Đế Bá

Chương 1253: Long hổ quân vương (1)




Đối với Long Kinh Tiên, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Chỉ là việc nhỏ, cần gì phải đi Ngự Thú thành ngươi nằm vùng, bấm tay tính toán liền có thể tính ra.
- Thôi đi, Lý gia đại thiếu gia, chớ ở trước mặt ta giả thần giả quỷ.
Long Kinh Tiên tức giận lườm Lý Thất Dạ một chút, nói ra:
- Ngươi đã biết bản cô nương là Tiên mệnh, nên minh bạch rất nhiều chuyện không thể gạt được hai mắt của bản cô nương.
Đối với Long Kinh Tiên tự tin, Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, lắc đầu nói ra:
- Tiểu nha đầu, lời nói này quá tự tin rồi. Đại đạo đằng đẵng, thiên phú không có nghĩa là hết thảy. Vạn cổ đến nay, người kinh tài tuyệt diễm nhiều lắm. Lấy ngươi tới nói, ngươi là Tiên mệnh lại như thế nào, ngươi tương lai tạo hóa chưa chắc có thể siêu việt hai vị Tiên Đế của Ngự Thú thành các ngươi. . .
- . . . Vô địch thiên hạ, không ở chỗ thiên phú, mà ở đạo tâm. Luận thiên phú, năm đó Hồng Thiên Nữ Đế còn kém rất xa vô số thiên tài ngay lúc đó, nhưng mà, ngươi biết không, ở phía sau, Hồng Thiên Nữ Đế trấn áp chư thiên, vào lúc đó vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cuối cùng cũng chỉ bất quá là một đống khô cốt để nàng thông hướng con đường Tiên Đế mà thôi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn lấy Long Kinh Tiên, cười lắc đầu nói ra:
- Tiểu nha đầu, ngươi là Tiên mệnh hoàn toàn chính xác không tầm thường, bất quá, trong mắt của ta, cũng chỉ có thể nói là tiên thiên tốt số mà thôi. Nếu như ngươi không hảo hảo cố gắng, tương lai cũng là kẻ vô tích sự! Lãng phí Tiên mệnh không tầm thường một cách vô ích mà thôi!
- Hừ, ít thuyết giáo ta.
Long Kinh Tiên tức giận nói:
- Ai nói bản cô nương muốn vô địch thiên hạ, bản cô nương lại không nhất định phải trở thành Tiên Đế mới có ý tứ, bản cô nương muốn làm thế nào, liền làm thế đó!
- Lời nói này có chút đạo lý.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Bất quá nha, cái chuyện không đâu này liên quan gì tới ta, ta cũng không phải người Ngự Thú thành của ngươi, không tới phiên ta đến quan tâm.
Sau khi Long Kinh Tiên đi tới Thiết gia, lại ở lại nơi này. Thiết gia phủ đệ lớn như vậy, Long Kinh Tiên ở lại cũng không có cái gì, nhiều nàng một cái không nhiều, ít nàng một cái không thiếu, nhưng mà, hết lần này tới lần khác nàng cùng Tiễn Vô Song phong châm đối lập, hai người các nàng có chút thủy hỏa bất dung, vừa thấy mặt chính là muốn cãi nhau, hai nữ hài tử này ở trong Thiết gia, lập tức để Thiết gia quạnh quẽ náo nhiệt lên.
Tiễn Vô Song cùng Long Kinh Tiên cãi nhau, đây đối với Lý Thất Dạ mà nói cũng không có gì, mà lão ba ba cùng Tứ Nhãn Long Kê liền không khỏi lẫn mất xa xa, hai nữ nhân này cũng không phải bọn hắn có thể chọc nổi.
Long Kinh Tiên đến Thiết gia còn không có hai ngày, Thiết gia lại tới một nhân vật không tầm thường, người này một bước bước vào Thiên Hỏa huyện, liền làm cho người ta cảm nhận được một cỗ khí thế hoàn toàn khác nhau.
- Có người đến.
Tứ Nhãn Long Kê cũng cảm nhận được cỗ khí tức kia, không khỏi trông về phía xa nói.
Thời điểm cỗ khí tức này xuất hiện, Long Kinh Tiên không khỏi biến sắc, xoay người bỏ chạy, nhưng mà, nàng còn không có chạy trốn tới cửa ra vào, liền có một người chặn đường đi.
Một trung niên hán tử đứng ở cửa ra vào, chặn muốn Long Kinh Tiên đào tẩu, người trung niên hán tử này thân mang một thân áo dài Long Hổ tương giao, mặc dù quần áo trên người hắn mộc mạc, nhưng mà không có bất kỳ người nào dám khinh thị hắn, trên người hắn phát ra một cỗ hoàng khí mênh mông, tựa như hắn là Hoàng giả ngồi cao trên mây.
