Trương Khải Hiên đã luyện tập qua vài lần cảnh tượng gặp lại,
nên anh không cảm thấy lạ chút nào khi Đường Mạn có vẻ mặt như vậy. Do đó, anh
điềm nhiên bình tĩnh nở nụ cười.
“Tiểu Mạn, em khỏe không?”
Đường Mạn như đang nuốt một củ gừng trong cổ họng, nuốt
không trôi, hoảng hốt mà nuốt.
Lúc này đây, cô bỗng có cảm giác như trong《 Thiên
Long Bát Bộ》, lúc Mộc Uyển Thanh gặp lại Đoàn Dự, câu nói diễn tả tâm
trạng phức tạp đó, “Muội… …, có khỏe không?”
Cô không trả lời được.
Trương Khải Hiên ngừng một lát, giọng điệu nhẹ nhàng bâng
quơ: “Xin lỗi, trễ như vậy mới đến tìm em.”
Đường Mạn quá bất ngờ, cô biết anh sẽ đến, nhưng không ngờ lại
đến nhanh như vậy.
Anh hơi gầy, khuôn mặt không còn đầy đặn như năm ngoái,
xương gò má hơi nhô lên, hốc mắt hơi trũng xuống, nhưng sắc mặt anh đã tốt hơn
trước đây rất nhiều. Trước đó, anh còn muốn che giấu tình trạng của mình, nhưng
nhìn kỹ, vẫn có chút mệt mỏi và vẻ có bệnh, nhưng bây giờ, sắc mặt anh lộ vẻ trắng
hồng khỏe mạnh, có hơi giống như cây cối mùa xuân vừa được tưới nước, nụ mới
nhú đã có vẻ rất khỏe mạnh.
Cô trấn tĩnh lại, “Khải Hiên, chào anh.”
“Cũng
không thể mời em được… …?”
“Em
đang vào ca.”
Anh đã sớm chuẩn bị, “Không sao, anh đợi em tan ca cũng được.”
Đường Mạn khách sáo lui ra, anh đến, chống đỡ làm sao đây?
Anh là chồng cô, sao cô lại chột dạ như kẻ cắp thế này?
Cô muốn bình tĩnh thoải mái làm việc, lại cảm thấy đau xót
quá, thời gian và hoàn cảnh đều đang chống lại cô, 4 tiếng sau cô bắt buộc phải
tan ca, cuối cùng vẫn không có cách nào trốn tránh anh. Còn Trương Khải Hiên,
ngồi tại chỗ đó, rất hứng thú xem tạp chí tài chính và kinh tế.
Chỉ là cô có cảm giác cho dù cô đi đến đâu, đôi mắt anh đều
dõi theo cô.
Cô tự nhủ: “Bình tĩnh nào, cho dù mình thật sự ngoại tình,
đó cũng không phải là ngày tận thế, cũng không ai dám trầm lồng heo mình, huống
hồ, là người nhà họ Trương trơ tráo đuổi mình đi, Trương Khải Hiên là người
đáng giận khi ngoại tình trước, mình bị ép buộc, mình đâu có định mặt dày vô sỉ,
đúng là mình nên chuẩn bị sẵn một thanh đao, nếu anh ta dám ầm ỹ với mình, mình
sẽ dùng binh khí chém đứt áo giáp của anh ta.”
Đúng, ngẩng cao đầu lên, cô cứ như vậy, không ngừng cổ vũ
chính mình, cho đến khi trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, biểu
cảm trên gương mặt càng ngày càng đông cứng.
Nhưng vẫn không kiềm chế được, phải lẳng lặng nhìn lén anh
vài lần. Anh gầy quá, nhưng vẻ điển trai không hề sụt giảm, thậm chí khí chất
hơn người của anh vẫn như cũ. Còn có, đường cong đôi môi anh vẫn đẹp như vậy,
ngồi ở đó như người mẫu nam trong tạp chí ảnh, chết tiệt, anh vẫn đẹp trai như
vậy, trong 4 tiếng đó, anh xem hết tất cả tạp chí của nhà hàng, có nữ phục vụ
ngại ngùng đưa tạp chí mới cho anh, anh lễ phép đáp lại: “Cám ơn cô.”
