Đế Bá

Chương 1387: Người dưới sườn đồi (1)




Ngươi là người nơi nào!
Lão nhân mới vừa rồi còn là tiên khí phiêu dật biến hóa nhanh chóng, hóa thành Thiên Thần vạn trượng, thần uy bao trùm vạn vực, để cho người ta thấy có một cỗ xúc động phục bái.
- Lão đầu, ngươi già thật rồi, điểm này cũng cảm thụ không ra.
Lý Thất Dạ ngồi ở phía trên ngựa gỗ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ta hảo tâm vạn dặm xa xôi tới thăm ngươi như vậy, vậy mà ngươi không nhận ra ta, thật sự là khiến người ta thất vọng.
- Là ngươi…
Rốt cục, đối phương nhận ra Lý Thất Dạ, ở thời điểm này, hết thảy đều biến mất, cái gì Thiên Thần, cái gì tiên lão, cái gì Kim Liên. . . Hết thảy đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sườn đồi y nguyên vẫn là sườn đồi, phía dưới sườn đồi y nguyên hoàn toàn mờ mịt.
- Là ngươi cái con quạ đen chết bầm này…
Rốt cục, phía dưới sườn đồi truyền đến một thanh âm, cái truyền âm này như là gặp ma, nói ra:
- Không thể nào, ngươi cái tử quạ đen này cố gắng bao lâu, đều không có thành công, vậy mà hôm nay để ngươi đoạt lại thân thể!
- Lão đầu, lời này của ngươi nói sai rồi.
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, lắc đầu nói ra:
- Không phải ta không thể đoạt lại nhục thể của ta, cái kia bất quá là vì không muốn để cho người bên cạnh ta vì thế mà nỗ lực thảm trọng mà thôi. Điểm này chính là địa phương khác nhau giữa ta và ngươi, so với ngươi, ta là không so được.
- Ha ha, a, a, lời này chết cười ta, tử quạ đen, mặc dù ta không có hành tẩu thế gian, đối với sự tích biết không nhiều, nhưng mà, không nên quên, ta là người thăm dò qua thức hải của ngươi. Ngươi là hạng người gì, ta còn không rõ ràng lắm sao? Bao nhiêu năm qua đi, người chết trong tay ngươi chỉ sợ là đếm không hết, ngươi đồ sát Cửu Giới, chỉ sợ là máu chảy thành sông, thi cốt như núi.
Phía dưới sườn đồi vang lên thanh âm cười lạnh.
- Lão đầu, lời này của ngươi nói sai, chính xác mà nói, ngươi ta cùng hưởng qua ký ức, hắc, chúng ta lẫn nhau so sánh, ta biết nhiều bí của ngươi mật hơn! Ngươi tối đa cũng chỉ là biết một số bí mật giai đoạn trước của ta, cũng chỉ là dừng ở thời đại xa xôi kia mà thôi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười.
Đối với Lý Thất Dạ nói như vậy, phía dưới sườn đồi vang lên một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên hắn đối với Lý Thất Dạ nói như vậy là hết sức bất mãn.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Hơn nữa, lão đầu, chuyện thứ hai ngươi cũng nói sai, không sai, ta chính là giết người như ngóe, ta có thể vì Cửu Giới đồ sát trăm vạn sinh linh, ta cũng có thể vì Nhân tộc đồ diệt một tộc, thậm chí, vì Nhân tộc, ta có thể hi sinh rất nhiều thứ, nhưng mà, nếu như chỉ vì ân oán cá nhân ta, để bọn hắn thay ta chịu chết, ta làm không được. Bằng không mà nói, ta đã sớm đoạt lại nhục thân, cần gì đợi đến hôm nay?
- Hừ, ai biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ai biết trong lòng ngươi có âm mưu như thế nào, lại có ai biết trong lòng ngươi có vạn thế đại cục như thế nào. Nói không chừng có một ngày, ngươi sẽ cử hành một cái huyết tế vạn thế. . .
Phía dưới sườn đồi vang lên một tiếng cười lạnh nói ra.
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:
- Lão đầu, ngươi không cần nhớ cừu hận năm đó, từ thời đại cổ lão như thế đến bây giờ, ngươi y nguyên không bỏ xuống được sự tình năm đó ta tính toán ngươi. Không nên quên, năm đó là ngươi tính toán ta trước, ngươi là hủy đi xương cốt của ta! Ta không có nhớ cừu hận năm đó đã là khoan dung độ lượng.
- Ha ha, hắc. Hắc. . .
