Dây Leo

Chương 23:




Tất cả mọi người giật mình, Trương Khải Hiên là kinh hãi nhất.
Đường Mạn có thai?
Quả nhiên, Đường Mạn nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của tất cả mọi người, cô rất bình tĩnh nói: “Đúng vậy, em có thai.”
Cô nhủ thầm, Trương Khải Hiên, anh đừng trách tôi, anh ngang ngược bắt tôi về, cũng đừng trách tôi dùng cách thức này làm tổn thương trái tim anh.
Vẻ thống khổ lập tức hiện lên trên mặt của Trương Khải Hiên, biểu cảm này của anh là một phần trấn định, hai phần ung dung, mười phần phẫn nộ, trăm phần căm hận.
Tất cả mọi lời nói của người nhà họ Trương đều bị Đường Mạn đáp trả lại. Ai cũng muốn thu phục Đường Mạn như thiên binh thiên tướng thu phục Mỹ Hầu Vương, không ngờ cô gái nhỏ này, gặp chiêu phá chiêu, ung dung thản nhiên ném một trái bom nguyên tử, mọi người hoảng hốt nổ tung.
Trương Khải Hiên bình tĩnh lại, khi mọi người còn đang kinh ngạc, anh điềm tĩnh tự nhiên trả lời: “Được, sinh ra đi, là của em anh đều yêu thương, em là mẹ của đứa bé, còn anh sẽ là ba của nó.”
Nếu nói Đường Mạn ném ra là trái bom nguyen tử, thì câu trả lời của Trương Khải Hiên không khác gì một trái bom hydro san bằng đất đai.
Đường Mạn nhìn vào vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt điển trai của Trương Khải Hiên mà không tin, cô tỉ mỉ muốn tìm vẻ căm hận, vẻ thẹn quá hóa giận trên mặt anh, không ngờ anh đã xuất chiêu cao nhất, hai người so chiêu, một chiêu này, cô đã thua.
Cô nhắm mắt lại, cứng đờ ngã xuống sô pha.
*******************************
Lý Văn Khải vừa họp xong, anh nhận được điện thoại của Đào Đại Dũng từ Thanh Đảo.
“Văn Khải, đúng như cậu đoán, Đường Mạn đã về nhà họ Trương.”
Anh biết Đường Mạn đang ở nhà họ Trương, bây giờ trong lòng anh vẫn hết sức lo lắng, nói về an nguy thì anh không lo cho cô, bởi vì Trương Khải Hiên có ngang ngược chiếm Đường Mạn làm của riêng, còn có ích kỷ thích cô, thì hắn cũng sẽ không làm hại Đường Mạn. Vấn đề là, nếu Trương Khải Hiên dùng vũ lực với cô, với tính tình của Đường Mạn, Trương Khải Hiên nhất định không chiếm được cô, nhưng mà, nếu hắn cúi đầu uyển chuyển van xin Đường Mạn, một ngày, hai ngày, khó nói được Đường Mạn sẽ không mềm lòng.
Trong lòng anh cũng không yên, thật nôn nóng muốn đến Thanh Đảo ngay bây giờ để gặp Đường Mạn.
Anh hỏi Đào Đại Dũng: “Thứ mà mình yêu cầu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Không thành vấn đề, tất cả đều ở chỗ mình.”
Lý Văn Khải yên tâm, được rồi, đánh cược một ván xem sao.
***************************************
Nhà họ Trương rất mâu thuẫn.
Lúc đầu định bụng sẽ khuyên Đường Mạn, giờ phút này trên trận tuyến mọi chuyện lại trở giáo, mọi người bắt đầu khuyên giải Trương Khải Hiên.
Trương Khải Hiên cũng quá phiền muộn, mọi tính toán trước đó của anh đều bị phá hỏng hết, anh biết Đường Mạn sẽ không chịu về nhà cũng anh, cho nên không thể không dùng thủ đoạn để bắt cô về, anh có niềm tin vững chắc rằng Đường Mạn vẫn còn tình cảm với anh. Những câu chữ cô ghi trong nhật ký, vẫn còn quanh quẩn bên tai, cô chân thành tỏ tình, chẳng lẽ lại là hư ảo? Không, tình yêu sẽ không tan biến, anh không thể tin rằng Đường Mạn yêu anh như vậy, mà chỉ trong vòng 9 tháng lại đi yêu một người khác.
