải của anh giữ lấy cô, tay trái nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Đường Mạn nhất thời hoang mang, anh ôm chặt lấy cô, dán chặt
lên môi cô, máu ở đại não nhất thời tăng cao, cô như không hít thở nổi.
Đã gần 8 tháng cô không có tiếp xúc thân mật với đàn ông, nụ
hôn Trương Khải Hiên cho cô chỉ còn tồn tại trong trí nhớ, bỗng nhiên có một
chiếc hôn nóng bỏng nhẹ nhàng đánh úp lại, ngoại trừ chấp nhận trong bị động,
hay nói khác đi là nhắm mắt lại im lặng hưởng thụ, cô không còn cách nào khác.
Chỉ cảm thấy khi môi anh bảo phủ trên cánh môi cô, lúc thì mềm
nhẹ, lúc thì tràn đầy dục vọng, lúc thì điên cuồng, ham muốn của anh xâm nhập
vào giữa hàm răng cô, nụ hôn dài say đắm, cô chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng,
hít thở yếu ớt, ngoại trừ đáp trả lại anh, không còn cách khác, dần dần cô cũng
đưa tay giữ lấy thắt lưng anh, liên tục hôn anh, nụ hôn của anh vừa ngang tàng
vừa mãnh liệt, cướp đoạt thần kinh của cô, bất giác cô cũng chìm đắm vào nụ hôn
của anh.
Khát vọng ở đáy lòng hệt như dòng sông khô cạn đang chờ đợi
cơn mưa tưới mát, không biết anh đã hôn bao lâu, chỉ biết cuối cùng anh cũng thả
cô ra, toàn thân cô mềm nhũn, trọng lượng cơ thể đều dựa vào người anh, sau đó
anh bế cô lên.
Biết rõ anh muốn làm gì, nhưng hình như trong lòng cô cũng
có khát vọng như vậy.
Anh hôn nhẹ lên mắt cô, khẽ nói với cô: “Tiểu Mạn, chấp nhận
anh nhé, hãy quên hết quá khứ đi.”
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô mở mắt ra, trong
bóng tối, cô nhìn lướt qua vai anh, nhìn chiếc đèn treo trên đỉnh đầu, giờ phút
này, cô bỗng nhớ đến Trương Khải Hiên.
Nhớ đến nụ hôn của Khải Hiên, thậm chí là tiếng la hét của
anh với cô. Trước khi kết hôn, họ làm yêu một cách quang minh chính đại, bởi vì
họ là người yêu của nhau. Sau khi kết hôn, anh cưỡng đoạt một cách hợp tình hợp
lý, bởi vì anh là chồng cô. Khi cãi nhau, anh thẹn quá hóa giận nên làm yêu với
cô, bởi vì anh là chồng cô, nên tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Nhưng hiện tại, cô lại ở trên giường cùng người đàn ông
khác. Người đàn ông này không phải là chồng cô.
Cô lập tức bình tĩnh lại, máu toàn thân nóng lên.
Thế nhưng, cô lại nghĩ đến chuyện Lý Văn Khải đối xử với cô
rất tốt, khi cô khóc, anh dùng tay lau đi nước mắt của cô, cô biết nỗi đau của
anh. Khi ở Tế Nam, anh không dám làm gì, khi nắm lấy tay cô, anh chỉ khẽ hôn
lên đầu ngón tay cô mà không dám hôn sâu hơn nữa, cô biết sự lưu luyến của anh.
Lúc ở Bắc Kinh, anh mắng yêu cô, đừng lộn xộn, mở mí mắt cô ra để tìm hạt cát…
…, tất cả, cô biết, anh thích cô.
Trong lòng cô vô cùng chua xót, không khỏi thở dài.
Cứ xem như, xem như là đền ơn một lần đi!
Cô bất giác thở dài tuy rằng rất khẽ, nhưng anh lại cảm nhận
được.
