Đế Bá

Chương 1472: Một chút chuyện cũ (1)




Đối với Lý Thất Dạ nói, hai thanh âm bên trong uông dương hãn hải đồng loạt trầm mặc xuống.
- Lần này ta tới, ta chỉ là có một cái phỏng đoán mà thôi, hiện tại, phỏng đoán đã xác nhận.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Lần này ta đến, không màng bảo vật gì, nhưng mà, cô bé trên Kim Liên của các ngươi kia, nàng là một cố nhân của ta, nếu như các ngươi không có ý kiến, ta cần mang nàng đi!
- Không được…
Hai thanh âm bên trong uông dương hãn hải trăm miệng một lời, bọn hắn không hẹn mà cùng cự tuyệt Lý Thất Dạ yêu cầu.
Đối với bọn hắn cự tuyệt, Lý Thất Dạ không khỏi híp con mắt một cái, chậm rãi nói ra:
- Các ngươi hẳn là minh bạch, con người của ta là thề không bỏ qua. Mặc dù ta là một người nhân từ, nhưng mà, nếu ai ngăn đường ta đi, giết không tha!
- Ha ha, chết quạ đen, ngươi khẩu khí không nhỏ, hắc, hắc, mặc dù chúng ta bị vây ở nơi này, nhưng mà, coi như là tiểu tử Thiên Đồ kia cũng giết không chết bọn ta, ngươi cảm thấy ngươi có thể giết chết được chúng ta sao?
Cái thanh âm thứ hai vang lên.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra:
- Ta không nhất định phải giết chết các ngươi, ta có thể trấn áp đến làm cho các ngươi vĩnh viễn lật người không nổi, năm đó Cổ Minh tộc dùng dạng thủ đoạn gì, hôm nay ta cũng có thể dùng thủ đoạn như vậy! Các ngươi hẳn phải biết, năm đó ta ở chỗ này bức ra rất nhiều bí mật!
- Huống chi, đối với ta mà nói, thế gian không có cái gì không có khả năng!
Lý Thất Dạ chậm rãi lấy ra hai kiện đồ vật, một kiện là thanh đăng, một kiện khác thì là đạo kiếm.
Thanh đăng, toát ra Hắc Hỏa, mà đạo kiếm thì cổ phác vô hoa, hai món đồ này bất luận nhìn thế nào cũng không phải đặc biệt thu hút.
- Má ơi…
Thời điểm Lý Thất Dạ lấy ra hai món đồ này, cái thanh âm thứ hai cũng không khỏi kinh hô một tiếng.
Thanh âm đầu tiên cũng bất khả tư nghị nói ra:
- Đây là chuyện không thể xảy ra, mấy kiện bảo vật này không biết có bao nhiêu người đoạt phá đầu. Chúng thần chư đế cũng vót nhọn đầu muốn lấy được một kiện trong đó. Ngươi vậy mà được hai kiện!
- Cho nên nói, các ngươi phải hiểu, nếu như ta hạ quyết tâm đi làm, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Các ngươi cũng rõ ràng, các ngươi ở chỗ này có được đại lượng bảo tàng, coi như ta nỗ lực lại nhiều, chỉ sợ cũng đáng giá!
Đối với Lý Thất Dạ uy hiếp, hai thanh âm bên trong uông dương hãn hải đồng thời trầm mặc.
Qua một hồi lâu về sau, rốt cục thanh âm đầu tiên mở miệng nói:
- Chúng ta đối với cô nương này không có ác ý. Càng chuẩn xác mà nói, chúng ta là đưa nàng một tuyệt thế tạo hóa! Mặc dù chúng ta không biết nàng là lai lịch gì, nhưng, ngươi đã là cố nhân của nàng, ngươi hẳn phải rõ ràng, tình trạng của nàng cũng không tốt, rời khỏi nơi này, đối với nàng mà nói, không nhất định là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, một lát sau. Hắn híp mắt, trầm giọng nói ra:
- Các ngươi dự định đưa nàng tạo hóa như thế nào!
Hai thanh âm bên trong uông dương hãn hải bắt đầu trầm mặc. Qua một hồi lâu về sau, cái thanh âm thứ hai vang lên, nói ra:
- Hừ, cùng món đồ kia có quan hệ, hừ, ngươi cái chết quạ đen này cũng từng có chủ ý với nó!
- Món đồ kia!
Nghe được như vậy, ánh mắt Lý Thất Dạ lập tức ngưng tụ, vẫn là nhìn chằm chằm một mảnh hãn hải phía trước kia.
