[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi

Chương 40:




Chính ngọ.
Cổ Bá Thiên bị đánh cho không ra hồn người, trông như bị hạ độc, điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa cười, kể lể mình đã giết Ô mộc như thế nào, lợi dụng hòa thượng Thiếu Lâm đánh Đông Phương Linh ra sao, còn dùng độc khống chế y nhằm đưa mỹ nam tử lên giường, rồi giết chết y chiếm lấy Hắc Ưng Giáo...Lão còn nói về Đông Phương Linh với đủ lời lẽ khó nghe…Cả bọn nghe mà tái mặt, chưởng môn nhân các phái cũng thấy xấu hổ.
Vốn bọn họ khinh thường Ngũ độc phái là loại hạ lưu, không muốn cùng đi nhưng phái này lại cam đoan có phương pháp tìm ra cứ điểm của Hắc Ưng Giáo. Để tiết kiệm thời gian nhân lực, bọn họ mới miễn cưỡng đi theo Ngũ độc phái tới Lan Châu.
Đêm qua, cả bọn cùng nhau thương nghị nhưng không mời Ngũ độc phái, tất cả quyết định, vì an toàn của Trung Nguyên mà lưu lại đây cho đến khi tìm diệt được Ma giáo mới thôi, không thể để bọn chúng tiếp tục hung hăng càn quấy hại người ——
Không nhờ hôm nay, Ma giáo chủ động xuất hiện! Khách điếm lão bản và tiểu nhị đều thay thành người khác bọn hắn cũng chưa phát giác ra, căn bản không hiểu những người này từ chỗ nào hiện ra? Quan sát mình từ lúc nào?
Càng kinh ngạc hơn chính là Giáo chủ không phải Đông Phương Hùng Ưng mà lại là nhi tử tưởng rằng đã chết của y – Đông Phương Linh. Người này mới mười tám tuổi, tuấn mỹ tuyệt luân, vốn tưởng chỉ là một đứa trẻ, không ngờ đã thành thân phận giáo chủ. Mà cung kính mà đứng ở bên cạnh là Phục La – cao thủ xuất chúng giang hồ, giết người không chớp mắt.
Trái ngược với Cổ Bá Thiên dâm ngôn uế ngữ, giáo chủ trẻ tuổi khí chất lãnh đạm uy nghiêm khiến cả bọn càng thêm kinh hãi, đề cao cảnh giác!
Các môn phái đều xuất binh khí, giáo chúng Hắc Ưng giáo bao vây khách điếm nhưng không có lệnh của giáo chủ, tất cả đều đứng im không động, chỉ yên lặng giám thị đối thủ.
Người Ngũ độc phái lâu không thấy chưởng môn nhân trở về, bèn theo lời dặn của lão lúc trước, thả Tri Chu ra truy tung. Không ngờ, lần đến Hoàng Sa thì thấy vô số độc vật chết, Cổ Bá Thiên thì bị tra tấn tàn nhẫn đến mức không đứng vững, tứ chi sưng tấy thối rữa lộ cả xương.
Hắc Ưng Giáo buông tay, bọn họ mới vội vàng đem người bị trọng thương người nâng trở về. Lão thống khổ không chịu nổi, rên rỉ muốn bọn họ sớm một chút kết liễu mình. Ai cũng hiểu rõ với thương thế này, lại thêm kịch độc xâm nhập, cho dù đem hết toàn lực cứu chữa cũng thành tàn phế, không thể sống quá lâu...
Rốt cục, bọn họ không thể không ra tay, chấm dứt tính mạng của lão.
Chưởng môn nhân vong mạng, Ngũ độc phái vô cùng tức giận bất bình, chỉ mặt Đông Phương Linh, mắng: “Đồ đạo đức giả! Ngươi hảo độc ác, chưởng môn của chúng ta bị ngươi hại đến thảm. Nếu không phải do ngươi khống chế, người đâu có thốt ra những lời điên khùng như thế. Ngươi rõ ràng là cố ý diễn trò, tính lừa chúng ta!”
“Ta không cần phải lừa Ngũ độc phái các ngươi. Huống hồ, nói đến tàn nhẫn độc ác, chưởng môn của các ngươi mới là cao thủ chân chính, ta không sánh bằng lão. Lão tự nuốt dược hoàn của mình,bảo rằng mình đã chế ra loại độc mới có thể khiến người ta nói sự thật. Cái chết của lão hôm nay chính là gieo gió gặt bảo.” Đông Phương Linh quẳng xuống một câu, nhiều lời với bọn này chỉ tổ tốn nước bọt.
