Đế Bá

Chương 1251: Thiếu nữ thần bí (2)




Phanh, phanh, phanh.
Một hơi tam kích, nữ tử thần bí tính tình nóng nảy vô cùng, xuất thủ như mưa to gió lớn, ba chiêu một mạch mà thành, hơn nữa ba chiêu đều là Đế thuật của đế thống tiên môn khác biệt, có Dược quốc, có Tiễn gia, có Tiễn Long thế gia!
Tứ Nhãn Long Kê cũng xác thực khó lường, bốn mắt hắn quang mang quét ngang, chặn ba chiêu Đế thuật này.
- Hừ, không khỏi là hóa đá sao, có gì đặc biệt hơn người, xem ta.
Nữ tử thần bí hừ lạnh một tiếng, ba chiêu thoáng qua một cái, nàng liền nhìn ra huyền diệu của đôi mắt Tứ Nhãn Long Kê, nàng cũng là tú mục khẽ đảo, trong nháy mắt bắn ra quang mang, "Tư" một tiếng, Tứ Nhãn Long Kê bị dọa sợ lập tức hóa đá.
- Hừ, ta liền nói có gì đặc biệt hơn người a, dạng hóa đá này ta vừa học liền biết.
Sau khi hóa đá Tứ Nhãn Long Kê, nữ tử thần bí đắc ý phủi tay.
"Soạt" một tiếng, ở thời điểm này hóa đá trên người Tứ Nhãn Long Kê vỡ vụn, hắn chung quy là người Long Kê tộc, dạng hóa đá này khốn không được hắn.
- Ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ?
Lúc này, Tứ Nhãn Long Kê nhìn lấy nữ tử thần bí, cũng không khỏi hãi nhiên thất sắc, như là nhìn thấy quỷ, lui về sau mấy bước.
Mặc dù nói, thế gian đã từng có rất nhiều tu sĩ học trộm công pháp của người khác, bất quá, rất nhiều học trộm cũng chỉ bất quá là học được da lông mà thôi. Nhưng mà, Long Kê tộc hóa đá là hoàn toàn không đồng dạng, bởi vì đây là thiên phú thần thông của Long Kê tộc bọn hắn, đây là đồ vật người khác học trộm không đến.
Nhưng mà, nữ tử thần bí trước mắt này vậy mà ba chiêu qua đi, liền có thể học trộm Long Kê tộc hóa đá của bọn hắn, đây quả thực là quá kinh khủng, đối với nàng mà nói, thế gian còn có bí mật sao?
- Hừ, thế gian có quỷ xinh đẹp như bản cô nương sao?
Nữ tử thần bí mười phần đắc ý nói.
Ở thời điểm này, Tiễn Vô Song từ bên trong đi tới, sau khi nàng nhìn thấy nữ tử thần bí, ánh mắt liền nhằm chằm chằm nữ tử thần bí.
Thời điểm Tiễn Vô Song cùng nữ tử thần bí cùng ở một phòng, để trong phòng sáng lên không ít, trong lòng Thiết Lan cũng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lúc này, ở trước mặt Tiễn Vô Song cùng nữ tử thần bí, bất luận nữ tử xinh đẹp như thế nào đều sẽ tự ti mặc cảm, cảm thấy không bằng.
Song thù như là minh châu, chiếu sáng toàn bộ phòng ốc, trong lúc nhất thời tựa như tranh đẹp khoe sắc. Hai nữ tử đều có đặc sắc, mỗi người mỗi vẻ.
Tiễn Vô Song cũng là mỹ nữ tuyệt thế, luận dung mạo, nàng hoàn toàn không thua nữ tử thần bí, thậm chí có thể coi là hơn một chút, nhưng mà, luận dáng người, Tiễn Vô Song không bằng nữ tử thần bí, dáng người của nữ tử thần bí tuyệt đối là sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, có vô tận phong tình.
Trong nữ tử bên người Lý Thất Dạ mà nói, cũng chỉ có Trần Bảo Kiều mới có thể cùng nữ tử thần bí phân cao thấp.
- Ha ha, Tiễn Vô Song, ngươi cũng ở nơi đây, vừa vặn, bản cô nương đang muốn cùng ngươi đọ sức tiễn thuật đây này.
Nhìn thấy Tiễn Vô Song, nữ tử thần bí cười lớn một tiếng nói ra.
Tiễn Vô Song từ trước đến nay đều cao ngạo vô cùng, quản chi là đối mặt nữ tử thần bí trước mắt không có thua kém mình chút nào, nàng cũng vẫn là cao ngạo vô cùng, nàng lạnh lùng nhìn nữ tử thần bí một chút, cười lạnh nói ra:
- Long Kinh Tiên, ai muốn cùng ngươi đọ sức tiễn thuật. Ngươi không phải trốn ở trong nhà học ôn nhu sao? Tại sao lại trốn ra được.