Thậm chí, trong đầu anh còn có ý nghĩ rất điên cuồng, bắt cô uống thuốc, để cô sẩy thai, đứa bé không còn nữa thì sớm muộn gì Đường Mạn cũng hồi tâm chuyển ý trước những lời khuyên giải của anh.
Không, không được, nếu thật sự làm vậy, Đường Mạn sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh nhứt đầu quá, chỉ cảm thấy bản thân bị khốn đốn bủa vây. Buông bỏ, anh không cam lòng; nếu không bỏ, người đàn ông nào có thể chấp nhận được chuyện vợ mình mang thai con của kẻ khác chứ?
Ngay cả người bình tĩnh cơ trí như Chu Duyệt cũng không thể nói gì hơn vào lúc này.
Ở trên lầu, Đường Mạn cũng không còn bình tĩnh, khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Trương Khải Hiên, cô cũng rất mâu thuẫn. Lúc ở Tế Nam, anh nằm trong phòng vô trùng, tuy rằng đã suy yếu, nhưng vẫn nói rõ ràng với cô, “Anh yêu em.”
Không phải đã xóa bỏ hết những hiềm khích trước đó rồi sao? Tại sao hai người lại đi đến bước này chứ?
Trên thực tế, Trương Khải Hiên đúng là yêu cô, anh từng đánh mất, nhưng hiện tại anh muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, còn cô, cũng có chỗ xấu xa, là người ngoại tình, tuy rằng chưa từng phản bội về thể xác, nhưng trên tình nghĩa, cô đã phản bội anh, cô bị cảm giác tội ác bao phủ.
Cô đau đầu như muốn nứt ra, Trương Khải Hiên dùng thủ đoạn này để đón cô về, nhưng chỉ vì một nguyên nhân, anh yêu cô, không muốn mất cô, thậm chí khi biết cô mang thai, anh vẫn muốn giữ cô lại.
Cô cảm thấy khó quá, đau đớn gần như muốn vặn xoắn mình thành một sợi dây thừng.
Ở dưới lầu, vẫn còn một cuộc họp gia đình khó khăn gian khổ.
Trương Thụy Hằng lên tiếng, “Khải Hiên, con và Đường Mạn sống chung, chúng ta không phản đối. Nhưng mà, bây giờ nó đang mang thai con của kẻ khác, đây là chuyện chúng ta không thể chấp nhận được. Nếu nó có thể bỏ đứa bé, chúng ta vẫn có thể nhận nó, nếu nó không chịu, vậy thì để cho nó đi đi, con níu kéo một người không yêu mình ở bên cạnh con, sẽ chỉ làm cho tất cả mọi người đều đau khổ. Cho dù chúng ta có rộng lượng, có hoang nghênh Đường Mạn cũng không cách nào chấp nhận một đứa cháu không chung huyết thống.”
Trương Khải Hiên thở dài, cụp mắt xuống, tay đặt trên trán.
Anh nghĩ trước nghĩ sau, quyết định lên lầu nói chuyện với Đường Mạn một lần nữa.
Đứng trước cửa phòng ngủ, anh gõ cửa, Đường Mạn đang ngồi ngây người ở trước cửa sổ, sau khi anh bước vào, cô quay đầu lại, ánh mắt mơ màng, hai người nhìn nhau với cặp mắt phức tạp.
Trương Khải Hiên tìm một cái ghế ngồi xuống ở trước mặt cô, lặng lẽ bắt đầu.
Đợi một lát, Trương Khải Hiên khẽ hỏi cô: “Tiểu Mạn, anh đã không phân tốt xấu, ép buộc em về nhà, em hận anh sao?”
Đường Mạn nhìn xuống sàn nhà ở trước mặt, trên sàn nhà có một vết loang lổ nho nhỏ, cũng không nhìn rõ lắm, nhưng nhìn kỹ thì nó vẫn tồn tại.
