Thời gian cứ hệt như một đứa trẻ bốc đồng, sự buồn phiền và
đau khổ trong Trương Khải Hiên cứ lặng lẽ lớn lên, bất giác, đã 3 tháng trôi
qua.
Trương Khải Hiên đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bình an
chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ra ngoài, gien mới cường ngạnh bén rễ trong
cơ thể anh, kết hợp với gien của anh, để cho tình trạng sức khỏe của anh càng
ngày càng tốt, đến 3 tháng sau, rốt cuộc anh có thể xuất viện. Nhưng bây giờ sức
khỏe anh còn yếu, không thể tùy ý đi dạo phố, làm vận động mạnh như người bình
thường được, thậm chí không thể tùy tiện ăn hoa quả và rau sống, nhưng vô cùng
may mắn, anh bình yên vượt qua ranh giới giữa sống và chết, hơn nữa càng ngày
càng hồi phục hơn rất nhiều.
3 tháng, nhà họ Trương dùng rất nhiều cách thức để tìm Đường
Mạn, từ trong xe tìm được điện thoại của cô, tra nhật ký cuộc gọi, phát hiện ra
cuộc gọi cuối cùng là gọi đến Thượng Hải, Chu Duyệt thử gọi qua đó, tiếp điện
thoại là một người đàn ông, đối phương trả lời rất ôn hòa, “Tôi không có tin tức
của cô ấy.”
Chu Duyệt nói: “Hiện giờ Đường Mạn mất tích, tất cả mọi người
chúng tôi vô cùng mong nhớ, nếu anh có biết tin tức gì về cô ấy, phiền anh nhờ
cô ấy gọi điện thoại lại cho tôi để nói chuyện có được không? Còn nữa, xin anh
nói với cô ấy, hiện tại chồng cô ấy đã hồi phục lại sức khỏe, vô cùng mong nhớ
cô ấy.”
Đối phương vẫn trả lời rất khách sáo: “Được, nếu tôi liên lạc
được với cô ấy, tôi sẽ chuyển lời lại.”
Chu Duyệt còn muốn hỏi thăm một chút về tình trạng của đối
phương, nhưng bên ấy đã cúp máy.
Trương Khải Hiên không tin, “Cô ấy còn có thể liên lạc với
ai chứ? Đã hỏi hết tất cả bạn bè của cô ấy, chỉ còn lại số điện thoại ở Thượng
Hải này là khả nghi nhất, người đàn ông này có quen biết với Đường Mạn khi ở
Thanh Đảo, vì Đường Mạn, hắn lại đích thân bay từ Thượng Hải đến Tế Nam, nhất định
hắn biết tung tích của Đường Mạn.”
Rất nhanh, tin tức bày ra trước mặt anh.
“Lý Văn Khải, năm nay 36 tuổi, tốt nghiệp Đại Học Yale ở Mỹ,
luôn công tác tại Mỹ, 4 năm trước quay về Thượng Hải, hiện đang giữ chức vụ tổng
giám đốc CVS thị trường Trung Quốc.”
Trương Khải Hiên nghi hoặc, con người này, lai lịch không nhỏ,
sao Đường Mạn lại quen biết được một người như thế chứ? Anh càng lúc càng nghi
ngờ, hắn ở Thượng Hải, là quản lý cấp cao của một công ty đa quốc gia, tên Lý
Văn Khải này biết tung tích của Đường Mạn.
Trương Khải Hiên nói với nhân viên điều tra, “Anh tiếp tục
điều tra tên Lý Văn Khải này cho tôi. Nếu có tin tức của Đường Mạn, lập tức báo
với tôi.”
Nhưng đã để cho anh thất vọng rồi, anh liên tục điều tra,
nhưng nhân viên điều tra chỉ gửi về một tin tức, “Sinh hoạt của Lý Văn Khải rất
có quy luật, phụ nữ có quan hệ với anh ta không nhiều, vẫn không có tin tức của
bà Trương nhỏ.”