Lý Văn Khải dừng lại, một hồi say đắm vừa rồi, anh không thể
tự kiềm chế, bế cô lên giường, hôn cô đến nỗi cả người nhũn ra, trong lòng anh
vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng cô cũng chịu tiếp nhận mình, nhưng ngay sau đó,
anh lại nghe thấy tiếng thở dài của cô.
Cô đang thở dài.
Lúc này anh cũng bình tĩnh lại, máu toàn thân cũng nóng dần
lên.
Đường Mạn vẫn chưa thích anh.
Nếu cô thật sự thích anh, thì không nên biểu hiện như vậy.
Anh cảm thấy bản thân thật sự là một tên khốn nạn, trong
bóng tối nhìn không thấy vẻ mặt mình, nhưng chắc chắn vừa đen vừa đỏ, hệt như một
chai xì dầu bị đổ. Cho dù là trước hay sau khi kết hôn, anh chưa từng ép buộc
người phụ nữ nào, không có người phụ nữ nào dối lòng mà lên giường với anh, hiện
tại người phụ nữ anh thích để mặc anh chi phối, nhưng lại không thể giao trái
tim cho anh, đây thật sự là nỗi nhục lớn lao với anh, nếu anh cứ tiếp tục, đây
không phải là yêu, mà chính là thương tổn.
Nghĩ đến đây, anh đứng thẳng dậy, nhanh chóng sửa sang lại
quần áo của mình, không nói lời nào mà bước đến cạnh cửa, kéo cửa đi ra ngoài,
lúc sắp đi còn không quên đóng cửa lại cẩn thận.
Đường Mạn lập tức kinh ngạc.
Anh đi sao?
Đường Mạn ngồi dậy, cô hiểu, vừa rồi anh đã nhận ra mâu thuẫn
của cô, mà anh không muốn chiếm đoạt một phụ nữ không tình nguyện cho nên mới rời
đi, anh thật sự là một quân tử, mà cô, lại phụ anh.
Toàn bộ chuyện lúc nãy vẫn rõ ràng trước mắt, mùi hương trên
người anh, mùi nước hoa nam nhè nhẹ dễ chịu, mùi hương như có như không dường
như vẫn còn vấn vương ngay chóp mũi của cô, nhưng mà, anh đã đi rồi.
Cô cảm thấy khổ sở, trong bóng tối, để mặc cho nước mắt của
mình tuôn ra như thác.
Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn, vừa tự trách vừa cảm thấy có
lỗi, cô tràn ngập áy náy với hai người đàn ông này, một là tình cảm, một là đạo
nghĩa.
Sáng hôm sau, khi thức dậy Đường Mạn phát hiện ra Lý Văn Khải
dậy rất sớm, bác giúp việc đang ở trong bếp làm điểm tâm, bà Lý đã đi ra ngoài
đánh Thái Cực Quyền, anh ngồi trên sô pha xem tin tức tài chính-kinh tế buổi
sáng, thấy Đường Mạn, anh chào hỏi: “Chào, sớm vậy.”
Cũng tự nhiên như ngày thường, nhưng Đường Mạn lại đỏ mặt,
cô thấp giọng đáp lại, “Văn Ca, chào buổi sáng.”
Những chuyện gần như không xảy ra thì tối qua lại xảy ra, Đường
Mạn chỉ hy vọng mọi người có thể bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Lúc ăn cơm, vốn định tốt bụng múc chén canh cho anh, lại phát hiện tay run rẩy
đến nỗi không giữ nổi cái chén, chén rơi xuống bàn, xoảng một cái, hai người lại
luống cuống dọn dẹp canh, dọn dẹp chén.
Thật ra không cách nào làm như chưa từng xảy ra, ngay cả ánh
mắt cũng không cách gì tiếp xúc trực diện.
Hai người đều ngượng ngùng, đều muốn nói lại thôi, đều khó mở
lời.
Cũng may là có Thạch Băng, bà Lý cũng đã về, nhiều người nên
nói nhiều hơn, làm tan đi cảm giác xấu hổ của cả hai.
