Đế Bá

Chương 1350: Một quyền nát Diệp Khuynh Thành




Mai Ngạo Nam có được mười một mệnh cung, cái này đã là vạn cổ kỳ tích, chính là vì nàng có được mười một mệnh cung, mới khiến nàng có thể khinh thường đệ nhất nhân như Diệp Khuynh Thành, nhưng mà, hiện tại Lý Thất Dạ lại có được mười ba mệnh cung, loại tồn tại này đơn giản là trấn áp nàng hít thở không thông!
- Làm sao có thể!
Tất cả mọi người nhìn thấy trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ có mười ba mệnh cung, hoàn toàn là bị chấn động, mười ba cái mệnh cung, chưa từng có nghe nói qua, cho dù có rất nhiều người tận mắt thấy, cũng không thể tin được!
Lúc này, chân mệnh của Diệp Khuynh Thành từ bên trong máu tươi đứng lên, tại thời khắc này, coi như hắn có thể còn sống, nhìn lấy Lý Thất Dạ cũng không khỏi có chút sợ hãi, hắn cả đời tự phụ, nhưng mà, Lý Thất Dạ lại đem tự tin của hắn đánh cho phá thành mảnh nhỏ, nát rơi đầy đất!
- Lấy ngươi ba lần bốn lượt tính toán ta, ta cũng đang suy nghĩ có nên không cho ngươi bị chết nhanh như vậy hay không.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Diệp Khuynh Thành thân thể vỡ vụn, chậm rãi nói ra:
- Ngươi quá không thông minh, một viên Minh Kính Thạch, có thể chiếu rọi cổ kim, nhưng xưa nay không có chiếu mình một chút. Ta cho ngươi hết thảy, ngươi lại còn dám bất kính với ta, thật sự là đáng buồn.
- Ngươi nói cái gì!
Diệp Khuynh Thành biến sắc, nhìn lấy Lý Thất Dạ, hắn cũng không nghe rõ Lý Thất Dạ nói.
- Thật đáng buồn, uổng ngươi là một viên Minh Kính Thạch! Lại bị tự đại của mình che đậy gương sáng chi tâm.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Trên một điểm này, Bệ Thạch Tiên Đế so với ngươi có trí tuệ hơn nhiều lắm!
Diệp Khuynh Thành vừa sợ vừa nghi, Lý Thất Dạ lời này hắn nghe như lọt vào trong sương mù, không phải quá rõ ràng, nhưng hắn lại biết một điểm, cùng lai lịch của mình có quan hệ!
Người ở chỗ này, ngoại trừ Minh Dạ Tuyết nghe hiểu một chút ra, những người khác toàn bộ đều không có nghe hiểu. Minh Dạ Tuyết nghiêng đầu tưởng nhớ, một ít chuyện ở thời đại xa xưa hiển hiện trong lòng, từng màn hiển hiện trong lòng tựa như mới hôm qua, đó là một con Âm Nha, đã từng hóa thành một thanh niên nam tử, đã từng mang theo một hòn đá hành tẩu Cửu Giới. . .
Diệp Khuynh Thành danh xưng là Thạch Phong quốc trấn quốc Thần thạch, trên thực tế, hắn đối với lai lịch của mình cũng không phải hết sức rõ ràng, trong lúc mơ hồ có chút cảm ngộ mà thôi.
Diệp Khuynh Thành hắn cũng không biết, tại thời đại xa xôi, Lý Thất Dạ đã từng sát nhập vào bức họa bên trong chủ phủ Bệ Ngạn thành kia, ở nơi đó, hắn lay động đất trời, cuối cùng, từ bên trong nện xuống ba viên Thần thạch.
Trong nháy mắt ba viên Thần thạch bị nện xuống muốn bay đi, hắn làm Âm Nha trong nháy mắt lấy được viên Thần thạch nhất thông minh kia! Hai viên khác đều thành công trốn ra bức họa, trốn ra Bệ Ngạn thành, trốn ra Bệ Ngạn thú thổ!
Hai viên Thần thạch chạy trốn, có một viên bị Dược quốc đạt được, có một viên ở lúc sau bị Thạch Phong Tiên Đế đạt được.
Dược quốc lấy được viên Thần thạch kia, cuối cùng bồi dưỡng được Bệ Thạch Tiên Đế, về phần Thạch Phong Tiên Đế lấy được viên kia, về sau trở thành Thạch Phong quốc trấn quốc Thần thạch, cũng chính là Diệp Khuynh Thành hiện tại.
Về phần viên của Âm Nha kia, hắn một mực mang ở trên thân thể, dùng thiên địa cực khí tốt nhất thế gian uẩn dưỡng nó, lấy tiên tuyền cam lộ tốt nhất bồi dưỡng nó, hắn muốn đem nó bồi dưỡng thành sinh linh vô song nhất vạn cổ đến nay!