Anh thở dài. Đường là đúng là cố ý, cô bỏ đi, thậm chí ngay
cả người thân trong gia đình, người dì nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cả ba cô, cô
cũng không nói tin tức của mình cho họ biết.
Người phụ nữ này thật tàn nhẫn.
Anh lại vô cùng áy náy, tạo thành cục diện như ngày hôm nay,
là lỗi của cô sao? Cô mang theo một ước vọng tốt đẹp gả cho mình, nhưng không
ngờ, cô cũng không có được hạnh phúc như ý, ngược lại chỉ thu hoạch được sự đả
kích và tổn thương chồng chất, đổi lại là bất cứ ai, cũng không thể tha thức được
người trong cái nhà này.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới trong một phần
mười vạn khả năng, người cuối cùng có tủy thích hợp với anh lại có thể là vợ
anh, duyên phận trùng hợp khiến toàn thân anh run rẩy, cứ run rẩy, quá đáng sợ,
quá khó khăn, quá đau đớn!
Là anh hại cô, anh có một người vợ tốt như vậy, dịu dàng,
lương thiện, hài hước, đáng yêu, nhưng anh lại chưa cho cô tình yêu trọng vẹn,
cô đau lòng, cuối cùng chỉ có thể bỏ đi, hiện giờ anh hối hận, vừa định yêu
thương cô cho thật tốt, cô lại nản lòng bỏ đi.
Anh khổ sở gần như nấu thời gian thành nước, đốt thương nhớ
thành tro.
Mỗi ngày anh đều trông mong có thể có tin tức tốt cho mình,
nhưng mỗi một ngày qua đi, mặt trời lặn xuống, lại một hy vọng nữa cũng theo đó
mà chìm xuống.
Ở trong bệnh viện, anh trải qua cái tết thứ 30. Anh thề, đây
là một cái tết thống khổ nhất từ kúc anh chào đời cho đến nay. Bởi vì ngay ngày
tết âm lịch, lần đầu tiên anh khóc, cho đến khi tất cả mọi người hoảng sợ muôn
phần.
Từ lúc sinh ra cho đến giờ, lần đầu tiên anh hiểu được cái cảm
giác đau tận tâm can là cái gì, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự nhớ nhung một
người, sự hối hận to lớn, vô cùng áy náy tự trách có mùi vị gì. Thử dùng con số
để tính toán, đó chính là trên một bàn cờ, ô đầu tiên bạn đặt một viên sỏi, ô
thứ hai đặt đặt 2 viên, ô thứ 3 đặt 4 viên, sau đó lần lượt nhân lên cho đến ô
cuối cùng. Bạn tính thử xem tổng cộng bội số của nó sẽ là bao nhiêu. Nếu tính
ra được, đó chính là chỉ số của nỗi đau.
Anh cười khổ.
Thì ra, anh càng yêu cô hơn so với trong tưởng tưọng.
Thì ra, anh càng cần cô hơn so với trong tưởng tượng.
Thì ra, anh đáng thất vọng nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
Thì ra, anh chỉ là một kẻ tầm thường xảo trá.
Rốt cuộc xuất viện, về lại Thanh Đảo, đến nhà, Trương Khải
Hiên cũng lấy lại tinh thần từ trong những suy nghĩ rối rắm.
Chu Duyệt khuyên anh: “Khải Hiên, vào nhà đi, bên ngoài còn
lạnh, cậu không thích hợp đứng lâu ở bên ngoài.”
Anh im lặng, cuối cùng cũng bước vào nhà.
Tiến vào, mọi người đồng loạt hoan hô, đồng nghiệp, bạn bè,
tất cả mọi người lại có thể mở một buổi tiệc nhỏ cho Trương Khải Hiên, mọi người
dùng một nghi thức sôi động để chào đón anh, hệt như anh là một vị anh hùng thắng
trận, nhìn thấy người thân bạn bè vui vẻ, anh cũng chỉ tháo bỏ khẩu trang, mỉm
cười với mọi người.
Trương Vũ Đồng xinh xắn thân thiết hôn lên mặt của chú út, mọi
người còn vì anh làm một cái bánh ngọt, vì anh sống lại mà chúc mừng.