Không để ý tới bọn hèn hạ đang nhìn mình như muốn ăn sống nuốt tươi, Đông Phương Linh có chút hảo cảm Thiếu Lâm tự. Y nhìn chăm chú lão nhân râu trắng lông mi trắng, trên cái đầu trọc có thượng ấn xuất giới, chắp tay từ tốn nói: “Người là Từ Hải phương trượng sao? Cửu ngưỡng đại danh... Người đường xa mà đến, thật sự là khổ cực. Nếu người kiểm tra các thi thể Cổ Bá Thiên để lại sẽ phát hiện dấu hiệu bị hạ độc, cái này đủ để chứng minh ta không có gạt người. Xin minh lý cho.”
Từ Hải nhăn mi, nhắc đến đệ tử bị hại chết khiến ông sầu não, “A di đà phật...” Ông thấp giọng niệm Phật số, trong khoảng thời gian ngắn, không thể phân biệt ai thật ai giả?
Từ Pháp hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta đã kiểm tra rồi. Đúng là nguyên nhân cái chết có điểm khả nghi nhưng có mấy cái sư huynh đệ xác thực là chết dưới kiếm. Chính ngươi gây nên lại định đổ hết lên đầu Cổ Bá Thiên?”
“Ta không có thoái thác. Người do ta giết, ta tự nhiên thừa nhận. Không phải ta làm, ta sẽ nói rõ” Đông Phương Linh thẳng thắn.
Khi y suất lĩnh giáo chúng lẻn vào khách điếm đã có thể phát động tập kích, giết cả bọn. Dù cho các chưởng môn nhân võ công cao cường, lại có cao thủ giang hồ hỗ trợ, nhưng nơi này là Lan Châu. Người của bọn họ ít hơn, hai bên đánh nhau, phía Trung Nguyên chưa chắc chiếm thượng phong...
Y không làm như vậy, bởi vì trong lòng luôn văng vẳng lời nói của Đoàn Tam Thiếu. Đúng vậy, hai tay y tràn đầy huyết tinh, giết qua vô số người, không đếm xuể. Y đã mệt mỏi rồi. Mà Hắc Ưng Giáo gần đây cũng chảy quá nhiều máu, lại thêm chuyện cha và thúc thúc, chuyện mẫu tử Mộ Dung A Kiều, Đinh Đinh chết, Phục tả sứ bị đả kích...
Y tiếp nhận chức vị giáo chủ, áp lực như núi. Sự tình trong giáo hỗn loạn, bây giờ, y chỉ muốn quản thật tốt trật tự trong giáo, không muốn phức tạp hóa mọi việc. Y không muốn kết thù với các môn phái Trung Nguyên nên mới chủ động hiện thân, bức Cổ Bá Thiên khai rõ sự thật trước mặt mọi người.
Y nhìn quanh, ai nấy đều nghi ngờ hiện rõ trên mặt, bèn nói: “Ta sở dĩ đứng ở đây không động thủ, là muốn cùng mọi người giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm. Các ngươi không cần lo lắng…những lời đồn đại kia đều không phải sự thật. Hắc Ưng Giáo sẽ không tới Trung Nguyên, càng không lên Thiếu Lâm tự. Tất cả những việc này đều do Cổ Bá Thiên cấu kết phản đồ trong giáo phao tin đồn nhảm, mục đích chính là ly gián, khiến chúng ta đối lập...”
Y nhìn tất cả các môn phái Trung Nguyên, nói tiếp: “Ta hi vọng hôm nay nói rõ ra rồi sẽ xóa bỏ hiểu lầm, ai về nhà nấy, từ nay về sau bình an vô sự.”
“Từ nay về sau bình an vô sự? xóa bỏ? Haaa…! Ngươi nói nhẹ như không ấy nhỉ? Tất cả đều vừa nghe thấy đó.. chưởng môn của chúng ta do yêu nghiệt Ma giáo giết chết, Đông Phương Linh cũng thừa nhận sát hại tăng nhân Thiếu Lâm, còn dám dõng dạc muốn chúng ta cứ như vậy cho qua? Đây là mạng người ah! Ai biết khi nào bọn chúng đổi ý, hại người khác giống như đã hại chưởng môn của chúng ta, các ngươi từng bước từng bước tiêu diệt tất cả môn phái, xưng bá Trung Nguyên!”