Cả ngày nay Lý Văn Khải không ra ngoài, anh kiên nhẫn ngồi
nghe mẹ cằn nhằn chuyện trong nhà, anh còn thay rèm cửa sổ, sửa lại vòi nước
trong nhà tắm, thay bóng đèn bị hư ở trong phòng. Làm xong mấy việc này, anh ra
vẻ thoải mái nói với Đường Mạn: “Đàn ông ở nhà, có phải đều là như vậy hay
không?”
Đường Mạn gật đầu, cũng giả vờ như không có gì trả lời:
“Cũng không đúng lắm, phải rồi, giá treo khăn ở phòng tắm dưới lầu cũng lỏng rồi,
tiện tay sửa luôn nhé!”
Anh giơ tay theo kiểu tuân lệnh, sau đó đi xuống lầu, lúc sửa
thì bản thân cũng lẩm bẩm: “Việc nhà nho nhỏ thoạt nhìn rất dễ, nhưng khi thật
sự đi làm, mới phát hiện ra từng việc từng việc đúng là không đơn giản.”
Làm xong những việc lặt vặt này, anh lại kéo ống nước để tưới
hoa trong vườn. Đường Mạn và Thạch Băng rón rén bước đến sau lưng anh, nhân lúc
anh không chú ý, kéo ống nước phun vào người anh, Lý Văn Khải giả vờ như bị
đánh lén, liên tục xin tha, giơ tay đầu hàng trước sự tấn công của cả hai, sau
đó thừa dịp cả hai không cảnh giác, giật lấy ống nước phun lên người của Đường
Mạn và Thạch Băng.
Đường Mạn cuống quít lấy tay chắn nước, gọi Thạch Băng: “Thạch
Băng, con mau đi lấy ống nước đi, đừng buông tha cho ba.”
Thạch Băng lập tức vỗ tay, vui vẻ đi lấy ống nước, cô cầm lấy
ống nước, sau đó ra sức phun nước vào người của Lý Văn Khải.
Lý Văn Khải bị nước mạnh đẩy lùi về sau, nhân lúc Đường Mạn
sơ hở, anh bỗng nhiên ôm lấy Đường Mạn, che trước ngực mình, Đường Mạn hét lên,
toàn bộ nước mà Thạch Băng phun ra, bắn hết lên người cô.
Bà Lý ở trên ban công nhìn thấy ba người đang chơi đùa trong
vườn hoa, bản thân cũng cười nghiêng cười ngã.
Ba người ở trong vườn, toàn thân ướt sũng, chơi thỏa thích mới
quay về phòng.
Cảnh này khiến Đường Mạn có cảm giác như là tiết mục giải
trí cuối tuần của một nhà 4 người, có ba, mẹ, con gái, bà nội, ai cũng không
thiếu, thật ra cuộc sống lý tưởng, ao ước của cô không phải là như vậy sao?
Buổi chiều, cô và Lý Văn Khải dẫn Thạch Băng đi siêu thị, Lý
Văn Khải giúp đẩy xe, Thạch Băng đứng trong xe thỉnh thoảng chỉ món đồ này nọ,
“Ba, con muốn cái này, cái này, còn có cái này nữa.” Đường Mạn lại chăn chú so
sánh giá cả , chất lượng của hàng hóa, chọn những thứ tốt nhất, tất cả mọi người
đều tưởng rằng bọn họ là một gia đình 3 người.
Sau khi mua xong mọi thứ, hai người lại nắm tay Thạch Băng,
cùng nhau đi ăn cơm. Lúc ăn cơm, như thường lệ Lý Văn Khải chiếu cố cho hai cô
gái một lớn một nhỏ, chú ý không để cho Thạch Băng uống thức uống quá chua,
không để nó ăn thức ăn có quá nhiều chất béo. Chăm sóc Đường Mạn, biết cô thích
ăn cơm cá chình, lúc Đường Mạn đang đùa với Thạch Băng, thậm chí anh còn kiên
nhẫn lột da cá giúp cho Đường Mạn, lấy phần thịt bỏ vào trong chén cô.