Nói đến chuyện năm đó, người phía dưới sườn đồi cũng không khỏi đắc ý nở nụ cười, hắn đắc ý cười nói ra:
- Chết quạ đen, coi như ngươi bất tử bất diệt, cũng uống nước rửa chân của ta!
- Người luôn luôn từ ngây thơ lớn đến thành thục, năm đó ta trở thành Âm Nha không lâu, trải qua lịch luyện quá ít, cho nên mới bị ngươi bắt được. Bất quá nha, lão đầu, những năm tháng ấy mặc dù là như Luyện Ngục. Nhưng mà, đối với ta mà nói, đây cũng là vì ta tích lũy tài phú.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Thức hải của ngươi liên tiếp thức hải của ta, để cho ta biết quá nhiều bí mật, ta là lấy ít đổi nhiều, nói đến, là ta thắng.
- Hừ, ít ở nơi đó đắc ý, năm đó nếu không phải tồn tại ở Tiên Ma Động kia động tay chân vào thức hải ngươi, ta đã sớm rút ra trí nhớ của ngươi, cần gì dùng loại thủ đoạn này!
Nói đến chuyện năm đó, người phía dưới sườn đồi không khỏi có chút phát điên!
Phát điên thì phát điên, người phía dưới sườn đồi y nguyên không cưỡng nổi đắc ý cười một tiếng, lạnh giọng nói ra:
- Bất quá, chết quạ đen, năm đó mặc dù ngươi trộm cắp nhiều bí mật của ta như vậy, nhưng mà, có một ký ức ngươi vĩnh viễn trộm không được!
- Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Thần hồn tương thông, cái này cũng không phải là vạn năng chi pháp, chính là bởi vì khuyết điểm trong đó, để cho ta lừa dối, không chỉ là trộm bí mật của ngươi, cũng cho ta âm ngươi một lần, từ chỗ ngươi trốn ra. Lão đầu, năm đó mặc dù ngươi hủy đi xương cốt của ta, nhưng mà, trận tai nạn này lại làm cho ta thông tính toán, coi như ngươi lại nghịch thiên, ta cũng sẽ hố ngươi đến thua sạch toàn bộ, nói thật, ngoại trừ bí mật vĩnh hằng kia ra, ngươi có thể nói là thua tinh quang, không có cái gì có thể lấy ra thua nữa!
- Chết quạ đen, ngươi liền tiếp tục đắc ý đi! Một ngày nào đó, ta sẽ đồ diệt ngươi, hừ, nói không chừng để Cửu Giới không còn tồn tại, coi như ngươi bất tử bất diệt, ta cũng sẽ để cho ngươi tử vong vĩnh viễn!
Phía dưới sườn đồi lạnh lùng nói.
- Ta biết ngươi làm được, lão đầu, ngươi đã từng hủy qua hết thảy, còn có cái gì làm không được!
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Bất quá lão đầu, ngươi không được quên, bao nhiêu năm tháng đi qua, cuối cùng ngươi còn lại cái gì, hai bàn tay trắng!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Mặc kệ năm đó ngươi đứng cao bao nhiêu, mặc kệ năm đó ngươi để chư thần phục bái như thế nào, nhưng mà, cuối cùng ngươi còn lại cái gì, hai bàn tay trắng, cuối cùng, ngươi chỉ còn lại một đạo tàn hồn lẻ loi trơ trọi mà thôi. Mặc kệ là người thân nhất bên cạnh ngươi, hay là người đối với ngươi trung thành nhất, chỉ sợ đến cuối cùng, bọn hắn đều hối hận! Thân tình máu mủ tình thâm, trung thành đến chết cũng không đổi, những cái này đều không đáng để ngươi đi có được!
- Quạ đen, ngươi thì còn lại cái gì, trăm ngàn vạn năm đi qua, ngươi còn có cái gì! Ngươi không phải cũng giống như ta! Mặc kệ ngươi làm qua sự tình gì, ngươi thủ hộ qua Nhân tộc cũng tốt, ngươi che chở qua Cửu Giới cũng được, nhưng mà, trăm ngàn vạn năm đi qua, ngươi còn lại cái gì đây? Ngươi không phải cũng giống như ta, cô hồn dã quỷ mà thôi!
Người phía dưới sườn đồi cười lạnh nói ra.
- Không sai, ta còn thừa không nhiều, trăm ngàn vạn năm, người cách ta mà đi từng cái một rời đi, người yêu ta, trung thành với ta, vì ta không tiếc từ bỏ hết thảy. . . Bọn hắn đều rời đi, hóa thành một nắm cát vàng, tan thành mây khói, mà sự tích của ta, cũng biến mất ở bên trong thời gian trường hà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.