Đế Bá

Chương 1017: Tân khách tụ tập (2)




Mai Ngạo Tuyết, có thể nói cái tên này cùng Diệp Khuynh Thành vang dội Thạch Dược giới, hơn nữa, Mai Ngạo Tuyết còn là xuất thân từ quái vật khổng lồ Tiễn Long thế gia.
- Mặc dù nói Mai công tử nổi danh không sớm như Diệp Khuynh Thành, xuất đạo thành danh cũng không sớm bằng Diệp Khuynh Thành, nhưng mà, mấy năm này Mai công tử thế không thể đỡ, mời chào thiên hạ cường giả, tự thành một mạch. Không dùng đến mấy năm, chỉ sợ nàng sẽ kiến quốc.
Có tu sĩ tuổi trẻ không khỏi vì đó cảm thán nói .
Tu sĩ trẻ tuổi đến từ Thạch Vực nói ra:
- Hiện tại Mai công tử cũng coi như kiến quốc, chỉ bất quá nàng còn không có phân cương thổ mà thôi, Đế Cương của Mai công tử đã thành một phương thế lực, cực kỳ mạnh mẽ , bất kỳ môn phái truyền thừa nào cũng không dám khinh thường.
- Mai công tử dã tâm rất lớn a, nàng có chí trở thành một đời Tiên Đế, một đời Nữ Đế.
Có người nói.
Mai Ngạo Tuyết, mặc dù nói xuất thân từ Tiễn Long thế gia, nhưng mà nàng cùng những người khác khác biệt. Rất nhiều thiên tài đều là dựa vào môn phái xuất thân của mình mà quật khởi, nhưng Mai Ngạo Tuyết lại không phải.
Liên quan tới Mai Ngạo Tuyết, tại Thạch Dược giới cũng là một truyền kỳ. Truyền thuyết Tiễn Long thế gia không hỏi thế sự, nhưng mà Mai Ngạo Tuyết lại thiên tư thông minh, cố tình vấn đỉnh Tiên Đế, cho nên, có người nói, Mai Ngạo Tuyết ở thời điểm rất trẻ liền rời đi Tiễn Long thế gia, du lịch thiên hạ, xuất nhập hiểm địa, ma luyện bản thân.
Mấy năm trước, Mai Ngạo Tuyết hoành không mà ra, nàng một tay chế tạo Đế Cương càng quét bát phương, ở trong mấy năm, uy danh của Mai Ngạo Tuyết có thể nói đuổi sát Diệp Khuynh Thành, nàng được người tôn xưng là Mai công tử.
- Dạng thế lực không hỏi thế sự như Tiễn Long thế gia đều tới, quái vật khổng lồ của Thú Vực Ngự Thú thành cũng tới chúc thọ Thụ Tổ.
Có người nói.
- Thú Vực của chúng ta đâu chỉ Ngự Thú thành tới, Đề Thiên Cốc cũng tới, trước mấy ngày ta còn gặp được Ngự Thú thành Đằng Đan Vương đây này. . .
Một vị tu sĩ khác đến từ Thú Vực nói ra.
. . .
Rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, thiên nam địa bắc đàm luận, nói đến các loại chuyện lý thú.
Mà Lý Thất Dạ ở trong u cốc chờ đợi vài ngày, đột nhiên mở mắt, đối với Tử Yên phu nhân ở bên người nói ra:
- Đi thôi, ra ngoài đi một chút, phong cảnh của Thiên Tùng Sơn cũng coi là Dược Vực nhất tuyệt, đã tới, không đi ra nhìn một chút không phải uổng công một chuyến sao?
Tử Yên phu nhân không nói lời nào, hầu ở bên người Lý Thất Dạ. Mà lúc bọn hắn ra cửa, không cần Lý Thất Dạ phân phó, Hoàng Ngưu Long lôi kéo xe ngựa liền chạy đến.
Lý Thất Dạ ngồi ở trên xe ngựa, thuận tay đem dây cương giao cho Tử Yên phu nhân, mà Tử Yên phu nhân ngơ ngác một chút, sau đó cũng tự nhiên tiếp nhận dây cương.
Lý Thất Dạ ngồi ở trong xe ngựa, Tử Yên phu nhân ngồi ở bên cạnh, tay cầm dây cương, một bộ tư thế lái xe.
- Về sau hoàng ngưu liền là thủ hộ thần thứ hai của Cự Trúc quốc.
Ngồi ở trong xe ngựa, Lý Thất Dạ nói với Tử Yên phu nhân.
Tử Yên phu nhân nghe nói như thế, không khỏi vì đó khẽ giật mình, rất là ngoài ý muốn. Phải biết, thủ hộ thần của một nước, cũng không phải sinh linh gì đều có thể tùy tiện trở thành thủ hộ thần.
Bò....ò...
Nghe được Lý Thất Dạ nói, Hoàng Ngưu Long kêu một tiếng, rõ ràng là mười phần không tình nguyện.