Trương Vũ Đồng ngây ngô nói: “Chú út, trước khi cắt bánh ngọt
có phải là nên cầu nguyện hay không?”
Mọi người cười ha ha, thúc giục anh mau chóng cầu nguyện.
Trương Khải Hiên quay về cái bánh, cầu nguyện cái gì chứ? Nụ
cười của anh đông lại, Chu Duyệt nhìn ra tâm tư của anh, chị giảng hòa, “Đồng Đồng
con đếm thử xem trên chiếc bánh có bao nhiêu cây nến?”
Trương Vũ Đồng lập tức đếm, đếm xong nó nói: “30 cây, năm
nay chú út 30 tuổi à?”
Nó lại hỏi Trương Khải Hiên: “Chú út, chú có tâm nguyện gì?”
Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, hỏi nó: “Đồng
Đồng có nguyện vọng gì?”
Trương Vũ Đồng suy nghĩ xong, nói rất giòn giã: “Đồng Đồng rất
nhớ thím út, lâu rồi không gặp thím, rất muốn nghe thím kể chuyện cổ tích.”
Tất cả mọi người không dám nói thêm gì nữa, đây là một trái
bom hạng nặng, lập tức nổ tung trong lòng của Trương Khải Hiên.
Trương Khải Hiên bỗng rớt nước mắt, anh ôm chặt Trương Vũ Đồng
vào lòng, giọng nói buồn bã: “Đồng Đồng, chú út cũng rất nhớ thím của con.”
Tất cả mọi người đều thương cảm theo.
4 tháng, Đường Mạn đã đi 4 tháng rồi.
Người điều tra tin tức của Đường Mạn nói với người nhà họ
Trương, “Chúng tôi đã tra xét ghi chép tiêu phí của thẻ tín dụng, phát hiện ra
cô ấy từng chi trả ở một trung tâm thương mại tại Bắc Kinh, đây là danh sách
mua hàng của cô ấy.”
Trương Khải Hiên vội vã nhận lấy, phát hiện thấy trên đó
không có gì đặc biệt, thức ăn, đồ dùng các loại, đều rất bình thường, nhưng
trong đó có một thứ thu hút ánh mắt của anh, cà vạt nam? Anh không tin lắm, cà
vạt sao? Đây là chuyện gì vậy?
Người đưa tin nói với anh: “Hiện tại thẻ tín dụng đã tạm ngừng,
bởi vì không chi trả khoản nợ.”
Anh lập tức nói với hắn: “Mở lại, lập tức nộp tiền vào đó.”
Bắc Kinh? Anh nghi ngờ, Đường Mạn đang làm gì ở Bắc Kinh chứ?
Anh cứ quanh quẩn một chỗ ở trong phòng, căn phòng này chính
là phòng ngủ của anh và Đường Mạn, nhưng vì sau đó hai người giận nhau, anh
không về ngủ nữa, lại có thể để cô nằm khóc một mình trong căn phòng này, nhớ lại
chuyện đó, anh oán trách mình, thật sự không phải là đàn ông.
Anh sờ vào ngăn tủ đựng quần áo của Đường Mạn, xem đồ đạc của
Đường Mạn, vô tình anh mở máy tính ra, muốn nhìn xem tâm sự của cô.
Máy tính có mật mã, nhập sinh nhật của Đường Mạn, sinh nhật
của mình đều không đúng, không còn cách nào, anh gọi điện thoại tìm một người bạn
đến bẻ khóa.
Bạn của anh nhanh chóng đến, cũng dễ dàng giải mã, chính là
một dãy số. Anh nhìn các con số đó, cũng không hiểu rõ lắm.
Sau đó, anh mở ra xem những thứ Đường Mạn lưu lại. Trong thư
mục có không ít văn bản tài liệu, rất nhiều nhật ký của Đường Mạn, anh như lấy
được của quý, mở từng cái để xem.
Nội dung:
Một đoạn ký ức, chủ đề: Lén lút.
