Đế Bá

Chương 1281: Quỳ ngưu (2)




Mai rùa của mình bị Kim Ô Thái tử nắm, lão ba ba lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, hét lên một tiếng, hắn nhát gan, so với ai khác còn rất sợ chết.
Kim Ô Thái tử hai mắt phát lạnh, đang muốn bóp nát lão ba ba, nhưng mà, trong nháy mắt này, "Ông" một tiếng vang lên, một cành trúc nhẹ phẩy mà tới, linh động không nói ra được, phiêu miểu không nói ra được.
Chính là một cành trúc như vậy nhẹ phẩy mà tới, lại làm cho Kim Ô Thái tử biến sắc, ở giữa thạch hỏa điện quang, hắn từ bỏ bóp nát lão ba ba, trong nháy mắt rút lui, trong nháy mắt thoát ly phạm vi cành trúc này bao phủ, không thể không nói, tốc độ của Kim Ô Thái tử đích thật là tuyệt luân vô bỉ.
Lão ba ba rơi xuống đất, trốn khỏi một kiếp. Lão ba ba trốn qua một kiếp là nhanh bước như bay, trong nháy mắt núp ở sau lưng Tứ Nhãn Long Kê, so với ai khác còn tham sống sợ chết.
Lúc này mọi người định nhãn xem xét, xuất thủ cứu lão ba ba chính là Tử Yên phu nhân, lúc này, Tử Yên phu nhân tay cầm một cành trúc. Cành trúc này cũng không thô to, thoạt nhìn rắn chắc cổ lão, trên cây trúc có năm ba lá trúc, lộ ra đặc biệt xanh biếc, sinh cơ dạt dào.
Nhưng tuyệt đối đừng xem nhẹ cành trúc này, cành trúc này là thời điểm Tử Yên phu nhân rời đi Cự Trúc quốc, Cự Trúc quốc thủ hộ thần linh Cự Trúc ban cho nàng, một cành trúc nho nhỏ như vậy, đây chính là có được lực lượng cường đại của Cự Trúc.
Tử Yên phu nhân vốn là tử khí lượn lờ, khi nàng tay cầm cành trúc, càng lộ ra phiêu dật động lòng người, có hàm súc thú vị không nói được, mỹ lệ làm rung động lòng người.
- Tốt…
Kim Ô Thái tử nhìn ba người bọn họ một chút, cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Ba người các ngươi cùng lên một loạt đi, bản tọa đem các ngươi cùng nhau thu thập, miễn cho bản tọa tốn nhiều tay chân, từng bước từng bước tới thu thập!
- Ngươi tính là cái gì? Người bên cạnh ta còn chưa tới phiên ngươi tới thu thập.
Lúc này, một thanh âm thong dong tự tại vang lên, chính là thanh âm thong dong tự tại như vậy, lại lập tức dẫn tới chú ý của những người khác.
Tất cả mọi người nhìn lại, chỉ thấy ba người chậm rãi đến, một nam hai nữ, hai nữ tử tuyệt thế khuynh thành, một nữ tử bên trong còn cưỡi một đầu Thần thú.
Người tới chính là Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chậm rãi đến, mà đi cùng hắn chính là Tiễn Vô Song cùng Long Kinh Tiên, hai tuyệt thế mỹ nữ các nàng bất luận đi tới chỗ nào đều là làm cho người chú mục.
Càng làm cho người chú mục là Long Kinh Tiên, lúc này Long Kinh Tiên cưỡi một đầu Thần thú, đầu Thần thú này độc chân, thân bò, toàn thân nó mang theo thiểm điện, tựa hồ, thiểm điện trên người nó có thể hủy diệt hết thảy. Đầu Thần thú này phát tán ra khí tức đáng sợ, không biết để bao nhiêu người đánh run một cái.
- Má ơi, đây là Thần thú Quỳ Ngưu a!
Nhìn thấy Long Kinh Tiên cưỡi Thần thú, Tứ Nhãn Long Kê lập tức hai mắt sáng ngời, nước bọt chảy ròng, nhưng mà, khi bốn con mắt của hắn nhìn kỹ lại, lầm bầm nói ra:
- Không đúng, Thần thú chân chính không phải như thế.
Long Kinh Tiên cưỡi Thần thú Quỳ Ngưu, dĩ nhiên không phải Quỳ Ngưu còn sống, chẳng qua là một bộ hài cốt Quỳ Ngưu mà thôi. Lý Thất Dạ dùng Tử Chương pháp tắc đem nó đào ra, vốn là, một cỗ hài cốt dạng này, đã mất đi thần tính, không có Tử Chương của Lý Thất Dạ thôi động, không có lực lượng tử vong chèo chống, nó là không có uy lực gì.