Cô phiền muộn, cụp mắt xuống, “Khải Hiên, thật ra em không hận anh. Em rất nghi ngờ, đây có phải là em đang mơ một giấc mơ dài không? Cảnh tượng trong mơ thật sự rất rối rắm; trong giấc mơ ấy có một người đàn ông tên là Trương Khải Hiên, anh ấy xuất hiện trong cuộc đời em, hẹn hò với em, hai người còn kết hôn, còn cãi nhau, nhưng sau khi tỉnh dậy, tất cả lại biến đâu không thấy, em luôn nghi ngờ, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là giấc mộng mà em tưởng tượng ra sao?”
“Đường Mạn.” Anh vô cùng xót xa, “Không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao? Lúc ở Tế Nam, chúng ta đã thông cảm cho đối phương rồi mà, chúng ta đều hy vọng, muốn bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, vì sao chúng ta lại phải đi đến bước này chứ?”
Đường Mạn cũng đau lòng mãi, “Đúng vậy, Khải Hiên, vì sao chúng ta lại đi đến bước này? Chính là vì chúng ta đều rất cao ngạo, đều rất cố chấp, mà chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi thì nhất định phải chấp nhận sự thật đó, phải trả giá đắt. Yêu là phải dốc lòng, phải nghiêm túc, xin lỗi Khải Hiên, em đã không thể cho anh một tình yêu trọn vẹn nữa, xin anh hãy để em mang theo lời chúc phúc của anh mà ra đi, em không muốn chúng ta lãng phí thời gian của nhau nữa.”
Trương KHải Hiên cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, anh không chấp nhận được, mang cô từ Thượng Hải về, chẳng lẽ chính là chấp nhận hiện thực chia ly sao?
Anh không cam lòng hỏi, “Em cho anh cơ hội tái sinh, khi lòng anh tràn đầy vui sướng, khi anh đang khao khát một cuộc sống mới, em lại muốn rời xa anh? Tại sao? Anh ta có cái gì tốt? Người gặp em trước là anh, người em yêu trước cũng là anh, yêu là sẽ không thay đổi, đúng không?”
Đường Mạn cảm thấy rối rắm, cô đã đi vào ngõ cụt rồi.
Cô rất bình tĩnh, “Tình yêu vẫn sẽ thay đổi, Khải Hiên, khi em dành tình yêu cho anh hết lần này đến lần khác, anh lại không thẳng thắn tiếp nhận em, không cùng em trân trọng nó, cho nên nó đã thay đổi. Khi em như một đứa trẻ bị vứt bỏ giữa trời đông giá rét, anh ấy đã đỡ em dậy, dưới tình huống như thế, bất cứ cô gái nào cũng không có biện pháp từ chối sự quan tâm ân cần như vậy. Em yêu anh ấy, không vì cái gì cả, chỉ bởi vì anh ấy có thể nghe em khóc, có thể thấp giọng để đổi lấy niềm vui của em, có thể bỏ qua tất cả khuyết điểm của em, có thể trực tiếp nói với em rằng: “Đường Mạn, anh yêu em”; thậm chí, anh ấy cũng không ép buộc em làm chuyện mà em không thích, anh ấy cho em một tình yêu thầm lặng như thế, khoan dung như thế, chỉ điểm này thôi, anh cũng thua anh ấy rồi.”
Trương Khải Hiên bị mỗi câu mỗi chữ của cô cứa vào tim, mỗi lời nói ấy nghe ra rất êm dịu, nhưng lại là con dao vô hình.
Anh đau đớn rớt nước mắt, cúi đầu lên đùi cô, khẩn cầu cô: “Hãy tin anh, anh ta có thể làm được vì em, anh sẽ làm gấp mười lần như thế, cái gì anh cũng có thể sửa, anh sửa đổi hết mà.”
Đường Mạn cười khổ, “Khải Hiên, anh sẽ không sửa đổi được đâu, từ cái cách anh mang em về Thanh Đảo, em đã biết rằng anh không thể sửa đổi được.”