“Khải Hiên, hôm nay em lại nhìn trộm anh, anh biết không? Em
thích lén lút ghé vào bên cạnh nhìn bộ dạng ngủ say của anh, lúc anh ngủ rất giống
một đứa trẻ, em hệt như một bà mẹ tham lam đang nhìn đứa con xinh xắn của mình
đến ngơ ngẩn, trông chừng anh, cảm giác ngu ngốc rằng trên đời này chỉ có anh mới
là người đẹp trai nhất, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ánh mắt ngu xuẩn
này của em đâu, không lĩnh hội được ý tưởng ích kỷ này của em đâu, em hy vọng
khoảnh khắc này có thể kéo dài vô tận, nếu đúng là sinh mạng ngắn ngủi, em chỉ
khao khát một đêm tóc bạc trắng, cùng anh sống hết quãng đời còn lại.”
Trong lòng anh thật chua xót, tiếp tục xem xuống dưới.
Chủ đề: Thiên nga.
“Khải Hiên, nhất định anh chưa từng thấy qua cảnh tượng đẹp
đẽ của một đàn thiên nga bay đến sà xuống mặt nước, ở quê em, có một cảng nhỏ,
bởi vì nơi đó được phù sa bồi đắp thời gian dài, hình thành nên một hồ nước
thiên nhiên bán khép kín, hàng năm sẽ có một bầy thiên nga lớn đến nơi này để
trú đông, mà người dân nơi đây lại yêu thương che chở cho những con vật này, điều
này khiến cho những con vật đáng yêu đó cảm nhận được sự yêu thương của loài
người, liền yêu luôn bến cảng xinh đẹp này, sau một thời gian dài, nơi này có
thêm một cái tên rất hay, Hồ thiên nga.
Khải Hiên thương yêu, em thật sự cảm thấy yêu thương anh
chưa đủ, những ngày yêu nhau lại ngắn ngủi như vậy, em liền vội vàng gả cho
anh, thậm chí em còn không hưởng thụ được sự ngọt ngào của tình yêu, lúc hai đứa
ở chung với nhau, hoặc cãi nhau, hoặc giận dỗi, hoặc trải qua nhưng ngày yêu
nhau say đắm, em chưa hưởng thụ đủ liền vội vàng gả cho anh, em cũng không biết
mình làm như vậy là đúng hay sai, anh có yêu em không? Em cũng không biết, em
chỉ biết em thích cảm giác ở chung với anh, chúng ta ở trong khách sạn, mỗi buổi
tối đều đẹp như vậy, em lưu luyến cơ thể anh, yêu trái tim anh, tình yêu chính
là ích kỷ như thế đó, cho dù anh yêu em không nhiều như em yêu anh, em cũng
tình nguyện chìm đắm trong cảm giác này, không thể tự kiềm chế.
Biết sức khỏe anh không tốt, lừa dối kết hôn với em, em cũng
không trách anh, nhưng chúng ta có được bao nhiêu ngày chứ? Em hy vọng vào mùa
đông sang năm, em có thể cùng anh đi xem bầy thiên nga xinh đẹp đó, người em
yêu, anh tin tưởng em không, em tin tưởng, tin rằng nhất định sẽ có ngày đó. Em
lại hy vọng hai người chúng ta có thể giống như những con thiên nga này, chúng
chỉ hưởng thụ thế giới hạnh phúc đơn thuần của riêng mình, không giống như con
người, ở trước mặt có rất nhiều người ưu tú để chọn lựa, đung đưa bất định, lại
dành tình yêu ít ỏi nhầm đối tượng, còn thiên nga, một khi chúng đã xách định
tình yêu, xác định muốn bắt đầu, sẽ mãi mãi không rời xa nhau, không phản bội
nhau, cho đến cuối cùng. Khải Hiên thương yêu, anh thật sự yêu em chứ? Anh có sẵn
lòng dành cho em một tình yêu như vậy không?”
Anh không xem nổi nữa, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống
mặt bàn, từng giọt vỡ tung ra.