Kết quả, Đường Mạn nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của cô gái đó, cô
vô cùng ngạc nhiên, nghĩ lại có lẽ trái tim cô ấy đang rụt rè, Đường Mạn than
thở, anh, thật sự là khác biệt mà, lúc bệnh thì có thể thu hút y tá; lúc khỏe mạnh,
quả nhiên có thể tùy tiện giết chết mấy con bò cái ở ven đường.
Cuối cùng cũng tan ca, Đường Mạn thay đồ xong, Trương Khải
Hiên đã đứng trước cửa chờ cô.
“Có
thể đi được chưa?” Anh hỏi.
Đường Mạn gật đầu.
Ra đến cửa, cô hỏi: “Anh đến lúc nào vậy?”
“Tối
qua.” Anh trả lời một cách thờ ơ, cùng cô sải bước trên con đường đèn hoa rực rỡ.
Đường Mạn bối rối từng hồi, tối qua, cô như nữ chính trong
tiểu thuyết 《 Dây chuyền》, lần đầu tiên bước vào xã hội thượng
lưu, vô cùng căng thẳng, sợ bản thân làm trò hề, bước đi cũng không dám, nhưng
Lý Văn Khải luôn ở cùng cô, lạ thật, cũng không có người nào hỏi Lý Văn Khải cô
là ai, dường như mọi người đã quen rồi, bên cạnh đàn ông nhất định phải có một
cô gái trẻ làm nền, mà cô chính là cái phông nền bình thường không hơn không
kém.
Cô tìm đại một đề tài: “Trên máy báy không ồn lắm đúng
không?”
“Không,
anh và tài xế lái xe đến.”
Cô cảm thấy lạ, lái xe ư? Lộ trình mất 10 tiếng đồng hồ?
Trương Khải Hiên giải thích, “Anh muốn đón em về, thời gian
em ở bên ngoài lâu như vậy, cũng có không ít hành lý, đi xe sẽ tiện hơn.”
Đường Mạn ngạc nhiên, “Anh như vậy là khẳng định em có thể
quay về cùng anh?”
Anh thản nhiên nói, “Tiểu Mạn, đây là mục đích anh đến, em cảm
thấy anh sẽ dễ dàng vứt bỏ sao?”
Đột nhiên, Đường Mạn cảm thấy vô cùng tức giận, Trương Khải
Hiên vẫn giống như trước, cô đi làm, anh không thích, nhất định phải đến phá.
Còn bây giờ, anh đã tính toán xong kế hoạch phải đưa cô về, dương như mọi thứ
là hiển nhiên, cô không thể trốn chạy, ngoại trừ ngoan ngoãn trở về cùng anh,
cô ở đâu, anh cũng có thể đi theo như cái bóng.
Đường Mạn đứng ở ven đường, dừng chân lại, tầm mắt giao nhau
với anh, cô nắm chặt tay, nín thở nhìn chăm chú.
Trương Khải Hiên lại điềm đạm nhìn cô, nếu nói ánh mắt cô cứng
rắn hơn kim cương, vậy thì ánh mắt của anh chính là êm dịu còn hơn cả bọt biển.
Trong ánh mắt dịu dàng nhìn cô có thể đủ để bóp chết con sử tử chín đầu ở Châu
Phi kia, không biết tại sao, Đường Mạn rất muốn chất vấn anh như có súng trong
tay, lời nói đến bên miệng rồi lại là: “Cái đó, trước tiên chúng ta đi ăn chút
gì đi.” Một câu như vậy.
Anh gật đầu, “Được, em muốn ăn gì?”
Hả, cô muốn, đậu hủ tương cay có thể khá hơn không nhỉ,
Trương Khải Hiên, không phải anh rất thích ăn đậu hủ sao?
“Được,
em biết một nhà hàng Thái Lan, mùi vị không tệ, không gian cũng ổn.”
Anh lập tức giơ tay vẫy taxi.
Đến nhà hàng, sau khi ngồi xuống, anh vẫn trắng trợn nhìn
cô.
Đường Mạn bị anh nhìn đến nỗi lông toàn thân dựng đứng, cô
đành hỏi: “Khải Hiên, sức khỏe anh hồi phục tốt chứ?”
“Tốt
lắm, hôm trước còn đánh cầu lông với đồng nghiệp, kết quả giết hắn đến nỗi
không ngóc mặt lên được.”
“Chị
dâu nói tuần trước vì anh bị cảm cúm dẫn đến nhiễm trùng đường hô hấp phải nhập
viện.”