Hoàng Ngưu Long phản ứng càng làm cho Tử Yên phu nhân ngoài ý muốn. Phải biết, Cự Trúc quốc thủ hộ thần của bọn hắn chính là Cự Trúc, xưng là thần linh, chính là tồn tại Thần Hoàng, nhưng mà con Thủy Ngưu trước mắt này vậy mà không nguyện ý trở thành Cự Trúc quốc thủ hộ thần của bọn hắn, cái này để người ta cảm thấy quá khinh thường.
- Yên tâm đi, về sau ngươi vẫn là tọa kỵ của ta, đương nhiên, ấn ký của ngươi cũng chỉ sẽ một nửa lưu lại Cự Trúc quốc, một nửa khác ta sẽ vì ngươi tìm tới nơi đi tốt hơn, đây là một môn song quật.
Đối với Hoàng Ngưu Long bất mãn, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra.
Bò....ò...
Lúc này, Hoàng Ngưu Long lại kêu một tiếng, hiển nhiên hiện tại nó mới thoả mãn Lý Thất Dạ an bài.
Tử Yên phu nhân không khỏi vì đó sợ hãi thán phục, con Thủy Ngưu trước mắt không đáng chú ý này hoàn toàn chính xác tràn đầy linh tính, mà Lý Thất Dạ nhìn thần thái của nàng, hắn cười lắc đầu, nói ra:
- Ngươi quá coi thường Hoàng ngưu, tương lai nó sẽ hóa thành Chân Long, hiện tại nó chỉ bất quá là không cách nào vượt qua đạo khảm cuối cùng, nếu như một khi nó đột phá huyết thống gông xiềng, liền có thể phản tổ thành Long, đương nhiên, cũng có thể hóa thành Quỳ Ngưu vô thượng.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Tử Yên phu nhân không khỏi trở nên khiếp sợ, động dung mà nhìn Hoàng Ngưu Long trước mắt. Ngay từ đầu nàng liền biết đầu Thủy Ngưu trước mắt này mười phần linh tính, nhưng mà không nghĩ tới sẽ cường đại đến tình trạng như thế.
Phải biết, bất luận là Chân Long hay Quỳ Ngưu, đó là Thần thú chân chính, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, mà Hoàng Ngưu Long hóa thành Thần thú chân chính chỉ còn một bước cuối cùng, nó cường đại có thể nghĩ.
Hoàng Ngưu Long lôi kéo xe ngựa đi ra u cốc, hành tẩu ở bên trong Thiên Tùng Sơn, bất luận là u cốc hang sâu, hiểm phong kỳ nhạc, Hoàng Ngưu Long lôi kéo xe ngựa như giẫm trên đất bằng, không vội không chậm.
Trên thực tế, Hoàng Ngưu Long căn bản không cần người đến đánh xe, chỉ cần Lý Thất Dạ phân phó một câu, nó liền có thể kéo Lý Thất Dạ đến địa phương muốn đi. Người phu xe Tử Yên phu nhân này chỉ là ngồi ở bên cạnh tương bồi mà thôi, hoàn toàn không cần ngự sử Hoàng Ngưu Long.
Thiên Tùng Sơn, làm một trong tám đầu đại mạch, đất đai cực kỳ rộng lớn, đại địa nghìn vạn dặm, vô số u cốc kỳ phong, ở chỗ này, hiểm cảnh cùng cảnh quang đẹp không sao tả xiết.
Ở chỗ này, từng dãy núi chập trùng, có thần phong cao ngất trong mây, cũng có khe rãnh sâu u thần bí; ở chỗ này, cổ thụ kình thiên, lão đằng víu núi, có linh chi tiên thảo; ở chỗ này, có hạc minh loan gáy, có hổ khiếu giao lặn. . .
Thiên Tùng Sơn vô cùng rộng lớn, thực sự muốn đi dạo, phong cảnh nơi này mười ngày mười đêm cũng đi dạo không hết. Mà Hoàng Ngưu Long lôi kéo xe ngựa không nhanh không chậm, trèo núi vượt khe, tựa như đất bằng.
Lý Thất Dạ ngồi ở trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, hắn một bộ lười biếng, giống như ngủ không được ngon giấc, lúc này thoạt nhìn như là đang ngủ bù vậy.
- Thiếu gia không phải muốn xem cảnh đẹp của Thiên Tùng Sơn sao?
Tử Yên phu nhân ngồi ở bên cạnh gặp Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần, một đường đi xuống ngay cả mí mắt cũng không có vẩy một cái, căn bản không có thưởng thức cảnh đẹp nơi này, nàng không khỏi ôn nhu nói.
Lúc này Lý Thất Dạ mới vẩy mí mắt một cái, nhìn Tử Yên phu nhân, cười nhạt một tiếng nói ra:
- Tử Yên, với ta mà nói, cảnh đẹp không phải dùng con mắt đến xem, mà là dùng tâm đến xem, dùng tâm đến cảm thụ, mới biết được nơi này đại địa lớn bao nhiêu, dùng tâm đến xem, mới biết được nơi này có huyền diệu cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.