“Khải Hiên, anh có biết hiện giờ em có bao nhiêu mâu thuẫn
và thống khổ hay không? Biết anh và cô ấy vẫn còn dây dưa không dứt, em giống như
một con quay bị sợi dây tàn nhẫn quất vào, đang không ngừng xoay tròn, xoay
tròn đến nỗi đầu váng mắt hoa, em từng yêu anh, yêu anh sâu đậm như vậy, nếu
anh không đến hẹn em, em đã có thể giữ được phần tình yêu đơn phương này, làm mộng
đẹp vô nghĩa, hòa tan anh vào giấc mộng của chính em, nhưng anh đã đến rồi, thật
sự đến hẹn em, hôn em, ôm em, anh chiếm cứ trái tim em, lại không cho em trái
tim anh, vì sao chứ? Vì sao anh phải tàn nhẫn như vậy? Em ôm chăn đứng trước cửa,
em muốn đắp chăn cho anh, em muốn nói với anh, về đi, về phòng ngủ đi, chúng ta
bắt đầu lại lần nữa nhé, nhưng ngay cả trong mơ anh cũng gọi tên người đó, anh
có biết em giống cái gì không? Em giống như một thằng hề, tô phấn xong, đứng ở
bên cạnh sân khấu, ra sức biễu diễn, lại không làm cảm động được trái tim nam
chính, Trương Khải Hiên, vì sao anh phải đối với em như vậy chứ?”
Anh nghẹn ngào: “Đường Mạn, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Chủ đề: Kỷ niệm.
“Khải Hiên thương yêu của em, hôm nay là ngày chúng ta quen
nhau được nửa năm, khoảng cách từ lần đầu tiên em gặp anh đã là nửa năm, kỳ diệu
biết bao, nửa năm trước, em đến công ty làm việc, em xuống cầu thang, anh lên cầu
thang, trong lúc vô tình anh ngẩng đầu lên liếc nhìn em một cái, hơi mỉm cười với
em một chút, dường như chỉ có 5 giây, 5 giây trước em vẫn còn là Đường Mạn, 5
giây sau em không thể ngăn lại tình yêu dành cho anh, em vẫn luôn cho rằng rất
khó để có chuyện tiếng sét ái tình như thế, chuyện đó chắc chỉ xảy ra trong tiểu
thuyết mà thôi, ở hiện thực sẽ không bao giờ tìm thấy cảm giác này, nhưng thật
sự là có, chỉ có 5 giây em liền thích anh, thật ngu ngốc anh nhỉ, tất cả đều
không giải thích được, em thích anh, thích tất cả của anh, thích mỗi buổi sáng
đi làm thật sớm, chỉ để nhìn thấy anh.”
Em vẫn yêu anh, nếu hai chúng ta đều không cố chấp, không
ngang bướng như vậy, chúng ta sẽ giống với rất nhiều đôi vợ chồng trẻ, từng vô
cùng vô cùng hạnh phúc, chỉ cần anh cho em tình yêu, em sẽ như một người vợ hiền
lành, yêu anh vô tư, yêu anh ngọt ngào. Thậm chí, chúng ta còn có một đứa con,
đứa trẻ đó là hy vọng của chúng ta, nhưng Khải Hiên à, em đau khổ lắm, ai đó
mang nó đi rồi, cũng mang đi hết toàn bộ hy vọng của em.”
Anh nhanh chóng cắn nắm tay trong miệng, nước mắt chảy vào
miệng, cũng là vị đắng, Đường Mạn ơi, một người như em làm sao lại bị uất ức
nhiều đến như vậy.
Anh bỗng nhớ lại mật khẩu của máy tính, cuối cùng cũng hiểu
ra, thì ra mật khẩu của máy tính rất đơn giản, là cái ngày mà họ biết nhau, Đường
Mạn dùng ngày kỷ niệm họ quen nhau để làm mật khẩu.
Chủ đề: Đồ đàn ông dối trá thối tha.
