Đế Bá

Chương 1430: Đô Thiên giáo chủ (1)




Đệ tử canh cổng cũng mười phần giật mình, nhưng, không dám thất lễ, lập tức tiến đến.
Chỉ chốc lát sau, một vị hán tử bộ dáng trung niên hấp tấp vọt vào, sau khi hắn đi vào, nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ đó, cũng không khỏi giật nảy cả mình, hắn đem Lý Thất Dạ tỉ mỉ đánh giá một lần, ánh mắt của hắn ở hoàng kim thần quan trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ dừng lại thật lâu.
- Các ngươi tất cả đi xuống đi.
Sau khi xác định, trung niên hán tử phân phó đệ tử giữ cửa nói ra. Đệ tử lên tiếng, toàn bộ lui ra.
Ánh mắt Lý Thất Dạ rơi vào trên người vị trung niên hán tử này, trung niên hán tử này thân thể mập mạp, thoạt nhìn có điểm giống chưởng quỹ cửa hàng giữa phàm thế.
Nhưng chớ bị bề ngoài mập mạp của người trung niên hán tử này mê hoặc, hắn tại Nam Xích Địa là tiếng tăm lừng lẫy! Hắn là Hộ Thiên giáo giáo chủ, đạo hiệu Đô Thiên. Hắn ở thời đại Đạo Gian cưỡng ép đăng lâm Đại Hiền, uy danh lan xa, để cho người ta kính sợ.
Đô Thiên hướng Lý Thất Dạ khom người cúi chào, cung kính nói ra:
- Không biết tôn giá xưng hô như thế nào?
- Thiên tử, Lý Thất Dạ!
Lý Thất Dạ mặt không biểu tình, nói ra:
- Tôn chỉ của các ngươi là cái gì?
- Hộ thiên tử, thủ thiên uy…
Đô Thiên vội vàng quát to một tiếng, lập tức phục bái tại đất, cao giọng nói:
- Thiên tử trở về, tông môn chưa lấy nghi lễ đón tiếp, đây là đệ tử sai lầm.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay nói ra:
- Ngươi ta đều không phải là người ngoài, lễ nghi phiền phức trước kia thì miễn đi.
Đô Thiên đứng lên, hắn cũng không khỏi có chút kích động, nội bộ Hộ Thiên giáo bọn hắn một mực có truyền thuyết, sứ mệnh của những đệ tử hậu thế bọn hắn này là chờ đợi thiên tử trở về.
Giống như tôn chỉ của Hộ Thiên giáo bọn hắn, hộ thiên tử, thủ thiên uy! Đây là Hộ Thiên giáo bọn hắn đời đời truyền lại tổ huấn!
Nhưng mà, nhiều đời đi qua, thiên tử không trở về, mặc dù nói, ở đời sau Trấn Ngục Tiên Đế cùng Mục Thiên Tiên Đế đều có tin tức của thiên tử, nhưng mà, thiên tử chưa từng có trở lại qua.
Hộ Thiên giáo nhiều đời lánh thế, chờ đợi thiên tử trở về, có thiên tử, Hộ Thiên giáo mới thật sự là Hộ Thiên giáo!
Đô Thiên giáo chủ từ trong kích động lấy lại tinh thần, đối với Lý Thất Dạ phục bái, nói ra:
- Thiên tử trở về, giáo ta vinh quang. . .
Đối với Đô Thiên giáo chủ nói, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, ngắt lời hắn, nói ra:
- Giáo chủ, ta không có ý định ở đây lâu, cái khác liền không cần nhiều lời, Hộ Thiên giáo nên như thế nào, vẫn là như thế đó, không cần bởi vì ta trở về mà phát sinh biến hóa.
- Thiên tử, cái này. . .
Đô Thiên giáo chủ nghe được lời như vậy, cũng không khỏi ngây ngốc một chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn lấy Đô Thiên giáo chủ, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Giáo chủ, ta biết ngươi suy nghĩ rất nhiều, có thể nói là miên man bất định, nhưng, ta mang tới cho Hộ Thiên giáo không phải vinh quang, mà là tử vong!
- Đời đời đệ tử Hộ Thiên giáo, đều nguyện vì thiên tử mà chiến, quản chi là chiến tử sa trường, cũng là vinh quang của chúng ta!
Đô Thiên giáo chủ không khỏi có chút kích động nói ra:
- Hộ Thiên giáo, chính là vì thiên tử mà tồn, không được vì thiên tử hộ giá, sao là Hộ Thiên giáo!