“Hơi
cao máu, người bình thường nào không có bệnh chứ, chỉ là mọi người lo lắng quá
đà thôi.”
Hai người đều rất hồi hộp, rõ ràng là người thân thiết nhất,
nhưng khoảng cách trái tim lại xa ngàn dặm.
Đợi đã lâu, cô uống nước, anh mân mê cái ly, để phá vỡ sự im
lặng, anh hỏi cô trước: “Tiểu Mạn, sao lúc ấy không nói cho anh biết, em đăng
kí làm người hiến tặng.”
Đường Mạn trả lời ngắn gọn, “Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ,
cũng đơn giản như hiến máu vậy thôi, em cảm thấy không cần thiết phải nói, huống
hồ…” Cô tự giễu, “Em ở nhà, vẫn luôn là khách.”
Lời nói của cô khiến anh xấu hổ, “Xin lỗi, thật sự xin lỗi
em.”
Đường Mạn luống cuống, “Không sao, thật sự không sao mà.”
“Trước
kia anh đối xử với em, quả thật có chút quá đáng.”
Đường Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, đây là đang nhận lỗi sao? Trời
đất, Trương Khải Hiên kiêu ngạo tự phụ như vậy lại có thể cúi đầu nhận lỗi?
Cô khúm núm, “Thật sự không trách anh được, tính tình của em
nóng nảy, không ngăn nổi lời nói của mình, dù là người tu dưỡng cũng có thể bị
em chọc cho giận dữ.”
Rốt cuộc, phục vụ cũng bưng món ăn lên.
Cả hai cúi đầu không nói gì.
“Về
nhà đi, Tiểu Mạn.”
Đường Mạn bỗng nhiên có một cảm giác, anh giống như mới cãi
nhau một trận với người yêu, nhẹ giọng khiển trách chính mình để dỗ dành cô, đừng
tùy hứng, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh mắt ấy, cô
nhìn thấy rõ sự chân thành.
Cô quả quyết từ chối: “Không, bây giờ em không thể quay về.”
“Vì
sao?”
Đường Mạn trả lời, “Bởi vì, bạn trai của em không có ở đây.”
Đúng vậy, nếu Trương Khải Hiên có thể tìm đến đây, có chuyện
gì mà anh không biết chứ?
Đường Mạn chăm chú nhìn ánh mắt của Trương Khải Hiên, hai
người từng là vợ chồng, từ trong mắt của nhau đã vô số lần nhìn đối phương,
nghiền ngẫm tâm tư của đối phương, quả nhiên trong ánh mắt anh, cô nhìn thấy sự
thất vọng, cái nhíu mày của anh viết rõ sự mất mác, khổ sở, đau đớn, tự trách
và áy náy. Còn trong đồng tử ấy, như đồng tử của một con mèo, thoáng thu hẹp lại,
ngưng kết cô lại thành một chấm nho nhỏ.
Cô cụp mắt xuống, khẽ nói, “Khải Hiên, chắc là anh đã biết hết,
xin lỗi, lúc anh vẫn chưa thoát khỏi lằn ranh sống chết, em lại bốc đồng bỏ đi,
chính xác là bản thân em rất tùy hứng, mà hậu quả của sự tùy hứng làm bậy này lại
tiếp tục lan tràn, em đã thích người khác. Thật xin lỗi, em không tài nào đối
diện với anh nữa.”
Tay phải của anh đặt trên bàn, ngón trỏ lặng lẽ tìm lại khoảng
cách một centimet trên mặt bàn, trong lòng cảm thấy quá khó khăn, cô lại có thể
trực tiếp nói ra chuyện này nhanh như vậy. Không, tuyệt đối không thể.
Anh nói: “Không sao, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu. Khi
biết em chính là người hiến tủy cho anh, anh khổ sở gần như chết đi, so với câu
nói anh đến để giữ em lại càng khó hơn. Đường Mạn, thật sự xin lỗi em, em đối xử
với anh tốt như vậy, anh lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương em, em tha
thứ cho anh đi, cho anh một cơ hội để anh có thể bù đắp lại một lần nữa. Không
phải là chúng ta đã làm hòa với nhau rồi hay sao, lúc ở Tế Nam, chúng ta đã làm
hòa rồi mà, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, đúng không?”