“Trương Ái Linh nói, khuyết điểm lớn nhất của con người
không phải là ích kỷ, dã man, buông thả, mà là cố chấp yêu một người không yêu
mình. Trương Khải Hiên, anh có biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không? Đó
chính là em chiếm hết toàn bộ những cái đã nói trên, mà anh, chính là nam chính
trong đó, em cố chấp yêu anh, anh lại đối xử lạnh nhạt với em, em thật sự rất hận
anh, anh biết không?
Lúc trước em yêu anh bao nhiêu, hiện tại, em hận anh bấy
nhiêu, anh yêu Cao Nhân Tuệ, lại làm tổn thương em sâu sắc đến vậy, nếu có thể,
em hy vọng giường bị sập để hai người té chết, khung xe lỏng lẽo làm hai người
ngã chết, chảo dầu nổ làm hai người tan xác, em hy vọng tất cả những chuyện
không thể nào xảy ra này đổ ập xuống đầu hai người, nhưng mà, tại sao em phải độc
ác như vậy? Tại sao em lại phải gửi hy vọng vào những chuyện không thể nào xảy
ra chứ?
Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì đó là những chuyện không bao
giờ xảy ra, mà ước nguyện ban đầu của em chính là không để nó xảy ra, cho dù
anh dối gạt em, không thương em, em cũng hy vọng anh có thể khỏe mạnh, bình an,
vui vẻ, cho dù là sau khi anh hồi phục lại sức khỏe, anh sẽ rời khỏi em, em
tình nguyện để chính mình làm một người bị chồng ruồng bỏ, một người vợ bị anh
vứt bỏ cũng không muốn mang danh là góa phụ của Trương Khải Hiên, một góa phụ tội
nghiệp chỉ biết khóc lóc trong ký ức mà anh đã cho em.”
Cuối cùng Trương Khải Hiên cũng không thể kiềm chế được nữa,
anh khóc rống lên.
“Hôm nay em đã làm một chuyện ý nghĩa nhất trong cuộc đời
mình, em điền vào một tờ đơn xin làm người tình nguyện hiến tặng, làm một người
tình nguyện hiến tế bào gốc tạo máu, điền xong tất cả thông tin, cả người em cảm
thấy thoải mái, bay bổng như đi trên mây, em hy vọng em có thể cứu được một người
đang ở ranh giới sự sống, để người đó có thể có được cuộc sống mới, bởi vì chồng
của em, anh cũng đang trong thời khắc sinh tử, mỗi khi nhìn thấy mặt trời của
ngày mới mọc lên, trong lòng em lại hiện ra một tia hy vọng, đến khi hoàng hôn
mặt trời lặn xuống, vẫn không có tin tức của người nhận tủy, em lại hy vọng nhiều
hơn, em có thể cứu lại được mạng sống của người đó, cho dù rút hết máu của em,
để cho máu của em và người đó hòa vào nhau, chỉ cần người đó có thể kéo dài được
sinh mạng, cho dù sau khi khỏe lại người đó sẽ rời đi, em cũng không để tâm.”
Chu Duyệt đang đùa giỡn với Trương Vũ Đồng ở dưới lầu,
Trương Thụy Hằng đang xem báo, lúc này mọi người nghe thấy trên lầu có tiếng ghế
ngã, bà Trương sợ hãi kêu lên: “Khải Hiên.”
Mọi người hoảng hốt chạy lên lầu, đẩy cửa phòng ra, thấy
Trương Khải Hiên đang ngồi phịch dưới đất, ghế dựa bị ngã, anh té ở một bên.
Trương Thụy Hằng và Chu Duyệt lập tức đỡ anh dậy, bà Trương
kích động chụp lấy khuôn mặt của con trai, “Khải Hiên, con làm sao vậy, con thấy
khó chịu ở chỗ nào.”
Trương Khải Hiên cố ngồi dậy, anh chỉ cười khổ, “Trái tim
con đau nhói, đau chết con rồi!”
Những người khác ở trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, mọi người
đều hiểu ra, cầm không được nước mắt.
