Đế Bá

Chương 1260: Thiên Vực phế tích (1)




Ở chư lão Đề Thiên Cốc xem ra, Kim Ô Thái tử là thua thiệt Diệu Thiền, mặc dù nói, Diệu Thiền không có nói qua muốn gả cho Kim Ô Thái tử, nhưng, tâm tư của Diệu Thiền, chư lão Đề Thiên Cốc đều biết.
Cứ như vậy, vấn đề liền đến, Diệu Thiền làm ra sinh hi lớn như vậy, nếu như Kim Ô Thái tử không cưới Diệu Thiền, cái này tựa hồ là có lỗi với Diệu Thiền.
Điểm này, liền để trong nội tâm Kim Ô Thái tử đặc biệt không thoải mái! Dù hắn biết Diệu Thiền vì hắn làm rất nhiều chuyện, rời khỏi tranh đoạt truyền nhân, vì hắn quản lý Đề Thiên Cốc, vì hắn bày mưu tính kế, nhưng mà, trong nội tâm Kim Ô Thái tử vẫn là mười phần không thoải mái.
Đối với Kim Ô Thái tử, trong lòng của hắn rất không muốn nhắc tới Diệu Thiền, thậm chí là né tránh Diệu Thiền.
Cho nên, hiện tại Diệp Khuynh Thành vừa nhắc tới Diệu Thiền, dù Kim Ô Thái tử y nguyên nâng cốc ngôn hoan, nhưng trong nội tâm không khỏi có chút không thoải mái, may mắn, Diệp Khuynh Thành cũng không có nói Diệu Thiền nhiều, hai người ăn uống linh đình, tận tán phiếm nam hải bắc.
- Nghe nói Tiễn gia thiên kim cũng tới Thú Vực.
Sau mấy chén rượu ngon vào trong bụng, Diệp Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
- Có chỗ nghe thấy, nghe đồn nàng đi cùng với Lý Thất Dạ!
Nói tới việc này, ánh mắt Kim Ô Thái tử phát lạnh, nói ra.
Mặc dù Diệu Thiền đối với Kim Ô Thái tử là một lòng say mê, nhưng mà, Kim Ô Thái tử lại càng muốn trốn tránh Diệu Thiền, kể từ đó, hắn thích Tiễn Vô Song cao ngạo như Phượng Hoàng.
Diệp Khuynh Thành cười lắc đầu, nói ra:
- Tiễn Vô Song là tính tình tiểu hài tử, biết người không rõ, chỉ bất quá nhất thời bị Lý Thất Dạ mê hoặc mà thôi. Kim Ô huynh yên tâm đi, chỉ cần thời gian lâu, Tiễn Vô Song sẽ rõ ràng, người như Lý Thất Dạ, đó là căn bản không xứng với nàng, chỉ có thiên tài như Kim Ô huynh mới là nơi trở về của nàng.
Mặc dù Diệp Khuynh Thành nói như vậy là đang an ủi Kim Ô Thái tử, nhưng mà, trong nội tâm Kim Ô Thái tử nghe rất khó chịu, Tiễn Vô Song cho tới nay đều là cao ngạo vô cùng, năm đó hắn vì truy cầu Tiễn Vô Song, là ở Dược Vực dừng lại thật lâu, vì lấy niềm vui của Tiễn Vô Song, có thể nói là sử xuất tất cả vốn liếng, nhưng mà, Tiễn Vô Song đối với hắn vẫn luôn là rất lãnh đạm.
Hiện tại Tiễn Vô Song vậy mà cùng Lý Thất Dạ đi chung một khối, có thể làm cho trong lòng của hắn dễ chịu sao? Cho nên, Diệp Khuynh Thành càng an ủi hắn, trong lòng của hắn liền càng không thoải mái, giống như Tiễn Vô Song cùng Lý Thất Dạ song túc song phi đã thành sự thật.
- Hừ, Lý Thất Dạ một cái vô tri tiểu nhi cũng dám xưng hung nhân, không biết tự lượng sức mình.
Đầu tiên là nói Diệu Thiền, trong nội tâm Kim Ô Thái tử không thoải mái. Hiện tại bàn lại Tiễn Vô Song, cái này khiến trong nội tâm Kim Ô Thái tử càng không phải tư vị. Mấy chén rượu ngon vào trong bụng, Kim Ô Thái tử không khỏi có chút ép không được hỏa khí trong nội tâm.
- Kim Ô huynh chính là thiên tài chảy xuôi theo huyết thống Yêu Thần, cao quý vô song, chỉ là một Lý Thất Dạ đáng là gì.
Diệp Khuynh Thành cười nói ra:
- Chuyện như vậy, Kim Ô huynh cũng không cần để ở trong lòng, nữ hài tử không khỏi sẽ có thời điểm phạm hồ đồ, chờ nàng tỉnh táo lại, mới biết được ai mới là nơi trở về của mình. . .