Đường Mạn rất đau xót, “Giữa hai chúng ta vĩnh viễn không có
cách để trở lại như xưa, từng tổn thương có thể không tính toán, dối gạt cũng
có thể quên đi, nhưng duy nhất một chuyện không cách nào thay đổi được, chính
là tình yêu đã thay đổi, em đã thích người khác, rất vô sỉ đúng không, so với
cuộc sống bắt đầu lại như trước, em quen với cuộc sống hiện tại của mình hơn.
Khải Hiên, chúng ta chia tay đi.”
Trương Khải Hiên cau mày, Đường Mạn cúi đầu tự trách.
Anh nói: “Ăn cái gì đi!”
Hai người không nói gì, cùng nhau ăn thức ăn trước mặt mình.
Một câu hỏi tình cờ với đối phương, đánh gãy tình hình căng thẳng.
“Đồng
Đồng khỏe không?”
“Khỏe,
nó cao thêm nửa cái đầu, nó vẫn rất nhớ em, thường xuyên hỏi thím út đang ở
đâu.”
“Những
người khác cũng khỏe hết chứ.”
Anh đáp: “Đều khỏe, còn mẹ, mẹ cũng vô cùng nhớ em.”
Đường Mạn buông muỗng xuống.
Bà Trương.
Trương Khải Hiên giải thích, “Anh biết, mẹ làm tổn thương
em, mẹ cũng đã tự trách mình rất nhiều. Lần này đến Thượng Hải, vốn dĩ mẹ đòi đến,
nhưng anh đã khuyên mẹ, Tiểu Mạn,” anh bỏ hết lòng tự trọng, giọng điệu mềm dịu
đi rất nhiều, “Tiểu Mạn, chúng ta về nhà nhé, người chung một nhà đừng kết ân
oán nữa, anh cần em.” Anh khổ sở, “Anh cũng rất yêu em, em đi rồi anh mới phát
hiện, hóa ra anh yêu em sâu đậm như vậy.”
Đường Mạn ngây người, đây là Trương Khải Hiên sao? 9 tháng
không gặp, anh lại bệnh nữa sao, toàn bộ đầu óc đều bị 84 chất khử trùng rửa sạch
rồi sao, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, cô nghe không biết là cảm động hay kinh
ngạc, toàn thân đều nổi gai ốc.
Nếu không phải đã yêu Lý Văn Khải, nghe từng câu nói chân
tình như vậy của Trương Khải Hiên, cô sẽ khóc, sẽ chấp nhận bản thân mình sai rồi,
sẽ tìm bậc thang rồi tự lăn xuống.
Nhưng sự cảm động chỉ tồn tại đúng 3 giây.
“Khải
Hiên, đã là quá khứ, không nên nhắc lại.”
“Đúng,
chúng ta không nhắc lại nữa, chúng ta hãy bắt đầu lại đi. Đường Mạn, máu của em
đang chảy trong cơ thể anh, không có em, anh không thể nào ngồi ở đây, không có
em, anh không thể nào nhìn rõ chính mình, về nhà đi em, con đường về nhà cho dù
dài thế nào chăng nữa, cũng không dài bằng đời người. Nếu chúng ta đã là vợ chồng,
còn có một phần mười vạn duyên phận nữa, tương lai sẽ khiến chúng ta càng quý
trọng nhau hơn, thời gian 80 năm hay 100 năm, chúng ta có thời gian dài như thế,
có thể sống với nhau vô cùng hạnh phúc.”
Đường Mạn cười hờ hững, “Khải Hiên, xin anh nghĩ thoáng hơn một
chút, quả thật là em đã yêu người khác, cũng giống như anh với Cao Nhân Tuệ,
bây giờ anh có thể bắt đầu lại lần nữa với cô ấy không?”
Anh xấu hổ không cách nào trả lời được.
Đường Mạn bùi ngùi, “Em tin rằng anh và cô ấy không cách nào
bắt đầu lại, cũng giống như em và anh, đã bỏ lỡ nhau rồi, nếu anh đang xin lỗi
em về những chuyện trước đây, em sẽ nhận, cũng cám ơn anh cuối cùng có thể chân
thành thẳng thắn nói rằng anh yêu em. Nhưng mà, lúc em bỏ đi, là giận, em bỏ lại
người chồng bệnh nặng, là vô tình, em không nhớ tình nghĩa vợ chồng, là bất
nghĩa, em chống đối với mẹ chồng, là bất hiếu. Khải Hiên, người nên nói xin lỗi
là em, xin anh tha thứ cho em.”