“Ngũ độc phái nói đúng. Liễu gia trang ta có lẽ không tính là danh môn đại phái gì nhưng ở Lạc Dương cũng có vài phần danh tiếng...Bằng hữu của ta bất quá là muốn tới Trường An tụ họp cũng bị tiểu tử thúi này sát hại.”
“Bằng hữu của ngươi không phải ta giết, là bọn thổ phỉ Thập tam liên minh giết chết bọn hắn.” Đông Phương Linh sửa lại nhưng tiếng nói lập tức bị át đi ——
“Minh chủ Hách Liên Quang của Thập tam liên minh cùng toàn bộ thủ hạ đều chết dưới tay ngươi, ngươi đương nhiên có thể đổ tội lên đầu bọn hắn.”
“Dân chúng vô tội, ngươi cũng không bỏ qua cho, còn hỏa thiêu chết hết!”
Đúng lúc này, Đoàn Tam Thiếu nén đau, cưỡi ngựa xuống núi, nhờ người dẫn đường, tìm được khách điếm. Hắn xuống ngựa, chứng kiến rất nhiều người đang mắng chửi Đông Phương Linh.
Những lời nói đó, …rất nhiều lời không đúng sự thật. Hắn đang tính tới giúp y biện giải, bỗng thấy Từ Pháp và phương trượng. Trong lòng hắn sinh khiếp đảm, không dám bước ra mà trốn sau một một trụ đá.
Phục La nhìn bọn tiểu nhân châm ngòi thổi gió, càng nói càng hăng say. Mà Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn lại giữ im lặng, không rõ đang suy nghĩ gì? Gã cảnh giác, nhắc nhở “Giáo chủ!”.
Đông Phương Linh ra hiệu Phục La im lặng, hai mắt nhìn thẳng bọn người Ngũ độc phái, bĩu môi cười cười: “Tất cả nói đi. Lần lượt từng người một.”
Cả lũ nhao nhao tranh nha nói, cuối cùng có một kẻ vung đao hô lớn: “Hôm nay, chúng ta muốn Hắc Ưng Giáo đền mạng!”
Đông Phương Linh ngăn cản người mình đang muốn xông lên.
“Ý các chưởng môn nhân thế nào? Đừng chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt, chờ người khác há mồm còn chính mình một cái rắm cũng không phóng, giả vờ thanh cao sao?”
Phục La khiêu khích, Hoa Sơn không vui nhưng chờ phản ứng của Thiếu Lâm phương trượng nên cũng không lên tiếng. Cuối cùng, sư thái Nga Mi không nhẫn nữa, lên tiếng đầu tiên: “Hắc Ưng Giáo giết hại người vô tội, tội không thể tha thứ!”
“Nói toạc ra, đây mới là mục đích các ngươi tới đây lần này. Nói sớm ra có phải đỡ tốn thời gian không.” Đông Phương Linh cười mỉa: “Thiệt thòi cho các ngươi tự xưng danh môn chính phái. Bây giờ còn liên hợp với đám tiểu nhân lưu manh đòi diệt trừ Hắc Ưng Giáo?”
“A di đà phật!” Từ Hải ngưng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi kiêu ngạo, chấp tay hành lễ, rốt cục mở miệng nói: “Đông Phương giáo chủ, chúng ta đến đây Lan Châu là hi vọng Hắc Ưng Giáo từ nay về sau giải tán, không thu lộ phí trên đường buôn tơ, sát hại người vô tội, nhiễu loạn nhân tâm. Lão nạp thành khẩn kêu gọi ngươi dẫn đầu giáo chúng, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật...”
“Chúng ta không muốn làm hòa thượng, cũng không muốn lập địa thành Phật. Các ngươi muốn niệm Phật thì về Thiếu Lâm tự mà niệm, đừng tới chỗ này” Đông Phương Linh ngắt lời lão nhân lời, hảo cảm với ông giảm đi nhiều.
“Đông Phương Linh, ngươi không chịu đầu hàng là muốn chúng ta đánh phải không?” Từ Pháp tay cầm trường côn, bước về phía trước một bước.
Hắc Ưng giáo chúng nhìn các phái bắt chước Thiếu Lâm tự rục rịch, nắm chặt vũ khí trong tay...