- Ta biết.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, lại có chút chán nản nói ra:
- Ta cho tới bây giờ không có hoài nghi Hộ Thiên giáo trung tâm, cho tới nay, các ngươi đều là trung thành tuyệt đối, nhưng mà, các ngươi nỗ lực nhiều lắm. Một trận chiến Cổ Minh, Hộ Thiên giáo các ngươi thiếu chút nữa diệt giáo, sau khi được Trấn Ngục, Mục Thiên hai vị Tiên Đế đau khổ kinh doanh, lúc này mới khôi phục nguyên khí.
- Vì thiên tử chiến tử, quản chi chỉ còn người cuối cùng, Hộ Thiên giáo chúng ta cũng cam tâm tình nguyện, đây là Thủy tổ Khải Chân Tiên Đế của chúng ta lưu lại lời thề, cũng là Thủy tổ lưu lại tổ huấn!
Đô Thiên giáo chủ trịnh trọng nói.
Lý Thất Dạ khe khẽ lắc đầu, nói ra:
- Không, ngươi không hiểu. Chân chính mà nói, Khải Chân không nợ ta. Là ta thiếu Khải Chân! Năm đó Khải Chân sáng tạo ra Hộ Thiên giáo. Đây là một phen tâm huyết của Khải Chân! Ta cũng không hy vọng Hộ Thiên giáo theo ta mà tan thành mây khói!
- Chúng ta…
Đô Thiên giáo chủ mở miệng muốn nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói ra:
- Ta minh bạch Hộ Thiên giáo lão tổ là nghĩ thế nào, ta cũng biết sư tổ của các ngươi muốn quay về dưới cờ của ta, những chuyện này, ta đều biết. Nhưng, hỏi lão tổ già nhất của các ngươi một chút, bọn hắn còn nhớ rõ Thanh Long quân đoàn năm đó sao?
Đô Thiên giáo chủ nghe được lời như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào mới tốt.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Tuế nguyệt, có đôi khi là không cách nào san bằng một ít gì đó. Ta minh bạch Hộ Thiên giáo các ngươi đối với ta trung tâm, trăm ngàn vạn năm đến nay, đặc biệt là thời điểm Cổ Minh, Hộ Thiên giáo các ngươi hi sinh nhiều lắm. Là ta mang theo bọn hắn đi ra, là ta mang theo bọn hắn đại sát bát phương, nhưng mà, cuối cùng còn sống trở về lại có mấy người đây?
- Thủ hộ Nhân tộc, thủ hộ Nhân Hoàng giới, những vinh dự này không thuộc về ta, hẳn là thuộc về những người chiến tử sa trường, xương táng tha hương kia!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:
- Nếu như nói, Hộ Thiên giáo các ngươi có người kế tục, có thể trở thành Tiên Đế, như vậy, ta nguyện đại lực đến đỡ, nhưng nếu như nói, để cho các ngươi đi theo ta chinh chiến thiên hạ, nói thật ra, ta không hy vọng nhìn thấy.
Đô Thiên giáo chủ nghe được lời như vậy, không khỏi vì đó bắt đầu trầm mặc.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn lấy Đô Thiên giáo chủ, nói ra:
- Ngươi là đồ tôn đời thứ mấy của Trấn Thế?
- Hồi thiên tử, đệ tử là quan môn đệ tử của sư tôn.
Đô Thiên giáo chủ phục bái tại đất, hô to nói ra:
- Sư tôn từng cùng đệ tử nói qua thành tựu vĩ đại của thiên tử, đệ tử vĩnh viễn minh tại tâm. . .
- Đứng lên đi, sư phụ ngươi đối với ta là lao khổ công cao.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Hắn làm Chân Thần, có thể sống đến hiện tại, thực sự không dễ dàng.
- Nhờ thiên tử chi phúc, sư tôn từng nói, nếu không phải thiên tử vì lão nhân gia hắn lưu lại vô thượng Tiên thạch, lão nhân gia cũng không có thể kiên trì đến bây giờ.
Đô Thiên giáo chủ đứng lên nói.
Trấn Thế Chân Thần, chỉ sợ thế gian đã không có người nhớ rõ cái tên này, nhưng mà, lai lịch của hắn vô cùng đáng sợ, hắn là chịu đựng qua tuế nguyệt dài dằng dặc, coi như là tại Hộ Thiên giáo cũng không có mấy người có tư cách nhìn thấy hắn.
Mặc dù nói, Đô Thiên giáo chủ là đệ tử của Trấn Thế Chân Thần, trên thực tế, Trấn Thế Chân Thần rất ít vì hắn truyền đạo, Đô Thiên giáo chủ tu luyện, chính là lão tổ khác của Hộ Thiên giáo chỉ điểm.
Cố nhân còn đó, Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái thở dài một tiếng, trăm ngàn vạn năm, người đi theo hắn, có thể sống đến hiện tại đã không nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.