- . . . Kim Ô huynh ưu tú vô cùng, chỉ cần có kiên nhẫn, tương lai thời điểm đạp vào Thiên Đạo, uy hiếp Cửu Giới, chỉ là một Lý Thất Dạ, cái kia chính là ảm đạm phai mờ, Tiễn Vô Song cũng sẽ vì thần tư vô địch của Kim Ô huynh mà khuynh đảo, tự về Kim Ô huynh ôm ấp.
Diệp Khuynh Thành an ủi Kim Ô Thái tử nói.
- Diệp huynh, ngươi xem trọng Lý Thất Dạ, chỉ bằng một cái Lý Thất Dạ, cần gì đợi tương lai. Liền là hôm nay, ta liền có thể hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Lúc này, Kim Ô Thái tử rượu vào khí ra, ngạo nghễ cười lạnh nói.
Diệp Khuynh Thành nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Kim Ô huynh, thực sự không phải là nói ta đối với ngươi không có lòng tin, Kim Ô huynh nhu hợp sở trường hai nhà, đương thời không ai bằng. Nhưng mà, Lý Thất Dạ này, quỷ kế đa đoan, âm mưu vô số, Kim Ô huynh đi gặp Lý Thất Dạ, chỉ sợ sẽ trúng bẫy của hắn.
- Diệp huynh yên tâm, ta cũng chỉ là gặp Lý Thất Dạ một chút mà thôi, cũng không phải giết chóc thiên hạ gì, cũng không phải nói khai chiến, âm mưu bẫy rập gì, cái kia thực là quá mức cẩn thận.
Kim Ô Thái tử vừa cười vừa nói.
- Cũng không phải nói như vậy.
Diệp Khuynh Thành khuyên nói:
- Nên có tâm phòng bị người, cẩn thận một chút luôn luôn tốt hơn. Bằng vào ý kiến của ta, Kim Ô huynh nên để cho Diệu Thiền tiên tử cùng ngươi đi, có Diệu Thiền tiên tử, coi như Lý Thất Dạ muốn dùng thủ đoạn gì, đó cũng là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
- Diệp huynh lời ấy nói quá rồi.
Kim Ô Thái tử cười khoát tay nói:
- Nếu như ta thực tình muốn bãi bình Lý Thất Dạ, cần gì Diệu Thiền sư tỷ ta tương trợ, một mình ta có thể hoàn thành.
- Đã như vậy, chúng ta không nói việc này, đến, đến, đến, uống rượu.
Diệp Khuynh Thành cười lắc đầu, sau đó châm rượu cho Kim Ô Thái tử.
Diệp Khuynh Thành cùng Kim Ô Thái tử nâng ly, uống đến cuối cùng, Kim Ô Thái tử mang theo vài phần chếnh choáng cáo từ rời đi.
Nhìn qua bóng lưng Kim Ô Thái tử đi xa, Diệp Khuynh Thành lộ ra nụ cười nhàn nhạt, phân phó tâm phúc bên người nói:
- Để Phi Vân Tôn Giả lưu ý thêm động tĩnh của Đề Thiên Cốc, thời điểm Kim Ô Thái tử đi tìm Lý Thất Dạ, nếu có cơ hội, để Phi Vân Tôn Giả châm lửa thổi gió.
Tâm phúc ưng thuận một tiếng, đem việc này truyền đạt xuống dưới, sau đó không khỏi hỏi:
- Công tử, Kim Ô Thái tử có Diệu Thiền bày mưu tính kế, chỉ sợ hắn sẽ không lỗ mãng đi gây sự với Lý Thất Dạ.
- Điểm này ngươi khỏi lo, nếu như Kim Ô hắn muốn tìm Lý Thất Dạ phiền toái, hắn tuyệt đối sẽ không cùng Diệu Thiền thương lượng.
Diệp Khuynh Thành nhàn nhạt cười nói:
- Tâm tư của hắn ta còn có thể không rõ ràng sao? Càng là nói Diệu Thiền, hắn liền càng không muốn đi cùng Diệu Thiền thương lượng!
Diệp Khuynh Thành chính là muốn khu sói nuốt hổ, đối với hắn mà nói, Kim Ô Thái tử là một cửa đột phá. Mà trong nội tâm Diệp Khuynh Thành biết, Diệu Thiền trí dũng song toàn, nếu có nàng bày mưu tính kế, bất luận là Đề Thiên Cốc, hay là Kim Ô Thái tử, cũng khó trở thành pháo hôi của hắn.
Cho nên, hắn liền cố ý để Kim Ô Thái tử thoát khỏi Diệu Thiền, Kim Ô Thái tử đối với Diệu Thiền càng mâu thuẫn, với hắn mà nói lại càng tốt.
Tại Thú Vực, có một vùng phế tích, mảnh phế tích này so với một cái đại quốc còn muốn khổng lồ, mảnh phế tích này rộng lớn vô biên, chỉ một mảnh phế tích này liền giống như là tự thành thiên địa.
Ở chỗ này, không chỉ có tàn tường đoạn bích, càng có thật nhiều sơn nhạc bị đánh nát, có giang hà bị nấu cạn, có đại địa bị xé nứt, có hư không bị đánh nát, lưu lại lỗ đen vĩnh hằng khó mà ma diệt. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.