Thẳng đến về sau, hắn cùng Hồng Thiên Nữ Đế trở mặt, dự định ngủ say một khoảng thời gian, Bách Thọ Dược Đế liền thỉnh nguyện, Dược quốc hắn nguyện nghiêng cả nước chi lực, lấy linh dược tốt nhất thế gian, lấy linh khí tốt nhất Dược Mạch uẩn dưỡng khối Thần thạch này!
Ở dưới Bách Thọ Dược Đế cầu khẩn, từ tín nhiệm đối với Bách Thọ Dược Đế, cuối cùng, hắn làm Âm Nha đồng ý.
Bách Thọ Dược Đế cũng thật là nói được thì làm được, chí ít, trên một điểm này, Lý Thất Dạ đối với Bách Thọ Dược Đế vẫn là rất thưởng thức, hắn không có quên lời hứa năm đó!
- Làm một viên Minh Kính Thạch, ngươi hẳn phải biết, bản nguyên của ngươi để ngươi không phải trở thành nhân vật mạnh cỡ nào, ngươi tồn tại, không phải là vì vô địch thiên hạ, mà là vì Bệ Ngạn thú thổ này, đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không rõ.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Diệp Khuynh Thành kinh nghi bất định, hắn lắc đầu.
Lý Thất Dạ chậm rãi hướng Diệp Khuynh Thành đi đến, nói ra:
- Hết thảy đều kết thúc, một bước đi nhầm, ngươi vĩnh viễn không có ngày quay đầu!
Diệp Khuynh Thành hãi nhiên, không khỏi lui lại, hắn hét lớn:
- Tiền bối, không nên quên hứa hẹn giữa chúng ta!
Diệp Khuynh Thành vừa dứt lời, trong nháy mắt một bóng người từ trên trời giáng xuống, liền chắn ở trước mặt Diệp Khuynh Thành.
Khi một người này từ trên trời giáng xuống, cả người tản ra khí tức đáng sợ, như là kinh đào hải lãng, mỗi một sợi khí tức đều vuốt rất nhiều người ở đây.
Khi tất cả mọi người thấy rõ ràng người này, không khỏi hít một hơi lãnh khí. Đây là một yêu vật lão hủ đến không thể lại lão hủ, lại là đầu trâu thân người, hơn nữa còn là ba cái chân.
Càng khiến trong nội tâm người ta run lên chính là, trên thân người này tản ra khí tức Thần Hoàng nồng đậm, mỗi một sợi khí tức Thần Hoàng tựa như là từng đạo từng đạo thác trời, có thể áp sập chư thiên.
- Một Thần Hoàng!
Sau khi người này xuất hiện, coi như là Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không khỏi hai mắt ngưng tụ, nhìn chằm chằm lão nhân này.
- Nguyên lai là di nghiệt của Thần Thú Thiên Vực!
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua lão nhân giống quái vật trước mắt, vểnh lên khóe miệng một cái, lộ ra tiếu dung.
Bị Lý Thất Dạ một cái nói toạc ra, lão nhân này cũng ngơ ngác một chút, sau đó âm âm cười một tiếng, nói ra:
- Hiện tại người trẻ tuổi là càng ngày càng khó lường, trăm ngàn vạn năm sau, lại còn có người nhớ rõ lão cốt đầu như ta.
- Người của Thần Thú Thiên Vực sao?
Rất nhiều người nghe được cái tên này cũng không khỏi giật mình kêu lên, bởi vì Thần Thú Thiên Vực đã từng xưng bá Thạch Dược giới mấy thời đại, sau khi Thần Thú Thiên Vực bị diệt, thế gian không còn có đệ tử của Thần Thú Thiên Vực xuất hiện qua, hiện tại đột nhiên toát ra một di lão của Thần Thú Thiên Vực, hơn nữa còn là một Thần Hoàng, này làm sao không đem tất cả mọi người dọa đến kêu to một tiếng.
- Đã từng là một vị lão tổ của Thần Thú Thiên Vực.
Long Hổ Quân Vương kiến thức uyên bác thì thào nói.
- Một đám di nghiệt các ngươi trốn ở trong Thần Cốc chim không thèm ị đã rất khá, chí ít không có ai đi truy sát ngươi. Hiện tại một đám lão cốt đầu các ngươi lại leo ra, cái này thật sự là quá không lý trí.
Lý Thất Dạ nhìn lấy lão nhân này cười một cái nói.
- Đây là sự tình của Thần Cốc chúng ta, không cần ngươi quan tâm.
Lão nhân trầm giọng nói:
- Tiểu bối, chúng ta làm giao dịch, tiểu tử này đối với chúng ta rất trọng yếu, ta muốn dẫn hắn đi, ta cho ngươi chỗ tốt là lúc sau Thần Cốc chúng ta tuyệt không ngăn cản con đường của ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.