Tuy rằng cả hai đều làm tất cả rất tự nhiên, nhưng Đường Mạn
rõ ràng cảm giác được, Lý Văn Khải đang cố lảng tránh tiếp xúc ánh mắt với cô.
Cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu ăn thức ăn trên bàn, vô tình liếc
xuống cổ của mình, phát hiện ra dưới cổ có một dấu hôn rất đậm, cô lập tức nhớ
lại chuyện tối qua, chột dạ, trái tim nhất thời đập loạn, nhanh chóng cúi đầu
tiếp tục ăn.
Hai người đều giấu đi đau khổ, tiếp tục ăn cơm, ai cũng
không biết trong lòng bàn tay của đối phương đều là mồ hôi.
Thỉnh thoảng Đường Mạn từng suy nghĩ, giữa hai người yêu
nhau, giữa hai vợ chồng chẳng phải cũng như vậy sao, cho dù người yêu có tốt đến
đâu cũng không thể gắn bó keo sơn cả đời, sau khi trở thành vợ chồng không phải
cũng vướng víu trong cuộc sống tầm thường sao, cái gì là cuộc sống, chính là
vùng vẫy trong mớ cơm áo gạo tiền, là cãi nhau, là làm tình.
Cô cũng cảm thấy mâu thuẫn. Thời gian càng lâu cô càng không
dám gọi điện thoại cho Trương Khải Hiên, Lý Văn Khải nói rất đúng, đúng là cô sợ,
sợ nghe thấy giọng nói của anh, sợ rằng ôm hy vọng tràn trề muốn nói với anh một
câu lại nhận được một câu trả lời khiến cô đau đớn. Nếu sau đó, Trương Khải
Hiên thật sự tìm ra cô, nói với cô, “Đường Mạn, chúng ta ly hôn đi!” cô phải đối
mặt như thế nào đây? Là nên nói thật vui vẻ, “Được rồi, ly hôn đi” hay là khổ sở
muốn làm một chút đấu tranh chứ?
Cô bị ý nghĩ mâu thuẫn và rối rắm của chính mình tra tấn đến
nỗi đầu muốn nứt ra, dường như mỗi ngày đều bước đi nhẹ nhàng như đạp trên bông
vải, cầm điện thoại, vô số lần cô nghĩ đến số điện thoại của Trương Khải Hiên,
rất muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói của anh, nhưng mỗi lần đều buông máy
xuống.
Cô đặc biệt muốn gặp Lý Văn Khải, muốn nói vài câu với anh,
nhưng anh lại cố gắng lảng tránh cô, điều này khiến cô vừa sốt ruột vừa khó chịu.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ đành dồn hết tâm tư vào công việc,
chăm chỉ làm việc, không nghĩ gì nữa, nhưng lạ thật, khi dồn hết tâm tư và thời
gian vào công việc, đột nhiên phát hiện ra thời gian như nước lũ, thoáng cái
trôi qua rất nhanh. Một nhân viên phục vụ mới đến làm vỡ chén, cô đi qua giúp
nhân viên đó dọn dẹp, sắc mặt của cô ấy đỏ bừng, sợ quản lý sẽ trách mắng mình,
nhưng cô lại khoan dung an ủi, đây chỉ là một sai lầm nhỏ nhặt trong công việc
mà ai cũng sẽ phạm phải, không cần thiết giữ trong lòng, cô dùng thái độ ôn hòa
và tươi cười làm cho nhân viên phục vụ đó cảm động đến nỗi trong mắt đều là sự
biết ơn.
Đúng là, hóa ra giành được cảm tình tốt của người khác lại
đơn giản như thế.