“Đầu hàng? Hừ!” Đông Phương Linh đảo mắt qua từng đối thủ, trầm giọng nói: “Nơi này là địa bàn Hắc Ưng Giáo. Nếu muốn đấu võ, các ngươi chưa chắc thắng được chúng ta.”
Đoàn Tam Thiếu đứng ngoài quan sát song phương hết sức căng thẳng, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, rốt cục nhịn không được, hô to một tiếng “Khoan đã” rồi lao ra.
Mọi người nghe tiếng hô, quay lại. “Thiếu nhi?” Từ Hải và Từ Pháp vô cùng kinh ngạc thấy Đoàn Tam Thiếu đột nhiên xuất hiện, trên người còn mang thương tích.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đông Phương Linh thu liễm lệ khí, nhìn nam nhân đang dựa vào trường côn lết tới.
Đoàn Tam Thiếu không đếm xỉa tới Đông Phương Linh, đón lấy ánh mắt các trưởng bối, vái chào: “Thỉnh các vị nghe ta nói. Vừa rồi các ngươi lên án Đông Phương Linh có nhiều chuyện không phải sự thực. Về Thập tam liên minh, là bọn hắn động thủ muốn giết Đông Phương Linh trước. Y bị bức phải phản kích, về phần thủ hạ Hách Liên Quang, căn bản y không giết hết cũng không phóng hỏa thiêu cháy thôn dân. Những điều này đều là Cổ Bá Thiên làm...”
“Câm mồm!” Từ Pháp thét lên ra lệnh, Đoàn Tam Thiếu nói đỡ cho Ma giáo khiến Thiếu Lâm tự hổ thẹn.”Ngươi không biết sự tình, không nên nói lung tung, muốn hung thủ giết người thoát tội sao?”
“Ta không nói lung tung!” Đoàn Tam Thiếu hít thở sâu một hơi, nói tiếp: “Ta gặp Đông Phương Linh tại Lạc Dương. Lúc đó, y trúng kịch độc của Cổ Bá Thiên. Ta cùng đi với y nên mới không trở về Thiếu Lâm tự... Chúng ta bị Cổ Bá Thiên một đường đuổi giết. Mọi chuyện cần thiết ta cũng biết, ta cùng y tới Lan Châu, cho nên y làm cái gì, không làm cái gì, ta rất rõ ràng. Ta có thể làm chứng, tuyệt đối không nói lung tung.”
Nguyên lai tiểu tử này là người của Thiếu Lâm tự? Mọi người nghi ngờ nhìn Từ Hải.
Đông Phương Linh nghe thấy, rất cảm động. Kỳ thật Đoàn Tam Thiếu không cần xuất đầu giúp y, bởi vì như thế này sẽ càng khiến mọi người tức giận. Cho dù Từ Hải tu dưỡng tốt, lần này, đối mặt với nghi ngờ từ các bên, ông không khỏi sinh khí. Thiếu nhi lâu như vậy không trở về chùa khiến mọi người lo lắng, ngày nào ông cũng nghe ngóng xem hắn đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không. Thế mà hôm nay hắn lù lù xuất hiện tại Lan Châu, còn đứng về phe Ma giáo, coi người Ma giáo như bằng hữu. Cái này quá không hợp thói thường rồi!
“Thiếu nhi, ngươi có hiểu mình đang làm gì không?” Ngữ điệu của Từ Hải vô thức lên giọng.
“Phương trượng...” Đoàn Tam Thiếu ngạc nhiên. Hắn chưa từng thấy Từ Hải nghiêm trọng như thế này, trong lòng rất sợ hãi.
Từ Pháp cả giận nói: “Phương trượng đã nói mà ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ? Chính tà từ trước đến nay thề không lưỡng lập, chẳng lẽ ngươi còn muốn mắc thêm lỗi lầm nữa? Còn không mau ly khai Hắc Ưng giáo? Ngươi quên quy củ trong chùa, không nghe khuyên bảo, từ nay về sau, ngươi đi đường ngươi, không được bước vào Thiếu Lâm tự nữa!”
Người bên ngoài nghe xong, có lẽ cảm thấy không có gì nhưng đối với Đoàn Tam Thiếu mà nói, không cho hắn trở lại Thiếu Lâm tự là chuyện nghiêm trọng nhất.