Đúng vậy, cô ý thức được rất rõ, Trương Khải Hiên vẫn là Trương Khải Hiên của trước đây, anh tùy tiện, tự phụ, ở công ty anh có thể ném một tập văn kiện lên chỗ làm việc trước mặt cấp dưới mà không hề kiêng dè, “Nội trong 3 tiếng, làm một báo cáo mới, nếu không thì nghỉ đi, nếu cô cảm thấy nặng lực của tôi không đủ quản lý cô, viết ra ba lý do hợp lý, tôi sẽ nghỉ.”
Người quyết đoán kiên cường như thế sao lại thay đổi vì cô chứ, chuyện này quá đáng sợ, quá khó khăn. Cô không có cách nào tin tưởng.
“Vậy thì?” Cô hỏi, “Nếu em không đồng ý, anh dự dịnh vẫn nắm chặt lấy em không buông?”
Anh không biểu hiện gì, “Em sẽ đồng ý với anh thôi.”
“Cho dù bây giờ em có con của người khác, anh cũng nhất định phải giữ em lại bên cạnh anh sao?”
“Đúng vậy.” Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Đường Mạn nhắm mắt lại, cô lắc đầu, “Trương Khải Hiên, anh đã quên tính cách của em rồi, anh như vậy chỉ khiến em càng hận anh, mà không phải là chấp nhận anh.”
Trương Khải Hiên rớt nước mắt, “Đường Mạn, anh yêu em, anh chỉ hận sao anh không nói sớm cho em biết rằng anh yêu em, anh chỉ hận sao lúc đó chúng ta bỏ lỡ nhiều đến vậy. Hiện giờ, anh chỉ muốn bù đắp lại tất cả cho em, muốn yêu thương em, muốn em cho anh một cơ hội. Anh biết anh rất ích kỷ, nếu anh thật sự yêu em, anh dứt khoát không nên làm em khó xử, không nên để em nhớ đến những chuyện không vui. Nhưng xin lỗi em, anh không có cách nào mở lòng, anh không có cách nào khuyên răn bản thân phải quen với việc không có em bên cạnh, cho nên anh nhất định phải giữ lấy em, cho dù chúng ta cùng nhau rơi xuống địa ngục, anh cũng muốn giữ chặt lấy em, sẽ không buông em ra lần nào nữa cả.”
Đường Mạn sợ ngây người.
Trương Khải Hiên xoay người rời đi, lánh sang một phòng khác, anh vùi mình vào ghế sô pha, nước mắt đầy mặt.
Chiến tranh lạnh và tranh chấp giữa hai người cuối cùng cũng hạ màn.
Một người khẩn thiết cầu xin, tận tình khuyên nhủ; một người cứng rắn hạ quyết tâm phải rời khỏi. Mỗi lần nói chuyện đều kết thúc trong buồn bã, bầu không khí càng lúc càng cứng nhắc, càng ngày càng nặng nề.
Lúc này, những thuyết khách khác của nhà họ Trương cũng không dám xen miệng vào.
Đường Mạn bị hạn chế tự do, cửa lớn khóa bằng mật mã, cô không biết nên không thể ra ngoài. Mà điện thoại của cô cũng bị Trương Khải Hiên tịch thu, máy tính không kết nối mạng, điện thoại nhà không gọi được, cô tức giận không thôi, “Trương Khải Hiên, anh khư khư cố chấp, sẽ chỉ khiến tôi ngày càng hận anh thôi.”
Vẻ mặt Trương Khải Hiên không có biểu cảm gì, “ Anh sẽ dùng thời gian cả đời để đối xử tốt với em.”
Bà Trương thật sự không bỏ được con trai, nên ở trước mặt Đường Mạn luôn thấp giọng, bà cố lấy can đảm đi ngả bài với Đường Mạn.
“Tiểu Mạn, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều là lỗi của mẹ, là mẹ tạo nên sự ngăn cách giữa con và Khải Hiên, bây giờ con tha thứ cho Khải Hiên đi, sống chung với nó được không con?”
Đường Mạn cười lạnh, “Gia đình tôi bần hàn, lại không có con, một kẻ thấp hèn như vậy, sao có thể gánh vác nổi sự quan tâm của bà Trương đây.”