Suốt mấy ngày liên tiếp, trạng thái làm việc của cô vô cùng
tốt, tất cả mọi chuyện đều suôn sẻ, ngoài trừ ăn ít cơm, ngủ ít ra, những cái
khác đều bình thường.
Mãi cho đến một ngày, khi Đường Mạn tan tầm, phát hiện ra bản
thân đang bị theo dõi.
Cô cảm thấy lạ, lập tức nhớ đến trên báo đài và TV đều đưa
tin trong khoảng thời gian gần đây, ở một số tiểu khu liên tục xảy ra chuyện cầm
dao cướp túi xách, nhắc nhở người dân phải cảnh giác đề phòng. Mà hiện giờ con
đường cô đi có chút vắng vẻ, bởi vì khu cô sống đang sửa chữa đường ống, không
thể không đi đường vòng, cho nên cô mới không thể không đi qua con hẻm nhỏ dài
khoảng 150m này. Cô ôm chặt túi xách đi về phía trước, phát hiện có một bóng
đen đang đi theo phía sau cô, lòng cô càng lúc càng sợ hãi, lập tức bước nhanh
chân hơn, cảm thấy người ở phía sau kia cũng đang bước nhanh theo cô, cô không
kịp nghĩ thêm, nhủ thầm phải nhanh chóng chạy qua khỏi con hẻm nhỏ này, nhưng lại
nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau cũng càng lúc càng gấp gáp, cô sợ quá, sẽ
đến cuối hẻm nhanh thôi, người ở phía sau kia cũng đuổi theo đến, Đường Mạn vừa
quay đầu lại, thấy người đó chỉ cách mình khoảng 5m, cô liền hét lên, tay nắm
chặt túi xách nện lên đầu bóng đen kia. Sau khi nện lên đầu bóng đen đó, cô
xoay người chạy thục mạng về phía trước, đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng
sát lại bên cạnh cô, Đường Mạn bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả người bổ nhào
vào xe, trán bị đập thật mạnh vào đó, cô còn chưa kịp định thần, người trên xe
đã hốt hoảng nhảy xuống, kéo cô qua, Đường Mạn sợ hãi liều mạng phản kháng, người
ấy lại gọi cô, “Đường Mạn, Đường Mạn, là anh.”
Đường Mạn ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ là Lý Văn Khải, cô
thả lỏng, hơi thở yếu ớt nói với anh: “Có người, có người theo dõi em.” Sau đó
liền ngất đi.
Đến khi cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong xe của
Lý Văn Khải, trên người là áo vest của anh.
Toàn bộ uất ức, sợ hãi của Đường Mạn dâng lên, cô bật khóc.
Lý Văn Khải ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, Đường Mạn dựa
sát vào lòng anh, đanh đá chùi nước mũi trước ngực anh, hưởng thụ sự che chở
thân mật của anh một cách không kiêng dè.
Anh cũng dùng một giọng nói nhẹ như sợi tơ để dỗ dành cô: “Đừng
sợ, cô ngốc, không sao cả.”
Đường Mạn bình tâm lại, ngọt ngào như một thỏi sô cô la nấu
chín, anh xuất hiện trước mặt cô, cô liền có cảm giác an toàn, cô yên tâm.
Lý Văn Khải nâng trán cô lên, liền tức giận mắng cô: “Đầu em
có bao nhiêu độ chứ? Thật giống như bóng đèn 80W vậy.”
Đường Mạn phát sốt.
Gắng gượng cũng không nổi, một tuần rồi không ăn cơm đàng
hoàng, không nghỉ ngơi cho tốt, cuối cùng cô cũng thuận lợi đưa mình vào bệnh
viện.
Anh luôn luôn trông chừng cô, ánh mắt lo âu tuyệt đối không
rời khỏi cô, hệt như con chim cánh cụt bố cứ nhìn chằm chằm con của mình không
rời mắt.
Giữa mơ mơ màng màng, cô chỉ nhớ rõ mình mơ hồ hỏi anh: “Em
sốt bao nhiêu độ vậy?”