“Từ Pháp sư phụ —— ”
“Ta không phải sư phụ của ngươi!” Từ Pháp
Đông Phương Linh bất mãn: “Cái con lừa trọc hung hãn này đương nhiên không có tư cách làm sư phụ Đoàn Tam Thiếu. Từ Hải phương trượng mới là sư phụ của hắn. Ông ta mới có tư cách quyết định Đoàn Tam Thiếu đi hay ở, không cần ngươi lắm miệng.”
“Phương trượng, thực xin lỗi!” Đoàn Tam Thiếu xấu hổ, chống lấy thân thể bị thương, tập tễnh đi đến trước mặt Từ Hải, bất chấp nhiều người đang nhìn, quỳ xuống đất, nhìn lên lão nhân hòa thiện, thành khẩn sám hối: “Ta nói dối là không đúng, ta biết sai rồi, phương trượng đừng đuổi ta đi! Thiếu Lâm tự là nhà của ta... Ngoại trừ nơi đó... ta không có chỗ nào khác có thể đi...” Hắn nghẹn ngào.
“Cút!” Từ Pháp xuất côn, hất Đoàn Tam Thiếu ra “Phương trượng, lúc này đây người không thể lại nuông chiều hắn.”
Đông Phương Linh dìu Đoàn Tam Thiếu về, xem xét thương thế của hắn, rất phẫn nộ Từ Pháp nặng tay với người đang bị thương.
Người bên cạnh sắc mặt khó coi, Đoàn Tam Thiếu cảm thấy y đang trách mình. Hắn khổ sở, nhận tội: “Phương trượng cho tới giờ cũng không phải sư phụ ta. Ta không đủ tư cách làm đồ đệ của ngài... Ta gạt ngươi thôi.”
“Ngươi nói láo, tay chân không sạch sẽ cũng không phải lần đầu tiên. Phương trượng một lần lại một lần khoan dung ngươi, ngươi lại khiến ngài thất vọng!” Từ Pháp phản đối.
“Thực xin lỗi...” Đoàn Tam Thiếu liên tiếp xin lỗi: “Thực xin lỗi... Ta biết sai rồi... Đừng đuổi ta đi... Ta biết ta sai rồi...”
Từ Pháp hừ lạnh một tiếng: “Ngươi như biết sai rồi thì hiện tại giết Đông Phương Linh đi. Chúng ta sẽ cân nhắc cho ngươi tiếp tục lưu lại trong chùa.”
Từ Hải tâm phiền ý loạn, lẩm bẩm kinh Phật, mặc cho sư đệ lên tiếng.
Các đại môn phái đều dựng thẳng tai lắng nghe, bọn hắn trừng mắt nhìn Hắc tiểu tử xem hắn đáp lại như thế nào.
“Ta... Ta...” Đoàn Tam Thiếu nói không nên lời, trước mắt bao người, quay đầu nhìn Đông Phương Linh.
Phục La và giáo chúng căng thẳng, nắm chặt vũ khí, sợ Đoàn Tam Thiếu thật sự sẽ ra tay với giáo chủ.
“Ngươi như biết sai rồi thì hiện tại giết Đông Phương Linh đi. Chúng ta sẽ cân nhắc cho ngươi tiếp tục lưu lại trong chùa.” Trong đầu Đoàn Tam Thiếu vang vọng lời nói của Từ Pháp. Hắn ở lại Thiếu Lâm tự, rất muốn —— nắm lấy trường côn, nhìn khuôn mặt thanh tú bình tĩnh bên cạnh mình không có một tia phòng bị, chợt do dự.
“Ngươi không động thủ sao?” Đông Phương Linh giúp hắn nói ra.
Đoàn Tam Thiếu giật mình: “Ngươi không xuất kiếm...?”
Đông Phương Linh ngưng mắt nhìn con ngươi đen nháy mê mang, mỉm cười nói: “Kiếm của ta là để đối phó địch nhân, không phải để đối phó bằng hữu.”
Đoàn Tam Thiếu không nói gì, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, sợ hãi biến mất vô tung. “Ta không giết người!”
Một khi hạ quyết tâm, hắn không tự giác nói lớn: “Tính mạng ai cũng rất trân quý. Có vấn đề gì mọi người ngồi xuống nói chuyện giải quyết. Tại sao muốn ngươi giết ta, ta giết ngươi, muốn hai tay dính máu?”
Nghe vậy, Hắc Ưng giáo chúng phào một hơi. Nhưng Ngũ độc phái và các môn phái khác lại căm thù Đoàn Tam Thiếu!