Bà Trương đỏ mặt, vẫn xấu hổ nói, “Chuyện qua rồi chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa, chỉ cần con có thể quay về bên cạnh Khải Hiên, chúng ta vẫn là người một nhà mà. Còn đứa bé đó, con phá đi, sau này vẫn còn có thể sinh con với Khải Hiên, con yên tâm, chỉ cần con sinh con với nó, mẹ sẽ cho con hết toàn bộ tài sản đứng tên mẹ, như vậy được không?”
Đường Mạn cười ha ha, “Bà Trương đây thật sự là có tấm lòng nhân hậu, rất hào phóng, tính toán cao xa khiến tôi muốn chảy nước mắt. Đáng tiếc là, con tôi không gọi bà được một tiếng bà nội.”
Bà Trương huých vách tường, ăn thuốc súng, uống máu chó, vứt hết thể diện không còn một mống, bà thẹn quá hóa giận, hết cách rồi, đáng đời bà đưa mặt ra hứng chịu những lời nói lạnh nhạt của Đường Mạn. Đường Mạn nhìn bà vác khuôn mặt xám nghoét đi ra, trong lòng hả hê hơn là ăn một miếng dưa ướp lạnh vô cùng tươi mát trong ngày hè oi bức.
Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy áy náy với Trương Khải Hiên.
Anh thật sự muốn bắt đầu lại, nhưng anh đã dùng sai cách thức, đối với người vợ quyết tâm muốn ra đi, cho dù anh có thể giải quyết một khách hàng xảo trá, cũng không có cách sưởi ấm trái tim của người vợ ấy.
Anh cảm thấy rất đau đầu.
Cô cảm thấy quá khó khăn.
Cuối cùng, Đường Mạn dứt khoát không nói chuyện với anh, cô nằm trên giường, ngoài trừ Chu Duyệt và Trương Vũ Đồng, cô đều lười nói chuyện với những người khác.
Trương Khải Hiên đặt trọn thời gian lên người của Đường Mạn, tận lực trông coi cô, kiên nhẫn khuyên cô ăn cơm, kể cho cô nghe truyện cười, trò chuyện với cô. Ngay cả khi Đường Mạn khóc, anh cũng ở bên cạnh nhìn cô thật dịu dàng, khẽ vuốt tóc cô, khuyên nhủ cô, chỉ có một ý thôi, “Anh yêu em, quay về bên anh nhé.”
Chu Duyệt cảm động, nếu người anh theo đuổi là một cô gái khác, chỉ sợ cô gái ấy đã sớm bỏ chồng bỏ con vì anh, cùng anh trốn đi rồi.
Chu Duyệt cảm thấy kỳ lạ, hỏi Đường Mạn, “Khải Hiên đã tổn thương trái tim em nhiều như vậy sao? Là tội không thể tha thứ sao?”
Đường Mạn lắc đầu, “Không phải, tuy rằng anh ấy tổn thương em, nhưng không phải là không thể tha thứ, nhưng tại sao em lại không thể sống với anh ấy? Là bởi vì em không chấp nhận được cách làm của anh ấy, anh ấy vẫn cố chấp, tùy hứng, tự cao tự đại như trước kia. Đây chính là điều mà em không dễ dàng tha thứ được.”
Chu Duyệt thở dài, “Chú ấy rất sợ, là em không biết lúc em bỏ rơi chú ấy, chú ấy đã sợ hãi và đau khổ biết bao nhiêu. Chị làm chị dâu của chú ấy lâu như vậy, chưa từng thấy qua chú ấy đau khổ đến vậy. Tối nào chú ấy cũng phải ôm chiếc gối của em mới ngủ được, có một đêm chú ấy phát sốt, chị đi rót nước cho chú ấy, chú ấy mơ màng quay đầu lại nhìn chị, hai mắt sáng ngời tim đập mạnh, chú ấy gọi chị, “Tiểu Mạn, em về rồi” chú ấy nhìn chị thành em. Lúc đó chị liền rớt nước mắt, Tiểu Mạn, nếu là chị, dưới tình trạng cùng đường, độc thân bên ngoài, chị cũng sẽ yêu người đàn ông tốt với chị, nhưng mà, nghĩ lại trước kia, không phải hai người cũng từng trải qua những ngày hạnh phúc sao? Quên thứ tình cảm kia đi em, tha thứ cho Khải Hiên, cùng chú ấy bắt đầu lại.”