Trương Khải Hiên cứng đờ tại chỗ, anh cũng bắt đầu ở thế rối
loạn, anh biết Đường Mạn khéo ăn khéo nói, chưa bao giờ hạ thấp phong độ, nhưng
anh không ngờ Đường Mạn thật sự nói có tình có lý như vậy. Anh xấu hổ.
Hai người lại rơi vào cục diện bế tắc.
Thật lâu sau, Đường Mạn ngẩng đầu, “Em sẽ nhanh chóng dành
thời gian để quay về Thanh Đảo, cùng anh hoàn tất thủ tục ly hôn.”
Lòng dạ Trương Khải Hiên hoàn toàn chùn xuống, cô lại có thế
trực tiếp nói ra hai chữ “ly hôn”!
Nhưng anh vẫn không hiểu, không từ bỏ ý định anh hỏi: “Em
yêu anh ta vì cái gì chứ? Điều anh ta cho em, anh đều có thể cho em mà.”
Đường Mạn mỉm cười, “Không đâu, Khải Hiên, có một chuyện anh
ấy hơn anh, đó là anh ấy yêu trẻ con, thật lòng thật dạ yêu trẻ con, bởi vì yêu
trẻ con cho nên anh ấy vĩnh viễn sẽ không lên giường với phụ nữ khác ở sau lưng
người vợ đang mang thai của mình; bởi vì yêu trẻ con, anh ấy sẽ không để cho
người phụ nữ yêu nhau suốt 4 năm, mang thai 3 lần vì anh ấy nhưng lại không cưới
cô ấy, anh ấy sẽ càng yêu thương người phụ nữ vì anh ấy mà mang thai, khi người
phụ nữ ấy bị thương, anh ấy sẽ không trách mắng cô ấy, mà thấu hiểu và đối xử với
cô ấy một cách yêu thương, không nói đến chuyện khác, chỉ vì một nguyên nhân
này thôi, anh đã không thể so với anh ấy.”
Trương Khải Hiên chết lặng tại chỗ, anh đã chuẩn bị một bụng
lời nói, khẩn thiết cầu xin thật chân thành, kết quả khi thật sự ứng đối với hiện
trường, như một đống bản nháp không giống với đề tài, cuối cùng chỉ là một đống
giấy vệ sinh chùi phân mà thôi.
Anh khổ sở vô cùng, thở dài một tiếng, không kiềm được đau đớn,
thế nên không kiểm soát được nước mắt đang rơi lã chã không ngừng.
Đường Mạn cũng cảm thấy khó quá. Cơm, ai cũng ăn không vô.
Đường Mạn cười khổ, “Khải Hiên, anh có biết tâm trạng lúc em
rời khỏi Tế Nam là thế nào không? Trời đất quay cuồng, bầu trời đen kịt, bị mẹ
chồng mình hiểu lầm, đuổi ra khỏi nhà. Em không biết bản thân đã làm sai cái
gì, lại phải nghe những lời chỉ trích nặng nề như vậy, điểu em mong mỏi mãnh liệt
nhất chính là có thể bước đến nắm lấy tay anh, nhìn khuôn mặt anh, nhưng khi em
chạy đến bên ngoài phòng bệnh, cái em thấy chỉ là người phụ nữ ở cùng chồng
em.”
Trương Khải Hiên không ngừng giải thích, “Thật sự là anh
không hứa hẹn gì với cô ấy hết, anh… …”
Đường Mạn lắc đầu ý bảo anh không cần giải thích, “Giây phút
em rời khỏi nhà họ Trương, em đã tự nói với mình, duyện phận giữa em và anh, với
cả nhà họ Trương đến đây chấm dứt, em sẽ không quay về đó nữa. Xin lỗi Khải
Hiên, không có tình yêu lâu bền để chống đỡ em đi đến bây giờ, hôn nhân của
chúng ta vừa bắt đầu đã là một sai lầm, yêu anh chính là tình cảm mãnh liệt
trong khoảnh khắc, cứu anh chính là sự trùng hợp của cơ duyên, hiện tại em đã
làm xong những gì em có thể làm, em muốn rời khỏi anh, em nhất định phải ly
hôn.”