“Thiếu nhi?” Từ Hải quan sát hài tử ông thu lưu giáo dưỡng: ánh mắt hắn và Đông Phương Linh giao nhau rất không đơn thuần, tựa hồ có quan hệ sâu sắc!? Cân nhắc thật lâu, rốt cục, ông thở dài một hơi: “Đoàn Tam Thiếu, ngươi và Phật đạo vô duyên, không nên miễn cưỡng ở lại Thiếu Lâm tự, Phật môn không thích hợp ngươi, ngươi đi đi.”
Nghe vậy, tâm Đoàn Tam Thiếu nguội lạnh!”Phương trượng... Người đừng không quan tâm ta...” Thanh âm ngăn không được mà run rẩy, hắn định lại gần Từ Hải lại bị người bên cạnh ngăn cản.
“Thiếu Lâm tự không muốn ngươi, ta muốn ngươi!” Đông Phương Linh tức giận, lớn tiếng nói: “Đừng quỳ, ngươi đứng lên. Loại người khẩu thị tâm phi này, không cần cầu bọn hắn.” Y nhìn Đoàn Tam Thiếu “Ngươi thực tâm nhân hậu mới không muốn tùy tiện giết người. Ta chính là thích ngươi như thế này, không giống bọn hắn, miệng nói chính nghĩa, niệm cái gì A di đà phật...” Y liếc nhìn hai hòa thượng, lại trừng mắt với các môn phái khác, trào phúng lên tiếng: “Kỳ thật trong nội tâm các ngươi đều tràn ngập tư lợi, muốn diệt trừ kẻ uy hiếp được các ngươi!”
“Giáo chủ nói rất hay!” Phục La cười to, vỗ tay khen ngợi.
Ngũ độc phái tức giận đến méo mặt, thét lớn: “Đừng nghe chúng nói xằng. Mọi người xông lên.”
Đông Phương Linh có người bảo vệ, đỡ lấy Đoàn Tam Thiếu thối lui đến khoảng cách an toàn.
Phục La lạnh lùng nhìn địch nhân, cười nói: “Ai không sợ chết thì xông lên.”
Các đại môn phái dám đến đây dĩ nhiên không sợ Hắc Ưng Giáo. Nhưng Ngũ độc phái và các bang phải nhỏ hi vọng Thiếu Lâm sẽ dẫn đầu, trong lúc đó bọn chúng sẽ tìm cơ hội phóng độc, đánh sụp Ma giáo!
Song phương giằng co, đột nhiên, có người có dự giác khác thường, “Thanh âm gì vậy?”. Tất cả ngẩng đầu nhìn quanh, thấy người Hắc Ưng giáo mai phục khắp nơi, lập tức kinh hãi, không ngờ Hắc Ưng Giáo còn bố trí ám binh nơi không ai nhìn thấy!
Không thể mất mặt trước đồng minh, chưởng môn phái Hoa Sơn phẫn nộ, vung kiếm lao ra đầu tiên—
Đông Phương Linh rút kiếm tiếp chiêu!
Hai người đánh nhau hơn mười hiệp, phái Hoa Sơn lại không thể chiếm thượng phong, liền lui về sau, bỗng nghe tiếng gõ có tiết tấu vang lên. Ngay sau đó, 20- 30 mũi tên hướng hắn phóng tới. Hắn giật mình, vội huy kiếm ngăn tên, may có đồng bọn trợ giúp mới toàn thân trở ra.
Đông Phương Linh cầm kiếm, nhìn phái Hoa Sơn mặt mày u ắm lui về. Y cười lạnh: “Ta nói đạo lý với các ngươi. Các ngươi nên có chừng có mực, rời khỏi Lan Châu... Đừng làm ta tức giận, ta sẽ không hạ thủ lưu tình như vừa rồi đâu. Không tin thì cứ động thủ đi.”
Giáo chủ trẻ tuổi trẻ khí thế khinh người làm cho các môn phái đối diện nhìn nhau. Bọn họ tin chắc đối phó được với cao thủ Hắc ưng giáo, nhưng lại không thể xác định nhân số của đối phương đến tột cùng có bao nhiêu.
Tranh thủ lúc nhân tâm bất an, Đông Phương Linh cao giọng nói: “Phương trượng, người niệm Phật nên hiểu chư pháp nhân duyên sinh, cần có dạ khoan dung. Hôm nay ngươi muốn gieo ác dẫn phát một tràng huyết tinh sao?”