Đường Mạn chỉ gượng cười.
Cô không biết làm sao: “Chị dâu, trong lòng em, chị vẫn là người cơ trí, sao lại cũng không nhìn rõ tình hình chứ?”
Chu Duyệt đột nhiên thần bí nói, “Đường Mạn, chị cũng muốn kết hôn.”
Đường Mạn nhất thời vui vẻ, “Thật sao?”
Trên mặt Chu Duyệt lại hiện lên vẻ lo lắng, cô hạ giọng xuống, “Nhưng mà, chị cũng không biết mình có thể thuận lợi rời khỏi nhà họ Trương không.”
Đường Mạn cũng không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Chu Duyệt, cô hơi mệt mỏi, nhưng lại lười hỏi Chu Duyệt.
******************************
Đường Mạn không nghĩ rằng Trương Khải Hiên sẽ điên khùng như vậy, anh thật sự giam lỏng cô, cho dù cô nổi giận cũng được, mắng mỏ cũng được, tóm lại, anh vẫn buồn bã, yêu cầu, tất cả chỉ có một ý, “Tiểu Mạn, em chấp nhận anh đi.”
Cô tức giận thiếp đi, đã một tuần lễ không có tin tức của Lý Văn Khải, cô không nghe được giọng nói của anh, trong lòng vô cùng nhớ anh, tối tối cô nằm đó chảy nước mắt, mà Trương Khải Hiên ở trong phòng mình cũng thở ngắn than dài.
Chu Duyệt và bà Trương ở dưới lầu, nghe hai người chiến tranh lạnh, đấu khẩu ở trên lầu, cũng hết cách.
Trương Thụy Hằng cũng hết sức đau đầu.
Cuối cùng, đợi khi Trương Khải Hiên ra ngoài, Trương Thụy Hằng đi tìm Đường Mạn, hai người quyết định mặt đối mặt nói chuyện một lần nữa.
Trương Thụy Hằng hỏi cô: “Tiểu Mạn, con thật sự không muốn tiếp nhận Khải Hiên sao?”
Đường Mạn gật đầu.
Trương Thụy Hằng thở dài, ông hiểu được gương vỡ khó lành.
“Được rồi, nếu đã như vậy thì ba cũng không miễn cưỡng con, chỗ này là tờ chi phiếu 200 vạn tệ, con nhận đi, nhiều ít cũng là tâm ý của chúng ta đối với con. Nếu con đã muốn đi, ba cũng không giữ nữa, hy vọng mọi chuyện tốt đẹp đến với con.”
Trương Thụy Hằng lên tiếng với tư cách là ba chồng, Đường Mạn vô cùng cảm kích.
“Cám ơn ba.”
Nhân lúc Trương Khải Hiên vắng nhà, cô như con chim nhỏ sổ lồng, lập tức ra bay cửa, Trương Thụy Hằng thở dài, tuy rằng ông hy vọng con trai được hạnh phúc, nhưng cũng không nó đi vào chỗ bế tắc, cho nên quyết định thả Đường Mạn đi, thậm chí ông còn bảo tài xế đưa Đường Mạn ra sân bay.
Không ngờ 15 phút sau, Trương Khải Hiên về nhà, nhìn thấy chim nhỏ bay đi, lập tức nổi giận.
Anh không quan tâm đến sự khuyên giải của bà Trương, nổi trận lôi đình gọi tài xế đuổi theo đến sân bay.
Đường Mạn đang lo lắng chờ chuyến bay ở sân bay, chờ mãi vẫn chưa thấy loa nhắc nhở có thể làm thủ tục đăng ký, cô buồn bực không biết làm thế nào cho phải. Lúc này, ở sau lưng có người gọi lớn: “Tiểu Mạn, vợ ơi!”
Trong lòng cô chùn xuống, nhìn lại, thất kinh, Trương Khải Hiên lại có thể đuổi theo đến đây, hơn nữa, anh không phải đến một mình mà còn dẫn theo hai vệ sĩ.