Nhìn lấy hãn hải, Lý Thất Dạ nói ra:
- Điều đó không có khả năng, hai người các ngươi đã từng vì thứ này tranh đoạt vô số tuế nguyệt, các ngươi ai cũng không chiếm được! Ta hiểu được, chính xác mà nói, là nàng mang đến tạo hóa lớn lao cho các ngươi! Cùng nói là các ngươi cho nàng tuyệt thế đại cơ duyên, không bằng nói là nàng mang đến cho các ngươi hi vọng quay về thế gian, nàng là chúa cứu thế của các ngươi!
- Hừ, chúng ta cần người khác tới cứu thế sao?
Cái thanh âm thứ hai đối với Lý Thất Dạ nói như vậy mười phần khó chịu, lạnh lùng nói ra:
- Nếu như chúng ta không chỉ điểm nàng, nàng cũng không có tuyệt thế cơ duyên dạng này.
- Nhưng mà, không có nàng, các ngươi cũng vĩnh viễn không có cơ hội.
Lý Thất Dạ chậm rãi cười một tiếng, nói ra.
Đối với Lý Thất Dạ nói như vậy, hai thanh âm bên trong uông dương hãn hải bắt đầu trầm mặc, bởi vì Lý Thất Dạ nói đúng.
Lý Thất Dạ cũng bắt đầu trầm mặc, nhìn lấy nữ hài tử ngồi trên Kim Liên, nhìn lấy bóng lưng quen thuộc, trong lòng của hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mặc dù nói hắn cũng không thua thiệt nàng cái gì, nhưng mà trong lòng, Lý Thất Dạ cũng không dễ chịu, bởi vì là hắn đưa nàng vào trận chiến tranh tàn khốc kia.
- Nàng có khỏe không?
Qua rất lâu sau đó, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng hỏi thăm.
Thanh âm đầu tiên bên trong uông dương hãn hải vang lên, nói ra:
- Thời điểm nàng vừa tới, trạng thái là mười phần không ổn định, tâm thần tĩnh mịch như bụi, hiện tại nàng thần du vào trong đó, chậm rãi khôi phục lại, cả người đã có sinh khí, ta tin tưởng, nàng có thể quét qua vẻ lo lắng, khôi phục tâm thái không linh.
- Thôi được, đây đối với nàng mà nói, cũng là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ yên lặng nhẹ gật đầu, nói ra:
- Quá khứ, là khó quên nhất, nếu có thể quên quá khứ, cái kia chính là một loại trùng sinh!
Nói đến đây, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Mặc dù hắn muốn mang đi nàng, bất quá, hiện tại xem ra, nàng lưu ở nơi này lại chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, đối với nàng mà nói, nếu như có thể quên quá khứ, đi ra bóng ma, đây chính là tương đương đổi lấy trùng sinh.
- Đây đối với nàng mà nói là cơ hội trời cho, cơ duyên như vậy đối với vô số người mà nói, nghĩ đến cũng không chiếm được.
Cái thanh âm thứ hai bên trong uông dương hãn hải vang lên.
Trầm mặc thật lâu về sau, Lý Thất Dạ thu hồi tâm thần, nhìn lấy uông dương hãn hải, lộ ra tiếu dung, nói ra:
- Nói như vậy, các ngươi là có cơ hội xuất thế.
- Ha ha, hắc, không nói cho ngươi cái chết quạ đen này, ngươi là muốn lừa gạt chúng ta đi.
Cái thanh âm thứ hai cười lạnh một tiếng.
- Lời nói có thể nói như vậy sao? Hôm nay là một ngày tốt lành, cái này không chỉ là cố nhân chúng ta gặp nhau, hơn nữa, một đôi đối thủ một mất một còn các ngươi tàn sát vô số năm tháng rốt cục bắt tay giảng hòa.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Các ngươi nói một chút, ngày tốt lành dạng này, có phải nên đưa ra một chút đồ vật có tính hữu nghị hay không.
- Thật sao?
Thanh âm đầu tiên bên trong uông dương hãn hải nói ra:
- Chết quạ đen, mặc dù ngươi không giống tiểu tử Thiên Đồ ác như vậy, nhưng mà, ngươi cũng không phải người tốt lành gì, ngươi một bụng ý nghĩ xấu, ta cũng không phải không có lĩnh giáo qua.
Không hề nghi ngờ, hai tồn tại bên trong uông dương hãn hải đối với Lý Thất Dạ đều có cảnh giác rõ ràng, bọn hắn biết Lý Thất Dạ tuyệt đối không có hảo ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.