Trương Khải Hiên nhìn cô, anh không nhìn ra được chút tình cảm
nào dành cho mình trong mắt Đường Mạn nữa, cô bình tĩnh, ôn hòa, giọng nói mềm
nhẹ không lo lắng bất an hay căng thẳng giận dữ nữa, cô thật sự muốn đi. Hệt
như một chiếc lá khô mùa thu, phiêu diêu rũ xuống trên ngọn cây, một cơn gió thổi
đến, nhẹ nhàng khe khẽ, tình cảm của họ cũng bay đi như vậy.
Los Angeles- Mỹ.
Lý Văn Khải nhận phòng ở khách sạn, giao tiếp ngắn gọn với đồng
nghiệp đến đón mình, sau khi người đó đi khỏi, anh lập tức gọi điện thoại cho
Đường Mạn, anh đã từng hứa với cô.
Chuông điện thoại reo 5 lần cô mới tiếp.
Điện thoại vừa được nối, tiếng nói của Đường Mạn truyền đến,
trong lòng anh tràn đầy trông mong Đường Mạn sẽ trêu đùa vui vẻ với anh: “Xin
chào, xin hỏi anh tìm cô Đường Mạn phải không? Tìm Đường Mạn có chuyện gì
không? Tán gẫu xin nhấn phím 1, hỏi đáp câu đố xin nhấn phím 2, nối chữ xin nhấn
phím 3, không có chuyện gì xin trực tiếp gác máy.”
Nhưng bây giờ Đường Mạn lại do dự nói một chữ: “À?”
Anh tựa vào đầu giường, nói nửa đùa nửa thật: “Phong cảnh ở
L.A thật đẹp, nhưng khi anh nằm xuống, không tự chủ được mà nghĩ đến em, chẳng
lẽ anh chưa quen với chênh lệch múi giờ, hay là, anh đói bụng?”
Đường Mạn nói trong điện thoại: “Chỗ em đang có chút việc.
Chờ em về nhà sẽ liên lạc với anh sau.”
Anh cảm thấy lạ, đành không vui nói: “Được rồi, trước khi em
ngủ, anh sẽ gọi điện lại cho em.”
Đường Mạn cúp máy.
Có lẽ thật sự bận rộn, anh nghĩ.
Trương Khải Hiên nhìn Đường Mạn nhận điện thoại, biểu cảm trên
mặt cô khiến anh lập tức nghĩ đến một người, Lý Văn Khải.
Tên chết tiệt này, hắn có cái gì tốt chứ? Trước khi đến Thượng
Hải, anh đã tìm hiểu rất kỹ càng gia sản của Lý Văn Khải. Đích thực, Lý Văn Khải
rất xuất sắc, hắn học ở Mỹ, tốt nghiệp đại học Yale, lại làm việc tại Mỹ, bởi
vì không bỏ được mẹ, cuối cùng xin chuyển về Trung Quốc. Ở thị trường Trung Quốc,
điều hành một công ty đa quốc gia rất thuận lợi, bây giờ, hắn còn nhắm vào vị
trí tổng giám đốc khu vực Trung Quốc.
Đúng vậy, người này chính xác không dễ đối phó, muốn đánh bại
hắn, muốn thể hiện bản thân mình mới thật khó lường.
Nhưng chẳng lẽ mình lại thua hắn sao?
Trương Khải Hiên và Đường Mạn, tính cách hai người có điểm
tương đồng; khi bình tĩnh, tuyệt đối sẽ không nói dài dòng vô nghĩa; khi tranh
cãi, cũng không ai chịu nhường ai, đối chọi gay gắt; ngay cả khi ở trên giường,
cả hai đều không chịu mềm mỏng.
Bây giờ, hai người nói chuyện đến kiệt sức.
Bởi vì trái tim của ai cũng như gương sáng, đau khổ cầu xin
cũng không có tác dụng, cãi nhau lại là hạ sách, thẳng thắn buông tay nhất định
sẽ có một người bị thương.
Tình yêu không cứu vãn lại được.
Hiện giờ, anh chỉ thầm mong cô quay về, cứu vãn tình yêu
này. Cô lại thầm muốn trốn đi, bắt đầu cuộc sống mới.
Đường Mạn nhìn đồng hồ, cô nói: “Khải Hiên, về thôi, muộn
quá rồi!”
Anh hoàn hồn lại.
Hai người ra khỏi nhà hàng, một trước một sau, đèn đường kéo
bóng dáng của họ dài ra. Đứng ở ven đường, hai người nhìn nhau chăm chú.
