Đế Bá

Chương 1272: Dẫn dụ




Nói xong, nha đầu kia cao cao ngóc đầu lên.
Đối với Long Kinh Tiên tự phụ cùng cao ngạo, Tiễn Vô Song hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nàng cũng biết bản sự của Long Kinh Tiên.
Trên một điểm này, coi như Tiễn Vô Song không phục, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận. Long Kinh Tiên có được thiên phú cử thế vô song. Rất nhiều công pháp nàng chỉ nhìn người khác sử dụng qua một lần, nàng liền có thể học trộm, đây là chuyện không có cách nào, ai kêu nàng là trời sinh Tiên mệnh đây.
- Nha đầu, đó cũng không phải một chuyện tốt.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:
- Lấy thiên phú của ngươi mà nói, ngươi đây là đang lãng phí thiên phú của ngươi. Tu luyện, không nhất định nói ngươi tinh thông trăm thuật liền là một chuyện tốt. Ngươi là Tiên mệnh, vạn cổ hãn hữu, cử thế vô song, ngươi căn bản không cần tu luyện nhiều công pháp như vậy. . .
- . . . Đối với ngươi mà nói, chỉ cần ngươi chuyên tu một môn công pháp liền có thể.
Nói đến đây, nhìn Long Kinh Tiên một chút, nói ra:
- Lấy thiên phú của ngươi mà nói, ở trong thời gian ngắn nhất, có thể đem một môn công pháp tu luyện đến cực hạn, lại đem nó đẩy lên một cái đỉnh phong khác. Nhất pháp thông vạn đạo, đây đối với người khác mà nói, này là không thể được. Nhưng mà, đối với ngươi mà nói, lại là đạo hạnh tốt nhất.
- Đạo lý như vậy bản cô nương đương nhiên hiểu.
Long Kinh Tiên không có quan tâm chút nào, nói ra:
- Rất nhiều lão gia tử trong nhà chúng ta đều nói với ta những lời đạo lý nhàm tai này.
- Không, đây không phải lời đạo lý nhàm tai.
Lý Thất Dạ trịnh trọng lắc đầu nói:
- Ngươi sở tu đích thật là bác học, nhưng mà, so với chúng Tiên Đế mà nói, ngươi có được đồ vật thuộc về ngươi sao? Ngươi có vật vạn cổ duy nhất sao? Không có! Liền giống như Hồng Thiên Nữ Đế, nàng có Trấn Đế thuật, liền giống như Phi Tiên Đế, hắn có vô địch Phi Tiên thể. . .
- . . . Ngươi nha, coi như là tu luyện vạn pháp, vậy cuối cùng cũng chỉ bất quá là đại chúng bình thường mà thôi! Đừng bảo là không có đồ vật thuộc về chính ngươi, thậm chí không cách nào siêu việt tiền nhân. Mặc dù nói tu luyện trên trăm Đế thuật, nhưng, lấy Tiễn gia tiễn đạo tới nói, đừng bảo là ngươi không siêu việt được Tiên Đế, ở trên tiễn đạo, ngươi cũng kém xa Vô Song.
Lý Thất Dạ khó được tận tình khuyên bảo như thế, đối với hắn mà nói, Long Kinh Tiên đích thật là nhân tài đáng giá bồi dưỡng, trời sinh Tiên mệnh, tuyệt thế vô song, chỉ cần nàng không ham chơi, chỉ cần nàng không đem tu luyện thành chơi đùa, như vậy, nàng tuyệt đối là kinh diễm vạn cổ, cái gì Diệp Khuynh Thành, căn bản không đáng nhắc tới!
- Ngươi còn lảm nhảm xuống dưới như vậy liền biến thành lão đầu tử.
Long Kinh Tiên hé miệng cười khẽ nói.
Đối với Long Kinh Tiên thái độ không đứng đắn, Lý Thất Dạ lạnh lùng lườm nàng một chút, nói ra:
- Chớ cùng ta cười toe toét, nếu không phải nhìn ngươi là nhân tài có thể đào tạo, ta mới lười cùng ngươi lãng phí miệng lưỡi.
- Được rồi, diện mạo đừng giống lão đầu tử như vậy.
Long Kinh Tiên lập tức kéo cánh tay của Lý Thất Dạ, không có chút đứng đắn nào, cười hì hì nói ra:
- Vạn nhất người khác đều nói ta gả cho một ông già, vậy thì phiền toái.
Long Kinh Tiên thái độ như vậy, để Lý Thất Dạ cũng không khỏi vì đó cười khổ một cái, người khác hận không thể để mình có thiên phú như vậy, mà nàng căn bản là không quan tâm, đây là đang lãng phí thiên phú của mình.