- Hừ, ai nói bản cô nương phải học ôn nhu, bản cô nương vẫn luôn là vô cùng dịu dàng.
Nữ tử thần bí lời vừa nói ra, thần thái nàng thu vào, ở thời điểm này, nàng tựa như biến thành người khác.
- Tiễn Vô Song, lời này của ngươi coi như nói sai, ta là đi ra giải sầu một chút, thực sự không phải là trốn ra.
Lúc này, nữ tử thần bí đã không có loại nóng bỏng, loại bá đạo vừa rồi kia, lập tức trở nên ôn nhu, lập tức tựa như biến thành người khác.
Vừa rồi nữ tử thần bí, liền là một thiếu nữ hoạt bát mà nóng bỏng, mà lúc này, nữ tử thần bí trước mắt, là ung dung như vậy, là nhã nhặn lịch sự như vậy, nhu tình như nước.
Lúc này nữ tử thần bí trước mắt như là thiên kim công chúa cao quý mà ôn nhu, loại quý khí kia, loại nhã khí kia, không cách nào dùng bút mực để hình dung, đặc biệt là khi nàng ôn nhu, đôi mắt sáng tỏ lại động lòng người kia câu nhân hồn phách, giống như bất luận kẻ nào cũng sẽ bị đôi mắt kia của nàng hoà tan đi.
Nhìn thấy một màn dạng này, bất luận là Tứ Nhãn Long Kê hay là Thiết Lan, đều lập tức nhìn ngây người, nữ tử thần bí trước mắt, cũng tức là Long Kinh Tiên, nàng chuyển biến cũng quá nhanh đi, đơn giản tựa như biến thành một người khác.
Tiễn Vô Song cũng bị bộ dáng của Long Kinh Tiên làm có chút im lặng, nàng lạnh lùng nhìn Long Kinh Tiên một chút, nói ra:
- Long Kinh Tiên, người nào không biết ngươi là một quả ớt nhỏ, ít ở trước mặt ta giả ôn nhu.
- Hừ, Tiễn Vô Song, ta có phải quả ớt nhỏ hay không mắc mớ gì tới ngươi.
Long Kinh Tiên lập tức phản kích nói ra:
- Lại nói, ta coi như là quả ớt nhỏ cũng so với ngươi cái giả Phượng Hoàng này tốt, cắt.
Tại thời khắc này, Long Kinh Tiên lại biến trở về nữ tử nóng bỏng vừa rồi kia, loại chuyển biến nhân vật này, để cho người ta nhìn trợn tròn mắt, đây quả thực giống như là diễn kịch.
- Giả Phượng Hoàng?
Tiễn Vô Song cười lạnh nói:
- Không phục liền đến qua mấy chiêu, để ngươi nhìn một chút bản tiểu thư là thật Phượng Hoàng hay là giả Phượng Hoàng!
- Hừ, có gì đặc biệt hơn người, qua mấy chiêu liền qua mấy chiêu, bản cô nương cũng không phải không có lĩnh giáo qua tiễn thuật của ngươi.
Long Kinh Tiên cũng lập tức phản kích, ngạo khí mà nóng bỏng.
Hai người vừa chạm vào lại phát, lập tức tràn đầy mùi thuốc súng, bầu không khí trong phòng lập tức khẩn trương lên. Còn những người khác ở đây, như Tứ Nhãn Long Kê, như lão ba ba, đều không dám lên tiếng, nữ nhân bão nổi, ai dám nhúng tay, hai người bọn họ cũng không khỏi rụt cổ một cái, để tránh bị tai bay vạ gió.
- Hai vị, muốn đánh ra ngoài đánh, không nên làm hỏng phủ đệ của người ta.
Đối với Tiễn Vô Song cùng Long Kinh Tiên giương cung bạt kiếm, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhàn nhã nói ra.
Lúc này, Long Kinh Tiên nhìn lấy Lý Thất Dạ, sau đó lại nhìn Tiễn Vô Song một chút, nàng tú mục chuyển một cái, có chút tinh quái nói ra:
- Uy. Ngươi cùng Tiễn Vô Song là quan hệ như thế nào?
- Một, ta không gọi uy, ta gọi Lý Thất Dạ, tiểu cô nương phải có lễ phép; hai, ta cùng với nàng là quan hệ như thế nào, cái này chỉ sợ cùng ngươi không có quan hệ gì.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhàn nhã nói ra.
Mà Long Kinh Tiên tú mục xoay chuyển, có ba phần nghịch ngợm, có bảy phần cổ quái, cười nói ra:
- Tốt, tốt, ta đã biết, vậy ta gọi ngươi là Thất Dạ ca đi.
- Ách…
Đối với cách gọi này của Long Kinh Tiên, Lý Thất Dạ có chút nổi da gà, hắn khoát tay nói ra:
- Miễn đi, nghe buồn nôn vô cùng, hoặc là gọi ta thiếu gia, hoặc gọi là Lý Thất Dạ. Ai muốn làm Thất Dạ ca của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.