Lý Văn Khải xem nhiệt kế, sau đó tức giận chế nhạo cô: “Cũng
tàm tạm, không cao lắm đâu, có 40 độ thôi.”
Cô nhắm mắt, lại chìm vào mê man.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao, mở mắt ra giữa
mông lung, nhìn thấy Lý Văn Khải đứng ở bên cửa sổ, đang nhìn cảnh vật ở bên
ngoài.
Ánh nắng sáng hệt như kim phấn chiếu vào người anh, làm cho
người anh như phát ra nhiều tia sáng, bóng dáng của anh cũng như vài tháng trước
vậy, dưới ánh đèn đường, như kéo dài ra, rộng lớn, bước chân cô giẫm xuống mặt
đường, đúng lúc bị bóng của anh vây quanh, hệt như anh đang ôm cô từ phía sau,
không thay đổi chút nào.
Đường Mạn xúc động sắp khóc, cô nhớ đến lúc ở Tế Nam, cửa
phòng thẩm vấn lạnh băng vừa mở ra, thân hình cao lớn của anh đập vào mắt cô,
cô không tin thì thào hỏi: “Là thiên sứ đến đây sao?”
Giờ phút này, cô lại khẽ hỏi: “Anh là thiên sứ phải không?”
Lý Văn Khải quay đầu lại, thấy cô đã tỉnh, cũng thấy trong mắt
cô toàn là nước.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, dỗ dành cô: “Anh không phải
thiên sứ, anh là thần hộ mênh của hồ ly Hoa Bối.”
Đường Mạn khóc thỏa mãn, nước mắt hệt như dây trân châu bị đứt.
Cô còn ngửi thấy mùi thơm của cháo, anh tốt thật, trông chừng
cô suốt đêm, sáng sớm còn mua về cho cô cháo ngon nữa chứ.
Nếu gả cho người đàn ông như vậy, có thể làm cho các cô gái
hạnh phúc đến nỗi trong mơ cũng mỉm cười không?
Lý Văn Khải đỡ cô ngồi dậy, rót cho cô ly nước trước, bảo cô
uống nước.
Anh hơi khó chịu: “Em đâu có bán thân, bạn anh cũng đâu có
ép em tăng ca làm thêm giờ, sao em phải giày vò mình như một con lừa kéo xe vậy
chứ? Còn nữa, chẳng phải đã nói rồi sao, đừng đi ngõ tắt đó nữa mà, cho dù em
đi vòng qua hai bãi đổ xe nữa để về nhà, cũng an toàn hơn là đi ngõ tắt đó nhiều.”
Đường Mạn im lặng nghe anh giáo huấn, không định khóc, cũng
không dám cãi lại, hệt như đứa trẻ đang bị mắng trong vườn trẻ.
Cô cũng thấy lạ, “Sao anh lại xuất hiện ở chỗ đó?”
Anh tức giận, “Anh đến đón em, kết quả tổng giám đốc Phan
nói lúc em làm việc đã bị ngất một lần, sao em lại như vậy, em tưởng em là Tôn
Nhị Nương (1) sao?
(1): Nhân vật trong Thủy Hử.
Đường Mạn không cãi lại gì cả, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cô ăn hết món ngon anh mua đến, ăn xong cũng truyền dịch
xong, sau đó để anh đưa cô về nơi cô sống, vừa vào đến nhà, cô nhất thời hét
lên.
Đường Mạn không thấy con chó Kara lang thang mà mình nuôi nữa,
trước đó vài ngày có một con chó bị lạc rất đáng thương, nó ngồi trước mái hiên
lạnh run vì trời mưa, cô sinh lòng trắc ẩn, nhặt nó về nhà, sợ nó cắn người nên
đã nhốt nó trong cái lồng sắt, đặt ở cửa. Mỗi ngày khi cô về nhà thì sẽ cùng
Kara đi dạo, lúc bình thường thì nhốt nó trong lồng, nhưng bây giờ lại không thấy
Kara đâu cả.
