Đế Bá

Chương 1321: Trảm Kim Ô đồ Sư Đế (2)




Nhiều hoàng kim sư tử đánh giết mà đến như vậy, đây là khủng bố cỡ nào, là làm người ta kinh ngạc run rẩy cỡ nào, có thể nói, ngàn vạn đầu hoàng kim sư tử đánh giết mà đến , có thể đem một đầu Thần thú đánh giết chia ăn!
- Vạn sư bá thế, đây là bất thế chi thuật của Cổ Sư đế quốc.
Có người nhìn thấy ngàn vạn đầu hoàng kim sư tử vồ giết về phía Lý Thất Dạ, không ai có thể ngăn cản, rất có khí thế gặp thần trảm thần, gặp ma đồ ma, sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch.
Đối mặt ngàn vạn đầu hoàng kim sư tử đánh giết mà đến, Lý Thất Dạ đứng chắp tay, sau đó xòe tay phải ra, trong nháy mắt hóa quyền, trong nháy mắt này, vô tận thời không đều bị Lý Thất Dạ giữ ở trong quyền, khi Lý Thất Dạ lại một lần nữa trương quyền, "Ông" một tiếng, toàn bộ thời không hóa thành lỗ đen vô cùng đáng sợ.
Phanh, phanh, phanh. . .
Giữa thạch hỏa điện quang này, một trận thanh âm băng diệt vang lên, quản chi là ngàn vạn đầu hoàng kim sư tử đánh giết mà đến, đều lập tức bị lỗ đen đáng sợ thôn phệ, hoàng kim sư tử bị thôn phệ, ở trong hắc động lập tức bị xoắn thành mảnh vỡ.
- Không…
Cuối cùng, Cửu Đầu Sư Đế kêu thê lương thảm thiết vang lên, tại thời khắc này, hoàng kim sư tử biến mất, hắn bị lỗ đen xoắn đến huyết nhục văng tung tóe, tiếp theo là trong nháy mắt chôn vùi, ngay cả cặn bã cũng không có lưu lại.
Quyền này chính là do Thôn Thiên Ma Thể một trong thập nhị Tiên thể diễn hóa, quyền này vừa ra, thôn phệ hủy diệt hết thảy, hết thảy đều trốn không thoát quyền này!
- Một đầu bệnh sư mà thôi, cũng dám xưng đế!
Lý Thất Dạ một quyền hủy Cửu Đầu Sư Đế, phong khinh vân đạm nói.
Cửu Đầu Sư Đế coi như là đến chết cũng không biết, luận vật lộn, không có người nào là đối thủ của Lý Thất Dạ, Vạn Đạo Quyền của hắn liền có thể trấn áp hết thảy đối thủ, Trấn Phong Thương Thiên Quyền của hắn càng là vạn thế vô địch, về phần Tiên thể của hắn, cái kia chính là quét ngang hết thảy!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Bệ Ngạn thành yên tĩnh tới cực điểm, không biết bao nhiêu người thời điểm nhìn lấy Lý Thất Dạ, ánh mắt cũng thay đổi, không khỏi trở nên có chút e ngại.
Trước đó, dù mọi người nghe qua truyền thuyết của Lý Thất Dạ, nhưng chỉ sợ rất nhiều người sẽ không sợ Lý Thất Dạ, nhưng mà, hiện tại không đồng dạng, tận mắt thấy Lý Thất Dạ đồ sát, trong lòng mọi người thật sự hiểu, tên trước mắt này, tuyệt đối là một hung nhân coi trời bằng vung, ai dám chọc hắn, hắn liền sẽ diệt ai!
- Đệ nhất hung nhân, quả nhiên là tên đến thực quy!
Có người nhìn lấy Lý Thất Dạ, không khỏi thì thào nói.
Lúc này, Lý Thất Dạ đứng ở trước chủ phủ, nhìn đám người một chút, nói ra:
- Tất cả giải tán đi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, tất cả ốc xá lâu vũ của Bệ Ngạn thành hướng các ngươi mở ra, chỉ cần các ngươi có thực lực cùng cơ duyên liền được, nhưng mà, chủ phủ ai cũng không cần mơ mộng, nơi này ta quyết định!
Coi như là rất nhiều người không cam lòng, nhưng mà, bọn hắn cũng không thể tránh được, dạng hung nhân này ngay cả Đề Thiên Cốc truyền nhân cũng dám giết, còn có ai hắn không dám giết?
Lý Thất Dạ lẳng lặng ngồi ở trước chủ phủ, nhắm mắt dưỡng thần, không còn đi để ý tới những chuyện khác.
Ở thời điểm này mặc dù y nguyên có người đối với chủ phủ chưa từ bỏ ý định, nhưng mà, Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ đó, không người nào dám tiến lên nếm thử, ai cũng không muốn đi sờ cái rủi ro này, nếu bị hung nhân này giết chết, vậy liền quá uổng phí.