Bà Trương trải qua một hồi khó khăn, bà ôm chặt lấy con
trai, nghẹn ngào bật khóc: “Khải Hiên, xin lỗi, mẹ sai rồi, con tha thứ cho mẹ
đi.”
Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Trương Khải Hiên, vẻ mặt tươi
cười: “Thật tốt quá, Khải Hiên hoàn toàn không có phản ứng bài xích gì, lượng bạch
cầu của cậu ta đang tăng lên, hiện tại cuối cùng cậu ta cũng có thể tự do thoải
mái ăn hoa quả và rau, hơn nữa, cậu ta có thể không cần mang khẩu trang ra
ngoài, cậu ta có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời như những người bình thường rồi.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tan thành mây khói.
Bà Trương đè ngực: “Cám ơn ông trời.”
Trương Thụy Hằng tức giận mắng: “Cám ơn bà đó!”
Dường như Trương Khải Hiên đã hồi phục sức khỏe, nhưng một
căn bệnh quái ác nữa lại kéo đến đánh sụp anh.
Căn bệnh này có cái tên rất đẹp, là tương tư.
Anh bắt đầu lặng lẽ ít nói, ngày nào cũng ở trong phòng, đắm
chìm trong thế giới của riêng mình, không ai khuyên được anh, lúc ăn cơm, anh
buồn bã, chỉ ăn những thứ ở trước mặt, giống như mất đi vị giác, hơn nữa, khẩu
vị của anh càng ngày càng kém, ăn càng lúc càng ít, bởi vì ăn ít, không có sức,
cả người anh đều nhẹ bổng, cuối cùng, gần như ngay cả cái muỗng cũng không cầm
nổi, tất cả mọi người nhìn anh mà lo lắng, nhìn anh tạo cho mình một bộ xương
khô vô cùng thuận lợi, gầy yếu không chịu nổi.
Bác sĩ phải vội vàng đến truyền chất dinh dưỡng cho anh, lúc
sắp ra về, để lại thuốc và lời khuyên, “Sức khỏe của cậu ta đã hồi phục, nhưng
trạng thái tinh thần của cậu ta thật sự rất kém. Tôi kiến nghị để cậu ta đến gặp
bác sĩ tâm lý, cậu tự phong bế bản thân, đắm chìm trong thế giới của mình, như
vậy rất không tốt, dễ dàng mắc bệnh tự kỷ.”
Bên chỗ ba và dì của Đường Mạn vẫn không có tin tức gì của
cô, QQ, hộp thư, MSN của Đường Mạn đều ngừng sử dụng, hiện tại anh mới phát hiện
ra, anh hoàn toàn không biết gì về Đường Mạn cả, trong nhật ký của Đường Mạn,
cô thuộc nằm lòng cái anh thích, món ăn anh thích, thói quen của anh, mà anh, đối
với Đường Mạn, hầu như chưa từng quan tâm hỏi han chút nào. Nếu không phải mở
máy tính của cô lên, xem những ghi chép cô lưu lại, thậm chí anh cũng không biết
Đường Mạn thích ăn cái gì.
“Tôi đúng là một thằng khốn nạn.” Anh khổ sở vô cùng, “Vợ của
tôi, tôi lại có thể không hiểu biết chút gì về cô ấy, cô ấy như mặt trăng quay
xung quanh trái đất, mọi chuyện đều lấy tôi làm trung tâm, so sánh với tình cảm
của cô ấy, tôi đúng là một thằng khốn nạn.”
Thống khổ nhất chính là buổi tối, nửa đêm anh thức giấc, nỗi
nhớ cô quay quắt không tài nào ngủ yên, trên chiếc giường đôi hai thước, anh nằm
lẻ loi hệt như nằm trên một đại dương mênh mông rộng lớn, rồi bất chợt, giấc mộng
ùa về lúc đêm khuya, gió thổi tung bức rèm, như có người đang núp sau bức rèm vậy,
anh không kiềm chế được, khẽ hỏi: “Tiểu Mạn, em đã về rồi sao?”
Đương nhiên là không phải.