Đường Mạn lo lắng như đánh mất khoản tiền lớn 500 vạn tệ, cô
sợ nhất là bị quản lý thành phố cưỡng chế bắt đi, bởi vì cô thấy, khóa lồng là
bị đập vỡ thật mạnh, có nghĩa là Kara bị người khác ép mang đi.
Cô thất thần chạy xuống lầu, Lý Văn Khải còn chưa vào kịp,
thấy cô vội vã lao xuống, anh ngạc nhiên.
Đường Mạn khóc lên, “Không thấy Kara nữa.”
Lý Văn Khải tức giận, “Anh cứ nghĩ nhà em bị trộm viếng thăm
chứ, anh đã mang con chó đó đi rồi.”
Đường Mạn ngây người, “Anh dựa vào cái gì mà mang chó của em
đi chứ? Nó rất ngoan, không đụng chạm bất cứ ai mà.”
“Đúng, nó ngoan, nhưng em không ngoan, em không biết mình bị
dị ứng với lông động vật sao?” Anh nắm lấy cánh tay Đường Mạn một phen, “Em
nhìn em xem, trên người nổi lên nhiều vết đỏ như vậy, không đến bệnh viện kiểm
tra chỉ âm thầm bôi thuốc viêm da, em xem cánh tay mình là vỏ cây sao? Nói em
ngốc, em đúng là ngốc đến nổi bọt, hôm qua khi kiểm tra huyết tương cho em, anh
thuận tiện bảo bác sĩ làm kiểm tra máu cho em luôn, cuối cùng cũng tìm ra được
nguyên nhân, em có chứng mẫn cảm với lông động vật, cô gái ngu ngốc này, có bệnh
này lại dám nuôi chó sao? Nhân lúc em truyền dịch, anh về nhà bắt Kara đi rồi,
em định làm gì vậy?”
Đường Mạn bị anh mắng đến chết lặng, một lúc lâu sau cô mới
hét lên: “Lý Văn Khải, anh là kẻ điên, anh là kẻ giết người, anh mang tội giết
người.” Cô khóc lớn, “Anh có biết Kara đang mang thai không, nó sắp sinh chó
con rồi, nó cũng là mẹ mà, bây giờ ở thành phố hiện đại này, đâu đâu cũng có
chó lang thang, anh bỏ Kara ở bên ngoài, nó… …, nó sống sao đây, Lý Văn Khải,
anh là đồ khốn.” Cô vừa tức vừa giận, dùng hai tay liều mạng đánh anh, hét lên
mắng anh: “Anh mang chó của em đi, anh có trách nhiệm tìm về cho em.”
Lý Văn Khải tức giận mà không có chỗ xả, “Đường Mạn, em đúng
là kẻ điên mà!”
Đường Mạn vẫn không ngừng đấm anh, anh không tránh kịp, tức
giận nắm chặt hai tay cô ra khiến cô không thể nhúc nhích. Đường Mạn chỉ khóc,
anh vừa tức vừa đành chịu, đột nhiên, anh ôm cô vào lồng ngực, ôm thật chặt,
sau đó anh cúi đầu xuống, in môi mình lên môi cô, nụ hôn mê đắm hệt như buổi tối
hôm đó, phút chốc đoạt lấy hơi thở của cô.
Đường Mạn liền ngây người, vào lúc này, anh lại có thể vội
vã hôn mình.
Nhưng rất nhanh sau đó, lòng cô liền bình tĩnh lại, im lặng
dựa vào trong lòng anh, dịu dàng hôn môi với anh, trong lòng chỉ có từng đợt ngọt
ngào.
Anh dời môi đi, hôn lên nước mắt của cô, hết cách đành nhỏ
giọng dỗ dành cô, “Cô ngốc không nghe lời, em ngoan ngoãn ở nhà, anh đi tìm chó
cho em.”