Đường Mạn hỏi anh: “Anh ở khách sạn à? Em muốn về nhà, ngày
mai còn phải đi làm nữa.”
Giọng nói của anh như du hồn, “Anh đưa em về.”
Đường Mạn lắc đầu, “Không cần đâu, có taxi mà, vô cùng tiện
lợi.”
Cô xoay người muốn đi, mới bước được hai bước, Trương Khải
Hiên đột nhiên đuổi theo, đưa tay kéo cô lại, anh không ngừng khẩn cầu cô: “Nhất
định, cần phải như vậy sao?”
Đường Mạn nhìn anh, cụp mắt xuống, “Ừ.”
“Ngoại
trừ ly hôn, bất cứ chuyện gì anh đều có thể đồng ý với em, Tiểu Mạn,” anh không
khống chế được tâm trạng thống khổ của chính mình, toàn bộ mặt nạ đều rớt xuống
hết, anh chỉ còn lại sự bất lực, “Em đi rồi, ngày nào anh cũng mất ngủ. Anh nằm
trên chiếc giường mà chúng ta đã từng ngủ, tưởng tượng em đang ở cạnh anh; khi
ăn cơm, tưởng tượng em đang ở trước mặt anh; khi lái xe, tưởng tượng em ngồi
bên anh. Tiểu Mạn, em đừng rời xa anh, van em, em theo anh về đi, cái gì anh
cũng có thể sửa đổi.”
Đường Mạn bất đắc dĩ, “Khải Hiên, nếu anh cứ nhất quyết
không muốn ly hôn, em chỉ đành đơn phương xin tòa án, xin lỗi anh.”
Tay anh trượt xuống, thật lâu sau, anh cười khổ, “Vậy để anh
đưa em về nhà nhé, khuya vậy rồi, một mình em về anh không yên tâm.”
Đường Mạn đành phải đồng ý, để anh gọi taxi.
Đợi khi taxi đến, anh nói, “Hình như cơm cà ri có mùi hơi nồng.”
Từ trong túi, anh lấy ra một thanh xilytol, “Nào, nhai một viên xilytol để tỉnh
táo một chút.”
Đường Mạn không nghĩ gì mà nhận lấy.
Xe taxi dừng lại bên cạnh họ, hai người lên xe.
Chiếc xe chạy boong boong trên đường phố Thượng Hải, bảng hiệu
quảng cáo ở hai bên vô cùng rực rỡ, Trương Khải Hiên khẽ lay lay Đường Mạn, cô
đã mê man.
Hiệu quả của viên xilytol đặc chế kia thật sự không ngờ, Đường
Mạn đúng là ngủ say rất nhanh.
Bên môi Trương Khải Hiên nở nụ cười chua chát, anh khẽ chạm
vào khuôn mặt cô, ra hiệu tài xế dừng lại.
Một chiếc xe thương vụ màu đen mang biển số Thanh Đảo nhanh
chóng dừng lại ở phía sau họ.
Tài xế và một vệ sĩ từ trong xe bước xuống.
Trương Khải Hiên bế Đường Mạn lên, tài xế lập tức mở cửa xe.
Anh đặt Đường Mạn xuống chỗ ngồi ở phía sau, sau khi lên xe, chiếc xe thương vụ
màu đen lao xuyên qua màn đêm như một vong hồn.
Anh ôm chặt Đường Mạn trong lồng ngực, ngắm nhìn khuôn mặt
cô.
Lạ thật, khi ai đó nhìn một người, nhìn quen rồi thì không
còn cảm giác nữa, càng nhìn càng chán ghét, càng nhìn càng thấy phiền, anh cũng
vậy, cô chính là vợ anh, giờ phút này anh ôm cô vào lòng, lại có cảm giác rất mới
mẻ như mối tình đầu, dường như người mình ôm không phải là vợ mình, mà là tình
nhân nhỏ bé của mối tình đầu.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô, một cảm giác như điện giật
kéo đến, anh không kiềm chế được ham muốn, nhẹ nhàng hôn rồi lại hôn.
Anh đã đợi khoảnh khắc này suốt 9 tháng, bây giờ đã được đền
bù như mong ước, thật muốn hiện tại không phải đang ở trên xe mà là ở trên giường,
có thể ôm cô vào lòng, mây mưa một phen cho thỏa thích.
Trương Khải Hiên khẽ nói, “Tiểu Mạn, chúng ta về nhà nhé.”