- Nếu như ngươi nghe lời của ta đi tu luyện, ta cũng có thể cho ngươi một kinh hỉ.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một chút, sau đó nhàn nhã nói ra.
- Kinh hỉ? Kinh hỉ như thế nào?
Long Kinh Tiên nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, có chút hứng thú, nói ra:
- Bất quá, ngươi cũng đừng nói đưa ta bảo vật gì, những đồ chơi này bản cô nương còn nhiều.
- Nếu như ngươi nghe ta nói, dựa theo chỉ điểm của ta đi tu luyện, ta dẫn ngươi đi đệ thập giới chơi.
Lý Thất Dạ bắt lấy nhược điểm của Long Kinh Tiên hạ dược.
- Đi đệ thập giới chơi?
Long Kinh Tiên cũng không khỏi ngơ ngác một chút, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Lý Thất Dạ, nói ra:
- Thôi đi, ít đến gạt ta, đừng tưởng rằng bản cô nương chưa thấy qua việc đời, thế gian chỉ có Cửu Giới, căn bản không có Thập Giới!
- Ai nói không có đệ thập giới?
Lý Thất Dạ nhàn nhã vừa cười vừa nói.
Lúc này Tiễn Vô Song không muốn hủy đi đài của Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy Lý Thất Dạ là đang dẫn dụ Long Kinh Tiên, bất quá, gặp Lý Thất Dạ bộ dáng tự tin, nàng cũng không khỏi nói ra:
- Thế gian không có khả năng có đệ thập giới, đệ thập giới, cái kia bất quá là truyền thuyết mà thôi.
- Đúng vậy a, Tiễn Vô Song nói một chút cũng không sai, căn bản không khả năng có đệ thập giới.
Long Kinh Tiên tức giận lườm Lý Thất Dạ một chút, nói ra:
- Đừng tưởng rằng bản cô nương là một thiếu nữ vô tri, muốn dẫn dụ bản cô nương, không có cửa đâu.
- Nếu có đệ thập giới thì sao?
Lý Thất Dạ bình chân như vại nói ra:
- Vạn cổ đến nay, có quá nhiều bí mật không hiểu, nói thí dụ như, phía trên thiên mệnh là cái gì, Tiên Đế nên có kết cục như thế nào, lại nói thí dụ như, mười hai Táng Địa đến tột cùng là cất giấu cái gì?
- Cái này. . .
Lý Thất Dạ nói như vậy, để loại thiên tài trong thiên tài như Long Kinh Tiên cũng không khỏi tim đập thình thịch, vấn đề theo như lời của Lý Thất Dạ, chỉ sợ là bí mật mà rất nhiều Tiên Đế đều muốn biết.
- Ngay cả những bí mật này ngươi cũng không cách nào giải khai, ngươi lại thế nào biết không có đệ thập giới đây?
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn lấy Long Kinh Tiên, lộ ra tiếu dung thần bí.
- Hừ, ít đến hố ta, ta không phải thiếu nữ vô tri, mới không bị ngươi lừa đây này, tuyệt đối không có đệ thập giới.
Long Kinh Tiên tức giận nói ra, mặc dù ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng, rõ ràng là tâm động.
Lý Thất Dạ nhàn nhã cười nói:
- Chờ thời cơ chín muồi, ta mang Vô Song đi đệ thập giới một chút, thấy chút việc đời, đến lúc đó ngươi cũng không nên hối hận a. Ngươi bây giờ làm quyết định còn kịp, nếu như bỏ qua cơ hội như vậy, về sau lại không được. Ngươi thử tưởng tượng, về sau ngay cả Vô Song cũng đi qua đệ thập giới, mà ngươi lại không có đi qua đệ thập giới, đó là sự tình để cho người ta tiếc nuối cỡ nào.
- Nếu như không có đệ thập giới, vậy ta nhất định bóp chết ngươi!
Long Kinh Tiên hừ lạnh vài tiếng, rất có xu thế hướng Lý Thất Dạ giương nanh múa vuốt.
- Ta là một người sống sờ sờ, có thể chạy đi nơi đâu?
Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra tiếu dung nói:
- Lại nói, người bình thường ta mới lười lãng phí biểu lộ, lãng phí tinh lực, ta khuyên ngươi cố gắng, đây không phải đối với ngươi tình hữu độc chung sao?
- Lúc này mới giống tiếng người.
Long Kinh Tiên cười duyên một tiếng, kéo cánh tay của Lý Thất Dạ, lườm Tiễn Vô Song một chút, khiêu khích nói ra:
- Có nghe hay không, Tiễn Vô Song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.