Rốt cục, ở dưới Lý Thất Dạ chờ đợi, một chiếc xe ngựa lái vào Bệ Ngạn thành, đây là một cỗ xe ngựa bình thường, thoạt nhìn cũng không có quá nhiều địa phương làm cho người chú mục.
Nhưng khi trên xe ngựa đi xuống một nữ tử, lập tức hấp dẫn ánh mắt vô số tu sĩ trong Bệ Ngạn thành, nhìn thấy nữ tử trước mắt, trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu người vì đó thần hồn điên đảo, không biết có bao nhiêu người vì đó sợ hãi thán phục!
Nữ tử trước mắt, hoàng trụ vô song, tựa hồ nàng là Tiên tử lạc trần gian, tựa như là không ăn khói lửa, cùng nữ tử trước mắt so sánh, nữ tử mỹ lệ đến đâu tựa hồ cũng trở nên tục khí.
- Minh tiên tử…
Có người nhận ra nữ tử trước mắt, thấy được dung nhan tuyệt thế của nàng, thấy được vô thượng phong thái của nàng, trong lúc nhất thời không khỏi vì đó thất hồn lạc phách, thì thào nói.
- Trong truyền thuyết Thạch Dược giới đệ nhất mỹ nhân…
Nhìn thấy nữ tử trước mắt, có người nhịn không được sợ hãi thán phục nói.
Minh Dạ Tuyết, người tới chính là Dược quốc truyền nhân Minh Dạ Tuyết, nàng đến, hấp dẫn vô số ánh mắt, để vô số người vì đó thần hồn điên đảo.
Ở dưới vô số ánh mắt tập trung, Minh Dạ Tuyết đi xuống xe, đi tới trước mặt Lý Thất Dạ, êm ái nói ra:
- Ta đến chậm.
Bất luận thời điểm gì, nàng đều là phong thái tuyệt thế, bất luận là lúc nào, nàng đều là để cho người ta thần hồn điên đảo.
Luận mỹ mạo, Long Kinh Tiên sẽ không thua Minh Dạ Tuyết , bất quá, so với Minh Dạ Tuyết, Long Kinh Tiên luôn luôn ít một chút gì đó. Nếu như nói Long Kinh Tiên là một tinh linh, như vậy, Minh Dạ Tuyết liền là tiên tử dưới ánh trăng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, vì nàng vuốt lấy mái tóc, nói ra:
- Đi vào đi, một ngày này đợi rất lâu rồi, một mực đi lên phía trước, đừng e sợ, ngươi coi như là về nhà, thời điểm ngươi có thể đi đến nhất cuối, ngươi liền có thể lĩnh ngộ chân lý trong đó.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Minh Dạ Tuyết động tác thân mật, không biết có bao nhiêu người vì đó hâm mộ, vì đó ghen ghét. Coi như là thiên tài không ai bì nổi, cũng không có loại cơ hội thân cận Minh Dạ Tuyết này.
Minh Dạ Tuyết nhẹ gật đầu, đôi mắt sáng nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi đã nói muốn cho ta biết một ít chuyện.
- Nha đầu, ta sẽ không lừa gạt ngươi, đáp án ngay ở trước mắt ngươi.
Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung, bao dung, yêu thương, hết thảy đều ở trong tiếu dung này, hắn nói ra:
- Đi theo tâm của mình, đi theo cảm giác của mình, ngươi liền sẽ biết câu trả lời.
Minh Dạ Tuyết nhìn lấy Lý Thất Dạ, hít thở một cái thật sâu, cuối cùng kiên định nhẹ gật đầu, mở ra bộ pháp, hướng chủ phủ đi đến.
Thời điểm Minh Dạ Tuyết bước vào chủ phủ, đại môn nặng nề mở ra, trong nháy mắt, nàng đi vào bên trong chủ phủ.
Tất cả mọi người nhìn lấy hết thảy, có người thậm chí là hận không thể tiến lên. Mượn cơ hội này xông vào bên trong chủ phủ, nhưng mà Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, không người nào dám lỗ mãng.
Sau khi đại môn chủ phủ đóng chặt, Lý Thất Dạ nhìn nhìn nơi xa, Mai Ngạo Nam vẫn không có xuất hiện, bất quá, Lý Thất Dạ cũng không định đi chờ đợi nàng, bởi vì hắn đã cùng thạch nhân nói tốt, thời điểm Mai Ngạo Nam đến, nàng cũng có thể vào.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ ngồi lên xe ngựa, Hoàng Ngưu Long lôi kéo hắn chậm rãi rời Bệ Ngạn thành, ở dưới mọi người chú mục, xe ngựa chậm rãi từ trong tầm mắt mọi người biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.