Hơn nữa, trên người hắn ẩn ẩn tản mát ra thanh âm Long Hổ, tựa như có Chân Long cuộn ở trên người hắn, có Bạch Hổ theo bên người hắn, tiếng long ngâm hổ khiếu, để bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn, cũng không khỏi bị tiếng long ngâm hổ khiếu trên người hắn chấn nhiếp.
- Long Hổ Quân Vương!
Nhìn thấy trung niên hán tử ngăn trở đường đi của Long Kinh Tiên, Tứ Nhãn Long Kê cũng không khỏi giật mình nói ra.
- Ngự Thú thành chủ!
Nghe được cái tên "Long Hổ Quân Vương" này, lão ba ba nghe qua uy danh kia không khỏi toàn thân sợ run cả người, toàn bộ thân thể trốn vào bên trong giáp xác.
- Tiểu Tiên, ngươi đây là muốn chạy trốn tới đâu đây hả?
Trung niên hán tử chặn Long Kinh Tiên lại, cười cười, ở giữa thần thái lộ ra tường hòa cùng yêu chiều.
- Cha, ta chỉ là đi dạo một chút, giải sầu một chút mà thôi, nơi nào là trốn chứ.
Long Kinh Tiên lập tức cười hì hì nói.
Trung niên hán tử trước mắt chính là phụ thân của Long Kinh Tiên, cũng là Ngự Thú thành chủ, được người xưng là Long Hổ Quân Vương, ở đời trước, hắn là thiên tài chói mắt nhất Thạch Dược giới.
Long Hổ Quân Vương nở nụ cười, nói ra:
- Hiện tại ngươi cũng giải sầu đủ rồi, nên cùng ta trở về. Đừng cho bọn người Tôn trưởng lão khó xử, ngươi cũng phải thay bọn hắn suy nghĩ một chút, bọn hắn cả ngày đi theo ngươi chạy khắp thế giới cũng không dễ dàng, còn phải mỗi ngày đề phòng ngươi chạy trốn.
Long Hổ Quân Vương là đại nhân vật chấp chưởng lấy Ngự Thú thành một môn song đế, hơn nữa, ở đời trước, hắn cũng là nhân vật uy hiếp thiên hạ. Bất quá, ở trước mặt nữ nhi của mình, hắn lại là một người cha hiền.
- Ta mới không muốn trở về đây này.
Long Kinh Tiên đem đầu lắc giống như trống bỏi, nói ra:
- Sau khi trở về, các ngươi lại để cho ta tu luyện cái này, lĩnh hội cái kia, cái này rất không có ý tứ, ta cũng không phải khôi lỗi.
Long Hổ Quân Vương nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Chư lão cũng là vì tốt cho ngươi, dạng thiên phú như ngươi, nếu không cố gắng tu luyện, cái kia chính là phung phí của trời, huống chi, vì ngươi, toàn bộ Ngự Thú thành đã bỏ ra rất nhiều, ngươi cũng cần phải hồi báo Ngự Thú thành.
Long Kinh Tiên chính là Tiên mệnh, đây đối với Ngự Thú thành mà nói, nàng là vô giới chi bảo, có thể nói, nàng từ nhỏ liền là tu luyện công pháp tốt nhất, có được bảo vật tốt nhất.
Mặc dù nói, Ngự Thú thành là đế thống tiên môn mười phần điệu thấp, nhưng mà, chư lão của Ngự Thú thành đối với Long Kinh Tiên y nguyên gửi kỳ vọng cao, ở Ngự Thú thành chư lão xem ra, chỉ cần Long Kinh Tiên nguyện ý cố gắng tu luyện, siêu việt Diệp Khuynh Thành đây không phải việc khó gì.
Nhưng mà, Long Kinh Tiên lại vẫn không thích tu luyện, thường thường vụng trộm chạy ra Ngự Thú thành, chạy loạn khắp thế giới, cái này khiến chư lão Ngự Thú thành cũng không có cách nào cầm nàng.
Long Kinh Tiên thật vất vả chạy ra Ngự Thú thành, bây giờ bị phụ thân nàng ngăn lại, nàng đương nhiên không nguyện ý bây giờ đi về, tú mục tinh quái của nàng chuyển một cái, nàng lộ ra tiếu dung, lúc này, nàng lộ ra là ấm nhàn hiền tuệ như vậy. Nàng vậy mà khoác lên cánh tay của Lý Thất Dạ đang đứng ở một bên xem náo nhiệt.
- Cha, ta không trở về.
Long Kinh Tiên kéo cánh tay Lý Thất Dạ nói:
- Nữ nhi muốn gả, về sau không trở về Ngự Thú thành nữa.
- Ách…
Long Kinh Tiên nói như vậy lập tức làm bọn người Thiết Lan ở bên cạnh xem náo nhiệt ế trụ, bọn hắn đều lập tức trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.