Cô sợ đến run rẩy, còn Trương Khải Hiên cũng đã nhìn thấy cô, anh mừng như điên, lập tức đuổi theo cô. Đường Mạn nhất thời luống cuống, không kịp xếp hàng, cũng không vào bên trong được, đành phải bỏ đăng ký thủ tục, xoay người liều mạng chạy về hướng khác, Trương Khải Hiên thì điên cuồng đuổi theo ở phía sau.
Hai người chơi cút bắt ở trong sân bay, Đường Mạn chạy đến quầy thức ăn miễn thuế, anh liền đuổi theo, Đường Mạn thấy trước cửa hàng có người đứng gác, cô bất chấp tất cả, lách người chui vào giữa hai quầy hàng, men theo cửa khác chạy thoát ra bên ngoài.
Sân bay không thể ở được nữa, cô hốt hoảng chạy ra, đúng lúc bên ngoài có chiếc taxi đang đón khách chạy ngang qua, cô mở cửa xe, lên xe bảo tài xế mau mau lái xe đi.
Tài xế mới vừa chạy đi, xe của Trương Khải Hiên cũng đuổi theo sau đó. Chiếc taxi nho nhỏ sao có thể đọ tốc độ với chiếc Toyota ngang ngược của nhà họ Trương chứ. Huống hồ tài xế vừa nhìn thấy cảnh này, đương nhiên cũng không dám mang họa vào người, dừng xe lại ở ven đường, khách sáo mời Đường Mạn xuống xe.
Đường Mạn bất đắc dĩ xuống xe lại chạy tiếp, Trương Khải Hiên đã đuổi đến, anh vừa đuổi vừa gọi, “Tiểu Mạn, em về đi, Tiểu Mạn, đừng chạy nữa, nguy hiểm.”
Đường Mạn gấp gáp như ruồi bọ không đầu lao về phía trước, đúng lúc có một chiếc xe quảng cáo chạy qua, trên xe chở đầy ống thép, chiếc xe nọ đang muốn de lại, hoàn toàn không chú ý người ở phía sau. Trương Khải Hiên đuổi nhanh đến, Đường Mạn vừa chạy vừa ngoáy đầu nhìn sau lưng, đến khi vừa quay đầu lại thì phát hiện ra trước mặt có xe, cô hoảng hốt, hai chân nhũn ra, theo đà đâm thẳng vào đống ống thép không dừng lại được. Ngay lúc này, Trương Khải Hiên cũng vượt lên, ôm lấy cổ cô từ phía sau, nhưng xung lực lớn quá khiến chân anh không thể ma sát được nữa, hai người lảo đảo, đồng loạt ngã xuống, giây phút ngã xuống ấy, anh đẩy mạnh Đường Mạn sang bên cạnh, mấy ống thép với đầu vô cùng sắc bén trên xe tụt xuống, đúng lúc đâm vào lưng anh.
Trương Khải Hiên đau đớn hét lên một tiếng, hai người đồng loạt ngã xuống đường.
Đường Mạn đứng dậy, cô nhìn thấy Trương Khải Hiên nằm ở bên cạnh, lúc này cũng quên mất phải chạy trốn, cô nhìn thấy gương mặt anh đau đến vặn vẹo, lo lắng nên cô lập tức đỡ anh lên, vừa nhìn sau lưng anh, cô hít một hơi thật sâu, chỉ thấy áo ở sau lưng anh đều bị rách toạc, lộ ra một vết thương thật dài, máu tuôn xối xả.
Cô liền hét lên, “Khải Hiên.”
************************
Thủy Tụ Nhân Gia: Đường Mạn muốn chạy trốn, Trương Khải Hiên khăng khăng không để cô đi, thậm chí anh ngang ngược giam cầm cô. Nhưng khoảnh khắc anh không màng đến sống chết mà ôm cô vào lòng, cũng khiến Đường Mạn vô cùng cảm động, nhưng cảm động trong nháy mắt này nhất định có thể thay đổi toàn bộ cục diện sao? Mời các bạn đón xem chương tiếp theo: Đường tình khó vẹn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.