Đoàn Tam Thiếu ngây người, không ngờ người kia sẽ dùng lời nói của mình mà khuyên bảo phương trượng.
“Ma giáo yêu nghiệt xảo ngôn lệnh sắc!”
“Ngươi và phụ thân ngươi, Hắc Ưng Giáo giết chết rất nhiều người, còn dám nói cái gì mà khoan dung, cái gì mà nhân quả?”
“Đừng nghe chúng. Xông lên!”
Quanh mình tràn ngập lời lẽ thô bạo, Từ Hải nhìn Ngũ độc phái, khiếp sợ mình cũng biến thành một phần tử như thế. Ông hồi tưởng hết thảy sự tình vừa qua, lời nói của Cổ Bá Thiên và Đoàn Tam Thiếu... Chẳng lẽ ta thật sự muốn gieo ác dẫn phát một tràng huyết tinh sao? Thực sự tiến thoái lưỡng nan.
Tâm niệm của Từ Hải vô cùng phức tạp, “A di đà phật! Đông Phương giáo chủ đã minh bạch luật nhân quả. Lão nạp chỉ mong ngươi từ nay về sau trong lòng có thiện niệm, không đi theo con đường thị sát khát máu của phụ thân ngươi. Hãy giáo dẫn Hắc Ưng giáo chúng bỏ xuống đồ đao, làm việc nhân nghĩa.”
Thiếu Lâm phương trượng nói một câu khiến tất cả các môn phái ngây người.
Đông Phương Linh cũng kinh ngạc, tựa hồ lão nhân có ý khoan nhượng? Y trả lời ngay: “Trước kia là cha ta tại vị, ta quản không được. Hôm nay đổi thành ta làm giáo chủ, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu không có người đến Hắc Ưng Giáo gây chuyện, ta cũng vậy hội sẽ quản thúc thủ hạ, không đi tùy tiện đả thương người.”
“Đông Phương giáo chủ, chỉ mong ngươi có thể làm được lời ngươi đã nói…, nếu không, về sau ngươi và Hắc Ưng Giáo sẽ phải nhận quả đắng.”
“Đa tạ lương ngôn của phương trượng... Ta rất áy náy với cái chết của đồ đệ Thiếu Lâm. Đợi qua vài ngày nữa, ta sẽ tới Thiếu Lâm tự, vì bọn họ dâng hương cầu nguyện.”
“A di đà phật, thiện tai! Lão nạp sẽ chờ Đông Phương giáo chủ quang lâm.”
Đông Phương Linh hướng Từ Hải thở dài hành lễ. Các môn phái khác kinh ngạc thất sắc, đang nhìn chằm chặp Thiếu Lâm phương trượng thay đổi thái độ đột ngột thì bọn Từ Hải đã quay người rời đi.
Đông Phương Linh chờ đến khi các môn phái Trung Nguyên biết khó mà lui, mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, trực giác cho biết lời Đoàn Tam Thiếu nới với mình thật hữu dụng, quả nhiên có thể lui địch?
Đoàn Tam Thiếu tập tễnh đuổi theo bọn Từ Hải, Đông Phương Linh lo lắng đi theo.
Từ Pháp rống giận: “Ngươivà Thiếu Lâm tự đã không quan hệ, đừng có tới đây, nếu không ta đánh ngươi!”
Hắc Ưng Giáo không ngờ tránh được một trường huyết chiến với các đại môn phái Trung Nguyên. Tất cả đều cao hứng, bội phục Tân Giáo chủ tuổi trẻ mà trầm ổn trấn định không thua kém Đông Phương Hùng Ưng. Phục La và giáo chúng cất kỹ đao kiếm, cung tiễn, chuẩn bị trở về ô lĩnh, bỗng trông giáo chủ đang đi cùng Đoàn Tam Thiếu phía xa.
“Giáo chủ, trời sắp tối rồi. Mọi người đang chờ.”
Đông Phương Linh liếc Phục La đang lại gần, nhẹ nói: “Ta ở lại đây một lát.”
Phục La phát hiện giáo chủ mắt không rời Đoàn Tam Thiếu đang xoay lưng về phía bọn hắn, nhìn về phía Trung Nguyên.
Đột nhiên, gã hiểu ra, yên lặng rời đi, đem trời đất này giao lại cho hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.