Cả đêm dài đằng đẳng, anh nhớ vợ, nhớ từng nơi trên cơ thể
cô, nhớ nụ hôn ngọt ngào của cô, rất muốn hôn môi cô, rất muốn ôm lấy cô, rất muốn
cái cảm giác “làm yêu” với cô, bởi vì quá nhớ, thế giới tinh thần của anh dần dần
khô héo, không có mục tiêu, không có trọng tâm cuộc sống, khó khăn nhất là chịu
đựng vào buổi tối, đêm sao dài như vậy, tương tư sao lại đau đến thế, anh ngồi
trong phòng nhớ lại từng li từng tí lúc cô và anh ở cùng nhau, đến chỗ vui vẻ
anh sẽ bật cười, tự hỏi mình, “Tiểu Mạn, em có khỏe không? Em đang ở đâu?”
Đến khi quẫn trí, anh chảy nước mắt thầm nghĩ, cô ở đâu vậy,
cô sống có tốt hay không? Nếu cô ngã bệnh, phải làm sao đây? Có người chăm sóc
cho cô hay không?
Hóa ra tình yêu có cái đau khổ như vậy, đếm qua một loạt bạn
gái, cho đến bây giờ, anh mới chính thức biết được thế nào là đau thấu tâm can.
“Em không thể chấp nhận một tình yêu không sạch sẽ, đàn ông
và phụ nữ, hệt như chìa khóa và ổ khóa, đàn ông thì muốn làm chìa, mở nhiều ổ
khóa khác nhau, phụ nữ thì bị ép phải làm ổ khóa, chỉ chờ đợi một cái chìa khóa
mà thôi, tại sao trên đời lại bất công đến thế, khi chìa khóa tự do mở ra rất
nhiều ổ khóa, người khác chỉ biết nói cái chìa khóa này thật thần kỳ, mà khi ổ
khóa bị rất nhiều chìa khóa mở ra, người khác sẽ nói, cái ổ khóa này thật rách
nát, tình yêu phải nên công bằng, Khải Hiên, anh khiến em rất thất vọng, anh biết
không? Khải Hiên, em đâu cần anh cho em nhiều tiền, thật sự em chỉ cần anh cho
em một tình yêu giản dị, chân thành tha thiết, và sạch sẽ. Anh nghi ngờ em, anh
nói em và anh chỉ hẹn hò 3 lần, đã đánh đổi bản thân, anh tùy tiện chà đạp lên
tự tôn của em, sao anh lại không nói, trước đó, không biết em đã cầu nguyện bao
nhiêu lần, để ông trời cho em và anh có cơ hội gặp nhau.”
Anh chỉ có khóc, Đường Mạn, anh sai rồi, anh thật sự quá sai
rồi.
Anh nhớ lại lúc không cho cô đi làm, hai người về nhà lại
cãi nhau, còn tranh chấp không ai chịu nhường ai trong phòng tắm, sau đó cô ấy
còn hỏi mình, “Khải Hiên, vì sao anh không dám thừa nhận tình yêu của anh dành
cho em chứ? Thật sự anh yêu em đúng không? Thật ra nói yêu không phải là chuyện
gì quá khó khăn, em sẽ không xem thường anh, cũng sẽ không biến tình yêu của
anh thành vũ khí để đối phó anh, vì sao anh lại không muốn nói cho em biết chứ?”
Anh kinh ngạc từ hỏi chính mình, đúng, anh yêu em, nhưng tại
sao, tại sao anh lại dối trá không dám thừa nhận chứ? Cho đến khi em đi mất rồi,
rời xa anh, anh mới hối hận, mới tự trách, hóa ra anh dối trá như vậy, vô sỉ
như vậy.
Hiện tại anh đã biết, thật ra chỉ có yêu một người, mới có
thể có cảm giác làm yêu này với cô, chỉ có yêu một người, mới có thể cố ý cãi
vã hoài với cô như vậy, thật ra, chỉ là để thu hút sự chú ý của cô.
Hóa ra, anh yêu cô, nhưng mà, anh quá ngu ngốc, lại có thể
mơ màng lâu như vậy.