Hết lần này tới lần khác Long Kinh Tiên lại quấn quít lấy Lý Thất Dạ, đánh xuống Tử Chương lạc ấn cho hài cốt này, đồng thời trong thức hải của nàng cũng đánh xuống Tử Chương lạc ấn, nàng là mượn huyết khí cường đại của mình ngự lấy cỗ hài cốt kia.
Đồng thời, Long Kinh Tiên còn dùng Đế thuật rèn luyện hài cốt, kể từ đó, cỗ Quỳ Ngưu hài cốt này thoạt nhìn giống như là một đầu Quỳ Ngưu còn sống, cường đại mà đáng sợ.
Mặc dù nói, lúc này, Long Kinh Tiên cưỡi Quỳ Ngưu cũng thật là rất cường đại, nhưng mà, nó cần huyết khí của Long Kinh Tiên duy trì, bất quá Long Kinh Tiên căn bản không quan tâm, nàng vì chơi vui, không quan tâm được mất!
- Cái này, cái này, đây quả thật là Thần thú Quỳ Ngưu sao?
Không ít người ở đây nhìn thấy một màn dạng này, hai chân không khỏi phát run, thì thào nói.
Lúc này, ánh mắt của Kim Ô Thái tử cũng lập tức bị hấp dẫn, hấp dẫn ánh mắt của hắn không phải Long Kinh Tiên cưỡi Quỳ Ngưu, mà là Tiễn Vô Song.
Kim Ô Thái tử vốn là sát cơ lạnh lùng nhìn thấy Tiễn Vô Song, không khỏi lộ ra ưa thích, ánh mắt hắn tham lam nhìn lấy mỗi một chi tiết nhỏ của Tiễn Vô Song.
Đối với hắn mà nói, Tiễn Vô Song cao ngạo như Phượng Hoàng mới là xinh đẹp nhất, coi như xem trăm ngàn lần hắn cũng không ngán. Năm đó, hắn vì nhìn thấy Tiễn Vô Song, thậm chí không tiếc ở Dược Vực dừng lại một đoạn thời gian rất dài.
Đối với Kim Ô Thái tử mà nói, hắn cũng là thấy qua vô số mỹ nữ, tại Thú Vực Nam Cương, thậm chí là cả Thú Vực, không biết có bao nhiêu công chúa Thánh nữ muốn gả cho hắn, hy vọng có thể trở thành nữ chủ nhân của Đề Thiên Cốc.
Mà Diệu Thiền đối với hắn mối tình thắm thiết cũng là một đại mỹ nữ khó lường, mỹ mạo của Diệu Thiền coi như kém Long Kinh Tiên, nhưng mà, vẫn là khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng mà, đối với những mỹ nữ này, thậm chí là đối với Đại sư tỷ vì hắn nỗ lực rất nhiều, Kim Ô Thái tử cũng nhìn không thuận mắt, chẳng thèm ngó tới, lại ưa thích Tiễn Vô Song đối với hắn chẳng thèm ngó tới, đối với hắn không hứng thú!
Mặc dù Tiễn Vô Song đối với Kim Ô Thái tử hoàn toàn không hứng thú, nhưng mà, Kim Ô Thái tử lại mong nhớ đơn phương, thậm chí vì có thể gặp Tiễn Vô Song, một mình xông Tiễn gia, bị Tiễn gia lão tổ bắt lại, cuối cùng là Đề Thiên Cốc ra mặt mới đem hắn mang về.
- Vô song, ngươi cũng ở nơi đây.
Nhìn thấy Tiễn Vô Song, Kim Ô Thái tử giống như là quên đi hết thảy chung quanh, hắn không khỏi lộ ra tiếu dung nói:
- Ta và ngươi liên thủ nhập Bệ Ngạn thú thổ, nói không chừng có thể được đến cơ duyên lớn nhất của Bệ Ngạn thành.
Đối với Kim Ô Thái tử mong nhớ đơn phương, Tiễn Vô Song chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái, đối với Kim Ô Thái tử loại quấn quít chặt lấy này, nàng xem cũng phiền.
- Nha, đây không phải hỏa điểu Đề Thiên Cốc kia sao? Nghe nói sau khi ngươi làm truyền nhân Đề Thiên Cốc, liền đến các nơi truy cầu những nữ nhân khác.
Mà lúc này đây, Long Kinh Tiên nở nụ cười, nói ra.
Khi nàng nhõng nhẽo cười, là đẹp như vậy, là tuyệt thế vô song như vậy, để cho người ta cũng vì đó mê say.
Kim Ô Thái tử ở thời điểm này từ trên người Tiễn Vô Song thu hồi ánh mắt, hắn giả bộ như không nghe thấy Long Kinh Tiên nói, ánh mắt rơi vào trên người Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói ra:
- Ngươi chính là Lý Thất Dạ!
Đang khi nói chuyện, hắn không chút nào che giấu địch ý của mình, bên trong địch ý nồng đậm tràn đầy ghen ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.